Chương 34: Thẳng thắn
Phó Oánh không mang ô, lúc đội mưa chạy về, cả người đã ướt sũng.
Bà vào cửa cởi giày, nói: "Mưa to quá trời, mưa tạt lên người đau quá."
Phó Lâm cầm khăn lau cho bà, Phó Oánh vừa lau tóc vừa hắt hơi: "Không được rồi, dì phải nhanh đi tắm thôi."
Bà nói xong thì đi vào phòng tắm. Phó Lâm lau sạch sẽ góc cuối cùng trong phòng khách, chờ Phó Oánh tắm xong đi ra, cậu nói chuyện Quý Hàn Bách mua nhà cho bà.
"Dì nói hắn hỏi cháu như vậy là có ý gì?"
Phó Oánh có chút hưng phấn: "Sẽ không phải là mua cho cháu chứ?"
Không đợi Phó Lâm trả lời, bà cũng cảm thấy câu nói này có chút vớ vẩn.
Vừa mới xác định quan hệ đã tặng nhà rồi, trừ khi đối phương thật sự là một thằng ngu.
"Mua nhà cũng phải tham khảo ý kiến của cháu, xem ra đúng là hắn nghiêm túc với cháu." Phó Oánh nói: "Hôm nay cháu còn phải đi làm không?"
"Làm xong công việc của ngày hôm nay thì không cần phải làm bên đó nữa, nghỉ công việc ở quán sửa xe đó đi." Phó Oánh nói.
Phó Lâm hơi ngạc nhiên: "Tại sao ạ?"
"Ở trong quán của hắn, các cháu là quan hệ tình nhân kiêm sếp và nhân viên, mặc dù cái quán rách kia của hắn không làm ăn được cái gì, lại càng giống như để chơi, nhưng cháu và hắn vẫn là quan hệ sếp và nhân viên, dựa theo kinh nghiệm của dì mà nói, làʍ ŧìиɦ nhân ở nơi làm việc không phải là hay, hơn nữa ngày nào các cháu cũng ở với nhau, rất dễ ngấy. Trước đây đi đến chỗ kia của hắn làm việc để quyến rũ hắn, phải đến chỗ của hắn làm kiếm tiền, nay quan hệ đã xác định rồi, cháu nghỉ việc đi, sau này hai đứa là quan hệ tình nhân thôi."
Phó Lâm nói: "Quả là gừng càng già càng cay."
"Gần đây lão Tần đối xử với dì như thế nào?"
"Cũng tạm, chỉ là gã keo kiệt quá, chưa từng thấy người nào giàu mà keo như vậy."
Đàn ông không thể keo kiệt, nếu keo kiệt thì chẳng còn chút quyến rũ nào nữa. Quý Hàn Bách hẳn sẽ không keo, cậu cảm thấy hắn ra tay rất hào phóng.
Hi vọng tương lai có thể lấy núi vàng núi vàng đập cậu.
Quý Hàn Bách định sẽ thẳng thắn với Phó Lâm.
Lưu Béo nói: "Không dùng thử sức quyến rũ của mày hả?"
"Mày mù à, vậy đã không thể theo đuổi được rồi."
"Tao vẫn chờ đến lúc Phó Lâm tình loạn ý mê với mày đó, con người cậu ta lãnh đạm như vậy, cũng không biết lúc đắm đuối con cá chuối thì thành như thế nào."
"Sau này sẽ có cơ hội cho mày thấy." Quý Hàn Bách nói: "Anh cả tao muốn làm party trước khi kết hôn, tao tính đưa em ấy đi cùng, đến lúc đó một đống phú nhị đại, muốn lừa em ấy cũng không thể lừa được nữa."
Quý Hàn Bách vắt hai chân lên ghế: "Mày đây là người no đủ không hiểu kẻ đói khát nha."
Lưu Béo bực bội cười ra tiếng: "Cuối cùng mày cũng nói ra mục đích thực sự của mày rồi đó thằng chó chết."
Quý Hàn Bách cười, vẩy tàn thuốc trong tay: "Không giấu gì mày, bố mày đã tìm được nhà rồi."
"Nhà ở đâu?"
"Chỗ hồ Đông Dương."
"Mịe mày."
Hồ Đông Dương ai mà chưa nghe đến chứ, đắt nổi tiếng.
"Mày muốn dẫn cậu ta đi gặp Quý Thành Vĩ, người nhà mày biết chuyện này chưa?"
Quý Hàn Bách gật đầu.
"Thái độ bọn họ như thế nào?"
"Cũng được, tốt hơn tao nghĩ."
"Không ngạc nhiên? Không giận dữ á? Con mẹ nó, sao chuyện gì tốt cũng rơi xuống đầu mày thế. Tao còn tưởng rằng nhà mày sẽ ầm ĩ ngất trời luôn."
"Có thể là trước kia Mạnh Tiểu Kiều theo đuổi ác quá, cả nhà đều biết những chuyện này, chuyện tao thích đàn ông, mọi người cũng được chuẩn bị tâm lý." Quý Hàn Bách nói rồi hỏi Lưu Béo: "Mày nói xem, Phó Lâm sẽ không phải vì chuyện tao có tiền, không thể chấp nhận được mà muốn chia tay tao chứ?"
"Trừ khi đầu óc cậu ta không bình thường, bây giờ có ai chê nhiều tiền đâu."
Quý Hàn Bách cũng nghĩ như vậy.
Huống hồ trong nhà hắn cũng không phải là loại mẹ chồng độc ác giàu có gì cả, bà nội Quý thương yêu hắn, Tôn Diểu khách khí với hắn, Quý Minh vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với hắn, không quản lý chuyện của hắn, giờ vẫn còn đang xin hắn vào công ty để giúp mình.
Phó Lâm vào nhà bọn họ sẽ không phải nhìn sắc mặt người khác để sống. Hắn cũng sẽ che chở cho cậu.
Hắn thật sự không nghĩ ra lý do gì để Phó Lâm từ chối mình.
Bên ngoài mưa đã ngớt đi rất nhiều, Quý Hàn Bách nhìn đồng hồ đeo tay, đã một rưỡi chiều rồi.
Lưu Béo duỗi người, dựa vào ghế: "Mày nói cùng là người với người, sao vận mệnh lại kém như vậy. Loại như tao, cả đời vất vả khổ cực cũng không thể bằng một phần mười mày."
"Có khó khăn gì à?"
"Cũng không phải là chuyện nhà cửa." Lưu Béo nói: "Bố mẹ vợ bên kia nói, không có nhà thì không đồng ý đám cưới của hai đứa chúng tao, nhưng vấn đề là cái đm đòi sính lễ hai mươi vạn, tao cũng không thể đào quan tài của bố mẹ tao lên."
"Thiếu bao nhiêu?"
Lưu Béo nói: "Không cần tiền của mày."
Quý Hàn Bách nói: "Tao không có gì khác, chỉ có nhiều tiền, cũng có thể giúp mày một chút."
"Biết mày có tiền rồi." Lưu Béo cười nói: "Có điều hai năm nay mày đã lén lút giúp tao bao nhiêu. Cuộc đời dài như vậy, tao cũng không thể dựa vào tiền của mày để sống qua ngày, nếu không anh em chúng ta sẽ biến chất mất, tao ở bên cạnh mày cũng phải cong lưng."
Quý Hàn Bách hít một hơi thuốc là, cười nói: "Mới có bao nhiêu tuổi chứ, lưng đã không thể thẳng nổi hả?"
"Cút mẹ mày đi." Lưu Béo duỗi chân đạp hắn một phát: "Bố mày lúc nào cũng một đêm sáu lần, mẹ mày sau này thử đi, phá vỡ kỉ lục của bố mày thì hẵng nói."
"Vậy có khi tao thua mày rồi." Quý Hàn Bách nói: "Tao thì được, nhưng Phó Lâm không chịu nổi đâu. Tao cũng không phải súc sinh, dù sao thì chym bố mày to, một lần chấp hai lần của mày."
Hắn vừa nói đến Phó Lâm thì đã thấy cậu che ô đến.
Áo phông đen, quần jean, khoác hai cái balo, cầm một cái ô đen, càng tôn thêm nước da trắng nõn trên mặt và cánh tay của cậu.
Quý Hàn Bách vừa nhìn thấy Phó Lâm, lập tức ngồi thẳng lên.
Trai đẹp lạnh lùng, vừa gầy nhỏ lại vừa thẳng, mặt mày như hoạ, tóc đen môi đỏ mọng, thật sự là vừa nhìn thấy Phó Lâm, Quý Hàn Bách không tự chủ được tém tém lại hành động và ngôn ngữ của mình.
