Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi
Chương 65
Tiết học này đối với sinh viên của Thành Trì mà nói, đúng là cực hình nhất.
Vì trong tiết học, giáo sư Thành tuy vẫn vui buồn thất thường như mọi khi nhưng hôm nay khí áp quanh người anh thấp chưa từng có, trong đôi mắt anh như thể đang kìm nén giông bão sắp sửa ập tới.
Mọi người đều run rẩy sợ hãi, không ai dám thở mạnh cho tới hết giờ, khi kết thúc giờ họ, mọi người đều vô cùng ăn ý, không ai dám lên hỏi câu hỏi.
Cho tới khi Thành Trì đẩy nhẹ gọng kính màu vàng trên sống mũi cao thẳng, lạnh giọng nói: "Sao vậy, hôm nay học hiểu bài hết rồi sao?"
Moi người mới lấy hết dũng khí đi thắc mắc câu hỏi.
Cũng may giáo sư Thành không hề trút lửa giận lên người họ, có điều tốc độ trả lời câu hỏi nhanh hơn ngày thường rất nhiều, tốc độ tư duy cũng khiến họ suýt chút nữa không thể theo kịp.
Sau khi xử lý xong hết các thắc mắc của sinh viên, Thành Trì mới thu dọn giáo án bước ra khỏi giảng đường, tới bóng lưng cũng toát lên sự tức giận vô biên.
Khi mọi người nhìn thấy Thành Trì rời đi đều nói với người bên cạnh, thực ra giáo sư Thành từ trước tới giờ vẫn luôn khó tính, ai đắc tội với anh hãy đợi xui xẻo đi...
Thành Trì không buồn về lại văn phòng, anh vứt thẳng giáo án ra ghế sau xe, đạp ga, xe lao đi như bay.
Khuynh Thành ở lại tiệm thú cưng suốt mấy giờ đồng hồ, bác sĩ nói Bánh Bao mắc bệnh về đường hô hấp gây ra cảm cúm, chắc do nhiệt độ gần đây xuống thấp, sau đó liền tiến hành quan sát và điều trị cho Bánh Bao.
Bác sĩ dặn dò Khuynh Thành nhỏ một vài giọt rượu nho vào nước cho Bánh Bao uốn hoặc cho Bánh Bao uống vitamin, Khuynh Thành ghi lại tất cả những điều đó, sau khi hỏi một vài vấn đề chuyên ngành xong cô mới mang Bánh Bao về nhà.
Dọc đường đi Bánh Bao cũng trở nên khỏe khoắn hơn ít nhiều, Khuynh Thành đùa với nó một câu, cuối cùng nó cũng rất nể mặt nói chuyện, có điều giọng nói không trong trẻo như thường ngày mà hơi khàn một chút.
"Bánh Bao, mày vẫn ổn chứ?" Khuynh Thành gõ lồng chim, cô không hề cảm thấy rằng hành động của mình rất giống với của gã nọ.
"Trời ơi! Thật hay đùa vậy! Ha ha! Tôi không tin!" Bánh Bao phun ra một tràng, giọng chim khàn khàn nghe rất buồn cười.
Khuynh Thành: "..." Gần đây ông hàng xóm lẽ nào lại thích nghe hài nhảm?
Thời gian trước Khuynh Thành phát hiện ra rằng Bánh Bao không cần cô dạy cũng có thể nói được vài câu kì quái, sau đó cô mới phát hiện ra nguyên nhân là vì tiếng tivi của nhà ông hàng xóm bật quá lớn, thính lực của Bánh Bao lại rất tốt, vì thế nó học được...
Nhìn Bánh Bao, Khuynh Thành bất giác lại nhớ tới ai đó.
Dù gì thì Bánh Bao cũng là do anh tặng, việc Bánh Bao bị bệnh cô cũng phải báo anh một tiếng mới được.
Nhưng Khuynh Thành nghĩ tới việc mấy ngày này mình đang trốn tránh anh ta, bây giờ bất ngờ liên hệ anh ta có vẻ khá là kì quặc.
Khuynh Thành cứ băn khoăn như vậy suốt đường về.
Khi bước ra khỏi thang máy, Khuynh Thành còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị một luồng sức mạnh kéo xoay một vòng, cả người cô tựa sát vào tường.
Ngay sau đó, hơi thở quen thuộc tiến sát lại gần cô, cơ thể người đàn ông nọ ép chặt Khuynh Thành vào lòng sau đó giơ tay lướt qua tai cô, vòng chặt lấy cô.
Khuynh Thành vẫn còn đang xách lồng chim, vì thế chỉ có một tay có thể phản kháng, nhưng cô không kịp phản ứng gì thì đã thấy gương mặt đang tiến sát lại trước mắt mình.
Khuôn mặt tuấn mỹ giống như đường dùng bút tô điểm, nét cao quý lạnh lùng toát lên khí chất bất phàm, đôi mắt thâm thúy với đuôi mắt hơi nhướng lên đang nhìn cô chằm chặp
"Thành Trì?" Khuynh Thành cảm nhận được sự không vui trên người Thành Trì, cô nhích người một cách thiếu tự nhiên: "Sao anh lại ở đây, anh buông tôi ra trước đi..."
Thành Trì một tay chống lên tường, ép Khuynh Thành ở trong phạm vi kiểm soát của mình, anh cúi đầu, ánh mắt u tối: "Hôm nay em trốn tiết."
Khuynh Thành lúc này mới nhớ ra, đúng vậy, hôm nay là tiết chuyên ngành của Thành Trì... Nhưng vì cô lo lắng cho sức khỏe của Bánh Bao nên đã quên mất.
"Tôi..." Khuynh Thành vừa lên tiếng giải thích liền bị sắc mặt Thành Trì làm cho sợ hãi.
Sao cô cứ có cảm giác mình nhìn thấy lửa giận bập bùng trong mắt Thành Trì... Cô chỉ là trốn tiết mà thôi, Thành Trì đâu cần phải tức giận vậy chứ?
Đường thôi, có lẽ Thành Trì không chấp nhận được sinh viên trốn tiết.
Khuynh Thành sắp xếp lại từ ngữ chuẩn bị xin lỗi.
Thành trì nếu như biết suy nghĩ trong lòng Khuynh Thành chắc chắn sẽ cười nhạt một tiếng, trốn tiết? Đương nhiên không đơn giản như vậy.
Thành Trì lên tiếng trước Khuynh Thành, nụ cười trên môi anh không còn dịu dàng mà trở nên vô cùng lạnh lùng: "Trốn tiết đã đành, chúng ta hãy nói về những chuyện khác nữa."
"Chuyện... chuyện gì... khác?" Khuynh Thành nói yếu ớt, chột dạ cúi đầu.
Tuần này cô cố tình trốn tránh Thành Trì, lẽ nào Thành Trì tức giận vì việc này?
"Không biết?" Một tay còn lại của Thành Trì giữ chặt cằm Khuynh Thành, nâng mặt cô lên nhìn thẳng vào mắt mình: "Vậy để tôi nhắc nhở em."
Anh chăm chú nhìn vào đôi mắt trong veo của Khuynh Thành, đôi mắt cô dài rất xinh đẹp, ánh mắt dịu dàng, nốt ruồi lệ ở khóe mắt khiến cô càng thêm quyến rũ.
Mặc dù bên cạnh Thành Trì có rất nhiều mỹ nữ nhưng không ai giống Khuynh Thành có thể dung hợp hoàn hảo đồng thời mấy loại khí chất, nụ cười vừa rạng rỡ vừa xa cách, ánh mắt khi không có ánh sáng nhìn rất vô tình, khi sáng lên lại vô cùng long lanh.
Thi thoảng lạnh nhạt giống như một con mèo kiêu ngạo, thi thoảng ranh mãnh như hồ ly, thi thoảng lại lộ vẻ ngây thơ và e thẹn giống như một con nai trong rừng sâu.
Càng nhìn cô càng phát hiện ra điểm khác biệt của cô.
Khác hoàn toàn Khuynh Thành trong kí ức của Thành Trì.
Nhưng chính là Khuynh Thành như vậy khiến Thành Trì vốn dĩ có thói quen phán đoán mọi thứ một cách lí tính lần đầu tiên nảy sinh cảm giác bất lực chả biết phải làm sao.
Rõ ràng là cô tới thu hút sự chú ý của anh trước nhưng sau đó lại thu mình vào trong mai rùa, không biết tới chừng nào mới chịu chui ra.
Có điều từ trước tới giờ mục tiêu mà Thành Trì ưng ý anh chắc chắn sẽ phải giành được, chưa bao giờ thua cuộc cả.
"Nhắc nhở tôi gì chứ..." Khuynh Thành có chút thấp thỏm bất an.
Nhìn mà xem, cô đã nói cô phải tránh xa Thành Trì, mỗi lần gặp anh ta tinh thần cô lại trở nên bấn loạn, không thể suy nghĩ.
Đều tại anh cả!
"Em đang trốn tránh tôi?" Thành Trì lạnh giọng phán đoán.
"Có sao?" Phản ứng đầu tiên của Khuynh Thành là phủ nhận.
Thành Trì nở nụ cười vô tình: "Không có sao? Em có cần tôi liệt kê ra hết toàn bộ những thái độ của em thời gian gần đây không? Ở trường học né tránh tôi, không nhận điện thoại, hôm nay trốn tiết luôn?"
Khuynh Thành bất mãn phản bác: "Tôi làm gì thì liên quan gì tới anh? Gần đây tôi bận không được sao? Giáo sư Thành đúng là rảnh rỗi quá đấy!"
"Không có liên quan gì với tôi sao?" Thành Trì nheo mắt, màu mắt càng trở nên sẫm lại.
Khuynh Thành cứng đầu, bất giác có dự cảm chẳng lành, người đàn ông này muốn làm gì...
"Thành Trì... anh..." Tới thời điểm quan trọng, Khuynh Thành bỗng cảm thấy tài ăn nói của mình hình như biến mất, lắp bắp nửa ngày không nói ra được câu nào.
Thành Trì mỉm cười đầy thâm ý: "Em căng thẳng gì chứ, hử? Em đang căng thẳng điều gì? Không phải nói rằng không liên quan gì tới tôi sao?"
Khuynh Thành muốn phát điên.
Cũng may thời điểm quan trong có người cứu cô.
Ờ không đúng, là có chim cứu cô.
Vì trong tiết học, giáo sư Thành tuy vẫn vui buồn thất thường như mọi khi nhưng hôm nay khí áp quanh người anh thấp chưa từng có, trong đôi mắt anh như thể đang kìm nén giông bão sắp sửa ập tới.
Mọi người đều run rẩy sợ hãi, không ai dám thở mạnh cho tới hết giờ, khi kết thúc giờ họ, mọi người đều vô cùng ăn ý, không ai dám lên hỏi câu hỏi.
Cho tới khi Thành Trì đẩy nhẹ gọng kính màu vàng trên sống mũi cao thẳng, lạnh giọng nói: "Sao vậy, hôm nay học hiểu bài hết rồi sao?"
Moi người mới lấy hết dũng khí đi thắc mắc câu hỏi.
Cũng may giáo sư Thành không hề trút lửa giận lên người họ, có điều tốc độ trả lời câu hỏi nhanh hơn ngày thường rất nhiều, tốc độ tư duy cũng khiến họ suýt chút nữa không thể theo kịp.
Sau khi xử lý xong hết các thắc mắc của sinh viên, Thành Trì mới thu dọn giáo án bước ra khỏi giảng đường, tới bóng lưng cũng toát lên sự tức giận vô biên.
Khi mọi người nhìn thấy Thành Trì rời đi đều nói với người bên cạnh, thực ra giáo sư Thành từ trước tới giờ vẫn luôn khó tính, ai đắc tội với anh hãy đợi xui xẻo đi...
Thành Trì không buồn về lại văn phòng, anh vứt thẳng giáo án ra ghế sau xe, đạp ga, xe lao đi như bay.
Khuynh Thành ở lại tiệm thú cưng suốt mấy giờ đồng hồ, bác sĩ nói Bánh Bao mắc bệnh về đường hô hấp gây ra cảm cúm, chắc do nhiệt độ gần đây xuống thấp, sau đó liền tiến hành quan sát và điều trị cho Bánh Bao.
Bác sĩ dặn dò Khuynh Thành nhỏ một vài giọt rượu nho vào nước cho Bánh Bao uốn hoặc cho Bánh Bao uống vitamin, Khuynh Thành ghi lại tất cả những điều đó, sau khi hỏi một vài vấn đề chuyên ngành xong cô mới mang Bánh Bao về nhà.
Dọc đường đi Bánh Bao cũng trở nên khỏe khoắn hơn ít nhiều, Khuynh Thành đùa với nó một câu, cuối cùng nó cũng rất nể mặt nói chuyện, có điều giọng nói không trong trẻo như thường ngày mà hơi khàn một chút.
"Bánh Bao, mày vẫn ổn chứ?" Khuynh Thành gõ lồng chim, cô không hề cảm thấy rằng hành động của mình rất giống với của gã nọ.
"Trời ơi! Thật hay đùa vậy! Ha ha! Tôi không tin!" Bánh Bao phun ra một tràng, giọng chim khàn khàn nghe rất buồn cười.
Khuynh Thành: "..." Gần đây ông hàng xóm lẽ nào lại thích nghe hài nhảm?
Thời gian trước Khuynh Thành phát hiện ra rằng Bánh Bao không cần cô dạy cũng có thể nói được vài câu kì quái, sau đó cô mới phát hiện ra nguyên nhân là vì tiếng tivi của nhà ông hàng xóm bật quá lớn, thính lực của Bánh Bao lại rất tốt, vì thế nó học được...
Nhìn Bánh Bao, Khuynh Thành bất giác lại nhớ tới ai đó.
Dù gì thì Bánh Bao cũng là do anh tặng, việc Bánh Bao bị bệnh cô cũng phải báo anh một tiếng mới được.
Nhưng Khuynh Thành nghĩ tới việc mấy ngày này mình đang trốn tránh anh ta, bây giờ bất ngờ liên hệ anh ta có vẻ khá là kì quặc.
Khuynh Thành cứ băn khoăn như vậy suốt đường về.
Khi bước ra khỏi thang máy, Khuynh Thành còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị một luồng sức mạnh kéo xoay một vòng, cả người cô tựa sát vào tường.
Ngay sau đó, hơi thở quen thuộc tiến sát lại gần cô, cơ thể người đàn ông nọ ép chặt Khuynh Thành vào lòng sau đó giơ tay lướt qua tai cô, vòng chặt lấy cô.
Khuynh Thành vẫn còn đang xách lồng chim, vì thế chỉ có một tay có thể phản kháng, nhưng cô không kịp phản ứng gì thì đã thấy gương mặt đang tiến sát lại trước mắt mình.
Khuôn mặt tuấn mỹ giống như đường dùng bút tô điểm, nét cao quý lạnh lùng toát lên khí chất bất phàm, đôi mắt thâm thúy với đuôi mắt hơi nhướng lên đang nhìn cô chằm chặp
"Thành Trì?" Khuynh Thành cảm nhận được sự không vui trên người Thành Trì, cô nhích người một cách thiếu tự nhiên: "Sao anh lại ở đây, anh buông tôi ra trước đi..."
Thành Trì một tay chống lên tường, ép Khuynh Thành ở trong phạm vi kiểm soát của mình, anh cúi đầu, ánh mắt u tối: "Hôm nay em trốn tiết."
Khuynh Thành lúc này mới nhớ ra, đúng vậy, hôm nay là tiết chuyên ngành của Thành Trì... Nhưng vì cô lo lắng cho sức khỏe của Bánh Bao nên đã quên mất.
"Tôi..." Khuynh Thành vừa lên tiếng giải thích liền bị sắc mặt Thành Trì làm cho sợ hãi.
Sao cô cứ có cảm giác mình nhìn thấy lửa giận bập bùng trong mắt Thành Trì... Cô chỉ là trốn tiết mà thôi, Thành Trì đâu cần phải tức giận vậy chứ?
Đường thôi, có lẽ Thành Trì không chấp nhận được sinh viên trốn tiết.
Khuynh Thành sắp xếp lại từ ngữ chuẩn bị xin lỗi.
Thành trì nếu như biết suy nghĩ trong lòng Khuynh Thành chắc chắn sẽ cười nhạt một tiếng, trốn tiết? Đương nhiên không đơn giản như vậy.
Thành Trì lên tiếng trước Khuynh Thành, nụ cười trên môi anh không còn dịu dàng mà trở nên vô cùng lạnh lùng: "Trốn tiết đã đành, chúng ta hãy nói về những chuyện khác nữa."
"Chuyện... chuyện gì... khác?" Khuynh Thành nói yếu ớt, chột dạ cúi đầu.
Tuần này cô cố tình trốn tránh Thành Trì, lẽ nào Thành Trì tức giận vì việc này?
"Không biết?" Một tay còn lại của Thành Trì giữ chặt cằm Khuynh Thành, nâng mặt cô lên nhìn thẳng vào mắt mình: "Vậy để tôi nhắc nhở em."
Anh chăm chú nhìn vào đôi mắt trong veo của Khuynh Thành, đôi mắt cô dài rất xinh đẹp, ánh mắt dịu dàng, nốt ruồi lệ ở khóe mắt khiến cô càng thêm quyến rũ.
Mặc dù bên cạnh Thành Trì có rất nhiều mỹ nữ nhưng không ai giống Khuynh Thành có thể dung hợp hoàn hảo đồng thời mấy loại khí chất, nụ cười vừa rạng rỡ vừa xa cách, ánh mắt khi không có ánh sáng nhìn rất vô tình, khi sáng lên lại vô cùng long lanh.
Thi thoảng lạnh nhạt giống như một con mèo kiêu ngạo, thi thoảng ranh mãnh như hồ ly, thi thoảng lại lộ vẻ ngây thơ và e thẹn giống như một con nai trong rừng sâu.
Càng nhìn cô càng phát hiện ra điểm khác biệt của cô.
Khác hoàn toàn Khuynh Thành trong kí ức của Thành Trì.
Nhưng chính là Khuynh Thành như vậy khiến Thành Trì vốn dĩ có thói quen phán đoán mọi thứ một cách lí tính lần đầu tiên nảy sinh cảm giác bất lực chả biết phải làm sao.
Rõ ràng là cô tới thu hút sự chú ý của anh trước nhưng sau đó lại thu mình vào trong mai rùa, không biết tới chừng nào mới chịu chui ra.
Có điều từ trước tới giờ mục tiêu mà Thành Trì ưng ý anh chắc chắn sẽ phải giành được, chưa bao giờ thua cuộc cả.
"Nhắc nhở tôi gì chứ..." Khuynh Thành có chút thấp thỏm bất an.
Nhìn mà xem, cô đã nói cô phải tránh xa Thành Trì, mỗi lần gặp anh ta tinh thần cô lại trở nên bấn loạn, không thể suy nghĩ.
Đều tại anh cả!
"Em đang trốn tránh tôi?" Thành Trì lạnh giọng phán đoán.
"Có sao?" Phản ứng đầu tiên của Khuynh Thành là phủ nhận.
Thành Trì nở nụ cười vô tình: "Không có sao? Em có cần tôi liệt kê ra hết toàn bộ những thái độ của em thời gian gần đây không? Ở trường học né tránh tôi, không nhận điện thoại, hôm nay trốn tiết luôn?"
Khuynh Thành bất mãn phản bác: "Tôi làm gì thì liên quan gì tới anh? Gần đây tôi bận không được sao? Giáo sư Thành đúng là rảnh rỗi quá đấy!"
"Không có liên quan gì với tôi sao?" Thành Trì nheo mắt, màu mắt càng trở nên sẫm lại.
Khuynh Thành cứng đầu, bất giác có dự cảm chẳng lành, người đàn ông này muốn làm gì...
"Thành Trì... anh..." Tới thời điểm quan trọng, Khuynh Thành bỗng cảm thấy tài ăn nói của mình hình như biến mất, lắp bắp nửa ngày không nói ra được câu nào.
Thành Trì mỉm cười đầy thâm ý: "Em căng thẳng gì chứ, hử? Em đang căng thẳng điều gì? Không phải nói rằng không liên quan gì tới tôi sao?"
Khuynh Thành muốn phát điên.
Cũng may thời điểm quan trong có người cứu cô.
Ờ không đúng, là có chim cứu cô.
Bình luận truyện