Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 5 - Chương 10: Khai thác ban
Nhắc tới đề tài này Cổ Diêu không thể nào không dựng lỗ tay lên mà nghe, hắn không hiểu bởi vì sao mà dù không muốn nhớ tới Đoan Mộc Tình nhưng hắn vẫn nhớ vẫn muốn biết tin tức liên quan tới nàng.
Hạ Hầu Cẩn hỏi tất nhiên là việc mà mấy tháng trước Đoan Mộc Tình đột nhiên mất tích.
Vừa nhắc tới muội muội thân yêu, Đoan Mộc Tích thần sắc trở nên ảm đạm:”Vẫn là bộ dáng đó, từ ngày trở lại Tiểu Tình chỉ trốn trong phòng rất ít đi ra ngoài, lại thường xuyên bỏ ăn bỏ ngủ dù là cha mẹ hay các bật trưởng thượng nói thế nào cũng là vô ích. Phải biết là lúc trước muội ấy ngoan vô vùng, vì gia tộc dù là chuyện không muốn muội ấy cũng sẽ làm mà còn cố tình làm bộ vui vẻ nhưng mà bây giờ thì …”
Nói tới chỗ này Đoan Mộc Tích thânh âm trở nên nghẹn nghào:” Đương nhiên ta hiểu chứ nàng còn quá trẻ mà lại gặp đả kích như thế, dù là gì đi chăng nữa cũng không thể nào chịu nổi.”
Hắn cũng không để ý Cổ Diêu bên cạnh chuyện của Đoan Mộc Tình đã oanh động cả đại lục ai ai cũng biết.
Từng lời của Đoan Mộc Tích cứ như từng nhát dao cứa vào tim của Cổ Diêu, lòng hắn đang dậy sóng, hắn vừa tiếc thương vừa đau long còn hòa lẫn cả nỗi thống khổ khôn cùng. Chỉ vì hắn tự tư chỉ vì hắn mà một cô gái có tương lai sáng láng giờ này lại tự phong bế bản thân. Nếu có thể quay lại hắn thà chết dưới chưởng của Philip.
Cổ Diêu là một tiểu sắc lang, vì di ngôn của mẫu thân hắn vẫn rất yêu quí mạng của mình, nếu giữa tính mạng và thương hương tiếc ngọc hắn không do dự chọn tính mạng, nhưng là Đoan Mộc Tình thì khác --- bởi vì hắn đã yêu cô gái kia không thể tự kiềm chế chính mình trước nàng.
Hạ Hầu Cẩn hỏi :”Tiểu Tình biết nam nhân kia là ai hay không?”
Đoan Mộc Tích hít một hơi miễn cưỡng nén lại tâm tình kích động của mình :”Muội ấy không nói gì, chỉ là giữ nguyên im lặng, nhưng mà khẳng định tên vô sỉ kinh tởm kia sẽ không cho muội ấy thấy mặt!”
Hạ Hầu Cẩn gật đầu nói:”Hắn không thể nào dám làm lộ thân phận của mình đựơc.”
“Tiểu tình là cô gái tốt như vậy mà cũng bị hủy hoại không biết sau này nàng có thể thoát được bóng ma ám ảnh này hay không…?” Nói xong mấy câu cuối Đoan Mộc Tích trở nên phẫn nộ một chưởng vỗ mạnh lên bàn:”Nếu ta biết tên đạo tặc khốn kiếp đó là ai ta sẽ bâm hắn thành vạn đoạn!”
Cái bàn bằng lam mộc lập tức hoá thành phấn mà bay tung tóe.
Khác với ngoại công của Hạ Hầu Cẩn, đoan mộc đấu khí của Đoan Mộc Tích biểu hiện ở âm nhu, vật bị đánh túng sẽ bị hủy hoại từ bên trong, dù thuộc tính bất đồng nhưng biểu hiện đều khủng khiếp như nhau.
Hạ Hầu Cẩn cũng coi Đoan Mộc Tình là thân muội muội từ khi nàng tao ngộ bi thảm hắn vẫn đau lòng không thôi giờ này cũng bộc phát phẫn nộ :” Đúng, lão tử muốn một quyền phanh hắn thành thịt vụn, như thế mới có thể thỏa hận trong lòng.”
Cổ Diêu nhìn hai ngưòi mà vừa sợ vừa xầu hổ, nếu để cho Hạ Hầu Cẩn đại ca kính mến này biết mình là hung thủ cường bạo Đoan Mộc Tình thì huynh ấy xử mình thế nào, Cổ Diêu không dám tưởng tượng.
Trở về phòng Cổ Diêu miên man trằn trọc không ngủ được, cứ bị hình ảnh Đoan Mộc Tình ám ảnh mãi.
Cổ Diêu biết mình điên mất rồi, đây là tình đầu, mối tình khắc cốt ghi tâm, cũng là mối tình đầu vô vọng.
Chính mình hủy hoại Đoan Mộc Tình giờ này mình lại lãnh hậu quả, một mình cho cô đơn thống khổ cùng với nỗi nhớ thương tương tư hành hạ, thật là đáng mà … đáng mà …
Thần Thánh học viện chia làm ngũ hoa bát môn tùy theo tính chất bất đồng có thể chia làm 4 ngành lớn: Ma pháp bộ, vũ kỹ bộ, ngoại công bộ, kỳ môn bộ.
Ma pháp chính là bộ cùa ma pháp sư, vũ kỹ chuyên nghiên cứu nội tu cùng đấu khí, ngoại công thì tên nói lên ý nghịa, riêng kỳ môn bộ thì hơi hiếm thấy.
Ma pháp sư là sủng nhi của thần không phải ai cũng có thể trở thành người có nghề nghệp cao quí này.
Ngoại công tu luyện lại quá là gian khổ trừ khi thân thể cường hãn trời sinh như Hạ Hầu Cẩn mới có thể theo đuổi,
Kỳ môn mà đơn giản ai kêu là kỳ môn rồi. Chỗ luyện kim nguyên tố ban của Tạp La không quá hai người, ít tới đáng thương.
Ma pháp ngoại công và kỳ môn tổng số học viên cộng lại còn thua vũ kỹ bộ, dù sao đấu khí cũng là chủ lực trên đại lục.
Còn Cổ Diêu thuộc khai thác hệ có thể nói là thuộc bộ vũ kỹ.
Đây là một cái hệ cấu hổ vô cùng tất cả thí tập sinh tu luyện đấu khí thi không qua kiểm tra mà đăng ký thí luyện đều bị ném vào đây nên có thể xem là thí luyện ban.
Dù nói vậy có chút khó nghe nhưng như vậy có thể nói rõ tính chất của ban này.
Mặc kệ nghề ngiệp gì, cũng kệ là tu luyện loại hình đấu khí gì chỉ cần là thí tập sinh có đấu khí đều bị ném vô nồi hổ lốn khai thác ban này.
Không có bất cứ chuyên môn nào thì hiệu quả của hệ cũng có thể biết. Không ai giống ai chút nào mà lại đi học một chỗ, đạo sư cũng chưa chắc đúng nghề với học viên thì làm thế nào có thể giảng giải hết tất cả đặc điểm cũng từng nghệ, hay nói cách khác đạo sư chỉ dạy căn bản của đấu khí không có chút tính thực dụng. Hết giờ thì vỗ mông biến mất, so với mấy con thỏ còn nhanh hơn nhiều, mặc kệ đám đệ tử tự mình học tập. Giáo phong nghiêm túc của Thần Thánh học viện không có ở thí tập ban, dù là cái bóng cũng không thấy.
Đương nhiên chuyện này có thể giải thích vì thí tập ban còn đông hơn chính qui, mấy trăm ban cộng lại là vài vạn mà đạo sư thí có hạn họ không thể hao quá nhiều tinh lực cho những thí tập sinh này.
Bởi thế học viên không có coi trọng khai thác ban chỉ như là thái độ thả trâu ăn cỏ, nếu có tiềm chất nhảy từ chổ này lên ban chính quy thì phải nói là có tài, sau này sẽ phân vào ban khác là trọng điểm bồi dưỡng.
Nghe liền 6 bảy ngày lý luận thì Cổ Diêu nổi giận, phải biết là, đạo sư của Thần Thánh học viện có thực lực nhưng nếu so với siêu cấp biến thái cao thủ như Philip thì còn có chênh lệch không nhỏ.
Hơn nữa Philip dạy Cổ Diêu chỉ một mình có thắc mắc có hỏi là có đáp, dù tu luyện có chuyện thì cũng có thể giúp tất nhiên là tốt hơn kiểu dạy hổ lốn này nhiều.
Lãng phí mấy ngày Cổ Diêu cuối cùng quyết định chỉ ở Thần Thánh học viện cho có màu, khỏi phải đi học ở cái ban khai thác chết tiệc đó nữa mà là tự mình tu luyện nếu không khẳng định ba tháng sau sẽ bị đào thải, rớt kiểm tra là cái chắc.
Vì vậy Cổ Diêu nghiên cứu linh động tiếp, từ ngày vào Tiêu Dao môn hắn đã hạ vị trí tưu luyện linh động mà Dương Phong dạy xuống một bậc.
Thật ra linh động cũng không phải của Dương Phong mà từ đệ đệ sớm mất đi của hắn, còn Dương Phong chuyên tu kim hệ đấu khí.
Linh động chỉ có tâm pháp, khi mà Dương Phong truyền cho Cổ Diêu thì không lâu cũng gặp bất hạnh, mai mà lúc đó Cổ Diêu nhiệt tình học võ, lưu lại tòan bộ những gì Dương Phong dạy, sau này lại được Philip chỉ điểm mới có thể từ từ hiểu rõ.
Có Tiêu Dao vô cực đan tẩy tủy, thân thể Cổ Diêu sớm thoát thai hoán cốt, tu luyện đỡ công một nữa, hắn cũng phi thường thông minh, trườc kia chỉ là thiếu tính nhẫn nại nay vì Đoan Mộc Tình mà kích thích cho nên chuyên chú tu luyện, nên trên đường võ tiến rất nhanh, mỗi ngày đều sống rất sung mãn ở Thần Thánh học viện.
Đảo mắt một cái, sắp hết học kỳ, đã gần ba tháng, cũng sắp phải kết thúc cuộc sống thí tập sinh.
Hạ Hầu Cẩn hỏi tất nhiên là việc mà mấy tháng trước Đoan Mộc Tình đột nhiên mất tích.
Vừa nhắc tới muội muội thân yêu, Đoan Mộc Tích thần sắc trở nên ảm đạm:”Vẫn là bộ dáng đó, từ ngày trở lại Tiểu Tình chỉ trốn trong phòng rất ít đi ra ngoài, lại thường xuyên bỏ ăn bỏ ngủ dù là cha mẹ hay các bật trưởng thượng nói thế nào cũng là vô ích. Phải biết là lúc trước muội ấy ngoan vô vùng, vì gia tộc dù là chuyện không muốn muội ấy cũng sẽ làm mà còn cố tình làm bộ vui vẻ nhưng mà bây giờ thì …”
Nói tới chỗ này Đoan Mộc Tích thânh âm trở nên nghẹn nghào:” Đương nhiên ta hiểu chứ nàng còn quá trẻ mà lại gặp đả kích như thế, dù là gì đi chăng nữa cũng không thể nào chịu nổi.”
Hắn cũng không để ý Cổ Diêu bên cạnh chuyện của Đoan Mộc Tình đã oanh động cả đại lục ai ai cũng biết.
Từng lời của Đoan Mộc Tích cứ như từng nhát dao cứa vào tim của Cổ Diêu, lòng hắn đang dậy sóng, hắn vừa tiếc thương vừa đau long còn hòa lẫn cả nỗi thống khổ khôn cùng. Chỉ vì hắn tự tư chỉ vì hắn mà một cô gái có tương lai sáng láng giờ này lại tự phong bế bản thân. Nếu có thể quay lại hắn thà chết dưới chưởng của Philip.
Cổ Diêu là một tiểu sắc lang, vì di ngôn của mẫu thân hắn vẫn rất yêu quí mạng của mình, nếu giữa tính mạng và thương hương tiếc ngọc hắn không do dự chọn tính mạng, nhưng là Đoan Mộc Tình thì khác --- bởi vì hắn đã yêu cô gái kia không thể tự kiềm chế chính mình trước nàng.
Hạ Hầu Cẩn hỏi :”Tiểu Tình biết nam nhân kia là ai hay không?”
Đoan Mộc Tích hít một hơi miễn cưỡng nén lại tâm tình kích động của mình :”Muội ấy không nói gì, chỉ là giữ nguyên im lặng, nhưng mà khẳng định tên vô sỉ kinh tởm kia sẽ không cho muội ấy thấy mặt!”
Hạ Hầu Cẩn gật đầu nói:”Hắn không thể nào dám làm lộ thân phận của mình đựơc.”
“Tiểu tình là cô gái tốt như vậy mà cũng bị hủy hoại không biết sau này nàng có thể thoát được bóng ma ám ảnh này hay không…?” Nói xong mấy câu cuối Đoan Mộc Tích trở nên phẫn nộ một chưởng vỗ mạnh lên bàn:”Nếu ta biết tên đạo tặc khốn kiếp đó là ai ta sẽ bâm hắn thành vạn đoạn!”
Cái bàn bằng lam mộc lập tức hoá thành phấn mà bay tung tóe.
Khác với ngoại công của Hạ Hầu Cẩn, đoan mộc đấu khí của Đoan Mộc Tích biểu hiện ở âm nhu, vật bị đánh túng sẽ bị hủy hoại từ bên trong, dù thuộc tính bất đồng nhưng biểu hiện đều khủng khiếp như nhau.
Hạ Hầu Cẩn cũng coi Đoan Mộc Tình là thân muội muội từ khi nàng tao ngộ bi thảm hắn vẫn đau lòng không thôi giờ này cũng bộc phát phẫn nộ :” Đúng, lão tử muốn một quyền phanh hắn thành thịt vụn, như thế mới có thể thỏa hận trong lòng.”
Cổ Diêu nhìn hai ngưòi mà vừa sợ vừa xầu hổ, nếu để cho Hạ Hầu Cẩn đại ca kính mến này biết mình là hung thủ cường bạo Đoan Mộc Tình thì huynh ấy xử mình thế nào, Cổ Diêu không dám tưởng tượng.
Trở về phòng Cổ Diêu miên man trằn trọc không ngủ được, cứ bị hình ảnh Đoan Mộc Tình ám ảnh mãi.
Cổ Diêu biết mình điên mất rồi, đây là tình đầu, mối tình khắc cốt ghi tâm, cũng là mối tình đầu vô vọng.
Chính mình hủy hoại Đoan Mộc Tình giờ này mình lại lãnh hậu quả, một mình cho cô đơn thống khổ cùng với nỗi nhớ thương tương tư hành hạ, thật là đáng mà … đáng mà …
Thần Thánh học viện chia làm ngũ hoa bát môn tùy theo tính chất bất đồng có thể chia làm 4 ngành lớn: Ma pháp bộ, vũ kỹ bộ, ngoại công bộ, kỳ môn bộ.
Ma pháp chính là bộ cùa ma pháp sư, vũ kỹ chuyên nghiên cứu nội tu cùng đấu khí, ngoại công thì tên nói lên ý nghịa, riêng kỳ môn bộ thì hơi hiếm thấy.
Ma pháp sư là sủng nhi của thần không phải ai cũng có thể trở thành người có nghề nghệp cao quí này.
Ngoại công tu luyện lại quá là gian khổ trừ khi thân thể cường hãn trời sinh như Hạ Hầu Cẩn mới có thể theo đuổi,
Kỳ môn mà đơn giản ai kêu là kỳ môn rồi. Chỗ luyện kim nguyên tố ban của Tạp La không quá hai người, ít tới đáng thương.
Ma pháp ngoại công và kỳ môn tổng số học viên cộng lại còn thua vũ kỹ bộ, dù sao đấu khí cũng là chủ lực trên đại lục.
Còn Cổ Diêu thuộc khai thác hệ có thể nói là thuộc bộ vũ kỹ.
Đây là một cái hệ cấu hổ vô cùng tất cả thí tập sinh tu luyện đấu khí thi không qua kiểm tra mà đăng ký thí luyện đều bị ném vào đây nên có thể xem là thí luyện ban.
Dù nói vậy có chút khó nghe nhưng như vậy có thể nói rõ tính chất của ban này.
Mặc kệ nghề ngiệp gì, cũng kệ là tu luyện loại hình đấu khí gì chỉ cần là thí tập sinh có đấu khí đều bị ném vô nồi hổ lốn khai thác ban này.
Không có bất cứ chuyên môn nào thì hiệu quả của hệ cũng có thể biết. Không ai giống ai chút nào mà lại đi học một chỗ, đạo sư cũng chưa chắc đúng nghề với học viên thì làm thế nào có thể giảng giải hết tất cả đặc điểm cũng từng nghệ, hay nói cách khác đạo sư chỉ dạy căn bản của đấu khí không có chút tính thực dụng. Hết giờ thì vỗ mông biến mất, so với mấy con thỏ còn nhanh hơn nhiều, mặc kệ đám đệ tử tự mình học tập. Giáo phong nghiêm túc của Thần Thánh học viện không có ở thí tập ban, dù là cái bóng cũng không thấy.
Đương nhiên chuyện này có thể giải thích vì thí tập ban còn đông hơn chính qui, mấy trăm ban cộng lại là vài vạn mà đạo sư thí có hạn họ không thể hao quá nhiều tinh lực cho những thí tập sinh này.
Bởi thế học viên không có coi trọng khai thác ban chỉ như là thái độ thả trâu ăn cỏ, nếu có tiềm chất nhảy từ chổ này lên ban chính quy thì phải nói là có tài, sau này sẽ phân vào ban khác là trọng điểm bồi dưỡng.
Nghe liền 6 bảy ngày lý luận thì Cổ Diêu nổi giận, phải biết là, đạo sư của Thần Thánh học viện có thực lực nhưng nếu so với siêu cấp biến thái cao thủ như Philip thì còn có chênh lệch không nhỏ.
Hơn nữa Philip dạy Cổ Diêu chỉ một mình có thắc mắc có hỏi là có đáp, dù tu luyện có chuyện thì cũng có thể giúp tất nhiên là tốt hơn kiểu dạy hổ lốn này nhiều.
Lãng phí mấy ngày Cổ Diêu cuối cùng quyết định chỉ ở Thần Thánh học viện cho có màu, khỏi phải đi học ở cái ban khai thác chết tiệc đó nữa mà là tự mình tu luyện nếu không khẳng định ba tháng sau sẽ bị đào thải, rớt kiểm tra là cái chắc.
Vì vậy Cổ Diêu nghiên cứu linh động tiếp, từ ngày vào Tiêu Dao môn hắn đã hạ vị trí tưu luyện linh động mà Dương Phong dạy xuống một bậc.
Thật ra linh động cũng không phải của Dương Phong mà từ đệ đệ sớm mất đi của hắn, còn Dương Phong chuyên tu kim hệ đấu khí.
Linh động chỉ có tâm pháp, khi mà Dương Phong truyền cho Cổ Diêu thì không lâu cũng gặp bất hạnh, mai mà lúc đó Cổ Diêu nhiệt tình học võ, lưu lại tòan bộ những gì Dương Phong dạy, sau này lại được Philip chỉ điểm mới có thể từ từ hiểu rõ.
Có Tiêu Dao vô cực đan tẩy tủy, thân thể Cổ Diêu sớm thoát thai hoán cốt, tu luyện đỡ công một nữa, hắn cũng phi thường thông minh, trườc kia chỉ là thiếu tính nhẫn nại nay vì Đoan Mộc Tình mà kích thích cho nên chuyên chú tu luyện, nên trên đường võ tiến rất nhanh, mỗi ngày đều sống rất sung mãn ở Thần Thánh học viện.
Đảo mắt một cái, sắp hết học kỳ, đã gần ba tháng, cũng sắp phải kết thúc cuộc sống thí tập sinh.
Bình luận truyện