Chỉ là cảm thấy người đó đẹp đẽ như vậy, không xứng với loại cà lơ phất phơ như mình nên muốn quy củ.
"Chào ông chủ, chào anh Lưu." Phó Lâm thu ô chào hỏi, nụ cười hờ hững, người đứng thẳng tắp.
"Còn gọi ông chủ ông chiếc gì nữa." Lưu Béo nói: "Hai đứa không phải là đang yêu nhau sao?"
Phó Lâm cười, để ô ở gần cửa.
Quý Hàn Bách nói: "Em đi bằng gì đấy?"
"Em ngồi xe buýt."
Quý Hàn Bách liền nói: "Sớm biết vậy anh đã đi đón em rồi, sau này trước khi đi làm anh sẽ rẽ qua nhà em, đón em cùng đi."
"Không cần đâu, làm xong công việc ngày hôm nay, mai em không làm nữa."
"Muốn nghỉ hả?"
Phó Lâm gật đầu một cái.
Quý Hàn Bách nói: "Được được, sao lại không làm ở đây nữa?"
"Còn nhiều việc chưa lo liệu được." Phó Lâm nhìn Quý Hàn Bách một cái.
Quý Hàn Bách còn tưởng đã xảy ra biến cố gì đó khiến cho Phó Lâm muốn chia tay với hắn, vẻ mặt cũng có chút thay đổi.
Quá đột ngột, không có dấu hiệu nào.
"Trong quán cũng không bận mà." Quý Hàn Bách nói.
"Tao nói này mày ngu thật hay giả ngu đấy?" Lưu Béo nói: "Mày muốn Phó Lâm tiếp tục gọi mày là ông chủ hả, hay là gọi mày là bạn trai?"
"Chủ yếu là làm cả ca ngày và ca đêm, cơ thể không chịu nổi." Phó Lâm nói.
Quý Hàn Bách cũng cảm thấy Phó Lâm quá cực khổ. Đúng lúc hắn cũng muốn thẳng thắn với Phó Lâm, làm bạn trai của Quý Hàn Bách hắn thì không cần phải cực khổ như vậy.
Chỉ là so với công việc sửa xe, hắn lại hi vọng Phó Lâm sẽ nghỉ công việc ở quán bar hơn.
Một là hắn sợ bà nội có ý kiến, bà nội đã thông suốt rồi, chỉ sợ cũng không chấp nhận nổi việc người yêu hắn là một vũ công quán bar, hai là hắn cảm thấy môi trường ở quán bar vàng thau lẫn lộn, dễ xảy ra chuyện, sợ Phó Lâm gặp phải người theo đuổi như Lý Hành kia.
Thật ra hắn rất dễ ghen, giờ nghĩ đến Lý Hành trong lòng vẫn sẽ không thoải mái.
Có điều vừa rồi Lưu Béo cũng nhắc nhở hắn, mơ hồ cảm thấy hình như đúng là như vậy, hắn và Phó Lâm không làm ông chủ và nhân viên nữa, cảm giác tình nhân sẽ càng thuần tuý hơn.
Phó Lâm chưa làm ở quán sửa xe được mấy ngày, nhưng lúc tính tiền, Quý Hàn Bách vẫn cho cậu nửa tháng tiền lương.
Tiền lương này đương nhiên là cho nhiều, Phó Lâm lĩnh lương xong, cậu mời hắn và Lưu Béo ăn cơm.
Lưu Béo nói: "Sau này không có việc gì thì cậu cũng thường xuyên đến quán chơi đi, dù sao thì cũng từ tiểu nhị thăng cấp thành bà chủ."
Phó Lâm là người có thể nói đùa, nghe được cũng chỉ cười, Quý Hàn Bách lại bị lời này của Lưu Béo lấy lòng, quán của vợ chồng, nghe thật là hay.
Hắn cảm thấy sau này có thể cho Phó Lâm mở quán, vừa không đến nỗi không có việc làm, lại không cần quá vất vả, thuê người bán, Phó Lâm chỉ phụ trách đếm tiền thôi.
Đương nhiên, trước đó, hắn phải đưa Phó Lâm đi du lịch vòng quanh thế giới một lần đã, chơi đủ rồi mới nói chuyện làm việc sau.
Quý Hàn Bách nghĩ tới những thứ sau này, cảm thấy lòng như nở hoa, nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc.
Tương lai của hắn và Phó Lâm, thật là vô tư và tươi sáng.
Chờ Quý Hàn Bách đi vào nhà vệ sinh, Lưu Béo cũng hỏi Phó Lâm: "Công việc của cậu ở quán bar định lúc nào nghỉ?"
Phó Lâm nói: "Một thời gian ngắn nữa, em tìm được một công việc khác đã ạ."
Lưu Béo liền nói: "Quý Hàn Bách tương đối nhỏ nhen, cậu muốn ở bên hắn, công việc ở quán bar chắc chắn là không làm được lâu."
Phó Lâm cũng biết điều này.
Cậu nhảy ở quán bar vì kế hoạch nhiều tiền, nếu như có thể ở cạnh Quý Hàn Bách lắm tiền như vậy, đương nhiên sẽ đổi sang công việc khác. Chỉ là cậu vẫn chưa biết mình có thể làm gì.
Thật ra nghĩ tới những thứ này cũng cảm giác cậu cách Quý Hàn Bách một Hồng Câu(*). Cái cậu biết làm, có thể làm tốt, thật ra cũng chỉ có nhảy múa mà thôi, còn lại những cái cậu có thể làm thì người khác cũng có thể làm, ví dụ như rửa xe. Ngoại trừ cái xác tốt, cậu cũng chẳng có ưu điểm gì khác, phía sau cái xác xinh đẹp này là một trái tim lạnh lẽo lại xảo trá.
(*) Hồng Câu: Sông đào thời xưa, nay thuộc tỉnh Hà nam, ranh giới Hán – Sở ở Trung Quốc, thời xưa ví với ranh giới rõ ràng.
Phó Lâm cầm ly bia, nhấp một hớp.
"Vốn là anh không định nói điều này đâu." Lưu Béo đặt đũa xuống nói: "Có điều sau này cậu không làm trong quán nữa, anh vẫn nên nói mấy câu xuất phát từ đáy lòng với cậu. Con người Quý chó này ấy mà, cậu đừng nghĩ nó là đứa thô lỗ, tuổi tác cũng lớn hơn cậu, nhưng thật ra nó rất ngây thơ, nó thật lòng thích cậu đấy."
Có lẽ nói những lời này đến chính hắn cũng lúng túng, Lưu Béo bèn bật cười: "Thật đó, nó thật sự thích cậu. Vốn dĩ anh còn nói với nó, nói cậu là vũ công ở quán bar, ai mà chưa từng gặp cơ chứ, bảo nó cẩn thận một chút, nhưng nó vẫn nhất kiến chung tình với cậu, trong mắt chỉ có cậu, cho nên không thấy được cái gì khác. Anh cảm thấy cũng tốt, hy vọng hai người có thể quý trọng nhau, mối tình đầu thật sự là thứ thuần khiết nhất, tổn thương mấy lần, thất tình mấy lần rồi lại yêu, chắc chắn sẽ không thể mang lại cảm giác này. Lần đầu tiên vĩnh viễn là sự thật lòng nhất, anh hi vọng hai đứa có một kết quả tốt. Nào, hai ta cụng một ly."
Phó Lâm cụng ly với hắn: "Em cảm ơn anh Lưu."
Lưu Béo cười, cụng ly với cậu.
Vừa uống xong ly rượu, Quý Hàn Bách trở lại: "Sao hai người đã uống rồi?"
Lưu Béo liền đứng lên, nói: "Tao cũng phải đi vệ sinh."
Hắn đi lắc lư, Lưu Béo và Quý Hàn Bách thích uống rượu giống nhau, hôm nay uống không ít, nhưng tửu lượng của hắn không tốt như Quý Hàn Bách.
"Cần tao dìu mày đi không?" Quý Hàn Bách hỏi.
Lưu Béo khoát khoát tay, đi về phía phòng vệ sinh.
Quý Hàn Bách ngồi xuống, hỏi Phó Lâm: "Hai người trò chuyện gì thế?"
"Chuyện linh tinh ấy mà." Phó Lâm nói: "Anh có một người bạn tốt đó."
Quý Hàn Bách cười, nói: "Những cái khác thì không nói, mắt kết bạn của anh cực kì tốt, chờ hai ngày nữa anh đưa em đi gặp, đám anh em của anh cũng không tệ."
Quý Hàn Bách uống rượu là hiện ngay lên mặt, sắc mặt và cổ hắn cũng hơi đỏ, cười lên trông vừa lưu manh lại vừa rạng rỡ.
Thật ra Phó Lâm rất hâm mộ Quý Hàn Bách, cảm thấy những người bên cạnh hắn đều rất tốt. Lưu Béo cũng tốt, Tôn Sướng cũng tốt, Mạnh Tiểu Kiều cũng tốt.
Có lẽ là xuất thân tốt, không biết nỗi khổ nhân gian, người bên cạnh cũng quan tâm hắn, cho nên hình thành tính cách đơn thuần lại có chút tuỳ ý của Quý Hàn Bách.
Quý Hàn Bách giống như một viên đá quý, quý báu trong sáng, tình cảm cũng rất nhiệt tình chân thành, cậu tự cảm thấy hổ thẹn.
Nhưng sự áy náy này cũng không đủ để cho cậu từ bỏ, cậu cần người như vậy mang cậu ra khỏi vũng lầy.
Cậu cũng không có gì có thể cho Quý Hàn Bách, cũng chỉ có thể đối xử với hắn thật tốt.
Chỗ bọn họ ăn cơm là một quán cơm nhỏ, có chút ồn ào, ánh đèn màu vàng kim, trong không khí tràn ngập mùi rượu và mùi đồ ăn, hương thơm thức ăn khiến người ta ấm áp. Quý Hàn Bách nâng ly rượu: "Chúng ta cùng uống một ly đi?"
Phó Lâm rót một ly, uống với Quý Hàn Bách, lúc uống ánh mắt cậu vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
Cậu cảm thấy mình thích Quý Hàn Bách rồi.
Nhìn hàm răng chỉnh tề, đôi môi ướŧ áŧ của hắn, cậu nhớ đến mùi vị nụ hôn của hắn, thấy ánh mắt sáng ngời, gương mặt đỏ ửng của hắn, cậu nhớ đến sự ngây thơ nóng bỏng của hắn.
Con người thiếu cái gì thì sẽ thường yêu cái đó. Cậu là lạnh, thích nóng, cậu phức tạp, thích đơn giản, cậu nghèo, thích giàu, cậu...
Cậu khát khao có một người đàn ông có thể dựa vào, cho nên thích đàn ông như Quý Hàn Bách.
Cậu muốn chiếm hắn làm của riêng, cậu cảm thấy Quý Hàn Bách rất là tốt, người bên cạnh cũng tốt, cậu cũng muốn trở thành người như vậy, sống trong bầu không khí như vậy.
Sau khi cơm nước xong, bọn họ đưa Lưu Béo về trước, sau đó Quý Hàn Bách đưa Phó Lâm đến quán bar.
"Anh có một chuyện vẫn luôn giữ trong lòng, bây giờ muốn nói với em." Quý Hàn Bách vừa lái xe vừa nói.
Phó Lâm "Vâng" một tiếng, nghiêng đầu nhìn hắn.
Quý Hàn Bách nói: "Anh đã nói dối em."
Hắn nhìn Phó Lâm, "Sao em lại không ngạc nhiên?"
"Anh còn chưa nói anh nói dối cái gì mà."
"Anh đã che giấu hoàn cảnh gia đình với em." Quý Hàn Bách nói.
Phó Lâm giật mình, cuối cùng hắn cũng nói thật với cậu thân phận giàu có của mình sao?
Cậu cứ nhìn Quý Hàn Bách, cổ họng giật giật, hỏi: "Nhà anh thế nào?"
"Thật ra thì điều kiện của anh không tệ, gia đình cũng khá giàu có."
Dù đã biết từ lâu nên đây không phải là bí mật gì cả, nhưng Phó Lâm vẫn có chút kích động không kìm chế được.
Cậu phải giả vờ như đang ngạc nhiên tột độ sao?
Hình như không làm được.
Cậu cũng chỉ mở cửa kính xe một chút, sau cơn mưa gió đêm lạnh thổi bay tóc cậu, cậu hỏi: "Giàu như thế nào?"
"Rất là giàu." Quý Hàn Bách lời ít ý nhiều: "Anh vừa mới mua một căn chung cư sáu nghìn bảy trăm vạn(*)."
(*) 67 triệu NDT = Hơn 238 tỉ.
Phó Lâm: "..."
Quả nhiên là người giàu.
Bình luận truyện