Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở
Chương 50: Trả thù
Trong sơn động tối tăm không ánh mặt trời, âm u đầy tử khí, chỉ có bóng đêm đưa tay không thấy năm ngón làm bạn.
Đoạn Hồi Xuyên vừa mới đi vào trong động, đã bị âm trọc khí ướt lạnh phả vào mặt, trong không khí tràn ngập mùi vị âm u mục nát này, cảm giác như là có một con cự thú đang ẩn nấp giương sẵn cái miệng lớn như chậu máu, tàn khốc cắn xé người đi lạc vào.
Vách đá lồi lõm có vài con kiến bò qua, hắn cũng không để ý tới cái này, bước chân kiên định mà trầm ổn, xa xa trong truyền đến tiếng dây xích ma sát với nham thạch. Lúc có lúc không, khó nghe.
Đoạn Hồi Xuyên nện bước nhanh hơn.
Mơ hồ, phía trước trút xuống một tia sáng. Hắn chạy theo phương hướng ánh sáng, gió giá lạnh thấu xương thấm qua cơ thể, giống như là muốn đóng băng lục phủ ngũ tạng của hắn lại.
Cuối động, là một vách đá rộng rãi, một bên khác có cửa động to to nhỏ nhỏ, gió lạnh cùng ánh sáng nhạt đều là từ bên chỗ cái hang nhỏ chui vào.
Tia sáng chạm tới trong góc, có một bóng người gục đầu ôm đầu gối ngồi dựa góc tường, tóc dài hai bên xõa xuống, vì thiếu dinh dưỡng và chăm sóc mà khô vàng như cành củi, lại mỏng dính như miếng vải, trên người chỉ có một chút nhiệt độ lẻ tẻ.
Đoạn Hồi Xuyên cả người đều phát run, bất kể là tâm hay là miệng, tay, lửa giận dâng lên ngập trời, lại bị ngột ngạt cùng đau đớn vô biên dội tắt.
“Ngôn Diệc Quân…” Hắn khàn giọng mà mở miệng, âm thanh cực kỳ nhẹ, như là sợ đụng vỡ cái gì, trong huyệt động tĩnh mịch tối tăm, hắn nghe thấy tiếng nói của mình cũng khẽ run, hắn hướng bóng người kia duỗi tay ra.
Đối phương tựa như nghe thấy động tĩnh gì đó, đầu chôn giữa hai tay khẽ ngẩng lên, bóng người nhúc nhích một chút, khó khăn đỡ vách tường đứng dậy, xích sắt khóa trên mắt cá chân y, không biết khóa bao lâu, vết máu đỏ sậm đọng lại thành gỉ, cơ hồ đã trộn lẫn với da thịt.
Phút chốc, Đoạn Hồi Xuyên ngừng thở, tim như bị cái gì chiếm lấy.
Y bị giam ở trong động không biết bao nhiêu năm, vóc người từ lâu đã không phải là lúc bảy tuổi, thời gian dài ăn đói mặc rét làm y gầy trơ xương.
Các thôn dân bị vu vu nữ sắp chết nguyền rủa, cũng không ai dám động một sợi tóc của y, mỗi một người bọn họ ngày đêm đều ngóng nhìn hắn chết sớm một chút, không dám chửi bới ra miệng, chỉ ở trong lòng nguyền rủa y.
Nhưng mà y lại cứ không chết ngày, chỉ ngày càng suy nhược, kéo dài hơi tàn mà sống sót.
Một ngày lại một ngày, năm này qua năm khác.
Không biết là y lấy cái gì chống đỡ, có lẽ là sự gan lì và thiên phú chủng tộc của vu tộc chỉ đứng sau Long tộc, tuổi thọ và sức sống so với người bình thường đều cao hơn, có lẽ là do gặp chim thú bò sát tình cờ bay tới trong động, đi tới chỗ y, bị y đói bụng ăn quàng, hoặc giả chấp nhận, chỉ là trước khi lâm chung mẹ của y đã tha thiết ước ao, hi vọng y sống tiếp, cho dù là cô độc.
Ngôn Diệc Quân ở tuổi thiếu niên, mang theo một chút nghi hoặc quay mặt sang, hướng về phía cửa động dời một bước nhỏ, động tác đơn giản này đối với y tương đối gian nan.
