Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 23: Trong cơn say trêu ghẹo người



Đoạn Hồi Xuyên cầm theo một cái bình giữ nhiệt, đứng ngoài cửa nhà Ngôn Diệc Quân chờ giây lát, một lúc là nghe có tiếng bước chân không nhanh không chậm truyền đến.

Trước Ngôn Diệc Quân mời hắn lưu lại dùng cơm, có thể chỉ là lời khách sáo phổ thông, nhưng Đoạn Hồi Xuyên vẫn cảm thấy có chút băn khoăn, huống chi người ta đã giúp mình một đại ân, về tình về lý hắn cũng nên có qua có lại mới phải.

Khi cánh cửa xanh đen kia lần thứ hai mở rộng vì hắn, hắn phải thừa nhận, có qua có lại là một chuyện, nội tâm hắn thật ra vẫn là rất mong đợi được gặp lại Ngôn Diệc Quân.

Nhìn thấy người ngoài cửa là hắn, Ngôn Diệc Quân thần sắc kinh ngạc rõ ràng, y mím mím môi, hiện ra một nụ cười: “Sao anh lại đến vào lúc này?”

“Tôi từ khách đã chuyển thành nhân viên chuyển phát nhanh, đưa cho anh ít đồ.” Đoạn Hồi Xuyên giơ bình giữ nhiệt trong tay lên, cười nói: “Không cho tôi vào nhà sao?”

“Đương nhiên.” Ngôn Diệc Quân mỉm cười nghiêng người, thong dong ưu nhã làm dáng tay xin mời.

Đoạn Hồi Xuyên lấy bát canh ra khỏi bình giữ nhiệt đặt lên bàn ăn, nhìn một bàn toàn món ăn đơn giản chưa được động tới: “Quấy rối bữa tối của anh không?”

“Không có, vừa mới dọn ra mà thôi.” Ngôn Diệc Quân nhìn chăm chú vào bát canh cá to đùng đối phương vừa đặt lên, hơi kinh ngạc hỏi: “Đây là anh nấu?”

Cái nắp vừa được bỏ ra, một luồng hơi ấm lẫn cùng hương thơm phả vào mặt, Đoạn Hồi Xuyên múc một chén nhỏ cho y, khẽ cười nói: “Tôi cũng rất muốn nói đúng, nhưng đáng tiếc đây là mượn hoa hiến phật.”

“Nếu mời tôi ăn canh, sao không tự mình động thủ, vậy mới đủ thành ý.” Ngôn Diệc Quân cười giỡn nói.

“Tôi hả?” Đoạn Hồi Xuyên khoa trương chỉ vào mũi của chính mình: “Trừ phi anh muốn uống nước dùng mì sợi. Nếm thử trù nghệ của Bạch Giản đi, tiểu tử này tuy rằng hơi đần, nhưng mà bàn luận về trù nghệ, tôi dù có thúc ngựa cũng không đuổi được. Ngay cả Tiểu Thần miệng lưỡi đanh đã cũng khen không dứt miệng đấy.”

Ngôn Diệc Quân mi tâm khẽ động, dùng muôi chầm chậm khuấy bát canh cá lên, thổi bớt khí nóng, giống như vô tình hỏi: “Trợ lý của anh… Ở lại trong nhà của anh luôn?”

“Là vậy, cậu ta lúc mới tới trông có vẻ như không có nhà để về, tôi thấy đáng thương, dù sao cũng còn một gian phòng trống, nên cho cậu ta ở. Vốn tưởng rằng tiểu tử kia chân yếu tay mềm, cũng chẳng quen đâu, không nghĩ tới cũng rất chịu khó, hiện tại so với mấy người trẻ tuổi khác, cũng coi như hiếm thấy.”

Mấu chốt là làm cơm ăn ngon, nhẫn nhục chịu khó còn không yêu cầu tăng tiền lương, Đoạn Hồi Xuyên đắc ý uống canh cá, không hề hay biết chính mình so với Bạch Giản chỉ lớn hơn vài tuổi thôi.

“Cái này nghe cũng đúng ——” Ngôn Diệc Quân bất chợt dừng lại, ấn xuống nỗi lòng dị dạng mơ hồ nổi lên, cười nhạt nói: “Thập phần khó có được.”

