Chương 22: Xác định quan hệ
Kiến trúc của quán sửa xe hơi cũ, một đoạn cống thoát nước không tốt, nếu như mưa lớn thì rất dễ đọng nước, có lần nước còn tràn vào trong quán. Hôm nay mưa bão bất chợt khiến cho Lưu Béo rất lo lắng đến tình trạng của quán sửa xe, hắn đành tới xem qua một chút.
Lúc đến cửa quán, nhìn thấy cửa ngõ đóng kín mít, hắn nghĩ là Quý Hàn Bách và Phó Lâm đều không có ở quán. Lúc xuống xe che ô đi tới trước cửa, hắn mới phát hiện ra cửa cuốn không khoá.
Hai người này không cẩn thận xíu nào hết, ra ngoài cũng không khoá cửa!
Ô của hắn đã bị gió thổi đến biến dạng, nước mưa bắn ướt gấu quần hắn, Lưu Béo cúi đầu nâng cửa cuốn lên.
Sau đó hắn nhìn thấy Quý Hàn Bách chuổng cời đứng sau lưng Phó Lâm, Phó Lâm cũng lột gần hết ra rồi, quấn một cái khăn tắm. Phó Lâm đang giãy giụa, Quý Hàn Bách ỷ vào thân hình cao lớn của bản thân mà cưỡng hôn cậu.
"Tɦασ." Quý Hàn Bách cũng nói một tiếng.
"Xin lỗi, tao nghĩ là cái gì đó nó..." Lưu Béo lúng túng, hai tay chống vào cái ô bị gió thổi lảo đảo sắp ngã, nói: "Cái đó, tao nghĩ là không có ai. Ban ngày ban mặt, đóng cửa cái qué gì chứ..."
Sao lại đóng cửa, còn có thể tại sao nữa!
Lưu Béo nhất thời không biết nên đi vào hay lui ra ngoài.
Phó Lâm vừa muốn nắm lấy khăn tắm, vừa muốn nhận lấy nụ hôn của Quý Hàn Bách, lại phải chịu đựng hắn nắm lấy cổ tay mình, người muốn nổ tung, nhìn thấy Lưu Béo, cậu vừa lúng túng vừa kích động.
"Bọn em bị mưa ướt." Phó Lâm lên tiếng đầu tiên, ỷ vào việc mình quấn khăn tắm nên bước ra ngoài. Quý Hàn Bách lại kéo cậu, không để cho Lưu Béo nhìn.
Không hiểu sao Phó Lâm chỉ cảm thấy xấu hổ trước mặt Quý Hàn Bách, Lưu Béo trong mắt cậu chỉ là một người đàn ông bình thường, cậu không sợ Lưu Béo thấy, nhưng sợ Quý Hàn Bách đang lộ sẽ xấu hổ bèn đi tới bên cạnh hắn, che cho hắn.
"Anh Lưu, có thể tìm bộ quần áo sạch cho bọn em được không?"
Lưu Béo nhìn eo Phó Lâm vừa trắng vừa gầy như vậy, sau đó hắn nghe thấy Quý Hàn Bách nói: "Lưu Béo, mày nhìn đâu thế?"
Lưu Béo vội vàng cúi đầu xuống.
Mẹ mày, rõ ràng cùng là đàn ông với nhau, nhìn lâu hơn tí cũng không được, đúng là không có cách nào làm bạn với đám gay lọ chết tiệt này!
"Ờm, hay là anh đến tiệm quần áo xem giúp hai người nhá?" Lưu Béo cảm thấy mình còn ở đây nữa thì không khí sẽ lúng túng đến bốc hoả mất: "Mặc size gì nào?"
Quý Hàn Bách: "Size lớn nhất là được."
Tɦασ, cái đéo gì cũng size lớn nhất.
Lưu Béo xoay người đi ra ngoài, đi được mấy bước thì lộn trở lại, vội vàng kéo cửa cuốn xuống cho bọn họ.
Bà nội, tim hắn sắp nhảy ra ngoài đến nơi là chuyện gì vậy?
Bị ướt cho nên mới cởi chuồng?
Chó nó tin!
Có điều hai người này cũng thật là, dù sao thì cũng đi thuê phòng đi, làm ở trong quán, sau này hắn đi vào quán lại không thể nhìn thẳng được!
Trên đường này phần lớn là cửa hàng kim khí và quán cơm, muốn mua quần áo thì phải ra đường ngoài. Lưu Béo chạy đến gần shop quần áo gần đó mua hai bộ, xách ra đến cửa rồi lại quay về mua thêm hộp qυầи ɭóŧ.
Chờ đến lúc hắn trở về lần nữa, Phó Lâm đã không ở trong quán, khăn tắm cậu quấn ngang hông trở về ngang hông Quý Hàn Bách.
Là mối tình một chiếc khăn tắm rồi! Áu áu áu!
Lưu Béo bỗng có chút phấn khởi, vẩy nước mưa trên ô, hỏi: "Êu, Phó Lâm đâu?"
"Nhà vệ sinh chứ đâu." Quý Hàn Bách nói: "Đưa quần áo cho tao."
Lưu Béo đưa quần áo cho hắn, Quý Hàn Bách lấy quần áo bên trong ra, thấy còn có cả qυầи ɭóŧ, hắn muốn mặc qυầи ɭóŧ trước, vừa mới kéo khăn tắm ra thì Lưu Béo đã xoay người.
"Không phải muốn nhìn sao?" Quý Hàn Bách nói: "Cho mày nhìn này."
"Nhìn ƈôи ŧɦịŧ ấy." Lưu Béo nói.
"Thì nhìn ƈôи ŧɦịŧ thật mà." Quý Hàn Bách vừa nói vừa mặc qυầи ɭóŧ vào: "Đù má, bảo mày mua size lớn nhất lớn nhất, cái quần này sao bố mày mặc được?"
Lưu Béo nghe vậy thì quay đầu lại nhìn, trời ạ!
Mù mắt rồiii, lòng tự trọng đàn ông của hắn bị tổn thương sâu sắc!
"Vậy thì mày mặc quần vào luôn đi. Tao không biết mua quần như thế nào nên mua cho hai người quần đùi."
Quý Hàn Bách ném quần sịp sang một bên, sau khi mặc quần đùi và T shirt, hắn đưa cho Phó Lâm đồ còn lại.
Lưu Béo quay đầu nhìn, thấy cửa phòng vệ sinh vửa mở ra, nửa thân hình Phó Lâm thấp thoáng lộ ra, nhìn cánh tay vừa trắng vừa nhỏ như vậy, hắn cảm thấy thật giống với phụ nữ.
Một thằng đàn ông sao da lại trắng như vậy chứ! Bạn gái hắn ngày nào cũng dùng rất nhiều mỹ phẩm dưỡng trắng da mà cũng không trắng được như vậy đâu.
Hơn nữa nhìn cảnh Quý Hàn Bách đưa quần áo cho cậu, sao lại gian tình tràn đầy thế này!
Lưu Béo phát huy sở trưởng mũi chó của mình, ngửi ngửi, mắt lại tìm kiếm một vòng quanh quán, hòng tìm được chứng cứ gian tình.
Không biết có phải do tâm lý không, hắn cảm thấy không khí oi bức trong quán có một xíu mùi tanh, là lạ, hắn đi tới cửa, ngửi không khí trong lành ở bên ngoài. Vừa đi ra ngoài, người hắn hơi ướt, nhất là ống quần, may mà hắn đi dép, hắn cúi người xắn ống quần lên.
"Quần áo mày mua nhỏ đấy." Quý Hàn Bách đứng sau lưng hắn nói.
