Vợ Ơi Chào Em
Chương 56: Sự dịu dàng của Ngụy Sở…
Buổi tối, dưới sự nhiệt
tình của mọi người, Tô Nhạc bị ép ăn hết hai bát cơm đầy, no đến mức hơn nửa
đêm mới ngủ được.
Sáng hôm sau, Tô Nhạc thức dậy rất sớm, trong tứ hợp viện có rất nhiều hoa cỏ, không khí trong lành, cô hít thở sâu vài hơi mới đi rửa mặt.
Ăn điểm tâm xong, trò chuyện với các trưởng bối một lúc, sau đó Ngụy Sở và Tô Nhạc chuẩn bị trở về, mẹ Ngụy Sở nhét vào trong xe Ngụy Sở không ít thức ăn rồi mới để bọn họ đi.
“Bác trai và bác gái thật tốt.” Tô Nhạc ngồi trên xe, nhớ tới một ngày ở chung vừa rồi vui vẻ hơn nhiều so với cô đã dự đoán, cũng khiến cô yên tâm.
“Giờ không còn căng thẳng nữa à?” Ngụy Sở lái xe, vừa cẩn thận nhìn đường vừa hỏi: “Anh đã nói em không cần lo lắng mà, mẹ anh còn bảo em lần sau đừng mua nhiều thứ tới như thế.”
Tô Nhạc cúi đầu mỉm cười, không nói gì, cũng không phản bác lại những lời này của Ngụy Sở.
Ngụy Sở nghiêng đầu nhìn cô một cái, nở nụ cười thật rõ ràng.
Từ sau khi gặp người lớn trong nhà, tình cảm của Ngụy Sở và Tô Nhạc bước lên một nấc thang mới, có những cuối tuần Tô Nhạc sẽ chủ động tới biệt thự của Ngụy Sở ăn ké, hai người cùng nhau xuống bếp, cảm giác vô cùng tốt đẹp.
Buổi tối, hai người sẽ ra ngoài tản bộ; ban ngày, đôi khi họ sẽ du ngoạn ở một số địa điểm ngay trong thành phố, những nơi vốn không biết đến nay đã quen thuộc hơn, sự ngăn cách vì thời gian ở chung quá ngắn cũng dần thu hẹp lại, hai người ở bên nhau, không có sự kích động của mối tình đầu, không thử thách lẫn nhau, giống như đôi tình nhân đã bên nhau nhiều năm, sự ăn ý hiển hiện trong từng hành động.
Thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, Tô Nhạc vốn định Quốc Khánh sẽ về nhà, ai ngờ mẹ cô thông báo rằng những ngày đó sẽ theo đoàn tới Hồng Kông du lịch, cô đành hủy bỏ kế hoạch đã định, chuẩn bị ở nhà lên dàn ý cho quyển tiểu thuyết tiếp theo, kiếm chút tiền nhuận bút cũng tốt.
Trước kỳ nghỉ Quốc Khánh một ngày, công ty mời tiệc, Tô Nhạc và nhóm đồng nghiệp vui vẻ vì được ăn của công ty một bữa, ra khỏi quán ăn mới phát hiện trời đang đổ mưa.
Đã vào tháng mười, khí trời lạnh dần, trời mưa nên lại càng lạnh, khi ra ngoài Tô Nhạc chỉ mặc một bộ váy liền, hiện giờ đứng ở cửa, bị gió thổi qua liền cảm thấy da gà toàn thân bắt đầu nổi lên.
Lúc này, xe taxi rất khó gọi, một số đồng nghiệp nam dũng cảm chạy tới bến xe đợi xe buýt, đồng nghiệp nữ thì phiền phức hơn, cả đám do dự đứng trước cửa quán, lấy điện thoại ra gọi người thân tới đón.
Người có chồng thì gọi chồng, người có bạn trai thì gọi bạn trai, người không có chồng cũng không có bạn trai thì gọi bạn bè. Tô Nhạc nghiêm túc suy nghĩ không biết có nên gọi Ngụy Sở hay không, người ta là tổng giám đốc của cả một công ty, không biết hiện giờ có việc phải làm hay không.
Khi Tô Nhạc còn đang phân vân, điện thoại trong túi xách của cô vang lên, cô lấy điện thoại ra nhìn, người gọi tới là Ngụy Sở.
“Trời mưa rồi, buổi liên hoan của các em kết thúc chưa, anh sắp tới nhà hàng rồi.”
“Kết thúc rồi.” Tô Nhạc nở nụ cười, nhìn đám người đang nôn nóng, loại cảm giấc yên tâm này khiến người ta khó nói thành lời, làm cho nụ cười trên mặt cô ngày càng rõ ràng.
“Tô Nhạc, người kia nhà cậu tới kìa.” Đồng nghiệp ở bên cạnh chọc chọc cánh tay Tô Nhạc, chỉ vào chàng trai đang xuống xe cách đó không xa, trong bóng đêm, chiếc ô màu xanh trở nên thật nổi bật.
Một số đồng nghiệp nữ bắt đầu cười vang, đợi Ngụy Sở đến gần, bọn họ cũng thức thời mà không tới gần giúp vui.
Tô Nhạc bước vào trong tán ô của ngụy Sở, nói với mấy đồng nghiệp: “Bọn tớ đưa các cậu về nhé?”
Mấy đồng nghiệp đồng loạt xua tay: “Không cần, không cần, bọn tớ có người đón rồi, hai người mau về đi.” Lúc này mà làm bóng đèn thì bọn họ quá không biết điều rồi.
Ngụy Sở đưa chiếc áo khoác trong tay cho Tô Nhạc, bảo cô mặc vào rồi mới ngẩng đầu nói với mấy người đồng nghiệp của cô: “Mọi người đừng khách sáo, lát nữa có lẽ mưa sẽ càng lớn, cùng nhau đi đi.”
“Không cần, thật sự không cần.” Mọi người lại đồng loạt xua tay.
Tô Nhạc cũng không cố chấp nữa, xoay người đi theo Ngụy Sở lên xe, xe nổ máy, cần gạt nước liên tục hất những hạt mưa rơi trên cửa kính ra ngoài, tiếng mưa rơi tí tách khiến cho Tô Nhạc có một loại cảm giác rất đặc biệt.
“Không phải anh nói tối nay anh có việc hay sao?” Tô Nhạc cười hỏi.
“Xong việc rồi thấy trời mưa, nhiệt độ ban đêm hơi lạnh nên thuận tiện mang áo khoác đến cho em.” Ngụy Sở nhìn chiếc áo khoác trên người Tô Nhạc: “Thời tiết thế này rất dễ bị cảm, em phải cẩn thận một chút.”
Ngụy Sở đưa Tô Nhạc về đến nhà, thuận tiện lên phòng Tô Nhạc ngồi: “Ngày mai em có kế hoạch gì không?”
Tô Nhạc suy nghĩ một chút: “Không có, em vốn định về quê, nhưng mẹ em lại đi Hồng Kông rồi.”
“Vậy mấy ngày tới em tới chỗ anh đi.” Ngụy Sở lo lắng nói: “Mấy ngày này nhất định em lại quấn lấy máy tính viết tiểu thuyết, sẽ quên ăn uống đúng giờ, như vậy không tốt cho cơ thể.”
Tô Nhạc sửng sốt, nhớ tới một loạt tiểu thuyết của cô trên giá sách nhà Ngụy Sở: “Anh biết em đang viết tiểu thuyết à?” Suy đoán của cô đã được chứng thực, cảm giác này thật… kỳ lạ.
“Khụ.” Ngụy Sở vội ho một tiếng, thấy trên mặt Tô Nhạc dường như không có dấu hiệu tức giận mời giải thích: “Khi em đi tham gia hội ký tên, một người bạn của anh nhìn thấy nên đã nói cho anh biết.”
“Bạn của anh biết em à?” Tô Nhạc thong thả ngồi xuống sô pha, chậm rãi nói: “Đây đúng là có duyên.”
Ngụy Sở tiếp tục ho khan, làm sao anh có thể không biết xấu hổ mà nói cho Tô Nhạc biết, anh đặt ảnh chụp của cô trong ví tiền, người bạn kia của anh nhìn thấy vài lần nên ngày đó đã dùng điện thoại chụp Tô Nhạc, gửi tin nhắn hỏi anh có phải là cô hay không.
Nói đến chuyện này là một loạt sự trùng hợp không biết nên giải thích thế nào, Ngụy Sở suy nghĩ một lúc, đành nói: “Bạn anh biết em, sau khi biết bút danh của em đã nói cho anh biết.”
Tô Nhạc không ngờ trên đời lại có nhiều chuyện trùng hợp như thế, cô đưa mắt nhìn Ngụy Sở, phải chăng bọn họ thật sự có duyên phận? Khi Ngụy Sở thích cô, cô không biết; khi Ngụy Sở học nấu ăn vì cô, cô không biết; nhưng lúc nào Ngụy Sở cũng biết cô đang làm gì. Trong lòng cảm thấy ấm áp, cô đứng dậy đi vào trong phòng.
Ngụy Sở lo lắng nhìn cô: “Em giận à?”
Tô Nhạc nhìn dáng vẻ bất an của anh, bật cười nói: “Không phải anh bảo em tới nhà anh à? Em đi chuẩn bị quần áo, chẳng lẽ mấy ngày tới em chỉ mặc một bộ này?”
“Vậy anh tới giúp em.” Ngụy Sở vui vẻ cười, nhiệt tình muốn tới giúp đỡ.
“Phòng con gái, đàn ông không được vào, anh chờ ở đây đi.” Tô Nhạc đẩy anh ngồi xuống sô pha, trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Những vật dụng trong nhà đều là những đồ tốt nhất, trước đây cô tưởng Ngụy Sở xa xỉ, ngay cả căn nhà bỏ không cũng lắp những vật dụng tốt như vậy, hiện giờ cô mới biết, thì ra không phải Ngụy Sở xa xỉ. Mà là đặc biệt lắp đặt vì cô.
Mọi thứ trong phòng đều có chất lượng tốt và thoải mái, lớn thì giường nằm, bàn máy tính; nhỏ thì rèm cửa, ghế ngồi; nơi nơi đều thể hiện sự quan tâm của chủ nhân căn phòng.
Khi thu dọn xong mọi thứ xuống lầu, trời đã đổ mưa lớn hơn, Tô Nhạc nhìn trời mưa một lúc lâu rồi lẩm bẩm nói: “May mà ngày mai không cần đi làm, loại thời tiết thế này nằm trong chăn ngủ là thích nhất.”
Ngụy Sở che ô cho cô để cô lên xe: “Được rồi, sau này em gả cho anh, nếu muốn, mỗi ngày có thể ngủ đến khi nào chán thì thôi.”
“Ai muốn gả cho anh?” Tô Nhạc cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình bắt đầu cao hơn nhiệt độ không khí, cô nghiêng đầu, không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Ngụy Sở.
Tới nhà Ngụy Sở, Tô Nhạc tắm rửa sạch sẽ, thay áo ngủ, về tới phòng đã thấy một chiếc máy tính xách tay được đặt trên giường, ngay cả wifi cũng đã kết nối, Ngụy Sở khoanh tay đứng trước cửa nói: “Chăn gối này đều mới thay, em còn cần gì cứ nói với anh.”
“Em không có ý kiến gì.” Tô Nhạc vào phòng, thấy Ngụy Sở còn đứng ngoài cửa, cô mỉm cười nói: “Ngủ ngon.” Sau đó cạch một tiếng đóng cửa lại, lưu loát khóa trái cửa phòng.
Ngụy Sở sờ sờ mũi: “Anh thật sự là người, em đừng biến anh thành sói như thế.”
“Chẳng có tên mặt người dạ thú nào lại có chữ viết trên mặt.” Trong phòng truyền ra một câu thật nhẹ nhàng.
Ngụy Sở yên lặng xoay người về phòng, tuy thỉnh thoảng anh cũng bị kích thích, nhưng về phương diện này anh là một quân tử, hành động này của Tô Nhạc thật khiến anh tan nát cõi lòng.
Tô Nhạc ngồi dựa vào đầu giường không biết đến sự mất mát của Ngụy Sở, cô ôm máy tính, vừa vui vẻ nói chuyện phiếm với bạn bè trên mạng, vừa làm bộ không ở trên mạng đối với biên tập đang hối thúc chương mới, mặc kệ biên tập thúc giục thế nào, cô đều ra vẻ mình thật sự không online, cô bận rộn nhiều việc, không biết gì cả.
Diễn đàn đang bàn luận về định nghĩa đàn ông tốt, sau khi tổng kết lại đã có không ít yêu cầu, Tô Nhạc ngạc nhiên phát hiện Ngụy Sở phù hợp hơn một nửa số đó, điều này khiến cho cô cảm thấy có lẽ mình sẽ không nắm chặt được người đàn ông này, đúng là của từ trên trời rơi xuống.
Con gái trong xã hội bây giờ vừa ghét phải lấy chồng lại vừa muốn lấy chồng, ý nghĩ mâu thuẫn này hầu hết là đổ tội cho đàn ông ngày càng không đáng tin, nhưng đời người lại luôn cần có một người làm bạn.
Song Song: Tiểu Tất Cửu, sao cậu lại ở đây, hôm nay biên tập còn nói trên diễn đàn rằng muốn giết cậu đấy.
Tất Cửu: Thật ra cậu chỉ đang nhìn thấy linh hồn của tớ, thể xác của tớ không có ở đây.
Song Song: Cậu có thể vô liêm sỉ hơn được nữa không?
Tất Cửu: ( ⊙o⊙) Vô sỉ là cái gì, có ăn được không?
Song Song: Cảnh giới cao nhất của vô sỉ rồi.
Mọi người đều đồng ý.
Yêu hoa không yêu sách: Mọi người có cảm thấy gần đây con nhỏ Tất Cửu này thèm ăn đòn không?
Song Song: Đồng ý.
Yêu hoa không yêu sách: Toàn thân con nhỏ này tản ra một loại khí thèm ăn đòn chỉ có những cô nàng đang có tâm tình đặc biệt gì đó mới có, khiến cho người ta nhìn thấy cô nàng là lại hận không thể đạp cho một cái.
Tất Cửu: [Gõ mõ]
Trực giác của con gái đôi khi thật thần kỳ như vậy, Tô Nhạc nhìn mấy cô nàng trên diễn đàn đang suy đoán xem cô gặp được chuyện tốt gì, yêu đương, kết hôn, trúng thưởng, thăng chức, xuyên không, nhặt được tiền, đủ loại tình huống, Tô Nhạc đặt tay lên bàn phím, suy nghĩ một lát rồi gõ.
Tất Cửu: Chúc mừng tớ đi, tớ yêu rồi.
Mặc kệ mấy cô nương kia oanh tạc điên cuồng thế nào, cô thản nhiên tắt cửa sổ trò chuyện đi, bắt đầu đi dạo trên diễn đàn. Cô thích ra vào trong diễn đàn những chuyện thần kỳ, trong đó có một số câu chuyện kỳ lạ luôn khiến cho cô cười. Đôi khi có những câu chuyện xuyên tạc luôn có thể kích thích suy nghĩ hiếu kỳ và dò xét của cô.
Chơi một lát, nghe thấy tiếng gõ cửa của Ngụy Sở, Tô Nhạc đặt máy tính lên tủ đầu giường, đứng dậy mở cửa.
Ngụy Sở đứng bên ngoài, tay cầm một cốc sữa tươi: “Buổi tối đi ngủ sớm một chút, thức đêm không tốt cho sức khỏe, uống sữa đi, có thể giúp ngủ ngon hơn.”
Tô Nhạc nhận lấy cốc sữa, nhiệt độ rất vừa phải, không lạnh không nóng, cô nhìn đồng hồ trên tường, đã mười một giờ đêm: “Anh cũng đi nghỉ sớm một chút.”
“Được, anh đi ngủ bây giờ, sáng mai ăn trứng ốp được không, đồ ăn trong tủ lạnh không nhiều lắm, ngày mai chúng ta cùng đi mua nguyên liệu nấu ăn nhé.” Ngụy Sở xoa xoa đỉnh đầu Tô Nhạc, động tác này của anh dịu dàng hơn bất cứ điều gì khác.
“Vâng.” Tô Nhạc cười cười, cầm cốc uống một ngụm sữa, nhìn Ngụy Sở đi rồi mới đóng cửa lại.
Trở lại trên giường, nhìn màn hình máy tính còn đang phát sáng, Tô Nhạc khom lưng đóng máy tính lại, uống hết sữa rồi nằm lên giường nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Tô Nhạc thức dậy rất sớm, trong tứ hợp viện có rất nhiều hoa cỏ, không khí trong lành, cô hít thở sâu vài hơi mới đi rửa mặt.
Ăn điểm tâm xong, trò chuyện với các trưởng bối một lúc, sau đó Ngụy Sở và Tô Nhạc chuẩn bị trở về, mẹ Ngụy Sở nhét vào trong xe Ngụy Sở không ít thức ăn rồi mới để bọn họ đi.
“Bác trai và bác gái thật tốt.” Tô Nhạc ngồi trên xe, nhớ tới một ngày ở chung vừa rồi vui vẻ hơn nhiều so với cô đã dự đoán, cũng khiến cô yên tâm.
“Giờ không còn căng thẳng nữa à?” Ngụy Sở lái xe, vừa cẩn thận nhìn đường vừa hỏi: “Anh đã nói em không cần lo lắng mà, mẹ anh còn bảo em lần sau đừng mua nhiều thứ tới như thế.”
Tô Nhạc cúi đầu mỉm cười, không nói gì, cũng không phản bác lại những lời này của Ngụy Sở.
Ngụy Sở nghiêng đầu nhìn cô một cái, nở nụ cười thật rõ ràng.
Từ sau khi gặp người lớn trong nhà, tình cảm của Ngụy Sở và Tô Nhạc bước lên một nấc thang mới, có những cuối tuần Tô Nhạc sẽ chủ động tới biệt thự của Ngụy Sở ăn ké, hai người cùng nhau xuống bếp, cảm giác vô cùng tốt đẹp.
Buổi tối, hai người sẽ ra ngoài tản bộ; ban ngày, đôi khi họ sẽ du ngoạn ở một số địa điểm ngay trong thành phố, những nơi vốn không biết đến nay đã quen thuộc hơn, sự ngăn cách vì thời gian ở chung quá ngắn cũng dần thu hẹp lại, hai người ở bên nhau, không có sự kích động của mối tình đầu, không thử thách lẫn nhau, giống như đôi tình nhân đã bên nhau nhiều năm, sự ăn ý hiển hiện trong từng hành động.
Thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, Tô Nhạc vốn định Quốc Khánh sẽ về nhà, ai ngờ mẹ cô thông báo rằng những ngày đó sẽ theo đoàn tới Hồng Kông du lịch, cô đành hủy bỏ kế hoạch đã định, chuẩn bị ở nhà lên dàn ý cho quyển tiểu thuyết tiếp theo, kiếm chút tiền nhuận bút cũng tốt.
Trước kỳ nghỉ Quốc Khánh một ngày, công ty mời tiệc, Tô Nhạc và nhóm đồng nghiệp vui vẻ vì được ăn của công ty một bữa, ra khỏi quán ăn mới phát hiện trời đang đổ mưa.
Đã vào tháng mười, khí trời lạnh dần, trời mưa nên lại càng lạnh, khi ra ngoài Tô Nhạc chỉ mặc một bộ váy liền, hiện giờ đứng ở cửa, bị gió thổi qua liền cảm thấy da gà toàn thân bắt đầu nổi lên.
Lúc này, xe taxi rất khó gọi, một số đồng nghiệp nam dũng cảm chạy tới bến xe đợi xe buýt, đồng nghiệp nữ thì phiền phức hơn, cả đám do dự đứng trước cửa quán, lấy điện thoại ra gọi người thân tới đón.
Người có chồng thì gọi chồng, người có bạn trai thì gọi bạn trai, người không có chồng cũng không có bạn trai thì gọi bạn bè. Tô Nhạc nghiêm túc suy nghĩ không biết có nên gọi Ngụy Sở hay không, người ta là tổng giám đốc của cả một công ty, không biết hiện giờ có việc phải làm hay không.
Khi Tô Nhạc còn đang phân vân, điện thoại trong túi xách của cô vang lên, cô lấy điện thoại ra nhìn, người gọi tới là Ngụy Sở.
“Trời mưa rồi, buổi liên hoan của các em kết thúc chưa, anh sắp tới nhà hàng rồi.”
“Kết thúc rồi.” Tô Nhạc nở nụ cười, nhìn đám người đang nôn nóng, loại cảm giấc yên tâm này khiến người ta khó nói thành lời, làm cho nụ cười trên mặt cô ngày càng rõ ràng.
“Tô Nhạc, người kia nhà cậu tới kìa.” Đồng nghiệp ở bên cạnh chọc chọc cánh tay Tô Nhạc, chỉ vào chàng trai đang xuống xe cách đó không xa, trong bóng đêm, chiếc ô màu xanh trở nên thật nổi bật.
Một số đồng nghiệp nữ bắt đầu cười vang, đợi Ngụy Sở đến gần, bọn họ cũng thức thời mà không tới gần giúp vui.
Tô Nhạc bước vào trong tán ô của ngụy Sở, nói với mấy đồng nghiệp: “Bọn tớ đưa các cậu về nhé?”
Mấy đồng nghiệp đồng loạt xua tay: “Không cần, không cần, bọn tớ có người đón rồi, hai người mau về đi.” Lúc này mà làm bóng đèn thì bọn họ quá không biết điều rồi.
Ngụy Sở đưa chiếc áo khoác trong tay cho Tô Nhạc, bảo cô mặc vào rồi mới ngẩng đầu nói với mấy người đồng nghiệp của cô: “Mọi người đừng khách sáo, lát nữa có lẽ mưa sẽ càng lớn, cùng nhau đi đi.”
“Không cần, thật sự không cần.” Mọi người lại đồng loạt xua tay.
Tô Nhạc cũng không cố chấp nữa, xoay người đi theo Ngụy Sở lên xe, xe nổ máy, cần gạt nước liên tục hất những hạt mưa rơi trên cửa kính ra ngoài, tiếng mưa rơi tí tách khiến cho Tô Nhạc có một loại cảm giác rất đặc biệt.
“Không phải anh nói tối nay anh có việc hay sao?” Tô Nhạc cười hỏi.
“Xong việc rồi thấy trời mưa, nhiệt độ ban đêm hơi lạnh nên thuận tiện mang áo khoác đến cho em.” Ngụy Sở nhìn chiếc áo khoác trên người Tô Nhạc: “Thời tiết thế này rất dễ bị cảm, em phải cẩn thận một chút.”
Ngụy Sở đưa Tô Nhạc về đến nhà, thuận tiện lên phòng Tô Nhạc ngồi: “Ngày mai em có kế hoạch gì không?”
Tô Nhạc suy nghĩ một chút: “Không có, em vốn định về quê, nhưng mẹ em lại đi Hồng Kông rồi.”
“Vậy mấy ngày tới em tới chỗ anh đi.” Ngụy Sở lo lắng nói: “Mấy ngày này nhất định em lại quấn lấy máy tính viết tiểu thuyết, sẽ quên ăn uống đúng giờ, như vậy không tốt cho cơ thể.”
Tô Nhạc sửng sốt, nhớ tới một loạt tiểu thuyết của cô trên giá sách nhà Ngụy Sở: “Anh biết em đang viết tiểu thuyết à?” Suy đoán của cô đã được chứng thực, cảm giác này thật… kỳ lạ.
“Khụ.” Ngụy Sở vội ho một tiếng, thấy trên mặt Tô Nhạc dường như không có dấu hiệu tức giận mời giải thích: “Khi em đi tham gia hội ký tên, một người bạn của anh nhìn thấy nên đã nói cho anh biết.”
“Bạn của anh biết em à?” Tô Nhạc thong thả ngồi xuống sô pha, chậm rãi nói: “Đây đúng là có duyên.”
Ngụy Sở tiếp tục ho khan, làm sao anh có thể không biết xấu hổ mà nói cho Tô Nhạc biết, anh đặt ảnh chụp của cô trong ví tiền, người bạn kia của anh nhìn thấy vài lần nên ngày đó đã dùng điện thoại chụp Tô Nhạc, gửi tin nhắn hỏi anh có phải là cô hay không.
Nói đến chuyện này là một loạt sự trùng hợp không biết nên giải thích thế nào, Ngụy Sở suy nghĩ một lúc, đành nói: “Bạn anh biết em, sau khi biết bút danh của em đã nói cho anh biết.”
Tô Nhạc không ngờ trên đời lại có nhiều chuyện trùng hợp như thế, cô đưa mắt nhìn Ngụy Sở, phải chăng bọn họ thật sự có duyên phận? Khi Ngụy Sở thích cô, cô không biết; khi Ngụy Sở học nấu ăn vì cô, cô không biết; nhưng lúc nào Ngụy Sở cũng biết cô đang làm gì. Trong lòng cảm thấy ấm áp, cô đứng dậy đi vào trong phòng.
Ngụy Sở lo lắng nhìn cô: “Em giận à?”
Tô Nhạc nhìn dáng vẻ bất an của anh, bật cười nói: “Không phải anh bảo em tới nhà anh à? Em đi chuẩn bị quần áo, chẳng lẽ mấy ngày tới em chỉ mặc một bộ này?”
“Vậy anh tới giúp em.” Ngụy Sở vui vẻ cười, nhiệt tình muốn tới giúp đỡ.
“Phòng con gái, đàn ông không được vào, anh chờ ở đây đi.” Tô Nhạc đẩy anh ngồi xuống sô pha, trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Những vật dụng trong nhà đều là những đồ tốt nhất, trước đây cô tưởng Ngụy Sở xa xỉ, ngay cả căn nhà bỏ không cũng lắp những vật dụng tốt như vậy, hiện giờ cô mới biết, thì ra không phải Ngụy Sở xa xỉ. Mà là đặc biệt lắp đặt vì cô.
Mọi thứ trong phòng đều có chất lượng tốt và thoải mái, lớn thì giường nằm, bàn máy tính; nhỏ thì rèm cửa, ghế ngồi; nơi nơi đều thể hiện sự quan tâm của chủ nhân căn phòng.
Khi thu dọn xong mọi thứ xuống lầu, trời đã đổ mưa lớn hơn, Tô Nhạc nhìn trời mưa một lúc lâu rồi lẩm bẩm nói: “May mà ngày mai không cần đi làm, loại thời tiết thế này nằm trong chăn ngủ là thích nhất.”
Ngụy Sở che ô cho cô để cô lên xe: “Được rồi, sau này em gả cho anh, nếu muốn, mỗi ngày có thể ngủ đến khi nào chán thì thôi.”
“Ai muốn gả cho anh?” Tô Nhạc cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình bắt đầu cao hơn nhiệt độ không khí, cô nghiêng đầu, không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Ngụy Sở.
Tới nhà Ngụy Sở, Tô Nhạc tắm rửa sạch sẽ, thay áo ngủ, về tới phòng đã thấy một chiếc máy tính xách tay được đặt trên giường, ngay cả wifi cũng đã kết nối, Ngụy Sở khoanh tay đứng trước cửa nói: “Chăn gối này đều mới thay, em còn cần gì cứ nói với anh.”
“Em không có ý kiến gì.” Tô Nhạc vào phòng, thấy Ngụy Sở còn đứng ngoài cửa, cô mỉm cười nói: “Ngủ ngon.” Sau đó cạch một tiếng đóng cửa lại, lưu loát khóa trái cửa phòng.
Ngụy Sở sờ sờ mũi: “Anh thật sự là người, em đừng biến anh thành sói như thế.”
“Chẳng có tên mặt người dạ thú nào lại có chữ viết trên mặt.” Trong phòng truyền ra một câu thật nhẹ nhàng.
Ngụy Sở yên lặng xoay người về phòng, tuy thỉnh thoảng anh cũng bị kích thích, nhưng về phương diện này anh là một quân tử, hành động này của Tô Nhạc thật khiến anh tan nát cõi lòng.
Tô Nhạc ngồi dựa vào đầu giường không biết đến sự mất mát của Ngụy Sở, cô ôm máy tính, vừa vui vẻ nói chuyện phiếm với bạn bè trên mạng, vừa làm bộ không ở trên mạng đối với biên tập đang hối thúc chương mới, mặc kệ biên tập thúc giục thế nào, cô đều ra vẻ mình thật sự không online, cô bận rộn nhiều việc, không biết gì cả.
Diễn đàn đang bàn luận về định nghĩa đàn ông tốt, sau khi tổng kết lại đã có không ít yêu cầu, Tô Nhạc ngạc nhiên phát hiện Ngụy Sở phù hợp hơn một nửa số đó, điều này khiến cho cô cảm thấy có lẽ mình sẽ không nắm chặt được người đàn ông này, đúng là của từ trên trời rơi xuống.
Con gái trong xã hội bây giờ vừa ghét phải lấy chồng lại vừa muốn lấy chồng, ý nghĩ mâu thuẫn này hầu hết là đổ tội cho đàn ông ngày càng không đáng tin, nhưng đời người lại luôn cần có một người làm bạn.
Song Song: Tiểu Tất Cửu, sao cậu lại ở đây, hôm nay biên tập còn nói trên diễn đàn rằng muốn giết cậu đấy.
Tất Cửu: Thật ra cậu chỉ đang nhìn thấy linh hồn của tớ, thể xác của tớ không có ở đây.
Song Song: Cậu có thể vô liêm sỉ hơn được nữa không?
Tất Cửu: ( ⊙o⊙) Vô sỉ là cái gì, có ăn được không?
Song Song: Cảnh giới cao nhất của vô sỉ rồi.
Mọi người đều đồng ý.
Yêu hoa không yêu sách: Mọi người có cảm thấy gần đây con nhỏ Tất Cửu này thèm ăn đòn không?
Song Song: Đồng ý.
Yêu hoa không yêu sách: Toàn thân con nhỏ này tản ra một loại khí thèm ăn đòn chỉ có những cô nàng đang có tâm tình đặc biệt gì đó mới có, khiến cho người ta nhìn thấy cô nàng là lại hận không thể đạp cho một cái.
Tất Cửu: [Gõ mõ]
Trực giác của con gái đôi khi thật thần kỳ như vậy, Tô Nhạc nhìn mấy cô nàng trên diễn đàn đang suy đoán xem cô gặp được chuyện tốt gì, yêu đương, kết hôn, trúng thưởng, thăng chức, xuyên không, nhặt được tiền, đủ loại tình huống, Tô Nhạc đặt tay lên bàn phím, suy nghĩ một lát rồi gõ.
Tất Cửu: Chúc mừng tớ đi, tớ yêu rồi.
Mặc kệ mấy cô nương kia oanh tạc điên cuồng thế nào, cô thản nhiên tắt cửa sổ trò chuyện đi, bắt đầu đi dạo trên diễn đàn. Cô thích ra vào trong diễn đàn những chuyện thần kỳ, trong đó có một số câu chuyện kỳ lạ luôn khiến cho cô cười. Đôi khi có những câu chuyện xuyên tạc luôn có thể kích thích suy nghĩ hiếu kỳ và dò xét của cô.
Chơi một lát, nghe thấy tiếng gõ cửa của Ngụy Sở, Tô Nhạc đặt máy tính lên tủ đầu giường, đứng dậy mở cửa.
Ngụy Sở đứng bên ngoài, tay cầm một cốc sữa tươi: “Buổi tối đi ngủ sớm một chút, thức đêm không tốt cho sức khỏe, uống sữa đi, có thể giúp ngủ ngon hơn.”
Tô Nhạc nhận lấy cốc sữa, nhiệt độ rất vừa phải, không lạnh không nóng, cô nhìn đồng hồ trên tường, đã mười một giờ đêm: “Anh cũng đi nghỉ sớm một chút.”
“Được, anh đi ngủ bây giờ, sáng mai ăn trứng ốp được không, đồ ăn trong tủ lạnh không nhiều lắm, ngày mai chúng ta cùng đi mua nguyên liệu nấu ăn nhé.” Ngụy Sở xoa xoa đỉnh đầu Tô Nhạc, động tác này của anh dịu dàng hơn bất cứ điều gì khác.
“Vâng.” Tô Nhạc cười cười, cầm cốc uống một ngụm sữa, nhìn Ngụy Sở đi rồi mới đóng cửa lại.
Trở lại trên giường, nhìn màn hình máy tính còn đang phát sáng, Tô Nhạc khom lưng đóng máy tính lại, uống hết sữa rồi nằm lên giường nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Bình luận truyện