Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy
Chương 192: Lần sau lại đến
Editor: demcodon
Hai anh em Tần Trường Bình có không ít oán hận với người mợ cả Vương thị này, chỉ là không dám nói thẳng. Dù sao bọn họ là khách, Vương thị lại là trưởng bối, lời của bà thật sự không thể làm trái.
Nhưng đối với Sở Từ, trong lòng hai người cũng rất ngạc nhiên, cẩn thận đánh giá cô một lần. Trước kia chỉ nghe mấy ông cậu nói Sở Từ là đứa con hoang rất không đàng hoàng, sống giống như đứa ăn xin, nói cô lôi thôi lếch thếch. Bình thường không có gì ăn, toàn dựa vào hãm hại lừa gạt, còn nói con bé này mập hơn 100 ký, dáng vẻ rất xấu. Nhưng hôm nay vừa thấy, căn bản là không phải dáng vẻ mấy ông cậu hình dung.
Dáng người của cô cũng không phải quá mập, cũng khoảng 70 ký. Trên mặt đầy thịt nhưng thanh tú, đôi mắt rất trong trẻo. Quần áo mặc trên người xác thực không xinh đẹp giống như Sở Phương Phương nhà cậu hai, nhưng rất sạch sẽ, cả người không nhìn ra một chút dơ bẩn. Thậm chí nhìn qua còn thoải mái hơn những cô gái bằng tuổi với y. Đặc biệt là đôi tay kia làm cho y ấn tượng sâu sắc, có rất nhiều vết sẹo cả cũ lẫn mới. Nhưng móng tay kia không hề dơ bẩn, có thể thấy được là người rất chú ý.
Về phần này, Tần Trường Bình và Tần Trường Tố đều có ấn tượng tốt với Sở Từ. Loại ấn tượng này còn khác xa với Sở Phương Phương nũng nịu nhà cậu hai.
Trong lòng Tần Trường Tố hơi vui vẻ, ba cô là là con trai một, anh em của mẹ rất nhiều. Nhưng chị em họ chỉ có hai người, một người là Sở Phương Phương nhà cậu hai, một người khác chính là Sở Nữu Nữu nhà cậu ba. Nhưng Sở Phương Phương này tính cách hơi kiêu căng, tính tình thất thường, căn bản không nói chuyện được với chị ta. Còn Sở Nữu Nữu kia mới 13 tuổi, bị mẹ kế là mợ ba áp bức rất là yếu đuối, nhát như chuột, càng không nói chuyện được với em ấy.
Nhưng Sở Từ lại khác, cả người nổi lên một tia tức giận, nhìn mợ cả Vương thị này cũng không có dáng vẻ sợ hãi. Dường như là người rất có chính kiến, hẳn là có thể chơi thân với em ấy.
Sở Từ cũng không biết trong lòng hai anh em này đã ghi điểm cho nàng.
Lúc này Vương thị vừa nghe hai anh em nhà họ Tần thuận theo như vậy nhất thời hơi bất mãn, vội vàng nói: "Tụi bây cũng không thể trở về, quan hệ giữa mẹ Sở Từ và Tú Trinh trước kia rất tốt. Tụi bây hiếm khi đến một chuyến, không ở lại một hồi sao được? Sở Từ cho dù là không ba không mẹ, chút lễ phép này cũng vẫn biết. Mày nói có đúng không?"
Bà nói xong, vẻ mặt có 'ý tốt' Sở Từ.
Sở Từ cười khẩy một cái, thật muốn tát Vương thị này một cái thật mạnh. Nhưng trong lòng nàng cũng hiểu rõ đánh người cũng có thể, nhưng lại không thể đánh không có lý do. Nếu không lập tức sẽ có người ra mặt thay Vương thị.
Hai anh em này vừa nghe hơi bất đắc dĩ. Ông bà ngoại bên này thật sự là loạn đến phát điên. Ba ông cậu thì có tâm tư khác nhau, ba bà mợ thì ai cũng biết tính kế. Mỗi lần đến thăm người thân đều dường như là đến đánh giặc, phải chuẩn bị đầy đủ. Nếu không căn bản không tiếp được lời bọn họ nói.
"Mợ cả, cháu thấy đồ đạc trong nhà Sở Từ cũng chưa mua thêm, chúng ta nhiều người như vậy ngay cả chỗ ngồi cũng không có. Không bằng lần sau đi, lần sau lúc cháu đến cũng mang quà..." Tần Trường Bình lại nói.
Vương thị còn chưa nói thì ba đứa con trai của bà cũng đã vọt vào trong phòng, vừa thấy đĩa thịt heo viên trên bàn không nói hai câu đã duỗi tay bốc.
Sở Từ đâu chịu thiệt như vậy, ánh mắt lạnh lùng, nhấc chân bước qua, vừa bước tới trước đã nhìn thấy ba đứa tinh nghịch này còn thè lưỡi nhìn nàng. Nàng đột nhiên nổi giận duỗi chân ra đá mạnh một cái, trực tiếp đá Sở Thiên Dũng bay ra ngoài.
Hai anh em Tần Trường Bình có không ít oán hận với người mợ cả Vương thị này, chỉ là không dám nói thẳng. Dù sao bọn họ là khách, Vương thị lại là trưởng bối, lời của bà thật sự không thể làm trái.
Nhưng đối với Sở Từ, trong lòng hai người cũng rất ngạc nhiên, cẩn thận đánh giá cô một lần. Trước kia chỉ nghe mấy ông cậu nói Sở Từ là đứa con hoang rất không đàng hoàng, sống giống như đứa ăn xin, nói cô lôi thôi lếch thếch. Bình thường không có gì ăn, toàn dựa vào hãm hại lừa gạt, còn nói con bé này mập hơn 100 ký, dáng vẻ rất xấu. Nhưng hôm nay vừa thấy, căn bản là không phải dáng vẻ mấy ông cậu hình dung.
Dáng người của cô cũng không phải quá mập, cũng khoảng 70 ký. Trên mặt đầy thịt nhưng thanh tú, đôi mắt rất trong trẻo. Quần áo mặc trên người xác thực không xinh đẹp giống như Sở Phương Phương nhà cậu hai, nhưng rất sạch sẽ, cả người không nhìn ra một chút dơ bẩn. Thậm chí nhìn qua còn thoải mái hơn những cô gái bằng tuổi với y. Đặc biệt là đôi tay kia làm cho y ấn tượng sâu sắc, có rất nhiều vết sẹo cả cũ lẫn mới. Nhưng móng tay kia không hề dơ bẩn, có thể thấy được là người rất chú ý.
Về phần này, Tần Trường Bình và Tần Trường Tố đều có ấn tượng tốt với Sở Từ. Loại ấn tượng này còn khác xa với Sở Phương Phương nũng nịu nhà cậu hai.
Trong lòng Tần Trường Tố hơi vui vẻ, ba cô là là con trai một, anh em của mẹ rất nhiều. Nhưng chị em họ chỉ có hai người, một người là Sở Phương Phương nhà cậu hai, một người khác chính là Sở Nữu Nữu nhà cậu ba. Nhưng Sở Phương Phương này tính cách hơi kiêu căng, tính tình thất thường, căn bản không nói chuyện được với chị ta. Còn Sở Nữu Nữu kia mới 13 tuổi, bị mẹ kế là mợ ba áp bức rất là yếu đuối, nhát như chuột, càng không nói chuyện được với em ấy.
Nhưng Sở Từ lại khác, cả người nổi lên một tia tức giận, nhìn mợ cả Vương thị này cũng không có dáng vẻ sợ hãi. Dường như là người rất có chính kiến, hẳn là có thể chơi thân với em ấy.
Sở Từ cũng không biết trong lòng hai anh em này đã ghi điểm cho nàng.
Lúc này Vương thị vừa nghe hai anh em nhà họ Tần thuận theo như vậy nhất thời hơi bất mãn, vội vàng nói: "Tụi bây cũng không thể trở về, quan hệ giữa mẹ Sở Từ và Tú Trinh trước kia rất tốt. Tụi bây hiếm khi đến một chuyến, không ở lại một hồi sao được? Sở Từ cho dù là không ba không mẹ, chút lễ phép này cũng vẫn biết. Mày nói có đúng không?"
Bà nói xong, vẻ mặt có 'ý tốt' Sở Từ.
Sở Từ cười khẩy một cái, thật muốn tát Vương thị này một cái thật mạnh. Nhưng trong lòng nàng cũng hiểu rõ đánh người cũng có thể, nhưng lại không thể đánh không có lý do. Nếu không lập tức sẽ có người ra mặt thay Vương thị.
Hai anh em này vừa nghe hơi bất đắc dĩ. Ông bà ngoại bên này thật sự là loạn đến phát điên. Ba ông cậu thì có tâm tư khác nhau, ba bà mợ thì ai cũng biết tính kế. Mỗi lần đến thăm người thân đều dường như là đến đánh giặc, phải chuẩn bị đầy đủ. Nếu không căn bản không tiếp được lời bọn họ nói.
"Mợ cả, cháu thấy đồ đạc trong nhà Sở Từ cũng chưa mua thêm, chúng ta nhiều người như vậy ngay cả chỗ ngồi cũng không có. Không bằng lần sau đi, lần sau lúc cháu đến cũng mang quà..." Tần Trường Bình lại nói.
Vương thị còn chưa nói thì ba đứa con trai của bà cũng đã vọt vào trong phòng, vừa thấy đĩa thịt heo viên trên bàn không nói hai câu đã duỗi tay bốc.
Sở Từ đâu chịu thiệt như vậy, ánh mắt lạnh lùng, nhấc chân bước qua, vừa bước tới trước đã nhìn thấy ba đứa tinh nghịch này còn thè lưỡi nhìn nàng. Nàng đột nhiên nổi giận duỗi chân ra đá mạnh một cái, trực tiếp đá Sở Thiên Dũng bay ra ngoài.
Bình luận truyện