Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 11 - Chương 10: Thủy doanh châu
Khi Cổ Diêu đi vào bên trong khoang thuyền thì Đông Phương Lộ cũng đang dùng khăn lau mái tóc của mình.
“Tại sao lại nhảy xuống biển, bộ muốn tự sát sao?”
Cổ Diêu từ miệng linh vân mà biết được hành ‘động vĩ’ đại lúc nãy của Đông Phương Lộ, trong lòng có chút rung động, đối với nàng mà nói thì hành độgn này có thể gọi là ‘vĩ đại’.
“Hứ, ngươi mới tự sát! Ta thiếu người ta một ân tình, nhất là tên lưu manh nhà ngươi, cho nên mới định đi cứu ngươi!”
“Cứu ta?” Cổ Diêu thở dài nói:”Người ta nói phụ nữ ngực to thì ngốc nghếch, quả thật là không sai, cô nhất định là một kẻ ngốc, một người mắc bệnh sợ ngước vậy mà lại nhảy xuống biển cứu người!”
Hai câu nói của hắn đã khiến cho sự cảm động của Đông Phương Lộ bay lên tận chính tầng mây, Đông Phương Tam Tiểu Thư giống như một con mèo bị giẫm lên cái đuôi, phát điên lên:”Ngươi, ngươi sao lúc nãy không chết đi, còn quay về làm gì!?”
Hai người quả nhiên là oan gia, vừa nãy còn liều chết để cứu nhau, khóc lóc khi phải chết đi sống lại, vậy mà bây giờ lại khẩu chiến.
Cổ Diêu cười nói:”Thật là ngại quá, một tên lưu manh như ta thì sẽ sống dai lắm, giống như là một con gián vậy, mạng ta lớn lắm.”
Hai người đấu khẩu vài câu, Đông Phương Lộ đột nhiên yên lặng, khó khắn mở miệng nói:”Đồ lưu manh, ngươi nói xem, có phải ta rất vô dụng không?”
“Đúng vậy, ta cũng có cảm giác như thế, cô nhìn xem, là một nữ nhân, mà ngay cả việc nấu ăn cũng không biết, hãy xem, linh vân mới chỉ là một thiếu nữ 16 tuổi thôi mà chỉ với cá thôi đã làm được biết bao nhiêu là món ngon.”
“Ta không phải là muốn nói điều đó, ý ta muốn nói chính là, khi ở trên biển thì ta không thể giúp được gì, ngược lại chỉ toàn liên lụy đến ngươi.”
Cổ Diêu nhìn sắc mặt của nàng, ho một tiếng:”Ngoài điểm đó ra thì cô còn có chút dã man, bạo lực, mạnh mẽ, thích gây sự vô cớ.”
Thấy sắc mặt của Đông Phương Lộ ngày càng khó coi hắn lại bổ sung thêm:”Còn nữa thích truy hỏi người khác mà không thèm suy nghĩ, ngoài những điểm đó ra thì các mặt khác coi như tạm ổn! Hắc!”
Đông Phương Lộ im lặng một lúc rồi chợt nói:”Ngươi có biết tại sao ta lại bị mắc chứng bệnh sợ nước này không?”
“Nói thử xem?” Cổ Diêu thật ra cũng có chút hiếu kỳ.
“Từ bé ta đã là một cô gái rất bướng bỉnh!”
Cổ Diêu lập tức bổ sung:”Hiện tại cũng thế!”
Đông Phương Lộ trừng mắt nhìn Cổ Diêu mới im lặng.
“Khi đó ta luôn chơi đùa khắp nơi, gia tộc cũng không quản nổi, lúc ta bốn tuổi, ta cùng một cô gái khác cùng chạy đến bờ song lan du quận mà chơi đàu, sau đó …”
Đôi mắt đẹp của Đông Phương Lộ chợt đỏ lên:”Tiếp đó, dãy đá giữa sông có một viên bị lõm, cả hai chúng ta đều rơi xuống sông, chúng ta liều mạng kêu cứu, ta may mắn hơn được một người qua đường cứu kịp, nhưng còn cô gái kia bị dòng sông cướp đi tính mạng, ánh mắt sợ hãi và bất lực của nàng đã in sâu trong tâm trí của ta khiến ta không thể nào quên được!”
Sắc mặt của Đông Phương Lộ tái nhợt:”Sau đó mỗi lần gặp sông hồ không biết tại sao ta luôn có một cảm giác sợ hãi không thể nào kiềm chế được!” nói đến đây thì Đông Phương Lộ ôm đầu, thống khổ:”Ta thật là vô dụng, chỉ mới một lần gặp bất trắc mà đã không thể nào chịu được, không thể nào vượt qua được nỗi sợ hãi!”
Rất nhiều tâm bệnh chỉ là do một khoảnh khắc lưu lại trong đầu, khi đó tâm hồn của con người vẫn là một tờ giấy trắng, bất kỳ một sự tình quá kích đều có thể sẽ lưu lại trên tờ giấy trắng đó vĩnh viễn không phai mờ.
“Không, cô sai rồi!” Cổ Diêu ôn nhu nói, hắn cầm một vật nhét vào tay Đông Phương Lộ:”Kể từ hôm nay, cô sẽ không còn sợ nước nữa!”
Đông Phương Lộ mở lòng bàn tay ra xem, đó là một viên minh châu màu xanh và trong suốt, Trông giống như là giọt nước, rất là mềm mại, dùng sức ép thì nó sẽ biến dạng nhưng không hề bị vỡ ra.
“Cái gì thế?”
Cổ Diêu cười nói:”Thủy Doanh Châu.”
“Cái gì, Thủy Doanh Châu?” Đông Phương Lộ nhìn hạt châu xinh đẹp trong tay mình mà không thể nào tin nổi.
Sau khi Đông Phương Lộ mắc chứng bệnh sợ nước thì Đông Phương Lộ gia tộc đã tìm hầu như tất cả các biện pháp để giải quyết.
Nhưng mà đây là tâm bệnh, dược vật không thể nào chữa trị tận gốc được. Có mời đến thần quan tâm lý cũng đành thúc thủ.
Sau đó có một vị thần quan thâm niên tra tìm tư liệu, cuối cùng đã tìm ra được một biện pháp. Và có lẽ đó cũng chính là biện pháp duy nhất để chữa chứng bệnh sợ nước, đó chính là nhờ vào cực phẩm bảo vật thủy hệ - Thủy Doanh Châu.
Thủy Doanh Châu ngoài việc có thể hỗ trợ rất tốt cho người tuy luyện đấu khí hệ thủy ra còn có thể khống chế chứng bệnh sợ nước.
Hai ngàn năm trước có một vị Đại Ma Đạo Sư tên là Khế Bố Mạn, cũng có chứng bệnh sợ nước như Đông Phương Lộ, nhưng bệnh tình của lão còn nghiêm trọng hơn nhiều, mỗi khi chiến đấu với một người hệ thủy thì cho dù có là thua kém lão đến vài cấp thì lão cũng bị đánh cho tơi bời, cho nên điều đó đã trở thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng sau đó, chứng bệnh sợ nước của Khế Bố Mạn đã được chữa khỏi một cách thần kỳ, đó chính là nhờ vào Thủy Doanh Châu.
Trường hợp này cũng được viết vào trong y điển của thần quan, nhưng bởi vì người mắc chứng bệnh sợ nước này cũng không nhiều cho nên số người biết được chuyện này cũng không nhiều.
Nếu như có thể tìm được một viên thủy doanh châu thì có thể chữa được tâm bệnh của Đông Phương Lộ, nhưng đó chính là chí bảo, có thể dễ dàng tìm kiếm sao, thậm chỉ là có thể dùng tinh hạch của ma thú hệ thủy nào để tạo ra thủy doanh châu cũng không có sách nào ghi lại, cho nên Đông Phương gia tộc tìm khắp cả đại lục cũng không thể tìm được một viên.
Cổ Diêu cười nói:”Cô rất may mắn, đụng phải tên quái vật kia, hơn nữa nó cũng đã sống rất lâu, ít nhất cũng đã hơn 1500 năm, nếu không thì cũng không thể kết thành viên tinh hạch này!”
“Sao ngươi lại biết được tinh hạch của Độc Hi Ác Cáp chính là Thủy Doanh Châu!”
Cổ Diêu nghe thế thì xoay mắt một cái rồi nói:”Nói nhảm, nếu không thì ta chui vào bụng của nó để làm gì? Chẳng lẽ đi vô đó du lịch?”
Đạo tặc công hội đã tồn tại hàng vạn năm trước rồi, tin tức tích lũy vô số, trong đó cũng có được thông tin về nơi có thể tìm được Thủy Doanh Châu.
Càng may mắn chính là trong đạo tặc công hội cũng có một người có chứng bệnh sợ nước, vị sư nãi, siêu cấp đạo tặc kia cũng chính là một người ‘chém gió’ siêu cấp, lúc nói chuyện với Cổ Diêu nàng cũng nói luôn cho Cổ Diêu biết là có thể kiếm được thủy doanh châu từ Đôc Hi Ác Cáp hơn 1500 tuổi.
Đông Phương Lộ nghe thế thì chút nữa là đã làm rơi thủy doanh châu:”Ngươi cố ý chui vào trong bụng của nó?”
Cổ Diêu thản nhiên nói:”Đó là dĩ nhiên, với kinh công của ta thì làm có thể bị một cái lưỡi cuốn lấy được.”
“Ngươi mắc bệnh ‘down’ hả, nếu lỡ chết ở trong bụng nó thì sao? Ngươi có biết là dịch vị trong dạ dày của nó lợi hại thế nào không?”
“Ặc, cái này ta không có nghĩ đến, nhưng với khả năng của ta thì có thể không sao?” Cổ Diêu đắc ý nói. Sau đó hắn để tay lên ngón trỏ của Đông Phương Lộ điểm một cái.
Một cảm giác lành lạnh tràn đến, đầu ngón tay chảy ra một giọt máu tươi, Đông Phương Lộ cau mày nói:Ngươi làm gì thế?””
“Trong vòng nửa giờ sau khi rời khỏi cơ thể của Đôc Hi Ác Cáp thì Thủy Doanh Châu cần phải có được một giọt máu tươi mới có thể phát huy được tinh hoa.” Cổ Diêu vừa nói vừa đem giọt máu tươi trên ngón tay của Đông Phương Lộ nhỏ lên trên Thủy Doan Châu.
Hạt châu mềm mại kia bắt đầu cô đọng lại, Cổ Diêu thấy thế thì di chuyển mười ngón tay nhanh như gió.
Sau khi hạt châu hoàn toàn đọng lại thì nó đã biến thành một chiếc vòng tay màu lam.
Đông Phương Lộ thấy Cổ Diêu hiểu rõ hạt châu này như thế thì đã tin tưởng tám phần, nhưng vẫn chần chừ nói:”Ta không thể lấy được, đây chính là do ngươi dùng tính mạng mạo hiểm mới lấy được!”
“Trời ơi, nói chuyện với kẻ ngốc đúng là mệt thật!” Cổ Diêu nhíu mày nói:”Nghe đây, hạt châu này đã hấp thu máu của cô cho nên ngoài cô ra thì không ai có thể sử dụng nó được nữa, cho dù ta giữ nó thì cũng chẳng khác nào giữ một phế vật!”
Nếu như là lúc bình thường mà bị Cổ Diêu chế nhạo như thế thì Đông Phương Lộ sớm đã nổi trận lôi đình rồi, nhưng lúc này thì trong lòng nàng vô cùng ấm áp, chỉ yên lặng mà tiếp nhận.
“Nghe này, cô không có nợ ta! Tất cả chỉ là vì tìm kiếm Đoan Mộc Tình, ta không muốn có một đồng đội không hữu ích, cho nên mới tặng cho cô thủy doanh châu này, coi như là ta xui xẻo đi!” hắn vừa nói vừa nắm lấy cổ tay trắng trẻo của Đông Phương Lộ, đeo chiếc vòng vào, mặc dù có chút thô bạo.
Sau khi đeo chiếc vòng cho Đông Phương Lộ, Cổ Diêu nhìn ngắm cẩn thận một hồi rồi nói:”Uhm, thật là vừa vặn, công phu của ta cũng không tệ!”
Cánh tay của Đông Phương Lộ giống như là một con rắn, lập tức rút lại, nhìn chiếc vòng tay được làm bằng thủy doanh châu trên cánh tay trái, rất là vừa vặn, không lớn không nhỏ, trên mặt còn có nhiều hình điêu khắc tinh xảo và đẹp, không hề thua kém một bậc tông sư đích thân ra tay.
Bên ngoài còn có lam quang gờn gợn, di chuyển không ngừng, đó chính là tinh hoa của nước.
Đông Phương Lộ càng nhìn càng thích:”Này, Lưu manh, so ngươi lại làm được thế, ngươi từng học qua điêu khắc sao?”
Lúc nãy, chế tạo chiếc vòng tay kia chính kỹ năng ‘đạo’ của hắn, các hình vẽ kia chính là dựa vào các đồ vật mà hắn đã từng ‘đạo’ hợp lại, với trình độ của hắn bây giờ thì dĩ nhiên là nhìn cũng không tệ rồi.
Hiển nhiên là Cổ Diêu sẽ không nói ra, nếu không thì chẳng khác nào thừa nhận hắn chính là một đạo tặc, hắn cười ha hả:”Đúng vậy, có phải là cô cảm thấy tên lưu manh này ngày càng có nhiều tài nghệ phải không, tam tiểu thư, cô cũng không cần phải hâm mộ ta đâu, đó chỉ là những tài vặt thôi!”
Đông Phương Lộ trợn mắt nhìn hắn:”Đừng có đắc ý, ngươi còn tự thổi phồng bản thân mình nữa thì ta sẽ thổi cho thủng luôn lớp da trâu của mi.”
“Được rồi, ta ra ngoài xem tình hình một chút, nghỉ ngơi đi!”
Nhìn thân ảnh của Cổ Diêu biến mất, khuôn mặt xinh xắn của Đông Phương Lộ đỏ ửng lên, bởi vì nàng nhớ đến một câu nói của mẫu thân.
“Lộ Lộ, tuyệt đối không được tiếp nhận vòng tay do nam nhân tặng, bởi vì nó có ý nghĩa là con sẽ bị hắn bắt giữ, trừ khi nam nhân kia chính là người con yêu!”
“Tại sao lại nhảy xuống biển, bộ muốn tự sát sao?”
Cổ Diêu từ miệng linh vân mà biết được hành ‘động vĩ’ đại lúc nãy của Đông Phương Lộ, trong lòng có chút rung động, đối với nàng mà nói thì hành độgn này có thể gọi là ‘vĩ đại’.
“Hứ, ngươi mới tự sát! Ta thiếu người ta một ân tình, nhất là tên lưu manh nhà ngươi, cho nên mới định đi cứu ngươi!”
“Cứu ta?” Cổ Diêu thở dài nói:”Người ta nói phụ nữ ngực to thì ngốc nghếch, quả thật là không sai, cô nhất định là một kẻ ngốc, một người mắc bệnh sợ ngước vậy mà lại nhảy xuống biển cứu người!”
Hai câu nói của hắn đã khiến cho sự cảm động của Đông Phương Lộ bay lên tận chính tầng mây, Đông Phương Tam Tiểu Thư giống như một con mèo bị giẫm lên cái đuôi, phát điên lên:”Ngươi, ngươi sao lúc nãy không chết đi, còn quay về làm gì!?”
Hai người quả nhiên là oan gia, vừa nãy còn liều chết để cứu nhau, khóc lóc khi phải chết đi sống lại, vậy mà bây giờ lại khẩu chiến.
Cổ Diêu cười nói:”Thật là ngại quá, một tên lưu manh như ta thì sẽ sống dai lắm, giống như là một con gián vậy, mạng ta lớn lắm.”
Hai người đấu khẩu vài câu, Đông Phương Lộ đột nhiên yên lặng, khó khắn mở miệng nói:”Đồ lưu manh, ngươi nói xem, có phải ta rất vô dụng không?”
“Đúng vậy, ta cũng có cảm giác như thế, cô nhìn xem, là một nữ nhân, mà ngay cả việc nấu ăn cũng không biết, hãy xem, linh vân mới chỉ là một thiếu nữ 16 tuổi thôi mà chỉ với cá thôi đã làm được biết bao nhiêu là món ngon.”
“Ta không phải là muốn nói điều đó, ý ta muốn nói chính là, khi ở trên biển thì ta không thể giúp được gì, ngược lại chỉ toàn liên lụy đến ngươi.”
Cổ Diêu nhìn sắc mặt của nàng, ho một tiếng:”Ngoài điểm đó ra thì cô còn có chút dã man, bạo lực, mạnh mẽ, thích gây sự vô cớ.”
Thấy sắc mặt của Đông Phương Lộ ngày càng khó coi hắn lại bổ sung thêm:”Còn nữa thích truy hỏi người khác mà không thèm suy nghĩ, ngoài những điểm đó ra thì các mặt khác coi như tạm ổn! Hắc!”
Đông Phương Lộ im lặng một lúc rồi chợt nói:”Ngươi có biết tại sao ta lại bị mắc chứng bệnh sợ nước này không?”
“Nói thử xem?” Cổ Diêu thật ra cũng có chút hiếu kỳ.
“Từ bé ta đã là một cô gái rất bướng bỉnh!”
Cổ Diêu lập tức bổ sung:”Hiện tại cũng thế!”
Đông Phương Lộ trừng mắt nhìn Cổ Diêu mới im lặng.
“Khi đó ta luôn chơi đùa khắp nơi, gia tộc cũng không quản nổi, lúc ta bốn tuổi, ta cùng một cô gái khác cùng chạy đến bờ song lan du quận mà chơi đàu, sau đó …”
Đôi mắt đẹp của Đông Phương Lộ chợt đỏ lên:”Tiếp đó, dãy đá giữa sông có một viên bị lõm, cả hai chúng ta đều rơi xuống sông, chúng ta liều mạng kêu cứu, ta may mắn hơn được một người qua đường cứu kịp, nhưng còn cô gái kia bị dòng sông cướp đi tính mạng, ánh mắt sợ hãi và bất lực của nàng đã in sâu trong tâm trí của ta khiến ta không thể nào quên được!”
Sắc mặt của Đông Phương Lộ tái nhợt:”Sau đó mỗi lần gặp sông hồ không biết tại sao ta luôn có một cảm giác sợ hãi không thể nào kiềm chế được!” nói đến đây thì Đông Phương Lộ ôm đầu, thống khổ:”Ta thật là vô dụng, chỉ mới một lần gặp bất trắc mà đã không thể nào chịu được, không thể nào vượt qua được nỗi sợ hãi!”
Rất nhiều tâm bệnh chỉ là do một khoảnh khắc lưu lại trong đầu, khi đó tâm hồn của con người vẫn là một tờ giấy trắng, bất kỳ một sự tình quá kích đều có thể sẽ lưu lại trên tờ giấy trắng đó vĩnh viễn không phai mờ.
“Không, cô sai rồi!” Cổ Diêu ôn nhu nói, hắn cầm một vật nhét vào tay Đông Phương Lộ:”Kể từ hôm nay, cô sẽ không còn sợ nước nữa!”
Đông Phương Lộ mở lòng bàn tay ra xem, đó là một viên minh châu màu xanh và trong suốt, Trông giống như là giọt nước, rất là mềm mại, dùng sức ép thì nó sẽ biến dạng nhưng không hề bị vỡ ra.
“Cái gì thế?”
Cổ Diêu cười nói:”Thủy Doanh Châu.”
“Cái gì, Thủy Doanh Châu?” Đông Phương Lộ nhìn hạt châu xinh đẹp trong tay mình mà không thể nào tin nổi.
Sau khi Đông Phương Lộ mắc chứng bệnh sợ nước thì Đông Phương Lộ gia tộc đã tìm hầu như tất cả các biện pháp để giải quyết.
Nhưng mà đây là tâm bệnh, dược vật không thể nào chữa trị tận gốc được. Có mời đến thần quan tâm lý cũng đành thúc thủ.
Sau đó có một vị thần quan thâm niên tra tìm tư liệu, cuối cùng đã tìm ra được một biện pháp. Và có lẽ đó cũng chính là biện pháp duy nhất để chữa chứng bệnh sợ nước, đó chính là nhờ vào cực phẩm bảo vật thủy hệ - Thủy Doanh Châu.
Thủy Doanh Châu ngoài việc có thể hỗ trợ rất tốt cho người tuy luyện đấu khí hệ thủy ra còn có thể khống chế chứng bệnh sợ nước.
Hai ngàn năm trước có một vị Đại Ma Đạo Sư tên là Khế Bố Mạn, cũng có chứng bệnh sợ nước như Đông Phương Lộ, nhưng bệnh tình của lão còn nghiêm trọng hơn nhiều, mỗi khi chiến đấu với một người hệ thủy thì cho dù có là thua kém lão đến vài cấp thì lão cũng bị đánh cho tơi bời, cho nên điều đó đã trở thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng sau đó, chứng bệnh sợ nước của Khế Bố Mạn đã được chữa khỏi một cách thần kỳ, đó chính là nhờ vào Thủy Doanh Châu.
Trường hợp này cũng được viết vào trong y điển của thần quan, nhưng bởi vì người mắc chứng bệnh sợ nước này cũng không nhiều cho nên số người biết được chuyện này cũng không nhiều.
Nếu như có thể tìm được một viên thủy doanh châu thì có thể chữa được tâm bệnh của Đông Phương Lộ, nhưng đó chính là chí bảo, có thể dễ dàng tìm kiếm sao, thậm chỉ là có thể dùng tinh hạch của ma thú hệ thủy nào để tạo ra thủy doanh châu cũng không có sách nào ghi lại, cho nên Đông Phương gia tộc tìm khắp cả đại lục cũng không thể tìm được một viên.
Cổ Diêu cười nói:”Cô rất may mắn, đụng phải tên quái vật kia, hơn nữa nó cũng đã sống rất lâu, ít nhất cũng đã hơn 1500 năm, nếu không thì cũng không thể kết thành viên tinh hạch này!”
“Sao ngươi lại biết được tinh hạch của Độc Hi Ác Cáp chính là Thủy Doanh Châu!”
Cổ Diêu nghe thế thì xoay mắt một cái rồi nói:”Nói nhảm, nếu không thì ta chui vào bụng của nó để làm gì? Chẳng lẽ đi vô đó du lịch?”
Đạo tặc công hội đã tồn tại hàng vạn năm trước rồi, tin tức tích lũy vô số, trong đó cũng có được thông tin về nơi có thể tìm được Thủy Doanh Châu.
Càng may mắn chính là trong đạo tặc công hội cũng có một người có chứng bệnh sợ nước, vị sư nãi, siêu cấp đạo tặc kia cũng chính là một người ‘chém gió’ siêu cấp, lúc nói chuyện với Cổ Diêu nàng cũng nói luôn cho Cổ Diêu biết là có thể kiếm được thủy doanh châu từ Đôc Hi Ác Cáp hơn 1500 tuổi.
Đông Phương Lộ nghe thế thì chút nữa là đã làm rơi thủy doanh châu:”Ngươi cố ý chui vào trong bụng của nó?”
Cổ Diêu thản nhiên nói:”Đó là dĩ nhiên, với kinh công của ta thì làm có thể bị một cái lưỡi cuốn lấy được.”
“Ngươi mắc bệnh ‘down’ hả, nếu lỡ chết ở trong bụng nó thì sao? Ngươi có biết là dịch vị trong dạ dày của nó lợi hại thế nào không?”
“Ặc, cái này ta không có nghĩ đến, nhưng với khả năng của ta thì có thể không sao?” Cổ Diêu đắc ý nói. Sau đó hắn để tay lên ngón trỏ của Đông Phương Lộ điểm một cái.
Một cảm giác lành lạnh tràn đến, đầu ngón tay chảy ra một giọt máu tươi, Đông Phương Lộ cau mày nói:Ngươi làm gì thế?””
“Trong vòng nửa giờ sau khi rời khỏi cơ thể của Đôc Hi Ác Cáp thì Thủy Doanh Châu cần phải có được một giọt máu tươi mới có thể phát huy được tinh hoa.” Cổ Diêu vừa nói vừa đem giọt máu tươi trên ngón tay của Đông Phương Lộ nhỏ lên trên Thủy Doan Châu.
Hạt châu mềm mại kia bắt đầu cô đọng lại, Cổ Diêu thấy thế thì di chuyển mười ngón tay nhanh như gió.
Sau khi hạt châu hoàn toàn đọng lại thì nó đã biến thành một chiếc vòng tay màu lam.
Đông Phương Lộ thấy Cổ Diêu hiểu rõ hạt châu này như thế thì đã tin tưởng tám phần, nhưng vẫn chần chừ nói:”Ta không thể lấy được, đây chính là do ngươi dùng tính mạng mạo hiểm mới lấy được!”
“Trời ơi, nói chuyện với kẻ ngốc đúng là mệt thật!” Cổ Diêu nhíu mày nói:”Nghe đây, hạt châu này đã hấp thu máu của cô cho nên ngoài cô ra thì không ai có thể sử dụng nó được nữa, cho dù ta giữ nó thì cũng chẳng khác nào giữ một phế vật!”
Nếu như là lúc bình thường mà bị Cổ Diêu chế nhạo như thế thì Đông Phương Lộ sớm đã nổi trận lôi đình rồi, nhưng lúc này thì trong lòng nàng vô cùng ấm áp, chỉ yên lặng mà tiếp nhận.
“Nghe này, cô không có nợ ta! Tất cả chỉ là vì tìm kiếm Đoan Mộc Tình, ta không muốn có một đồng đội không hữu ích, cho nên mới tặng cho cô thủy doanh châu này, coi như là ta xui xẻo đi!” hắn vừa nói vừa nắm lấy cổ tay trắng trẻo của Đông Phương Lộ, đeo chiếc vòng vào, mặc dù có chút thô bạo.
Sau khi đeo chiếc vòng cho Đông Phương Lộ, Cổ Diêu nhìn ngắm cẩn thận một hồi rồi nói:”Uhm, thật là vừa vặn, công phu của ta cũng không tệ!”
Cánh tay của Đông Phương Lộ giống như là một con rắn, lập tức rút lại, nhìn chiếc vòng tay được làm bằng thủy doanh châu trên cánh tay trái, rất là vừa vặn, không lớn không nhỏ, trên mặt còn có nhiều hình điêu khắc tinh xảo và đẹp, không hề thua kém một bậc tông sư đích thân ra tay.
Bên ngoài còn có lam quang gờn gợn, di chuyển không ngừng, đó chính là tinh hoa của nước.
Đông Phương Lộ càng nhìn càng thích:”Này, Lưu manh, so ngươi lại làm được thế, ngươi từng học qua điêu khắc sao?”
Lúc nãy, chế tạo chiếc vòng tay kia chính kỹ năng ‘đạo’ của hắn, các hình vẽ kia chính là dựa vào các đồ vật mà hắn đã từng ‘đạo’ hợp lại, với trình độ của hắn bây giờ thì dĩ nhiên là nhìn cũng không tệ rồi.
Hiển nhiên là Cổ Diêu sẽ không nói ra, nếu không thì chẳng khác nào thừa nhận hắn chính là một đạo tặc, hắn cười ha hả:”Đúng vậy, có phải là cô cảm thấy tên lưu manh này ngày càng có nhiều tài nghệ phải không, tam tiểu thư, cô cũng không cần phải hâm mộ ta đâu, đó chỉ là những tài vặt thôi!”
Đông Phương Lộ trợn mắt nhìn hắn:”Đừng có đắc ý, ngươi còn tự thổi phồng bản thân mình nữa thì ta sẽ thổi cho thủng luôn lớp da trâu của mi.”
“Được rồi, ta ra ngoài xem tình hình một chút, nghỉ ngơi đi!”
Nhìn thân ảnh của Cổ Diêu biến mất, khuôn mặt xinh xắn của Đông Phương Lộ đỏ ửng lên, bởi vì nàng nhớ đến một câu nói của mẫu thân.
“Lộ Lộ, tuyệt đối không được tiếp nhận vòng tay do nam nhân tặng, bởi vì nó có ý nghĩa là con sẽ bị hắn bắt giữ, trừ khi nam nhân kia chính là người con yêu!”
Bình luận truyện