Chương 39: Duyên cha con đến đây là hết
....
Từ Lạc gần sáng sớm ngày thứ hai thì đến được thị trấn nhỏ ở vùng nông thôn này.
Chỗ này rất vắng vẻ, nếu như trước đó chưa từng đến đây, e là phải đi hết một vòng lớn mới có thể tìm thấy cái thị trấn nhỏ bị đồi núi bao quanh này.
Đường dẫn vào thị trần không tiện lái xe vào, cô dứt khoát xuống xe ven đường, ôm chó nhỏ để đi bộ vào.
Cô vốn định trước khi vào thị trần thì điện cho Dì, nhưng lấy điện thoại ra, mới nhìn thấy một ngày không sạc, điện thoại đã tự tắt máy từ bao giờ.
Cô thở dài, bỏ di động lại vào túi xách, dựa theo trí nhớ lúc nhỏ đi vào bên trong để tìm.
Bên ngoài thành phố phát triển cũng khá nhanh, diện mạo thành thị mỗi năm mỗi khác thì phải. Duy chỉ có cái thị trấn ở vùng nông thôn hẻo lánh này là vẫn vậy, nó dường như cách biệt hẳn với nhân gian, đã qua 10 năm rồi, từ cái ngày cô và mẹ cô rời đi, cũng chả thay đổi là bao so với phần lớn kí ức trước kia.
Từ Lạc thuận đường đi vào, dọc đường có vài người tò mò, vô tình cố ý đứng lại mà đánh giá, giống như đang quan sát mục đích tới nơi đây của người lạ này.
Từ Lạc không để ý, bước chân càng thẳng tiến đi sâu vào bên trong chấn. Càng vào bên trong, nhà cửa càng nát, xụp xệ.
Đi thêm một đoạn hẻm nữa, rốt cục cũng đến nơi quen thuộc. Cô ngước mắt nhìn lại nơi này, nơi cô đã từng sống với bao kí ức vui buồn lẫn lộn. Căn nhà cũ ban đầu hình như đã sửa sang lại đôi chút, bất quá chỉ là sơn mới lại.
Trên cửa đặt mấy vòng hoa đơn sơ, treo vải lụa trắng tượng trưng cho tang sự, Vải lụa theo từng làn gió nhẹ khẽ bay.
Từ Lạc hít sâu một hơi, đi vào mở cửa căn nhà nhỏ này ra.
Bên trong xôn xao ồn ào huyên náo còn hơn chợ nổi, xen lẫn mùi hôi khó chịu. Thấy có người đi vào, mấy phụ nữ tuổi trung niên bên trong ngẩng đầu nhìn, khóe miệng siêu vẹo, đầy kinh ngạc, " ơ, đây chẳng phải là con bé Từ Lạc đây sao?"
Một phụ nữ trung niên đi tới trước mặt cô sau khi nghe mấy bà bạn kia xì xào. Từ Lạc nhìn người phụ nữ trước mắt, cô cẩn thận đánh giá, nhận ra đây chính là Dì của cô.
Hoàn toàn khác với bộ dáng năm đó, xem chừng đã già nua đi hơn bình thường. Nhưng đôi mắt sắc bén kia vẫn vậy, so với khi trước càng thêm khiến cho người khác phải e sợ.
" Dô, cao lớn, xinh đẹp thế này rồi. " Dì làm bộ thán phục khen , " mặc toàn đồ xịn, úi chà, quả nhiên ở bên ngoài, lăn lộn cũng mạnh."
Âm thanh Dì vừa vang vừa the thé, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của mọi người trong nhà, cả đám đều đi ra ngoài hóng chuyện. Mấy người họ hàng bắn đại bác không tới ở đâu cũng xuất hiện, ngươi một câu, ta một câu, ồn ào huyên náo.
Sắc mặt Từ Lạc có vẻ lạnh xuống, " cháu đi gặp ông ấy."
Dì kéo tay cô, " theo dì đi vào đây."
Hai người thoát khỏi đám thân thích tới xem náo nhiệt kia, đi vào bên trong nhà. Càng đi vào bên trong, ánh sáng càng ngày càng tối đi, đẩy ra một cánh cửa nhỏ, hơi lạnh lẽo đập vào mặt.
Bên trong phòng, một chiếc giường lớn siêu vẹo được kê sát vách. Phía trên giường là một người đàn ông đang nằm bất động, hô hấp đã không còn, trên người đã được thay vào áo liệm màu trắng.
" Cháu nhìn đi, dì ra ngoài làm việc." Dì vừa nói, vừa ở sau lưng cô mang theo thâm ý nhìn một cái, rồi xoay người ra cửa. Từ Lạc chậm chậm đi tới bên giường.
Người đàn ông gầy gò kia vô vị mà nằm trên giường, không có tức giận nào cả, cũng không còn cử động nữa, cả người như một cành cây khô già, gầy guộc, lại tang thương. Khiến ai nhìn cũng phải xót xa.
Từ Lạc chua xót,
Cha cô, ở trong quá khứ kí ức của cô, không phải thế này.
Trong kí ức, ông từng có một dáng vẻ tràn đầy năng lượng, mỗi lần đi làm về ông đều sẽ mang cho bé con Từ Lạc của ông một món đồ chơi hoặc đồ ăn vặt. Cái lúc ông lén lút từ phía sau lưng con gái lấy cái chén nhỏ, rồ bỏ đồ ăn có mùi thơm phức đưa lên trước mặt cô, loại hạnh phúc này, Từ Lạc cả đời sẽ không thể quên.
Từ Lạc đứng mãi một chỗ sững sờ, tới lúc cún bông ngọ nguậy, ứ ứ vài tiếng, cô mới hoàn hồn.
Trên đường đến đây, cô thực đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều lơic muốn nói, nhưng khi thật sự đặt chân đến nơi đây, tận mắt thấy ông, thì cô lại một câu cũng không thể nói ra.
Yêu thương cũng được, oán hận cũng được, thế nhưng cuối cùng vẫn không qua khỏi chuyện sinh tử.
Hồi lâu, cô hướng về người đàn ông đã không thở, bất động trên giường kia, cúi đầu một cái thật sâu, duyên phận cha con, có lẽ đến đây là hết rồi.
Nếu có kiếp sau, cũng không hi vọng sẽ gặp nữa.
Trong Phòng đang yên tĩnh, đột nhiên cún bông âu ấu một tiếng to, Từ Lạc toan run rẩy, giật cả mình, cô quay lại, chỉ nhìn thấy Dì chẳng biết từ lúc nào đã đi vào đây, mang theo một ý cười đứng ở sau cô, bà ta mở miệng, " Lạc lạc, ra ăn cơm thôi cháu."
Bình luận truyện