Y tựa hồ nghe thấy động tĩnh gì, mà nhìn kỹ lại, cửa động đen sì vẫn như cũ, âm u đầy tử khí, âm lãnh hắc ám nhìn ngược lại y, trắng trợn không kiêng dè, như chỉ cần hơi không chú ý đến sẽ nhào lên kéo y vào vực sâu.
Gió lạnh vù vù thổi mạnh như lưỡi dao, thiếu niên đơn bạc bị lạnh co ro người, lảo đảo, xác nhận cửa động chẳng có cái gì cả, y yên tĩnh rũ mắt, ánh mắt cũng không thất vọng, vì đã trăm lần, ngàn lần hi vọng bị triệt phá.
Trong khe nham thạch ngâm ra vài giọt nước mưa, thuận vách tường uốn lượn chảy xuống, hội tụ tại đầu thạch nhũ, một giọt một giọt đập xuống, ở trên mặt đất ướt lạnh, quanh năm suốt tháng, cơ hồ đập nham thạch phía dưới thành một cái ao trũng, quy luật âm thanh đơn điệu, như tiếng đồng hồ thiên nhiên.
Y chậm rãi lục lọi vách đá, nỗ lực dịch đến phía dưới thạch nhũ gần nhất, ngửa đầu thăm dò, hé miệng, giọt nước mưa vừa vặn rơi vào trong miệng, làm ướt đôi môi khô khốc, động tác của y không có một phần dư thừa, như là đã luyện qua trăm lần, ngàn lần, mới có thể trong bóng tối chuẩn xác tìm tới vị trí giọt nước mưa.
Sau đó một lần nữa y dịch về góc, lẳng lặng co ro thân thể, lại trải qua một một ngày cô tịch hắc ám, không có ai cùng nói chuyện, không có ấm áp, không có quang minh, cũng không có hi vọng.
Đoạn Hồi Xuyên chậm rãi tiến lên, ngồi xổm xuống, mở hai tay ra như muốn ôm, nhưng hắn chung quy chỉ có thể ôm vào một vùng hư vô.
Thiếu niên bất an giật giật, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, bên trong đen kịt, y nỗ lực mở to hai mắt, chỉ sợ cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy.
“Ngôn Diệc Quân, đừng sợ, anh ở đây, bên cạnh em…” Đoạn Hồi Xuyên giọng khàn khàn gió than thở, giơ tay lên, qua năm tháng và thời không vô tận, xoa xoa đỉnh đầu thiếu niên.
Ngôn Diệc Quân ngơ ngác nhìn trong hư không nào đó, giống như là muốn thoát khỏi trói buộc thời gian, gắng gượng nhìn thẳng hắn.
Trong bóng tối, trong lúc hoảng hốt có một âm thanh, vừa xa lạ, vừa như thân quen, ôn nhu, vương vấn, lấp đầy khao khát được yêu thương của y.
—— “Đừng sợ, anh ở bên cạnh em…”
Năm tháng vô tình trôi qua, thể xác y dần bị ăn mòn tàn phế, biến thành một người trần truồng đơn độc, bộ phận nơi khoang ngực dường như đã đông cứng lại từ lâu, nhưng trong nháy mắt này, y mơ hồ lại nghe thấy tiếng tim đập.
Thì ra, khối băng lạnh lẽo đơ cứng trong lòng kia, sâu thẳm đâu đó, vẫn như cũ lưu lại một chút hi vọng, trông chờ và khao khát, chỉ là một tia ảo giác, cũng có thể gọi người không nhịn được đưa tay ra.
Chẳng khác nào một con thú nhỏ bị thương, yên lặng núp trong góc một mình liếm vết thương, rốt cục có người đi tới bên người nó, hỏi nó có đau hay không, nó sẽ không nhịn được mà khóc nấc lên.
Do bị khuất sáng, Đoạn Hồi Xuyên không thấy rõ mặt thiếu niên, chỉ mơ hồ nhìn thấy hai hàng nước mắt đã khô, phản chiếu ánh sáng, đọng trên gương mặt, như hai cái vết tích khó coi.
Mũi của Đoạn Hồi Xuyên bị đau, một cảm giác ngột ngạt lan tràn đến toàn thân, hắn chỉ có thể tận lực ôm cái bóng này, nghẹn ngào, một lần lại một lần lặp lại “Đừng sợ”…
Không biết qua bao lâu, cảnh tượng trước mắt hắn lại trở nên mơ hồ, sơn động đen kịt từng tấc từng tấc méo mó, thay đổi cả thiếu niên bị hắc ám giam cầm.
Thời gian lại chuyển sang một chân trời kì lạ, Đoạn Hồi Xuyên ở trong màn đêm lần thứ hai mở mắt ra, ánh sao trời trong màn đêm lập loè, chiếu xuống mắt hắn.
Xung quanh tựa hồ có dấu vết thôn xóm nhìn quen quen, có phải là mang ý nghĩa Ngôn Diệc Quân đã thoát khỏi hang núi kia hay không?
Trong lòng hắn hơi lạnh lẽo, tăng nhanh bước chân, vẫn là khu phế tích kia, vì quanh năm không có người dọn dẹp mà tích mấy tầng bụi bặm dày nặng, từ sau khi vu nữ bị thiêu chết, các thôn dân cho là gian nhà đôi mẹ con kia ở qua cũng dính nguyền rủa, không ai dám tới gần, bỏ mặc nơi này.
Phía cửa thôn mơ hồ có bóng người lay động.
Các thôn dân vẫn là những thôn dân kia, chỉ là thời gian qua nhanh, thoáng một cái đã qua rất nhiều năm, những người năm đó từng vây công mẹ con vu nữ đều là người già rồi, bọn họ vì phát hiện thiếu niên trong sơn động vô duyên vô cớ mất tích, bất an sợ hãi một quãng thời gian rất dài, nhưng cũng không có nguyền rủa gì rơi xuống đầu, nên vẫn bình tĩnh sinh hoạt.
Dần dần, các thôn dân quên lãng chuyện này, hoặc là nói đã tận lực quên đi bóng tối này.
Thiếu niên không biết sống hay chết, vu nữ sắp chết nguyền rủa, như một cái đao treo trên đỉnh đầu, đao thật lâu vẫn không rơi xuống, những nó vẫn tồn tại, núp trong bóng tối, tùy thời trả thù.
Mấy ngày gần đây, các thôn dân về muộn, luôn cảm thấy bốn phía có đôi mắt nào đó ở trong bóng tối nhòm ngó, mới đầu, họ tưởng chỉ là một yêu thú lớn mật, trưởng thôn còn tổ chức săn bắn, nhưng không thu hoạch được gì, cảm giác bị theo dõi không những không biến mất, trái lại càng ngày càng mãnh liệt.
Giống như một tín hiệu nguy hiểm.
Có người bắt đầu sợ sệt, nói đó là quỷ hồn của vu nữ, còn có người nói là nghiệt chủng năm đó tới báo thù, lời đồn tiếng gió nổi lên bốn phía, khủng hoảng từ từ lan tràn trong thôn, trưởng thôn thấy phiền phức vô cùng, trong lòng gã cũng mơ hồ có chút sợ hãi, cuối cùng đơn giản quyết tâm liều mạng, giải quyết dứt khoát —— thỉnh một thiên sư lợi hại ở ngoài đến trừ quỷ!
Thiên sư rất mau đã được mời đến, là một vị lão giả đạo hạnh cao thâm hồn tộc, hồn tộc nghe nói có thất khiếu, có thể thông linh, am hiểu nhất việc đấu pháp với quỷ quái, trấn áp ác quỷ.
Thiên sư vừa đến chỗ này, đã bị nguyền rủa và oán khí dày đặc xoay quanh phía trên ngôi làng làm sợ ngây người, bây giờ uy lực của nguyền rủa đã bao phủ toàn bộ thôn trang, đại nạn sắp tới, cho dù là ông cũng không thể cứu vãn, các thôn dân thất kinh, dồn dập năn nỉ thiên sư nghĩ cách.
Căn nguyên của nguyền rủa là từ chỗ nhà gỗ kia, muốn loại bỏ nguyền rủa, chỉ có hai biện pháp, một là các thôn dân cung phụng oán linh, ngày ngày thành tâm xưng tội chuộc tội, chờ ngày siêu độ; hai là, một lần nữa đóng đinh oán linh lại trong trận pháp phong ấn, trấn áp vĩnh viễn.
Không để ý lời thiên sư nhắc nhở và khuyên bảo, các thôn dân không chút do dự mà lựa chọn phương án thứ hai, muốn bọn họ cung phụng yêu nghiệt đã từng bị chính mình thiêu chết, còn ngày ngày xưng tội? Đây chẳng phải là thừa nhận bọn họ đã giết chết người vô tội? Quả thực nói mơ giữa ban ngày.
Trong lúc mọi người thương lượng, xử lí làm sao để oán linh của vu nữ âm hồn bất tán vĩnh viễn không được siêu sinh, thiên sư áo đen lẳng lặng đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn bọn họ, sắc mặt bỗng ác độc cười rộ lên.
Tiếng cười của lão khàn khàn, như là đá rụn rào rào rơi vào giếng cạn, đột ngột, như một ánh đao sáng lóa phá tan màn đêm.
Các thôn dân khiếp sợ tắt tiếng, ánh mắt kinh hoảng nhìn lão, nhìn vị thiên sư hồn tộc trước mắt này chậm rãi dỡ xuống lớp ngụy trang, hóa thành một nam nhân tóc đen trẻ tuổi.
Nam nhân vóc người thon dài, dung mạo tuấn mỹ, tóc dài đen nhánh mềm mại từ gò má buông xuống vai tung bay, lộ ra ngũ quan có bảy phần rất giống với vu nữ bị thiêu chết năm đó!
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống quanh người y, phác hoạ ra một nét bút mực bầm đen. Thời điểm hai con ngươi đen thẳng tắp của y trông lại, khiến người ta cảm thấy như đang bị vực sâu nhìn chăm chú, đáy mắt đổ đầy ý cười sắc bén, là nỗi hận ghi lòng tạc, là địa ngục lửa thiêu.
Các thôn dân nghe tiếng cười như thế sởn cả tóc gáy, hàn ý bò qua cột sống của bọn họ, cổ họng căng thẳng —— nghiệt chủng rốt cục quay lại báo thù rồi!
“Xem ra các ngươi còn nhớ ta, rất tốt.” Tiếng nói của nam nhân trầm thấp mờ mịt, y mỉm cười nhìn về phía trưởng thôn, từng bước từng bước đi đến chỗ gã, tư thái thong dong mà tao nhã, như một con báo đen trêu đùa con mồi đến kiệt sức, chuẩn bị bắt đầu hưởng dụng bữa tối.
Người kia sắc mặt trắng bệch, chân run rẩy, cơ thịt cứng ngắc mà vặn vẹo: “Ngươi… Ngươi đừng tới đây… Chuyện này, chuyện này không phải ta! Là bọn họ! Là bọn họ! Ta là bị cưỡng ép!”
“Ngươi yên tâm, đền nợ máu, một kẻ cũng sẽ không thiếu.” Nam nhân giơ ngón trỏ lên chặn lại đôi môi, đầu ngón tay trắng nõn như ngọc: “Đến hoàng tuyền lộ, đừng nói ta chưa từng cho các ngươi cơ hội ăn năn.”
Mây đen che kín trăng, đêm đen lặng yên không một tiếng động bao phủ trên đỉnh đầu mỗi người, giống như cái sơn động ướt lạnh âm u kia.
Ý thức được cái chết đã gần ngay trước mắt, mọi người theo bản năng muốn trốn chạy, nhưng bọn họ làm sao trốn khỏi lòng bàn tay nam nhân được?
Vu lực màu xanh sẫm giống như một hồn thú đói bụng, điên cuồng du tẩu giữa đám người, chúng nó không kiêng kị mà ra sức bắn tới, mắt thấy người chung quanh từng kẻ từng kẻ bị rút khô thành cương thi tiều tụy, trưởng thôn kinh hãi gần chết tè ra quần ngồi sập xuống đất, không ngừng thống khổ kêu rên.
Mãi đến tận khi cái tay ưu mỹ trắng nõn bóp cổ gã, giọng điệu nam nhân càng ngày càng ôn hòa, ánh mắt lạnh lẽo không có nhiệt độ, nhưng có trọng lượng, áp đến nhân tâm phát lạnh: “Đến ngươi.”
Thanh âm của y nhẹ vô cùng, như một hạt mưa không tiếng động rơi xuống mặt đất.
Gương mặt sợ hãi của trưởng thôn đông cứng lại, tứ chi gã mất tự nhiên co quắp, sau đó bành trướng, nổ thành một bãi huyết nhục xấu xí. Máu tươi đỏ sẫm bắn tóe lên mặt nam nhân, da dẻ tái nhợt bị kinh tâm động phách.
Y hơi ngẩng đầu lên, mưa lạnh tí tách rơi xuống, tẩy không đi máu thẩm thấu trên người.
