Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 2107



Chương 2107

Anh đã cho Christie thân phận bà Ôn, còn lại cô ta cái gì cũng đều cầm không đi, anh cũng sẽ không cho.

Anh sớm đã giao tất cả cho Bạch Thư Hân, không giữ chút gì cho bản thân, mới có thể để cô tổn thương như thế này.

“Bạch Thư Hân… Anh yêu em, em có biết không… Bóng đêm sâu lắng, là ai đang… khẽ thì thâm.

Sáng hôm sau Bạch Thư Hân mơ màng tỉnh lại, muốn duỗi người một cái, nhưng không ngờ lại đụng phải một bức tường thịt.

Cô sửng một chút, sau đó ngước mắt đối mắt với khuôn mặt tuấn tú, hoảng hốt một hồi lâu mới hiểu được đầu đuôi câu chuyện.

Ôn Mạc Ngôn tối hôm qua tìm tới tận cửa, hai người ký kết hiệp ước bất bình đẳng ba tháng.

Ba tháng này cô ngoan ngoãn nghe lời, muốn vượt qua khổ cực lầm than thì phải sống một cuộc sống đầy tớ.

Bạch Thư Hân cũng chỉ có thể chịu thiệt thòi, nếu anh giày vò cô ba tháng, trong lòng có thể sẽ dễ chịu hơn một chút, cô cũng cam tâm tình nguyện.

Hi vọng sau ba tháng, hai người sẽ không còn nợ nhau, hai bên quay trở lại cuộc sống bình yên.

Cô chống cơ thể, dừng lại nhìn dáng vẻ của anh.

Vẫn đẹp trai như mọi khi, dù cả một năm nay vẫn luôn né tránh tin tức về anh, nhưng hình ảnh này bản thân cô chưa bao.

giờ quên được.

Cô không khống chế được bản thân mà vươn tay ra, chạm vào lông mày của anh.

Cô cẩn thận dè dặt, sợ Ôn Mạc Ngôn sẽ tỉnh lại.

Làm một chút, không hề có động tĩnh gì.

Gan của cô trở nên lớn lên, ngón tay từ từ di chuyển xuống phía dưới, lướt qua đôi lông mày hẹp dài của anh, sống mũi cao vút, cuối cùng… dừng lại trên đôi môi mỏng.

Người ta nói người có môi mỏng hầu hết bạc tình bạc nghĩa, nhưng sao anh lại dùng tình cảm sâu nặng như vậy, khiến cho đôi bên bây giờ đều bị thiệt thòi.

Cô chăm chú nhìn đôi môi anh, trong sâu thẳm tâm trí không ngừng hiện lên hình ảnh ấm áp của hai người lúc ở bên nhau.

Anh nấu ăn cho cô, anh sẽ lật ban công để chăm sóc cô lúc cô đang bị ốm.

Căn hộ bốc cháy, là anh lao vào, lo lắng rằng cô đang ở bên trong.

Cô không giỏi uống rượu, anh sẽ chuẩn bị sữa chua, anh sẽ chặn rượu cho cô, anh sẽ tiễn cô về nhà …

Kỉ niệm ngọt ngào bao nhiêu thì giờ đắng cay bấy nhiêu.

Không thể quay lại……

Cô và Ôn Mạc Ngôn đã có định mệnh trở thành hai đường thẳng song song.

Hốc mắt của cô có hơi ướt, không khỏi cúi xuống, hai người tiến lại gần hơn…

Cơ thể Ôn Mạc Ngôn không kìm được mà trở nên căng cứng.

Từ lúc cô trở mình duỗi người thì anh đã tỉnh rồi, nhưng không mở mắt ra, rất muốn biết Bạch Thư Hân sẽ làm gì trong lúc anh ngủ say?

Ngón tay cô ấm áp, chạm vào mặt anh, từ từ trượt xuống.

Động tác nhẹ nhàng, chậm rãi, dường như có nỗi lòng không thể nói ra được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện