Chương 28: Xé rách cái thể diện
Thu Lan tiếp tục nói " Bên nhà em nói, gọi điện cho em không được, cho nên gọi đến phòng làm việc của chúng ta."
Từ Lạc phiền muộn mà ừ một tiếng, " em biết rồi."
Thu Lan nghiêng đầu nhìn cô, tiếp lời, " chị nghe giọng điệu bà kia hình như rất hung, có vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta á, rốt cuộc là có chuyện gì với em vậy."
Từ Lạc khua khua tay, " không sao đâu, em tự lo được."
Đoạn cô đứng dậy đi tới ban công ở sát văn phòng.
Mở điện thoại ra, có tới mấy cuộc gọi nhỡ. Ban nãy, cô để chế độ im lặng, nên cũng không nhận được.
Từ Lạc nhìn màn hình điện thoại, do dự một lát, liền gọi lại.
Bên kia hình như đang đợi cuộc gọi của cô, mới đổ chuông một tiếng, đã bắt máy.
Không cho Từ Lạc mở miệng, tiếng chửi rủa liền vang lên, [Lý Từ Lạc, tao gọi điện thoại cho mày, mày cũng không nhận? Mày ở bên ngoài sống sung sướng quá, liền khinh thường thân thích chúng tao phải không?]
Sắc mặt Từ Lạc trùng xuống, " dì, có chuyện gì?"
[Tao hỏi mày, tiền tháng này, mày đã gửi chưa?] Người đàn bà kia gắt lên.
"Chưa gởi." Từ Lạc lạnh lùng đáp.
Bà dì bên kia cười lạnh một tiếng, [ba mày hiện tại nằm trên giường bệnh, mày không gửi tiền tới, mày muốn ông ta chết phải không? Bà ngoại mày và em họ mày cần tiền gấp, mày cũng định làm lơ?]
Từ Lạc siết chặt điện thoại. " Dì à, từ ban đầu, dì nói với tôi, ba tôi bị bệnh, tôi đã gửi qua cả gần 100 triệu (vnd). Ông ta từ khi tôi còn nhỏ đã bạo hành gia đình, coi tôi và mẹ tôi không khác nào súc sinh...
" ông ta bị bệnh, tôi nể tình huyết nhục mà gửi tiền cho ông ta đã là tận tình tận nghĩa, các người còn muốn sao?"
Bà dì bên kia cứng họng, bà ta không có nghĩ đến, Từ Lạc vẫn luôn dễ nói chuyện lại dám trực tiếp lớn lối với trưởng bối là bà ta như vậy, nhất thời tức điên lên, cười lạnh,
[Ai dô, xem ra, ở thành đô, lăn lộn được thành tựu rồi, dám trực tiếp lên giọng với người trên như vậy? Trong mắt mày còn có trên dưới hay không? Còn biết hiếu thuận hay không?]
Sắc mặt Từ Lạc lạnh tới dọa người.
Nhớ lại chuyện năm đó, cô không khỏi oán hận. Cha cô năm xưa, ông ta bạo hành gia đình, đánh mẹ cô, đập con gái là cô, dùng dao mà cứa cổ cô, lại còn đem gái về nhà chơi, mẹ cô muốn ly hôn, nhưng cái đám thân thích kia lại một mực ép bà không được ly hôn.
Nào là nói, phụ nữ phải nhẫn nhịn, cho gia đình hạnh phúc, phải giữ thể diện cho gia đình, ly hôn sẽ mất mặt bọn họ.
Vậy mà mỗi lần mẹ cô bị đánh cho mặt đầy tím bầm, đến lết đi còn không nổi, đám người gọi là thân thích kia, đã đứng ra mà ngăn cản một lần nào hay chưa?
Sau khi mẹ mất, cái đám khốn nạn này lại quăng ánh mắt về phía cô, lấy cớ người cha bệnh tật kia, mà vòi tiền cô.
Mà tiền cô gửi về, ai là người sài, chỉ có đám khốn nạn đó là biết.
Một đám thân thích khốn nạn, bạch nhãn lang, chỉ biết tư lợi.
Từ Lạc giận tới mức phải cười lạnh một tiếng, ngày hôm nay, cô nhất quyết phải xé rách cái thể diện với những đám khốn nạn này, " ha, bà cảm thấy tôi không có hiếu cũng không sao. Tôi không quan tâm. Ba tôi năm sưa, ông ta đối xử với tôi và mẹ tôi thế nào, hiện tại còn muốn tôi báo hiếu? Thôi đi, Từ Lạc tôi vốn không có cha, chỉ có mẹ, Tôi mang họ Từ, không phải họ Lý."
Ngừng một lát, cô nói tiếp, " còn về em họ, dì à, dì không thấy mình nực cười lắm sao? Ồ, hay là dì cố tình không hiểu, nó là con trai dì, nó thiếu tiền thì dì lo chứ, dựa vào cái gì mà lại đòi tiền tôi."
Đầu dây bên kia, bà dì kia dường như là kinh hãi, bà ta không có ngờ tự mình gọi điện đến đòi tiền lại bị từ chối thẳng thắn, [Lý Từ Lạc, mày có biết thế nào là đối nhân xử thế hay không? Được, nếu mày không gửi tiền thì cả gia đình sẽ xóa tên mày khỏi Lý Gia.]
"Buồn cười, tôi sớm đã không còn là người của Lý Gia, Lý Gia đều là cái thứ phế vật như các người, tôi thật sự còn không muốn làm người nhà Lý Gia đâu, thứ mất mặt." Từ Lạc khinh bỉ mà gằn lên vào điện thoại.
Bên kia, bà dì hung tợn mà quát lên, [ tao cho mày một cơ hội cuối cùng, mày có gửi tiền về hay không?]
Từ Lạc cười lạnh, " haha, tiền polime thì tôi chả có đâu, nhưng mà tiền âm phủ thì nhiều lắm đấy! Bà có muốn lấy không?"
[Mày....] Bà dì còn chưa kịp nói thêm lời nào thì Từ Lạc đã cúp điện thoại.
Đám khốn nạn này, còn muốn dùng huyết thống để vòi tiền cô, xem cô là ATM tự động, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu sao?
Lũ khốn nạn.
Không mang họ Lý thì không mang, dù sao thì cô cũng không ưa gì cái họ kia. Từ Lạc cô hiện tại không cha không mẹ, đám thân thích này, với cô mà nói, chỉ là người dưng, khác máu thì tăn lòng, vì cớ gì mà cô phải quan tâm quản chi bọn họ..
Từ giờ cô là Từ Lạc, sống cho bản thân, cho bảo bảo của cô.
Không sống cho một ai khác nữa cả.
Bình luận truyện