Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 486



Chương 486:

 

Trong lòng Nhan Từ Khuynh rối như tơ vò.

 

Anh vào phòng tâm lấy khăn ướt lau sạch cơ thể đầy dấu hồn và chất dịch của Dương Họa Y, lau xong thì đắp chăn cho cô rồi hôn cô một cái.

 

Động tác của anh đầy thành kính mà dịu dàng, nhưng trong đôi mắt anh lại là nỗi ân hận sâu sắc.

 

Nếu biết trước sẽ gặp được cô yêu tinh đây quyến rũ này, mấy năm trước có chết anh cũng không đi lung tung chơi bậy với Hà Dĩ Phong đâu.

 

Dương Họa Y bị anh hôn nhiều quá nên tỉnh dậy, hai tay mềm mại vô lực khoác lên đầu vai anh, cô hơi nghiêng đầu, nói: “Thôi, em mệt quá”

 

Nhan Từ Khuynh nở nụ cười đây chua xót: “

 

Cảm giác được anh đang buông tay thả mình ra, cô lại mông lung mở mắt ra, kéo lấy bàn tay của anh, đôi môi bất an mà bíu lên, hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

 

Nhan Từ Khuynh cầm tay cô đặt lên thân thể trần truồng của mình, ngả ngớn hỏi: “Lau người cho em rồi, anh còn phải đi tắm nữa chứ, biết chưa?”

 

Hoàng Ánh càng nghĩ càng thấy tức giận.

 

Nửa năm nay, Dương Họa Y đã thay đổi quá nhiều.

 

Cô bé co ro trong góc khóc thút thít không thành tiếng từ cái nhìn đầu tiên dường như biến mất rồi.

 

Ngoan ngoãn, tốt bụng, hiền lành…

 

Những đặc điểm thích năm đó đã biến mất không còn thấy nữa.

 

Dương Họa Y lại có thể cúp điện thoại của bà, cô đưa số điện thoại của bà vào danh sách đen.

 

Cơn sốt cao của Nhan Niệm Sơ vẫn chưa lui, Hoàng Ánh nhìn dáng vẻ khó chịu của đứa trẻ, trong lòng càng cảm thấy khó chịu.

 

Không phải bảo Dương Họa Y và Nhan Từ Khuynh qua thăm đứa nhỏ sao?

 

Cho dù cô không muốn qua, gửi một tin là được. Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!

 

Ngay cả sự tôn trọng cơ bản nhất cũng không làm được, đứa nhỏ Dương Họa Y này rốt cuộc có bao nhiêu lớp mặt nại Phụ cho lúc trước bà thương cô như vậy!

 

Hai mẹ con gần như đồng thời lấy điện thoại gọi cho nhau.

 

Cuộc gọi của Nhan Từ Khuynh đến trước, câu đầu tiên nói cũng là về chuyện của Dương Họa Y và đứa nhỏ.

 

“Mẹ đồng ý với con, sẽ không nói chuyện của đứa nhỏ với Dương Họa Y, bây giờ mẹ làm như vậy, cô ấy sau khi biết được sự thật sẽ nghĩ thế nào?”

 

Hoàng Ánh giận run lên, thật muốn tạo phản rồi!

 

Câu đầu tiên của đứa con hiếu thảo lại đến chất vấn: “Nó chung quy muốn biết chân tướng, mẹ chỉ muốn để nó bồi dưỡng tình cảm với đứa nhỏ trước, mẹ có sai sao?”

 

“Mẹ, con thà không cân đứa con này, cũng không thể làm tổn thương cô ấy”

 

Lời nói của Nhan Từ Khuynh lạnh lùng mà vô tình: “Nếu mẹ thật sự thích đứa nhỏ này, đứa nhỏ này sau này để cho mẹ chăm sóc. Chuyện của con, mẹ đừng quan tâm nữa”

 

Hoàng Ánh nắm chặt tay: “Có ý gì? Con đang trách mẹ sao?”

 

“Con biết mẹ muốn gia đình này tốt đẹp, nhưng mẹ à, hôn nhân là của con, mẹ có thể để mặc con không. Chuyện đứa trẻ, con thừa nhận là lỗi của con, nhưng, con không thể vì sai Nhan trong quá khứ để cô ấy thay con chịu đựng những sai Nhan này”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện