Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 15 - Chương 12: Biến tương đích vãn lưu



Cổ Diêu được mẫu thân của Đoan Mộc Tình đưa vào trong một phòng khách, ngoại trừ hai người ra thì không còn ai khác, vì thế có thể thấy được lần nói chuyện này không hề đơn giản, nếu không thì quý phụ đã nói ra khi dùng cơm rồi.

Tâm tình của Cổ Diêu cót chút trẩn trương, hắn không phải là người chưa từng trải qua sóng gió, hơn nữa kinh nghiệm trong cuộc sống của hắn còn rất dày dặn, hắn đã trải qua nhiều sự việc mà có nhiều người cả đời cũng chưa từng gặp.

Bất kể là ai, sau khi trải qua nhiều chuyện như thế thì cũng thành thục hẳn lên, nhưng mà lần này thì lại hoàn toàn khác, bởi vì nếu như chuyện của mình và Đoan Mộc Tình thuận lợi thì vị quý phụ trước mặt này có thể sẽ trở thành Nhạc Mẫu Tương Lai của mình.

Con rể lần đầu tiên ra mắt nhạc mẫu tương lai thì nhất định trong lòng phải có chút khẩn trương, Cổ Diêu cũng không ngoại lệ.

" Mời ngồi, không cần phải khách khí!" Nhìn thấy bộ dáng lo lắng của hắn thì quý phụ cười ôn hòa, không hổ là mẫu thân của Đoan Mộc Tình, nụ cười của nàng cũng rất giống với Đoan Mộc Tình, cũng khiến cho người khác tâm tình cảm thấy thoải mái.

Cảm giác khẩn trương của Cổ Diêu cũng giảm bớt, hai người chủ khách vừa ngồi xuống thì lập tức có người vào rót trà, rồi lại đi ra.

Quý phụ nói:" Chàng trai trẻ, tên của cậu là Cổ Diêu, đúng không?"

Cổ Diêu nói:" Đúng ạ, bá mẫu, con là bạn học chung ở thần thánh học viện với Đoan Mộc Tình, đồng thời cũng là bạn cùng phòng với Hạ Hầu Cẩn."

Sau một lúc suy nghĩ thì Cổ Diêu cũng cảm nhận được quan hệ của hắn và Đoan Mộc Tình hiện nay cũng có chút tốt.

Quý phụ gật đầu nói:" Cậu hẳn là cũng biết, ta là mẫu thân của tiểu tình, Wendy."

Cổ Diêu vội nói:" Con đã từng nghe Đoan Mộc Tình nhắc đến người, khi ở trên đảo thì nàng luôn nhớ đến người."

Những lời này của hắn có chút không đúng. Bởi vì Đoan Mộc Tình chưa từng đi đến ác ma đảo. Nhưng mà ở ma giới thì nàng quả thật là rất nhớ mẫu thân. Vì thế cũng không thể nói là lừa gạt được.

Wendy cười nói:" Cái đứa nhỏ này. Từ nhỏ đã rất là ỷ lại vào ta. Nàng là một cô gái hiền lành. Nhưng mà tâm địa quá tốt. Không biết thói đời hiểm ác. Vì thế ta luôn rất là lo lắng cho tương lai của nó. Tìm được một người xứng đáng, toàn tâm toàn ý quan tâm nó, một nam nhân trân trọng nó. Cậu nói có đúng không?"

Tâm tình của Cổ Diêu vừa bình tĩnh được chút lại bắt đầu hoảng loạng lên. Wendy đi thẳng vào vấn đề hôn sự của Đoan Mộc Tình. Cuối cùng là có dụng ý gì. Lúc này hắn cũng chỉ có thể phụ họa theo:" Vâng ạ, người nói rất đúng!"

Wendy lại nói:" Tam nha đầu của gia tộc Đông Phương thì không nói rồi. Nàng dù sao cũng là bạn tốt của tiểu tình. Nhưng mà cậu lại cùng với nàng ta mạo hiểm ra biển. Đến ác ma đảo tìm tiểu tình. Điểm này thì hơi khó."

Dừng lại một chút rồi lại nói:" Cổ Diêu, cậu thích tiểu tình, đúng không?"

Wendy đột nhiên nói như thế, Cổ Diêu ngẩn người ra. Nhưng vào lúc này thì hắn không thể nào chối được nữa, vì thế đành ho khan vài tiếng rồi nói:" Vâng ạ, con rất thích nàng!"

Wendy thấy thế lại cười:" Thích một người thì có gì mà xấu chứ, có gì không tốt à?"

Cổ Diêu nghe thế thi mừng rỡ, nghe giọng điệu của Wendy thì hình như cũng không có phản đối hắn và Đoan Mộc Tình đến với nhau. Thật là tốt quá, lúc trước hắn còn lo lắng là gia thế của hắn và Đoan Mộc Tình cách biệt nhau quá lớn, sợ rằng người trong gia tộc nàng không đồng ý.

" Nhưng ..." Ngữ khí của Wendy thay đổi. Trái tim của Cổ Diêu lại đổi nhịp lần nữa.

Chẳng lẻ còn vấn đề khác ngăn mình và Đoan Mộc Tình đến với nhau?

Trong tình cảnh thế này thì bất kỳ ai cũng có rất nhiều suy nghĩ lung tung, dù sao thì người ta còn chưa có gật đầu thì sẽ rất kó đi đến với nhau.

Nét mặt của Wendy trở nên nghiêm túc, so với hình ảnh tươi cười ôn hòa lúc trước hoàn toàn đối lập:" Là mẫu thân của tiểu tình, có chuyện ta nhất định phải nói với cậu, hoặc có lẽ, vài năm trước cậu đã nghe nói qua. Tiểu tình đã gặp chuyện không rất không thoải mái, liệu cậu có thể không ngại vấn đề đó, trong lòng không có khúc mắc nào mà tiếp nhận nàng, quan tâm, che chở cho nàng được không?"

Cổ Diêu vừa đến gia tộc thì Wendy đã biết được hắn và Đoan Mộc Tình có quan hệ không tầm thường, nếu không thì hắn sẽ không mạo hiểm tính mạng là lon ton đến ác ma đảo, vì thế nàng liền lập tức điều tra.

Đoan Mộc Tình có thể giấu được các vị ca ca của mình và rất nhiều người khác nhưng mà khó có thể gạt được Giang Nhã Tĩnh, bởi vì cùng đề là nữ. Nàng hình như mơ hồ nhận ra được giữa cô em chồng tương lai của mình và Cổ Diêu có chút gì đó mập mờ. Lúc trước nàng không muốn nhiều lời nhưng mà Wendy đã lên tiếng hỏi cho nên nàng đành nói ra.

Ngoài ra, Wendy còn thông qua Đoan Mộc Tích, Hạ Hầu Cẩn và những người khác biết được Cổ Diêu ở thần thánh học viện là một người rất có chí cầu tiến, khắc khổ tu luyện, thông minh ham học, thành tích tốt nghiệp của hắn là đứng thứ năm, phẩm hạn cũng không có gì xấu.

Sau bốn năm thực tập chung với nhau thì Giang Nhã Tĩnh là Đoan Mộc Tích đều nhất trí cho rằng sự kiện nhà vệ sinh ở năm nhất là có sự nhầm lẫn, với phẩm hạnh của Cổ Diêu thì không có khả năng làm ra hành vi như thế, vì thế cho nên nàng không có nói ra vấn đề này, vì thế đánh giá của Wendy về Cổ Diêu là rất tốt.

Trong thời gian này thì Wendy cũng tự mình quan sát Cổ Diêu, phát hiện ra hắn ăn nói cẩn thận, thái độ khiêm nhường, lại có được sự thành thục mà người cùng lứa tuổi không có.

Còn nữa, Đoan Mộc Tình không có cùng thanh niên này đá lông nheo với nhau, và không có gì biểu hiện rõ ra ngoài nhưng dù sao cũng là mẫu thân của Đoan Mộc Tình nàng cũng hiểu rõ tâm tình của nữ nhi, mà cũng không phải là đối phương thầm yêu đơn phương, vì thế sau khi tổng kết nhiều tư liệu liên quan với nhau, thì trong lòng Wendy đã có quyết định.

Quả thật, nàng rất hài lòng về thanh niên này, Wendy cũng không ngại về xuất thân của Cổ Diêu, cho dù phụ mẫu không còn, tứ cố vô thân, nhưng mà đối với Đoan Mộc Tình thì đó không phải là chuyện xấu. Một nhân tài mà lại không bị ràng buộc bởi bối cảnh gia đình, là người mà các thế lực muốn tìm kiếm cũng khó được. Nhưng Wendy quan tâm nhất chính là hạnh phúc của nữ nhi, nếu như Cổ Diêu chỉ xem Đoan Mộc Tình như là công cụ để lơi dụng, dùng nàng để đoạt được quyền thế thì sẽ Đoan Mộc Tình sẽ bị thương tổn nghiêm trọng, sau sự việc lần trước thì trong lòng nàng đã có một vết thương rất nghiêm trọng rồi, không thể nào tiếp tục bị thương như thế nữa.

Cho nên, vì biết rõ được điều đó, nếu như Cổ Diêu do dự không quyết, hoặc là tâm khẩu bất nhất thì nhất định là có ý đồ khác, Wendy sẽ ngăn cản Đoan Mộc Tình tiếp tục giao tiếp với hắn.

Phew, thì ra là vấn đề này, Cổ Diêu thở phào nhẹ nhõm, hắn chăm chú nói:" Bá mẫu, con thích Đoan Mộc Tình là do nàng hiền lành, lương thiện, tất cả mọi thứ trên người nàng, bất kể có có xảy ra chuyện gì đi chăng năng thì trong lòng con nàng vẫn là người con gái rất thuần khiết nhất, con sẽ luôn giang rộng vòng tay ra để chờ đón nàng, che chở cho nàng, không để cho nàng bị ủy khuất, xin người hãy tin con!"

Đoan Mộc Tình bởi vì hắn cho nên mới không còn trong sạch, Cổ Diêu sao lại để ý chứ, trải qua biết bao sóng gió mới có thể được ở cùng nhau, vì thế Cổ Diêu mới không ngần ngại trước mặt của Wendy, biểu lộ tình cảm của mình đối với Đoan Mộc Tình.

Những lời này đều là xuất phát từ nội tâm của hắn, thậm chí ngay cả một người đầu gỗ như Hạ Hầu Cẩn chắc cũng cảm nhận được sự thành khẩn của hắn.

Wendy nhìn kỹ Cổ Diêu một lúc, cuối cùng thì nét mặt mới giãn ra, mỉm cười:" Thế thì tốt, ta sẽ giao Tiểu Tình cho cậu!"

Nàng không nhận ra được có chút gì là giả dối ở người thanh niên này, hắn quả thật là yêu Đoan Mộc Tình.

Cổ Diêu nghe thế thì mừng như điên:" Cám ơn người, bá mẫu!"

Thật không ngờ, vừa đến gia tộc Đoan Mộc được một ngày thì đã có được sự ủng hộ của mẫu thân của Đoan Mộc Tình, rất thuận lợi cho sau này.

Cổ Diêu rời đi với khuôn mặt phơi phới, trên đường hắn gặp được Đông Phương Lộ.

" Xem ra lúc đi gặp bá mẫu ngươi đã thu được tin tức rất tốt, Lưu Manh!"

Tâm tình của Cổ Diêu lúc này rất tốt, mặt tươi như hoa:" Cảm ơn những lời tốt đẹp của cô, đúng là thế."

" Thế thì, chúc mừng nhá, cuối cùng giấc mộng cũng đã thành sự thật." Khi nói những lời này thì trên mặt của Đông Phương Lộ cũng thoáng đượm buồn:" Đúng rồi, ngày mai ta sẽ về Linh Du quận."

Giống như là bị một gáo nước lạnh dội vào đầu, tâm tình đang tốt đẹp của Cổ Diêu nhất thời tan biến, ngay cả chính bản thân hắn cũng không rõ được tại sao mình lại có cảm giác này, nhăn mặt:" Nhanh vậy sao? Không thể ở lại quận Lan Tư thêm vài ngày nữa sao, khó khăn lắm mới hội ngộ với nhiều bằng hữu như thế này."

Đông Phương Lộ lắc đầu nói:" Không được, rời khỏi gia tộc lâu như thế rồi, người nhà của ta nhất định là rất lo lắng."

" He he, bọn họ không nghĩ như thế đâu, tốt nhất là cô nên ở bên ngoài thêm chút thời gian nữa đi, như thế thì bọn họ mới có được cuộc sống yên ổn được!" Cổ Diêu cố gắng nói đùa với nàng như mọi ngày, nhưng một Đông Phương Lộ không lúc nào không đấu khẩu với hắn lại thản nhiên nói:" Bất kể ngươi nói gì đi nữa thì ngày mai ta cũng phải đi. Nếu phải chia tay thì sớm muộn gì cũng sẽ đến thôi, đúng không?"

So với một Đông Phương Lộ suốt ngày như bà chằn ngày xưa hoàn toàn khác nhau, trên người nàng có thể cảm giác được chút gì đó thương cảm, Cổ Diêu cũng bị lây nhiễm, không biết vì sao trong lòng hắn khó chịu, không hề có chút nào cao hứng, tâm tình rất tốt của hắn lúc nãy do có được sự ủng hộ của Wendy lúc này cất cánh bay về nơi xa.

" Thế nhé, ta đi, ngày mai không cần tiễn ta, ta không thích tình cảnh tiễn đưa cải lương đó, lưu manh, gặp lại." Nhìn Cổ Diêu thật sâu một cái rồi Đông Phương Lộ liền xoay người đi.

Nhìn bóng lưng cô độc của nàng dần dần biến xa dần, Cổ Diêu không thể nào kiềm chế được xúc động trong lòng mình, hô lớn:" Khoan đã!"

Đông Phương Lộ dừng chân, chân chừ một chú, cuối cùng cũng quay đầu lại:" Chuyện gì thế!?"

Cổ Diêu nói:" Tam tiểu thư, ta muốn cô đi đến cố hương của ta một chuýen, cũng đã lâu rồi ta vẫn chưa trở về nơi đó!"

Đông Phương Lộ cảm thấy khó hiểu:" Tại sao lại muốn ta đi cùng với mi?"

Cổ Diêu vuốt vuốt mũi nói:" Ày, đại khái là do chúng ta đã cùng đi chung lâu rồi, nên có cảm giác thân quen, he he, lý do gì thì cũng đc, đi chung nha?"

Đông Phương Lộ suy nghĩ một chút, trước ánh mắt mong chờ của Cổ Diêu mà nhẹ nhàng nói:" được."

Cổ Diêu vội nói:" Đã quyết định rồi nhé, không được đổi ý đó!"

Đông Phương Lộ trợn mắt nhìn hắn:" Hứ, ngươi nghĩ ta là người như thế sao?"

Xem bộ dáng của nàng lúc này, lại nghe được từ "Hứ" Thân quen kia, Đông Phương Lộ thân thiết của hắn đã trở lại, không biết vì sao Cổ Diêu rất thích cảm giác này.

Cái này xem ra cũng là một cách để lưu nàng lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện