Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 6 - Chương 3: Cửu âm cửu dương
Phía trước là một con đường bằng đá, nhìn qua có chút tối tăm.
Lão nhân đi trước dẫn đường, Cổ Diêu do dự một chút rồi cũng theo sau.
Sau khi đi qua con đường lại xuất hiện một cánh cửa sắt, nhưng cánh cửa này lại không có khóa, lão nhân nhẹ nhàng đẩy nó ra.
Một mùi mốc meo đập vào mặt, nơi này quá tối không thể nhìn thấy vật gì.
Lão nhân tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm được một ngọn đèn. Dựa vào ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn, Cổ Diêu rốt cục có thể nhìn rõ hơn hoàn cảnh trước mắt.
Chỗ này vốn là một gian mật thất, chỉ khoảng năm sáu mươi thước vuông, mạng nhện bao phủ khắp nơi cứ như là một ngôi nhà cũ đã lâu không có người ở.
Xem ra cả thần thánh học viện, không có nhiều người biết rằng thư viện còn có một chỗ như thế này.
Vì là nơi lưu trữ những văn thư đã không còn dùng, nên văn thư ở nơi này không có được xếp dọn ngay ngắn theo trình tự, cùng chẳng phân theo loại, văn thư bị vứt lung tung hỗn tạp nằm chung một chỗ cứ như là một ngọn núi nhỏ.
“Thư viện trong học viện của chúng ta luôn không ngừng đổi mới văn thư, điển tịch cho nên các văn thư cũ sẽ bị bỏ đi, nhưng các văn thư điển tịch trên tầng chín lại vô cùng trân quý nếu bỏ đi thì rất đáng tiếc, vì vậy họ viện mới đặc biệt mở thêm một gian mật thất này để lưu trữ, các điển tịch ở nơi này cũng chẳng còn là điển tịch trân trọng yếu nữa.” lão nhân vừa nói chuyện đồng thời nhặt lên một quyển sách, phủi phủi nó:”Hà hà, ta còn nhớ rõ, quyển sách này chính là do ta 22 năm trước ném nó vào đây, nó cũng chính là quyển cổ văn điển tịch cuối cùng ở bên ngoài.”
Cổ Diêu tiếp nhận quyển sách nọ, lật qua vài trang xem xét, quả nhiên đều là cổ văn, vui mừng khôn xiết.
Lão nhân chỉ vào đống văn thư điển tịch trên mặt đất:”bên trong đó còn có các quyển lịch sử đại lục cổ mà khi trẻ ta rất thích, và cũng đã xem qua không ít, thôi tiểu hữu từ từ tìm hiểu đi.”
“Vâng, lão bá, đã làm phiền người!” Cổ Diêu dừng lại một chút rồi nói:”À đúng rồi, các điển tịch ở đây có thể mượn về không?”
Lão nhân lắc đầu:”sợ rằng không được, tiểu hữu, chắc cũng đã biết quy định của học viện, các điển tịch của thư viện nằm từ tầng sáu trở lên đều không thể mượn về được, chỉ có thể đọc tại thư viện, nhưng nếu tiểu hữu không chê bai nơi này thì lão có thể tùy thời mở cửa dùm tiểu hữu.”
Cổ Diêu cao hứng nói:”Tạ ơn lão bá.”
Nơi này mặc dù có chút không tốt, nhưng dù sao cũng rất an tĩn, không cần lo lắng bị quấy rầy.
“Ha ha, không cần, người có tình yêu đối với lịc sử như tiểu hữu không còn bao nhiêu, được rồi, lão phải xuống dưới quét dọn đây, nếu như không có chuyện gì thì tiểu hữu cứ ở đây xem sách đi, nhưng nên cẩn thận, ngàn vạn lần đừng gây tổn hại đến nó.”
Cổ Diêu gật đầu nói:”Lão bá cứ yên tâm!”
Lão nhân cũng không dong dài, sau khi dặn dò vài câu đơn giản thì bỏ đi.
Mà Cổ Diêu nhìn thấy các văn thư điển tịch ở đây thì cứ như nhìn thấy vật chí bảo, nhào đến đống sách mà cơ hồ đã bị thế nhân quên lãng, tìm kiếm tư liệu mà mình cần, từ đó về sau, tầng chín của thư viện có thêm một vị khách quen.
Mỗi ngày sau khóa học, ngoại trừ tu luyện thì Cổ Diêu đều đến trữ tàng thất của thư viện.
Cổ Diêu mơ hồ ý thức được, nếu như có thể hiểu rõ được thiên ma quyết thì chính bản thân của mình sẽ tiến có một bước tiến dài, liều mạng khổ luyện là một điều tốt nhưng “Ma Đao Bất Ngộ Khảm Sài Công”, đạo lý này hắn cũng hiểu được.
Sự thật đã chứng minh Cổ Diêu không sai, dưới sự hỗ trợ của các điển tịch, Cổ Diêu đã có thể lý giải được nhiều phần trong thiên ma quyết, Cổ Diêu lại càng kinh ngạc.
Hắn phát hiện ra người viết bộ kỳ thư này hoàn toàn không phải là người điên, mà có thể nói là một thiên tài võ học, không phải gọi là quỷ tài mới đúng, cho dù có là thiên tài cũng không có gan lớn như vậy, có được một tư duy “Thiên Mã Hành Không” <@Bộ kiếm hiệp đặc sắc, hiện do huynh livan dịch>
Càng quan trọng hơn là quyển kỳ thư này luôn đơn giản vấn đề, đi sâu vào lý luận, có thể nói là sử dụng những câu từ ngắn ngọn chắt lọc, lại có những ví dụ cụ thể, đem toàn bộ ý tứ diễn giải vô cùng nhuần nhuyễn, rất nhiều vấn đề khó khăn mà Cổ Diêu gặp phải trong quá trình học ở học viện có thể tìm được giải đáp trong thiên ma quyết, mà các vấn đề này đạo sư đã nhiều lần lặp đi lặp lại hết sức cường điệu, dùng rất nhiều phương pháp giảng giải nhưng một bộ phận lớn học viên cũng không thể nào hiểu hết được.
Nếu so sánh với người đã viết ra quyển thiên ma quyết này thì Cổ Diêu đột nhiên có cảm giác các đạo sư của thần thánh học viện giống như mao đầu tiểu tử, cho dù có là sư phụ Philip có thúc ngựa đuổi theo cũng khó mà kịp, phải biết rằng Tiêu Dao Môn cơ hồ vốn là nhất mạch đơn truyền, mỗi vị trưởng môn có thừa thời gian trăm phương ngàn cách khổ tâm suy nghĩ để bồi dưỡng người nối nghiệp, các phương thức giáo dục cũng ngày càng được hoàn thiện, nhưng nếu so với người viết thiên ma quyết thì vẫn còn thua kém vài bậc.
Trong trữ tàng thất có không ít cổ văn cùng các tư liệu hiện đại, sau nửa tháng, Cổ Diêu có thể hiểu rõ phần lớn thiên ma quyết.
Những gì ghi trong thiên ma quyết vốn là một loại lý luận khác hoàn toàn với tâm pháp lý luận trên đại lục.
Thiên Ma Quyết chia thành thượng hạ lưỡng thiên.
Thượng Thiên – Cửu Dương Thần Công.
Hạ Thiên – Cửu Âm Chân Kinh.
Cùng một bộ võ công tâm pháp nhưng lại có hai loại đấu khí độc lập hoàn toàn với nhau, đây chính là lần đầu tiên Cổ Diêu biết đến điều này.
Tờ cuối cùng, may mắn là vừa đúng ngay phần kết của Thượng Thiên Cửu Dương Cương Khí, về phần hạ thiên Cửu Âm Chân Kinh thì đã bị Hàn đại hộ mang đi.
Cổ Diêu hoàn toàn đắm chìm trong bộ kỳ thư huyền diệu này, trải qua quá trình tìm hiểu kỹ càng, cuối cùng quyết tâm tu luyện.
Loại lý luận nghịch thiên này quả là điên cuồng, nhưng Cổ Diêu đã hoàn toàn bị người viết ra quyển thiên ma quyết này chinh phục rồi, đổi thành bất kỳ một vị vũ giả nào chắc chắn cũng như thế, không muốn bỏ qua bộ kỳ thư này.
Bởi vậy cho dù Hàn đại hộ có bị nhà tan cửa nát vì nó nhưng cũng phải trải qua một phen đấu tranh tư tưởng mới có thể xuống tay được, bởi vì thiên ma quyết quả thật chính là một kỳ trân dị bảo trong thế giới võ học.
Hàn đại hộ lấy đi hạ thiên của thiên ma quyết, có thể nói là có dụng ý, một là có thể hủy diệt nó trước mặt Clark, làm cho hắn thống khổ cả đời để trả thù sát thê. Thứ hai, Cổ Diêu sẽ không thể chính thức luyện thành thiên ma khí, vì thế có thể tránh được độc thủ của Clark.
Chỉ là ngay cả hàn đại hộ cũng không nghĩ đến, trên bộ kỳ thư này lại có đến hai loại đấu khí, Cửu Dương Thần Công cùng Củau Âm Chân Kinh vốn không thể thiếu một trong hai được, hắn đã làm cho Cổ Diêu lẫn người viết ra quyển thiên ma quyết này không hề dự liệu trước được tình huống này, đồng thời cũng tạo thành một mối họa lớn …
Lão nhân đi trước dẫn đường, Cổ Diêu do dự một chút rồi cũng theo sau.
Sau khi đi qua con đường lại xuất hiện một cánh cửa sắt, nhưng cánh cửa này lại không có khóa, lão nhân nhẹ nhàng đẩy nó ra.
Một mùi mốc meo đập vào mặt, nơi này quá tối không thể nhìn thấy vật gì.
Lão nhân tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm được một ngọn đèn. Dựa vào ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn, Cổ Diêu rốt cục có thể nhìn rõ hơn hoàn cảnh trước mắt.
Chỗ này vốn là một gian mật thất, chỉ khoảng năm sáu mươi thước vuông, mạng nhện bao phủ khắp nơi cứ như là một ngôi nhà cũ đã lâu không có người ở.
Xem ra cả thần thánh học viện, không có nhiều người biết rằng thư viện còn có một chỗ như thế này.
Vì là nơi lưu trữ những văn thư đã không còn dùng, nên văn thư ở nơi này không có được xếp dọn ngay ngắn theo trình tự, cùng chẳng phân theo loại, văn thư bị vứt lung tung hỗn tạp nằm chung một chỗ cứ như là một ngọn núi nhỏ.
“Thư viện trong học viện của chúng ta luôn không ngừng đổi mới văn thư, điển tịch cho nên các văn thư cũ sẽ bị bỏ đi, nhưng các văn thư điển tịch trên tầng chín lại vô cùng trân quý nếu bỏ đi thì rất đáng tiếc, vì vậy họ viện mới đặc biệt mở thêm một gian mật thất này để lưu trữ, các điển tịch ở nơi này cũng chẳng còn là điển tịch trân trọng yếu nữa.” lão nhân vừa nói chuyện đồng thời nhặt lên một quyển sách, phủi phủi nó:”Hà hà, ta còn nhớ rõ, quyển sách này chính là do ta 22 năm trước ném nó vào đây, nó cũng chính là quyển cổ văn điển tịch cuối cùng ở bên ngoài.”
Cổ Diêu tiếp nhận quyển sách nọ, lật qua vài trang xem xét, quả nhiên đều là cổ văn, vui mừng khôn xiết.
Lão nhân chỉ vào đống văn thư điển tịch trên mặt đất:”bên trong đó còn có các quyển lịch sử đại lục cổ mà khi trẻ ta rất thích, và cũng đã xem qua không ít, thôi tiểu hữu từ từ tìm hiểu đi.”
“Vâng, lão bá, đã làm phiền người!” Cổ Diêu dừng lại một chút rồi nói:”À đúng rồi, các điển tịch ở đây có thể mượn về không?”
Lão nhân lắc đầu:”sợ rằng không được, tiểu hữu, chắc cũng đã biết quy định của học viện, các điển tịch của thư viện nằm từ tầng sáu trở lên đều không thể mượn về được, chỉ có thể đọc tại thư viện, nhưng nếu tiểu hữu không chê bai nơi này thì lão có thể tùy thời mở cửa dùm tiểu hữu.”
Cổ Diêu cao hứng nói:”Tạ ơn lão bá.”
Nơi này mặc dù có chút không tốt, nhưng dù sao cũng rất an tĩn, không cần lo lắng bị quấy rầy.
“Ha ha, không cần, người có tình yêu đối với lịc sử như tiểu hữu không còn bao nhiêu, được rồi, lão phải xuống dưới quét dọn đây, nếu như không có chuyện gì thì tiểu hữu cứ ở đây xem sách đi, nhưng nên cẩn thận, ngàn vạn lần đừng gây tổn hại đến nó.”
Cổ Diêu gật đầu nói:”Lão bá cứ yên tâm!”
Lão nhân cũng không dong dài, sau khi dặn dò vài câu đơn giản thì bỏ đi.
Mà Cổ Diêu nhìn thấy các văn thư điển tịch ở đây thì cứ như nhìn thấy vật chí bảo, nhào đến đống sách mà cơ hồ đã bị thế nhân quên lãng, tìm kiếm tư liệu mà mình cần, từ đó về sau, tầng chín của thư viện có thêm một vị khách quen.
Mỗi ngày sau khóa học, ngoại trừ tu luyện thì Cổ Diêu đều đến trữ tàng thất của thư viện.
Cổ Diêu mơ hồ ý thức được, nếu như có thể hiểu rõ được thiên ma quyết thì chính bản thân của mình sẽ tiến có một bước tiến dài, liều mạng khổ luyện là một điều tốt nhưng “Ma Đao Bất Ngộ Khảm Sài Công”, đạo lý này hắn cũng hiểu được.
Sự thật đã chứng minh Cổ Diêu không sai, dưới sự hỗ trợ của các điển tịch, Cổ Diêu đã có thể lý giải được nhiều phần trong thiên ma quyết, Cổ Diêu lại càng kinh ngạc.
Hắn phát hiện ra người viết bộ kỳ thư này hoàn toàn không phải là người điên, mà có thể nói là một thiên tài võ học, không phải gọi là quỷ tài mới đúng, cho dù có là thiên tài cũng không có gan lớn như vậy, có được một tư duy “Thiên Mã Hành Không” <@Bộ kiếm hiệp đặc sắc, hiện do huynh livan dịch>
Càng quan trọng hơn là quyển kỳ thư này luôn đơn giản vấn đề, đi sâu vào lý luận, có thể nói là sử dụng những câu từ ngắn ngọn chắt lọc, lại có những ví dụ cụ thể, đem toàn bộ ý tứ diễn giải vô cùng nhuần nhuyễn, rất nhiều vấn đề khó khăn mà Cổ Diêu gặp phải trong quá trình học ở học viện có thể tìm được giải đáp trong thiên ma quyết, mà các vấn đề này đạo sư đã nhiều lần lặp đi lặp lại hết sức cường điệu, dùng rất nhiều phương pháp giảng giải nhưng một bộ phận lớn học viên cũng không thể nào hiểu hết được.
Nếu so sánh với người đã viết ra quyển thiên ma quyết này thì Cổ Diêu đột nhiên có cảm giác các đạo sư của thần thánh học viện giống như mao đầu tiểu tử, cho dù có là sư phụ Philip có thúc ngựa đuổi theo cũng khó mà kịp, phải biết rằng Tiêu Dao Môn cơ hồ vốn là nhất mạch đơn truyền, mỗi vị trưởng môn có thừa thời gian trăm phương ngàn cách khổ tâm suy nghĩ để bồi dưỡng người nối nghiệp, các phương thức giáo dục cũng ngày càng được hoàn thiện, nhưng nếu so với người viết thiên ma quyết thì vẫn còn thua kém vài bậc.
Trong trữ tàng thất có không ít cổ văn cùng các tư liệu hiện đại, sau nửa tháng, Cổ Diêu có thể hiểu rõ phần lớn thiên ma quyết.
Những gì ghi trong thiên ma quyết vốn là một loại lý luận khác hoàn toàn với tâm pháp lý luận trên đại lục.
Thiên Ma Quyết chia thành thượng hạ lưỡng thiên.
Thượng Thiên – Cửu Dương Thần Công.
Hạ Thiên – Cửu Âm Chân Kinh.
Cùng một bộ võ công tâm pháp nhưng lại có hai loại đấu khí độc lập hoàn toàn với nhau, đây chính là lần đầu tiên Cổ Diêu biết đến điều này.
Tờ cuối cùng, may mắn là vừa đúng ngay phần kết của Thượng Thiên Cửu Dương Cương Khí, về phần hạ thiên Cửu Âm Chân Kinh thì đã bị Hàn đại hộ mang đi.
Cổ Diêu hoàn toàn đắm chìm trong bộ kỳ thư huyền diệu này, trải qua quá trình tìm hiểu kỹ càng, cuối cùng quyết tâm tu luyện.
Loại lý luận nghịch thiên này quả là điên cuồng, nhưng Cổ Diêu đã hoàn toàn bị người viết ra quyển thiên ma quyết này chinh phục rồi, đổi thành bất kỳ một vị vũ giả nào chắc chắn cũng như thế, không muốn bỏ qua bộ kỳ thư này.
Bởi vậy cho dù Hàn đại hộ có bị nhà tan cửa nát vì nó nhưng cũng phải trải qua một phen đấu tranh tư tưởng mới có thể xuống tay được, bởi vì thiên ma quyết quả thật chính là một kỳ trân dị bảo trong thế giới võ học.
Hàn đại hộ lấy đi hạ thiên của thiên ma quyết, có thể nói là có dụng ý, một là có thể hủy diệt nó trước mặt Clark, làm cho hắn thống khổ cả đời để trả thù sát thê. Thứ hai, Cổ Diêu sẽ không thể chính thức luyện thành thiên ma khí, vì thế có thể tránh được độc thủ của Clark.
Chỉ là ngay cả hàn đại hộ cũng không nghĩ đến, trên bộ kỳ thư này lại có đến hai loại đấu khí, Cửu Dương Thần Công cùng Củau Âm Chân Kinh vốn không thể thiếu một trong hai được, hắn đã làm cho Cổ Diêu lẫn người viết ra quyển thiên ma quyết này không hề dự liệu trước được tình huống này, đồng thời cũng tạo thành một mối họa lớn …
Bình luận truyện