“Uống lúc còn nóng, để nguội rồi mùi vị sẽ không ngon nữa.” Đoạn Hồi Xuyên lơ đễnh giục một tiếng.

Hắn chống hai má, ánh mắt rơi vào bữa tối của đối phương, không nhịn được nghĩ ra một ý nghĩ quái lạ: “Anh có niềm yêu thích đặc thù với bộ đồ ăn dao dĩa phải không? Lúc anh cắt sườn bò có khác lúc đứng ở bàn mổ không?”

Ngôn Diệc Quân tay cầm muỗng hơi ngừng lại, mỉm cười: “Tôi vẫn dùng đũa, chỉ là… Anh xác định muốn biết cảm giác cắt thịt người?”

Đoạn Hồi Xuyên vi diệu liếc mắt khỏi miếng sườn bò sắp nguội: “… Vẫn là thôi.”

“Kỳ thực cũng không kinh khủng như anh tưởng, cũng không khác lắm so với cắt thịt lợn.” Ngôn Diệc Quân đầy hứng thú nhìn thần sắc đối phương, không nhịn được đùa thêm một câu.

Xin đổi đề tài đi, cứ kinh khủng hơn là sao…

Đoạn Hồi Xuyên uống canh cá cũng không trôi nữa, Ngôn Diệc Quân thấy bộ dáng đứng ngồi không yên của hắn rất là thú vị, tựa nhớ tới cái gì, sóng mắt hơi lưu chuyển, ung dung thong thả đổ nửa ly rượu đỏ đưa cho hắn: “Nếm thử?”

Đoạn Hồi Xuyên thoáng nhấp một miếng, trừ việc xã giao, hắn đối với dục vọng ăn uống xa xỉ chẳng có bao nhiêu, nhưng như vậy cũng không cản trở ánh mắt và phẩm vị của hắn: “Mùi vị dường như có chút đặc biệt.”

Vừa vào miệng có thoáng chua xót, sau đó dư vị tại đầu lưỡi lại vô cùng ngọt ngào, hương vị kia thơm nồng ngào ngạt, chẳng khác gì một thứ trang sức bằng chất lỏng dụ hoặc, chỉ vừa nghe thấy, đã muốn say ba phần.

Ngôn Diệc Quân khẽ mỉm cười: “Là rượu tự cất. Chế pháp và nguyên liệu không giống trên thị trường.”

Thứ rượu đỏ bí chế độc môn này dường như rất đúng khẩu vị của hắn, Đoạn Hồi Xuyên yêu thích không buông mà uống liên tiếp mấy ngụm nữa, híp mắt lại như đang hưởng thụ, nhìn chăm chú vào gương mặt đẹp của đối phương trong ánh sáng mờ ảo, cảm thấy tình cảnh này so với rượu ngon, thật là mới mẻ: “Nhà anh còn kinh doanh cả rượu sao?”

“Không có đâu, chỉ là tự mình cất uống thôi.” Ngôn Diệc Quân thấy hắn thích uống như vậy, không khỏi cười rộ lên: “Nếu như anh thích, ở đây có mấy bình anh lấy về nếm thử.”

Đoạn Hồi Xuyên tự giác được mình đưa canh sang, kết quả còn muốn cầm thêm rượu của người ta về thì thập phần thất lễ, nhưng mà rượu này đối với hắn có sức mê hoặc mười phần rất khó giải thích, quả thực như mèo thích món bạc hà mèo, chỉ đành ngượng ngùng cười cười: “Vậy từ chối thì bất kính.”

“Không cần khách khí, cũng không phải vật quý gì.” Ngôn Diệc Quân cúi đầu nhấp một ngụm rượu, khoảnh khắc này, đôi mắt vừa cúi xuống kia tựa như cười mà không phải cười.

“Cảm giác không quá giống rượu vang.” Đoạn Hồi Xuyên chép miệng một cái, nắm chiếc ly xoay xoay lắc lắc: “Cất bằng cái gì? Mà thơm như vậy.”

Ngôn Diệc Quân đã ăn hết canh cá, lấy giấy ăn lau qua khóe miệng, thâm thúy cười nói: “Bí mật.”

Đoạn Hồi Xuyên sững sờ, trong miệng lầm bầm một câu gì, cứ ôm ly rượu ngon tiếp tục chuyên chú hưởng dụng, mãi cho đến khi con ngươi đen nhánh dần dần nhiễm phải một tầng mỏng say sưa.

Ngôn Diệc Quân bên kia đã cắt sườn bò lâu không người hỏi thăm thành các miếng nhỏ, độ ấm vừa đủ để ăn.

Không hẹn mà đưa một dĩa đến bên miệng Đoạn Hồi Xuyên, hắn nhìn ánh mắt cười tao nhã của Ngôn Diệc Quân, theo bản năng thuận tiện há mồm cho thịt bò tiến vào trong miệng.

“…” Nghiền ngẫm hai lần, đại não bị rượu làm u mê của Đoạn Hồi Xuyên mới hậu tri hậu giác suy ra một ý nghĩ bất ổn —— hắn vừa mới bị đút cho ăn?

Thôi, mặc kệ nó, ăn đã ăn rồi, còn có thể phun ra ngoài hay sao? Hơn nữa… ăn còn rất ngon.

Đoạn Hồi Xuyên nhụt chí mà nhai khối thịt kia, chỉ cảm thấy chất thịt trơn mềm, độ chín vừa đúng, còn mơ hồ mang theo mùi hương từ rượu bí chế của Ngôn gia, có một phong vị khác, hắn ý do vị tẫn nuốt xuống bụng, kinh ngạc nói: “Sao lại ăn ngon như vậy, chắc không phải do bác sĩ cho thêm thuốc phiện vào chứ?”

“Sao?” Ngôn Diệc Quân thấy buồn cười, mím môi thận trọng hỏi lại. “Tạm thôi, anh đang khích lệ tôi đi. Nếu không thì, có muốn thêm một miếng nữa không?”

Đoạn Hồi Xuyên rất muốn nói kỳ thực hắn đã ăn tối rồi, hơn nữa đây là bữa tối của Ngôn Diệc Quân, chính mình chạy tới uống trực không đủ, chẳng lẽ còn muốn cướp đồ ăn của người ta? Ăn uống chùa còn mang thêm về, này là kiểu gì? Đặc biệt đến trả nhân tình, kết quả ân tình không trả được, quay đầu đã thiếu nợ rồi.

Đoạn Hồi Xuyên nghiêm túc phản tư hành vi được đà lấn tới của chính mình, sau đó không chút do dự mà mở miệng: “Muốn!”

Ngôn Diệc Quân cố nén không cười ra tiếng, chỉ yên lặng đưa thêm một miếng tới.

Dù da mặt Đoạn Hồi Xuyên có dầy nữa, cũng không tiện tiếp tục hưởng thụ việc được đối phương cho ăn, ngượng ngùng tiếp nhận nĩa: “Để tôi tự làm đi. Anh không cần phải để ý đến tôi, anh ăn đi, tôi chỉ ăn thêm một miếng này.”

Một lần nữa định nghĩa “một miếng” của Đoạn Hồi Xuyên là quai hàm đầy phình thịt, mãi đến tận lúc phát hiện Ngôn Diệc Quân vẫn luôn cười nhìn mình ăn, mới đột nhiên ý thức được, nĩa của người ta mình cũng lấy, nhân gia còn dùng được hay sao?

“Khụ khục…” Đoạn Hồi Xuyên trả cái nĩa về, một hồi cảm thấy có phải chính mình ăn tối chưa đủ no, một hồi lại cảm thấy đại khái là uống quá nhiều, bằng không làm sao cả việc chiếm dụng bộ đồ ăn của người khác cũng làm được?

“Thế này, thời gian cũng không còn sớm, tôi nên về rồi.” Đoạn Hồi Xuyên sợ mình mà ở lại nói không chắc sẽ làm ra việc càng ngu xuẩn hơn, lỡ để mất mặt thêm. Hắn miễn cưỡng ngồi dậy, ảm đạm mê man đi tới cửa: “Tôi tự đi được mà, không cần đưa, không cần đưa.”

“Cửa ở bên kia, anh đi ngược…” Ngôn Diệc Quân đỡ hắn một tay, dở khóc dở cười nhắc nhở.

“A? Nha…” Đoạn Hồi Xuyên ánh mắt mê man mà chớp chớp. Thời điểm hắn tỉnh táo, chỉ thấy một đôi mắt thâm trầm nhạy bén, bây giờ bị men say tô thêm một bút đỏ nơi đuôi mắt, mông lung diễm lệ, khiến gương mặt lạnh lùng ôn nhu thêm mấy phần.

Ngôn Diệc Quân chẳng có biện pháp nào với bộ dạng này của hắn, tay đỡ đối phương nhưng ngón tay nắm thật chặt, không biết là nên đưa người về nhà, hay là giữ chặt hơn một chút.

Đoạn Hồi Xuyên trái lại còn có một chút lý trí nhớ là phải về, để tránh việc chính mình thừa dịp mượn rượu làm hành vi phóng đãng, dưới ánh trăng ghẹo người, vạn nhất làm ra một số hành động không đúng, vậy thì không đẹp…

Không đẹp… Cái gì, chỗ nào không đẹp? Rõ ràng rất dễ nhìn mà…

Hắn mơ mơ màng mang nhìn chằm chằm mặt Ngôn Diệc Quân, đi lảo đảo, hơn nửa trọng lượng toàn thân đều dựa vào trên người đối phương, ánh trăng mềm nhẹ trên mặt y như một tấm màn mông lung, Đoạn Hồi Xuyên muốn vạch trần tấm màn kia, để nhìn người rõ ràng hơn một chút.

Vẫn muốn trêu ghẹo người…

Đầu ngón tay chạm lên gò má, như chạm vào mỡ đông, mềm nhẵn ôn nhuận, Đoạn Hồi Xuyên tâm lý ngứa ngáy, hận không thể giữ lấy.

Ngôn Diệc Quân bất đắc dĩ giữ eo đối phương, miễn cho hắn ngã sấp mặt, một tay rảnh rỗi còn lại đi bắt cái móng vuốt nghịch ngợm kia, kéo xuống khỏi gương mặt của mình.

Nghĩ y quanh năm ngồi ở vị trí cao, thủ đoạn lôi đình, xây dựng hình ảnh người dưới hoàn toàn kính sợ, bây giờ đành mặc cho một con quỷ say không ra thể thống gì treo móc trên người, chính mình đối với hắn cơ hồ bó tay toàn tập.

“Anh nhìn xuống dưới, cẩn thận bước đi…”

“A? Tôi có đi cẩn thận mà.”

“Đi sai đường…”

Con đường mấy mét ngắn ngủi, vẫn cứ bị hai người bọn họ đi như vạn lý trường chinh.

Lúc Bạch Giản ra mở cửa, chính là nhìn thấy lão bản nhà mình đang vô dạng oai đảo trên người bác sĩ Ngôn, trong lồng ngực ôm một bình rượu, miệng cười như thằng ngớ ngẩn.

“Chuyện này… Đây là trách? Lão bản không có sao chứ?” Hiếm thấy một mặt không người biết từ trước đến giờ của lão bản cao thâm khó dò, Bạch Giản như vừa phát hiện ra một đại lục mới, cực kỳ tàn ác đứng xem.

“Chúng tôi uống một chút, Đoạn lão bản uống say.” Ngôn Diệc Quân lời ít ý nhiều giải thích một câu, tay phải bình tĩnh ôm đồm bên hông đối phương, không có ý muốn thả ra.

“Làm phiền bác sĩ Ngôn, giao cho tôi đi, tôi dìu lão bản trở về phòng nghỉ ngơi.”

Bạch Giản đang muốn tiếp, lại bị Ngôn Diệc Quân nhẹ nhàng đè tay xuống, cười nhạt nói: “Cái tên say này đang không an phận, khí lực rất lớn, sợ cậu không kéo được anh ta đâu, hay là để tôi đi. Phòng của anh ấy ở chỗ nào?”

“Hả, tại phòng cuối cùng trên lầu hai.” Bạch Giản chỉ chỉ cầu thang.

Chiêu Tài đang ở trong lồng lười biếng ngủ gật, nghe thấy âm thanh giật mình tỉnh lại, đầu chim lông xù ngó ra, nhìn thấy vẻ say rượu tức cười của chủ nhân, vui khôn tả mà nằm úp sấp ở trong lồng cười đến ngã cái oạch.

Bất thình lình một cái tay vươn tới, năm ngón tay khẽ nhếch, nhẹ nhàng chuẩn xác bắt lấy đầu Chiêu Tài.

“Đầu gà chua cay.” Đoạn Hồi Xuyên híp mắt say khướt nói.

Chiêu Tài: “…”

Ngôn Diệc Quân bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường.

Sợ bị bỏ vào nồi, Chiêu Tài cứng ngắc đến động cũng không dám động, Ngôn Diệc Quân kiên nhẫn gỡ con chim đáng thương ra khỏi ma trảo của chủ nhân, phí thêm sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng đưa được người vào phòng ngủ, thu xếp ở trên giường.

Rơi vào đệm chăn hán tử say nhất thời không còn gây sự, thân thể thư giãn hưởng thụ sự mềm mại, tay chân không an phận cũng đã thành thật hạ xuống, tùy theo Ngôn Diệc Quân bài bố.

Ngôn Diệc Quân thay hắn cởi giầy, ở trên người đắp một tầng chăn mỏng. Đoạn Hồi Xuyên trán bị rượu chưng ra một tầng đầy mồ hôi, ửng đỏ như bị thủy vựng khai son, tùy ý vương đầy trên má.

Ngôn Diệc Quân ngồi ở bên giường liếc nhìn chốc lát, khóe môi dắt ra ý cười thanh thiển như lưu sương.

Trong phòng một lần nữa bị yên tĩnh lấp kín, ánh trăng trong sáng vẽ ra một ranh giới sáng tối trên khuôn mặt y.

Cứ như vậy nhìn chăm chú một hồi lâu, Ngôn Diệc Quân mới chậm rì đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh lấy khăn lông ấm lau mặt cho hắn.

Không ngờ vừa mở cửa phòng vệ sinh ra, một luồng hơi mùi thuốc nồng nặc đột ngột tập kích, tranh tiên khủng hậu nhào tới chóp mũi của y.

Các loại dược liệu cùng tài liệu quý giá đều được Đoạn Hồi Xuyên cất giữ gọn gàng tại tủ thuốc bí mật trong phòng tắm, ngày thường đều khóa cẩn thận, nhưng mà không khóa lại được mùi này.

Cánh mũi Ngôn Diệc Quân cánh mấp máy, mi phong nhíu lại một chút. Những thứ này đều là…

Y không ở trong đấy lâu, khép lại cửa phòng vệ sinh, vắt khô khăn lông đắp lên mặt Đoạn Hồi Xuyên, tinh tế lau chùi một lần, lau tới cái trán, phải trái có hai vết hồng nhạt bị lộ ra, Ngôn Diệc Quân thần sắc hơi đổi, không tự chủ được mơn trớn mảnh da dẻ khô ráo kia.

“Xem ra là sắp đến lúc rồi…”

Ánh mắt của y theo ngón tay hơi lạnh, dọc theo thái dương dần đi xuống, chầm chậm chuyên chú vẽ lại nét mặt nam nhân, tầm mắt trở nên nhu hòa, quyến luyến đến không nỡ lòng dời đi.

Tựa hồ đã quá lâu, lâu đến mức nhớ không rõ lần trước thân cận như vậy là lúc nào.

Ngôn Diệc Quân dùng ánh mắt miêu tả khuôn mặt này, như một hồi xa cách lâu dài nay được gặp lại. Chung quy không nhịn được như chuồn chuồn lướt nước xoa lên đôi môi khẽ nhếch của nam nhân, đầu ngón tay truyền đến một chút ấm, dường như có thể dễ dàng phân biệt được hoa văn tỉ mỉ trên môi.

Thời điểm tay vừa chạm vào cổ áo, đột nhiên bị một phát bắt được, lập tức đối mặt với hai đường ánh mắt sắc bén.

Ngôn Diệc Quân trong mắt xẹt qua một vẻ kinh ngạc, tay bị nắm chặt chẳng hề giãy dụa, thần thái tự nhiên mà đón nhận ánh mắt của hắn: “Anh đã tỉnh?”

________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn: Không tỉnh, cứ tiếp tục!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện