Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 10 - Chương 7: Trạm tin tức



Địa phương phồn hoa nhất Tạp Dịch đại lục thường là trung tâm khu mậu dịch có năng lực kinh tế cường thịnh.

Khu Ngũ Tinh Tam Giác, vốn là khu vực hoàng kim của Thương Vân Đô, đơn vị địa phương phồn hoa nhất trong những nơi phồn hoa.

Tại khu Ngũ Tinh Tam Giác, cho đến giờ chưa từng xảy ra chuyện ầm ĩ, bởi vì nơi này bất cứ lúc nào đều là người đến người đi, nối liền không dứt, cho dù là canh ba nửa đêm cũng không ngoại lệ.

Lượng người qua lại khổng lồ đã mang lại cho thương nhân Ngũ Tinh Tam Giác sinh ý rất tốt.

“Bất Dạ Thiên” chính là một tửu quán trong khu Ngũ Tinh Tam Giác, có được ưu thế khu vực tuyệt đối, ông chủ cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thân xuất hiện, hắn chỉ cần đợi ở trong quán, tâm tình khoái trá mà gõ bàn tính, tính toán mỗi khoản thu vào cũng với chỉ huy bọn tiểu nhị làm việc.

“Động tác nhanh lên một chút, Lý Tư Đặc, cái thằng ngu xuẩn này, khách nhân bàn thứ hai mươi ba thúc dục ba lần rồi, lập tức đem thịt nướng lên!”

“Anna, ngươi không thể pha rượu nhanh hơn một chút sao? Xem kìa, thùng bách hoa nhưỡng lại sắp cạn đến đáy rồi.”

“Lao Ân, đi thu dọn bàn mười một, khách nhân bên kia đã đi nửa phút đồng hồ rồi, đúng là tay chân vụng về, tức chết ta mà!”

Ông chủ Ngõa Phật Nhĩ của Bất Dạ Thiên chính là một con quỷ keo kiệt điển hình, vì giữ gìn hầu bao, hắn thuê số lượng tiểu nhị còn xa mới có thể phục vụ cho số lượng khách nhân. Đến nỗi bọn tiểu nhị trong quán bận tối mày tối mặt, cơ hồ không có một khắc thời gian nghỉ ngơi Hắn vẫn chưa hài lòng, lại còn không ngừng lảm nhảm từ đầu bếp, pha chế, bồi bàn, người vệ sinh cũng đều không ngoại lệ mà bị hắn thúc giục như con nhặng xanh.

Trong con mắt Ngõa Phật Nhĩ, bọn tiểu nhị làm việc vĩnh viễn không đủ, bọn chúng còn có thể làm nhiều hơn, nhiều hơn nữa!

Ngõa Phật Nhĩ tất phải vắt sạch tất cả sức lực của bọn họ, đổi thành tiền bạc của mình, nếu không thì sẽ có lỗi với chính mình mỗi tháng mất cho bọn chúng năm kim tệ tiền lương rồi.

Vừa nghĩ đến tiền lương, trái tim hắn lại bắt đầu mơ hồ nhói lên vài cái.

Quán rượu tính cả hai ban tiểu nhị, mỗi ban mười người, thì đã là mười thủy tinh tệ, ôi, đây quả là một khoản tiền không nhỏ mà!


Nếu như trên thế giới này có tiểu nhị miễn phí không cần trả tiền thuê thì thật là tốt quá.

Đương nhiên cái này chỉ là vọng tưởng, càng làm cho Ngõa Phật Nhĩ thêm rầu rĩ chính là hắn còn phải bao bọn tiểu nhị ăn một bữa, mặc dù thức ăn không nhiều lắm, nhưng bọn kia mỗi kẻ lại đói khát điên cuồng như dã thú, cơm trắng cũng có thể ăn năm sáu bát, ngay cả Anna nữ sinh này cũng có thể ăn ba bát. Gần đây vùng phụ cận Thương Vân đô giá cả lại tăng thêm.

Không được, lượng cung cấp cơm trắng cũng phải có biện pháp khống chế hữu hiệu mới được.


Ngõa Phật Nhĩ cho rằng trả thù lao so với mất nhiều máu còn đau đớn hơn, trên thực tế tại Thương Vân đô đó cũng đã là tiền lương cơ bản nhất của người lao động tầng thấp rồi, đừng quên mỗi tên tiểu nhị làm việc mỗi ngày mười hai giờ, không ngừng bận rộn, mệt gần chết.

Đáng tiếc bọn họ đến từ khu dân nghèo tìm được một công việc không phải là dễ, cũng chỉ có thể yên lặng nhẫn nại mà chịu đựng.

Nếu như không phải pháp luật của Thương Vân đô quy định tiền lương cơ bản của ngành giải trí không thể thấp hơn năm kim tệ, thời gian làm việc không thể dài hơn mười hai giờ chỉ sợ Ngõa Phật Nhĩ lại càng ngặt nghèo hơn.

Một khách nhân đi tới trước quầy, Ngõa Phật Nhĩ dừng ngay việc trách mắng tiểu nhị, nhanh chóng thay bằng khuôn mặt tươi cười:“ Xin chào khách nhân tôn quý. Xin hỏi ngài đi một mình sao?”

Câu này chính là câu đón khách thường dùng nhất nhưng kỳ thật lại có không ít hàm lượng kỹ thuật, nếu như khách nhân chỉ có một vị mà nói, tiêu phí chung quy có hạn, như vậy hắn chiếm dụng hẳn một cái bàn, cho dù là bàn bé nhất trong quán cũng không có lời. Nếu như hắn còn có bạn thì lại khác.

Nếu như tại địa phương khác mà nói, lão bản đối với khách nhân tự nhiên là ai đến cũng không cự tuyệt.

Nhưng nơi này là khu Ngũ Tinh Tam Giác khu vực choàng kim chưa bao giờ lo lắng về sinh ý. Kể cả khách nhân, cũng có điều kiện để lựa chọn. Như vậy mới có thể thu được lợi nhuận lớn nhất.

Khách nhân là một thanh niên, y lắc đầu nói:“Không, hai người.”

Ngõa Phật Nhĩ nghe vậy mới phát hiện đi sau thanh niên là một thiếu niên mới mười lăm mười sáu tuổi, hắn mặc quần áo cực kỳ mộc mạc, dung mạo cũng không xuất chúng, Ngõa Phật Nhĩ thiếu chút nữa quên luôn hắn rồi.

Tiểu hài tử thối này trên cơ bản có thể quên luôn rồi, hắn mới được bao nhiêu tuổi? Nói không chừng còn chưa biết uống rượu, vì vậy hắn lập tức đưa ra phán đoán sáng suốt nhất: “Thật là tiếc, khách nhân tôn quý, ngài xem quán của chúng ta đã kín chỗ rồi, ta không thể không biểu lộ sự hối lỗi.”

Bên ngoài mặt tiền quả thật đã kín chỗ, nhưng trong phòng số mười một trang nhã phía sau vừa có người thanh toán xong rồi đi ra, bất quá Ngõa Phật Nhĩ cảm giác được vì hai vị khách nhân tiêu phí có hạn mà cung cấp một trong những phòng trang nhã nhất thì quả thật là rất không đáng.

Thanh niên thản nhiên mà nói: ”Ta không phải là đến đây uống rượu.”

Y nói làm cho Ngõa Phật Nhĩ nhíu mày, người đến quán rượu không uống rượu, vậy thì muốn làm gì?


Giọn nói của y nghe ra không phải người địa phương, chẳng nhẽ chỉ là người từ ngoài đến hỏi đường.

Phải biết rằng thời gian là vàng bạc, phi thường quý giá nha, còn phải vội vàng đốc thúc bọn tiểu nhị đang làm việc tại đây, không thể ở nơi này lãng phí nhiều công phu trên một kẻ không thể mang lại cho mình lợi nhuận, Ngõa Phật Nhĩ khẩu khí nhất thời lãnh đạm hẳn đi, đem hai chữ “tôn quý” vẫn đọng ở miêng vứt đi luôn:“Khách nhân, nếu như ngươi muốn tìm địa phương nào đó của Thương Vân đô mà nói, người vệ sinh ngoài kia phi thường quen thuộc đô thành, ta nghĩ bọn họ có thể trợ giúp ngươi rất nhiều.”

“Ta cũng không phải hỏi đường, ha ha.” Thanh niên cười cười: “ Ngươi là lão bản của quán rượu này sao?”

Hử, không phải khách nhân đến để uống rượu, cũng không phải người hỏi đường, Ngõa Phật Nhĩ nghĩ không ra ý định của y, bất quá hắn vẫn gật đầu: “Đúng vậy, là ta, xin hỏi ngài…”

“Tốt lắm, ta muốn thu mua quán rượu của ngươi.” Thanh niên đi thẳng vào vấn đề, mà nói ra mục đích của y.

“Mua lại quán rượu?” Ngõa Phật Nhĩ hiển nhiên lấy làm kinh hãi.

Phải biết rằng quán rượu này là cây tiền của hắn, hắn đã đem tất cả tâm huyết cùng tài chính của mình dồn vào đây.

Nhưng mà không có thương nhân nào từ chối sinh ý, nói cho cùng là tại vấn đề giá tiền không thích hợp.

Thanh niên vươn năm ngón tay ra: “Lão bản, đây là giá ta đưa ra, ngươi xem coi thế nào?”

“Năm nghìn thủy tinh tệ?”

Tại các tiểu thành, năm nghìn thủy tinh mua một gian tửu quán hạng trung, giá này đã rất là hấp dẫn rồi.


Nhưng đừng quên, nơi này là Thương Vân đô, đô thành phồn hoa, hơn nữa Bất Dạ Thiên nằm tại giải đất trung tâm Thương Vân đô.

Ngõa Phật Nhĩ trong lòng cười lạnh, thật là đồ nhà quê không hiểu biết, hắn tưởng rằng chút tiền ấy là có thể mang đi cây tiền của mình? Ngây thơ!

Ngõa Phật Nhĩ hờ hững nói: “Xin lỗi, tiên sinh, ta không có ý bán tửu quán này, huống chi ta đã đặt cả đời tinh lực vào Bất Dạ Thiên. Nó trọng yếu như hài tử của ta vậy, không phải tiền tài có thể cân nhắc được!”

Thanh niên mỉm cười nói: “Ông chủ, ngươi hình như hiểu nhầm ý ta, ta nói là năm vạn, năm vạn thủy tinh!”

“Năm, năm vạn thủy tinh?” Ngõa Phật Nhĩ ngừng thở, lập tức bắt đầu tính toán.

Quán này giá trị khoảng một vạn thủy tinh tệ, đối phương lấy năm vạn thu mua thì hắn phải lời được bốn vạn.

Căn cứ vào tình huống trước mắt, khấu trừ tiền lương, nạp thuế, vật phẩm cũ cùng phí sử dụng, quán mỗi tháng có thể đem lại lợi nhuận hơn tám mươi thủy tinh tệ. Hàng năm đại khái có thể thu vào một ngàn thủy tinh tệ.

Muốn kiếm được bốn vạn thủy tinh tệ, là chuyện của bốn mươi năm sau, lấy tuổi của chính mình bây giờ, có thể sống được thêm bốn mươi năm không cũng là một vấn đề.

Nói cách khác, đây tuyệt đối là một vụ giao dịch đáng giá.

Bất quá trước hết, Ngõa Phật Nhĩ phải xác định một việc:“Tiên sinh, ngươi không phải nói đùa chứ?”

Cho dù thương nhân tâm địa nhẫn nại có dư, cũng không thể kiên nhẫn kinh doanh đến bốn mươi năm sau mới bắt đầu thu lợi.

Thanh niên mỉm cười nói: “Lão bản, ngươi thấy ta có ý nói đùa sao?”

“Không thành vấn đề!” Ngõa Phật Nhĩ cơ hồ lập tức nói, sợ đối phương đổi ý.

Thanh niên cười nói: “Lão bản, ngươi không phải nói, tửu quán này trọng yếu như hài tử của ngươi, không phải tiền tài có thể cân nhắc sao?”

Ngõa Phật Nhĩ cười:“Tiên sinh, ta phải bổ sung thêm một câu, chỉ cần giá tiền hợp lý, không có gì không thể bán. Kể cả con ruột ta đang ở bên trong!”

“Như vậy, tiên sinh , chúng ta lúc nào có thể đến công hội ký khế ước quyền chuyển nhượng?”

“Càng nhanh càng tốt”

“Tốt. Chúng ta lập tức đi thôi, còn chờ gì nữa.”

Ngõa Phật Nhĩ so với người thanh niên còn muốn sốt ruột hơn, việc trông nom các nhân viên cũng mặc kệ, quản làm gì, dù sao bắt đầu từ hôm nay tửu quán cũng không phải là của mình nữa rồi.

Khế ước chuyển nhượng ký kết thuận lợi, sau đó tiểu hài tử thối mười lăm mười sáu tuổi mà thanh niên kia mang đến thành chủ quản tửu quán.

Tất nhiên hắn còn chưa có năng lực quản lý quán, bởi vậy thanh niên lấy ba trăm thủy tinh tệ mỗi tháng thuê Ngõa Phật Nhĩ trong ba tháng, trong thời gian đó nhiệm vụ của hắn chính là đem toàn bộ kinh nghiệm quản lý truyền thụ cho tiểu tử kia.

Đương nhiên Ngõa Phật Nhĩ nhận ngay việc làm thuê kia, tiền lương so với lợi nhuận hắn kinh doanh tửu quán cao gấp vài lần, sao có thể không làm chứ?

Thanh niên tự nhiên chính là Cổ Diêu, thu mua tửu quán, chính là kế hoạch mới của hắn.

Nếu như nói đạo tặc công hội là nơi tập trung tin tức lớn nhất thế giới, như vậy tửu quán chính là dịch trạm tin tức đơn lẻ, trong miệng của kẻ say chung quy có thể thu nhiều tin tức bình thường không chiếm được.

Thiếu niên là một thành viên từ trong những hài tử lão thành tinh minh mà hắn tuyển ở khu ổ chuột, hắn nhận phụ trách quản lý tửu quán, cũng được một nửa lợi nhuận, bất quá điều kiện đầu tiên là thu thập tin tức trong tửu quán, mỗi tin thu được thông qua bồ câu đưa thư gửi cho Cổ Diêu.

Nếu như bọn họ lười biếng không cách nào cung cấp tin tức hữu dụng, cũng có thể bị cắt chức chủ quản.

Đây chính là công việc phi thường đơn giản, hài tử thoát khỏi biển khổ, thu được công việc có thù lao cao ngoài ý muốn tự nhiên là ngàn vạn cảm ân, toàn tâm toàn ý mà làm tốt.

Tin tức của một tửu quán thì ít ỏi, bất quá thêm mấy chục gian mấy trăm gian mà nói thì lại không thể coi thường nữa.

Trong mấy tháng kế tiếp. Cổ Diêu thu mua tại mười quận đô trong đại lục, cực kỳ bí mật tiếp thu trăm gian tửu quán nằm trên các địa khu phồn hoa, dựa theo phương pháp lúc trước đem từng hài tử sắp đặt vào.

Như vậy mạng lưới tin tức của hắn cũng khá quy mô rồi, ngoại trừ đạo tặc công hội, đã có được thêm nhiều đường tắt thu hoạch tin tức.

Trong đoạn thời gian này Cổ Diêu cũng tiến lên A cấp đạo tặc, cũng đã ngồi trên chức vị cán bộ công hội.

Mọi việc đã sẵn sàng, còn lại chỉ là ngồi yên mà đợi gió đông thổi tới thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện