Chương 164: Sẽ không nhường cô ấy cho bất kỳ ai
Diệp Thành vừa nghe lời này của Vũ Minh Thiên, liền không vui nheo mắt lại.
Vũ Minh Thiên dường như không phát hiện ra khí tràng toàn thân của Diệp Thành, vẫn như cũ nói: "Trước đây, tôi vẫn luôn nghĩ, nếu phải mang đến hạnh phúc và vui vẻ cho Từ Lạc suốt cuộc đời này, vậy thì người mang đến những hạnh phúc và vui vẻ đó cho cô ấy sẽ là ai? Cho đến những ngày qua, tôi nghĩ thông suốt, mới biết người đó không phải là tôi."
Diệp Thành đối với câu nói này hơi hòa hoãn một chút, "biết vậy thì tốt."
Vũ Minh Thiên bỗng giễu cợt, "anh cũng đừng đắc ý, vì tôi cũng không cảm thấy người đó là anh đâu."
Bàn tay Diệp Thành nhất thời nắm chặt, khuôn mặt anh lạnh lẽo xuống, giống như một con hung thú giống đực máu lạnh, đang trong thời điểm bảo vệ tất cả của mình bao gồm bạn tình, phát ra phản ứng theo bản năng.
"Chuyện trước kia anh làm với Từ Lạc, cho đến bây giờ, cô ấy đều nhớ." Thanh âm Vũ Minh Thiên mang theo ít gợn sóng, lạnh vô cùng, "cho dù anh bây giờ đối tốt với cô ấy, nhưng bản thân anh đã cô phụ cô ấy suốt 5 năm rồi, chính là 5 năm đấy, thời gian tình cảm và tình cảm của 5 năm đó, chính là vết nứt lớn mà cho dù hiện tại anh cố gắng thể hiện đến mức nào cũng không bù lại được đâu."
"Anh nói cái gì?" Thanh âm của Diệp Thành sắc bén như dao.
"Tôi chỉ muốn nói, ở trong lòng Từ Lạc, anh vĩnh viễn sẽ không là người chồng hoàn mĩ không khuyết điểm, bởi vì anh đã có một vết lịch sử đen tối đến 5 năm." Vũ Minh Thiên cười khẽ, lại tiếp:
" Từ Lạc là một cô gái tốt, tôi chỉ hi vọng có một người đàn ông thành thục, chững chạc, không cô phụ, không vết nhơ, rồi đến yêu thương và bảo vệ cho cô ấy."
Diệp Thành lẳng lặng nhìn mặt tường trắng toát phía trước của bệnh viện, hồi lâu anh mới lên tiếng, "tôi biết tôi phạm sai lầm, 5 năm đó là tôi nợ cô ấy, vậy nên tôi sẽ dùng hết cuộc đời còn lại để trả cho cô ấy. Tôi biết tôi ở trong lòng cô ấy, tôi không có cách nào trở nên hoàn mĩ mà không tỳ vết, nên tôi không có hi vọng xa vời đó. Nhưng như vậy không có nghĩa là tôi từ bỏ cô ấy."
Dừng lại một chút, anh hít sâu một hơi, kiên định nói, " cho nên, tôi chỉ hi vọng, trong suốt cuộc đời còn lại của tôi sẽ cả đời yêu thương và cưng chiều cô ấy, tôi không có cách nào làm cho bản thân mình không chút tỳ vết, nhưng tôi sẽ làm tất cả bằng toàn sức lực của mình."
Vũ Minh Thiên im lặng hồi lâu không nói chuyện.
Yên tĩnh một hồi, Minh Thiên mới mang theo chút mệt mỏi, nói: "Tôi thừa nhận, anh bây giờ theo đuổi lại Từ Lạc rất chặt, nhưng mà Diệp tổng à, anh có từng nghĩ rằng, Từ Lạc trong lòng vẫn sẽ còn yêu anh. Cô ấy vì yêu anh nên mới chuyển về chung sống với anh sao?" Ngữ khí Minh Thiên chợt sắc bén: " Hoặc là nói.....cô ấy sẽ còn cam tâm tình nguyện yêu anh?"
Đúng thế. Lâu như vậy rồi, khúc mắc của Diệp Thành chính là nằm ở đây. Từ Lạc có còn yêu anh, và yêu anh nhiều hay ít, anh đều không dám đoán.
Anh mỗi ngày đều chăm sóc tỉ mỉ từng chút một cho Từ Lạc, nghe từng câu tâm sự của cô, chú ý từng cử chỉ, hành động của cô, anh có khi trong tiềm thức thật sự rất muốn biết, anh ở trong trái tim Từ Lạc có bao nhiêu phân lượng, có bao nhiêu tình cảm dành cho anh.
Anh không dám nghĩ sâu, không ngờ hôm nay, lại bị Vũ Minh Thiên trực tiếp bới ra.
Đôi mắt hơi lạnh nhìn Vũ Minh Thiên, âm thanh có chút nặng nề nói.: "cô ấy còn yêu tôi hay không, đó không phải chuyện của anh."
Vũ Minh Thiên hất đầu đi, khinh thường không nói chuyện.
Trái tim của Diệp Thành chợt có chút rối loạn. anh bỗng hình dung đến những phản ứng và cử chỉ của Từ Lạc trong mấy ngày qua đối với anh.
Từ Lạc từng cự tuyệt anh rất nhiều lần, đối với anh cũng tỏ ra rất bình thường. Nhưng mà.....
Diệp Thành vươn tay, cẩn thận vuốt ve chiếc áo sơ mi màu trắng tinh khôi mà mình đang mặc.
Kiểu áo sơ mi này dù không cầu kỳ, lại không đắt giá, dựa theo thói quen ăn mặc của Diệp Thành, anh nhất định sẽ không mặc.
Nhưng nó là quà sinh nhật của Từ Lạc tặng cho anh. Nó là bảo bối có một không hai.
Cô cho dù không kiên nhẫn với anh, nhưng cô cũng không có quên sinh nhật của anh. Cô đã cho anh ôm cô ngủ, chủ động chui vào ngực anh, ngày hôm qua hai người còn hôn môi nhau.
Trái tim của Diệp Thành lại càng rồi loạn. Giống như có một thiên sứ và một ác ma tí hon tranh đấu không ngừng.
Một bên tiểu thiên sứ như an ủi anh, nói anh không sao đâu, Từ Lạc vẫn sẽ yêu anh, quan tâm anh, cô ấy cam tâm tình nguyện với anh, còn một bên tiểu ác ma lại nói, đừng hi vọng nữa, Từ Lạc chính là chán ghét anh, không yêu anh, anh nên từ bỏ cô ấy....
Hầu kết Diệp Thành bỗng chuyển động, anh lập tức tỉnh táo, thẳng thắn trả lời Vũ Minh Thiên. "Vậy thì thế nào, chuyện giữa tôi và Từ Lạc, căn bản một chút cũng không liên quan đến anh. Tất cả những cái đó đều là chuyện riêng của vợ chồng tôi."
Diệp Thành hít một hơi sâu, "cho dù hiện tại, tôi chưa hoàn toàn được tha thứ, dù cho phải chịu bao nhiêu trừng phạt, nhưng tôi cam tâm tình nguyện, vậy cho nên, dù cô ấy có hận tôi, tôi cũng không bao giờ sẽ buông tay cô ấy, hay nhường cô ấy cho bất kỳ một người đàn ông nào khác."
Vũ Minh Thiên nhìn Diệp Thành, ánh mắt có chút chập chờn, lại ngó xuống đồng hồ đeo tay, anh nói, "Diệp Thành, anh nói nhiều như vậy cũng vô ích mà thôi, cái tôi quan tâm chính là cảm thụ của Từ Lạc."
Diệp Thành đang muốn nói chuyện thì tiếng ting ting của bảng đèn phòng phẫu thuật vang lên. cắt ngang cuộc nói chuyện.
Diệp Thành nhất thời không còn hứng thú với cuộc nói chuyện của anh và Vũ Minh Thiên. Khẩn trương nhìn về phía cánh cửa phòng phẫu thuật.
Cánh cửa vừa được mở ra, Từ Lạc trên xe băng ca cũng được đẩy ra ngoài.
Diệp Thành khẩn trương đi tới ghé mắt muốn xem tình hình, lại bị mấy y tá ngăn lại, "Diệp tổng, người vừa mới làm phẫu thuật xong, ngài nên đợi hết thuốc mê hết tác dụng rồi hãy vào thăm."
Diệp Thành chặn lại một vị bác sĩ, hỏi, "tình hình phẫu thuật thế nào."
"Phẫu thuật rất thành công....không có vấn đề gì đâu." Y tá một bên bị khí tràng quý khí, anh tuấn bất phàm của Diệp Thành dọa đến run run, nói năng cũng có chút lộn xộn, "hiện tại phù não ở đầu đã được loại bỏ thành công...thị lực qua một thời gian ngắn sẽ được phục hồi."
Nghe y tá nói xong, tảng đá trong lòng Diệp Thành rốt cục cũng đặt xuống.
Vũ Minh Thiên một bên cũng thở phào, nghe được Từ Lạc phẫu thuật thành công thì cũng coi như là trấn an.
Mắt Diệp Thành đuổi theo Từ Lạc được đẩy đến phòng bệnh, hơi đi vài bước, anh quay lại nói với Vũ Minh Thiên, "ở đây cũng không còn việc của anh, anh về đi."
Ánh mắt Diệp Thành nhìn Vũ Minh Thiên có chút phức tạp, cũng không nói thêm gì, xoay người đi vào phòng bệnh.
Minh Thiên hít sâu một hơi, đành trở về, người đã đến thăm rồi, cũng yên tâm phần nào, bây giờ nếu như còn ở lại, e rằng người phải chịu buồn tủi, chỉ là chính bản thân mình.
Bình luận truyện