Lưu Béo nhìn T shirt trên người hắn, cũng quá chật rồi: "Ai bảo mày cao như vậy, trước kia lúc học trung học mày đã cao nhất lớp, tao cũng nói với mày không muốn cao nữa thì đừng chơi bóng rổ, mày cứ không nghe cơ."
"Ông chủ trước kia còn chơi bóng rổ ấy ạ?" Phó Lâm sau khi mặc quần áo tử tế đi ra ngoài.
Ngại quá, cậu phải tìm đề tài để phá vỡ chủ đề ngại ngùng này!
Lưu Béo nói: "Nó còn ở trong đội bóng rổ một năm nữa đấy, là đội trưởng đội bóng rổ trường bọn anh!"
Phó Lâm trời sinh có khí chất lạnh lùng, trong lòng, trên mặt vẫn không một gợn sóng, giống như làm vậy để Lưu Béo không còn thấy lúng túng nữa, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra cả. Phó Lâm là sinh viên khoảng hai mươi tuổi, nếu như bị bắt được gian tình, ít nhiều sẽ thẹn thùng một chút, nhìn cậu thản nhiên như hiện tại, Lưu Béo cũng phải tin bọn họ chẳng qua chỉ cởi hết quần áo đứng tám nhảm trong sáng thôi.
"Sao mày lại chạy đến đây, tao cho mày nghỉ mà?" Quý Hàn Bách nói.
"Còn không phải là mưa lớn sao, tao tới xem sợ nước vào quán. Tao thấy bên ngoài đã có nước đọng rồi đấy."
Cửa quán đã được kéo ra, Phó Lâm đi tới cửa nhìn ra bên ngoài, cây cối đều đã bị gió thổi gãy, mưa rất lớn, luôn có sấm chớp rền vang. Cậu mặc áo T shirt rộng thùng thình và quần đùi, gió thổi còn run lẩy bẩy, lộ ra chân nhỏ tay nhỏ của một cậu trai nhỏ tuổi, tóc vẫn đang ướt, da cũng trắng nõn, chỉ nhìn lưng thôi cũng biết là trai đẹp.
"Tưởng mưa nhoắng một cái thôi, kết quả là mưa không ngớt." Phó Lâm vừa nói vừa hắt hơi một cái.
"Em đừng đứng ở cửa nữa, cẩn thận bị cảm." Quý Hàn Bách nói.
Phó Lâm quay đầu nở một nụ cười. Lưu Béo cũng chỉ cảm thấy đẹp trai thôi, nhưng trong mắt Quý Hàn Bách lại thấy Phó Lâm đẹp như sao trời biển rộng vậy.
"Đúng rồi." Quý Hàn Bách đột nhiên nói với Lưu Béo: "Báo cho mày biết, tao và Phó Lâm đang yêu nhau."
Nụ cười của Phó Lâm đọng lại ở khoé miệng.
Lưu Béo: "... Đờ... mờ... Vậy, chuyện vui nha."
Quý Hàn Bách cười nhìn Phó Lâm, Phó Lâm không lên tiếng, coi như là thầm chấp nhận.
Quý Hàn Bách lại càng vui vẻ hơn, nhảy nhót trong lòng, Quý Hàn Bách hắn cuối cùng cũng thoát kiếp độc thân rồi!
Phó Lâm thì sầu bi đầy bụng.
Sầu bi không phải chỉ là bạn trai của Quý Hàn Bách mà là sầu bi cho thân thể của mình.
Rõ ràng cậu là một người lạnh tim lạnh phổi, thề là phải chọc Quý Hàn Bách đến không nhịn được nữa, nhưng chỉ hận là thân thể mình quá nhạy cảm, không chọc nổi người khác, kết quả còn bị người khác chọc lại!
Lòng người còn cao hơn trời, thân thể còn mỏng manh hơn giấy, hức hức hức!
Vậy sau này phải làm thế nào đây! Nhỡ Quý Hàn Bách ngày nào đó nổi lên ý xấu, chẳng phải đã nắm được nhược điểm của mình, ăn mình ngấu nghiến sao!
Không được đâu nha, cậu muốn Quý Hàn Bách cho cậu tiền, phải ăn ngấu nghiến Quý Hàn Bách mới được, cậu phải là người điều khiển!
Phó Lâm mím môi một cái, lạnh lùng nhìn ra trời mưa bên ngoài.
Lúc mặc quần áo, bóng lưng xinh đẹp có khí chất thiếu niên, nhưng Quý Hàn Bách vẫn còn nhớ, lúc mình kéo khăn tắm bao quanh người Phó Lâm, ánh mắt từ trên bả vai cậu tụt xuống eo mông, nhìn thấy một cơ thể nam trưởng thành quyến rũ.
Quý Hàn Bách thắng lợi được hời, trong lòng vui vẻ.
Có thể nói hắn đã nhìn ra được nhược điểm của Phó Lâm rồi.
Hắn chỉ mới sờ cổ cậu, còn chưa chạm vào chỗ khác mà Phó Lâm đã không chịu nổi, nếu mà đụng vào những chỗ khác, cả người cậu băng sương như vậy cũng có thể tan chảy trong nháy mắt chứ?
Trên người Phó Lâm có một loại sức hút nhàn nhạt, rất hời hợt lại rất lạnh lùng, khiến cho người ta cảm thấy rất tiên, mang lại thị cảm dạng như bạch phú mỹ(*) lạnh lùng. Lẳng lơ thì có người thích người ghét, nhưng kiểu già trẻ gái trai đều thích như Phó Lâm, chỉ khác nhau ở thích và cực kì thích thôi, quả thật là khiến cho người ta yêu thích vô cùng, ví dụ như Quý Hàn Bách.
(*) Ngôn ngữ mạng chỉ những người vừa giàu có vừa trắng trẻo vừa đẹp (cả ngoại hình và tâm hồn), tính tình tốt, nói chung dùng để khen ngợi.
Khí chất hờ hững trên người khi nồng đậm lên cũng rất động lòng người, khiến cho người ta nảy sinh du͙ƈ vọиɠ kì lạ muốn nâng cậu trong lòng bàn tay, vừa muốn "tàn phá" cậu, lại vừa mâu thuẫn muốn quấn quýt lại với nhau.
Vừa muốn quỳ xuống hầu hạ cậu, lại vừa muốn khiến cậu dơ bẩn, cả người đỏ ửng ướŧ áŧ.
Phó Lâm vốn là người không có cảm giác xấu hổ, đột nhiên lúc này lại có.
Cũng không biết sau này ai rơi vào tay ai nữa. Quý Hàn Bách này chưa chắc đã đơn thuần như bề ngoài của hắn, cậu luôn cảm thấy Quý Hàn Bách đang kìm nén mạnh mẽ, chờ đến khi bạo phát sẽ cho cậu tan tác chim muông.
Quý Hàn Bách hài lòng châm một điếu thuốc, dựa vào ghế chậm rãi hút.
Xác định quan hệ rồi, hắn đã có thể làm những việc mà mình mong muốn đã lâu, nói những lời hắn đã sớm muốn nói. Trước kia những điều này có thể là lỗ mãng mạo phạm, sau này thì là chuyện đương nhiên, yêu nhau là phải nhiệt tình như lửa, quấn quýt ngọt ngào mới đúng.
Hắn nhả ra một luồng khói, đầu thuốc màu xanh lam, khói nhả ra lại màu trắng, đan vào nhau, tản đi trong không khí ẩm ướt.
Lưu Béo nhìn dáng vẻ sắp vồ mồi của Quý Hàn Bách, mím môi một cái.
Thằng chó má này muốn xuất chiêu rồi.
Hắn có phần mong đợi chuyện gì sẽ xảy ra!
Bình luận truyện