Đoạn Hồi Xuyên đứng lặng ở bên người y, đáy mắt động dung một chút, hắn chợt nhớ tới hồi lâu trước đây, Ngôn Diệc Quân đã từng nói.
—— “Vậy khi còn bé anh hay làm những thứ gì? Dù thế nào cũng sẽ không phải là nhảy lên mái nhà lật ngói, nghịch ngợm gây sự đi?”
—— “Lúc còn nhỏ tôi từng hoang phế một đoạn thời gian rất dài, sau đó, vì bù đắp, mỗi ngày đều tập trung tinh lực vào việc học tập, về sau… Vì mọi việc bôn ba, chợt có nhàn hạ, cũng chỉ có thể xem tin tức cùng phổ cập thêm khoa học.”
Hắn mặc dù không nghe thấy đối thoại giữa bọn họ, mà có thể cảm nhận được hận ý cùng bi thống thắm thiết, từ bốn phương tám hướng đè ép lại, khiến người gần như nghẹt thở.
Tại sao, quá khứ đau xót như vậy, lại có thể nói tới hời hợt như thế?
Buổi tối hôm nay dài dằng dặc, đè nén làm người phát điên.
Đoạn Hồi Xuyên cùng Ngôn Diệc Quân, trong đêm mưa đen kịt, như một sợi cô hồn dã quỷ lặng lẽ độc hành.
Không biết đi bao lâu, xa xa rốt cục truyền đến ánh đèn.
Nơi này không có sơn động, không có thôn trang, hoa lá cây cỏ rõ ràng rành mạch, trong gió đêm mơ hồ đưa tới một chút mùi đinh hương, như là một tòa hoa viên khổng lồ.
Đoạn Hồi Xuyên đi theo phía sau nam nhân, yên lặng đi trên con đường đá cuội nhỏ khúc chiết, dựa vào ánh trăng mông lung, xa xa trông thấy một toà tháp cao vút chạm mây, đỉnh thiên lập địa, mỗi một tầng chóp mái nhà đều điêu khắc một con cự thú, trông rất sống động, gần như muốn bay lên.
Hắn không biết đây là đâu, chỉ mơ hồ cảm thấy được giống như đã từng quen biết.
Ngôn Diệc Quân tựa hồ rốt cục không chịu nổi, mỏi mệt ngồi dựa vào một tòa hòn non bộ, mây đen đã bị gió đêm thổi tứ tán, ánh trăng lại chiếu rơi lòng bàn tay, soi sáng ra huyết sắc băng lãnh đầy, chói mắt đến mức sinh hận.
Ngôn Diệc Quân cụp mắt nhìn hồi lâu, rốt cục không nhịn được, bỗng dưng cất tiếng cười to lên, trong góc không người, trong đêm mưa lương bạc, xé tan ẩn nhẫn, tùy ý phát tiết ra căm giận tích lũy qua năm tháng ngột ngạt.
Đó là vui sướng vì báo được đại thù, cũng là nhàm chán không còn mục đích sống.
Đột nhiên, một chút động tĩnh nhỏ bé thức tỉnh y, Ngôn Diệc Quân bỗng nhiên quay đầu lại, nụ cười băng lãnh còn lưu lại bên miệng, chưa kịp thu liễm.
“Ai?!”
Đoạn Hồi Xuyên không nghe thấy bất kỳ tiếng vang nào, chỉ có thể men theo động tác của y, hướng về phía sau nhìn lại, nhưng vào lúc này, bất chợt một cơn choáng váng kéo tới, trước mắt hắn lại bị hắc ám nuốt chửng, mất đi ý thức thật lâu.
Đoạn Hồi Xuyên bị ép rời khỏi thời không này, Ngôn Diệc Quân đối với chuyện này không hề biết gì.
Dưới ánh trăng, hắn nhìn thấy phía sau hòn non bộ lộ ra một cái bóng, người kia tự cho là giấu rất khá, không biết đã để ra một góc nhỏ bại lộ.
Trên tảng đá giống như mọc ra hai cái chồi non.
Như là nghe thấy tiếng chân Ngôn Diệc Quân đến gần, đôi chồi nhỏ khẽ run lên.
Đoạn Hồi Xuyên vừa mới đi vào trong động, đã bị âm trọc khí ướt lạnh phả vào mặt, trong không khí tràn ngập mùi vị âm u mục nát này, cảm giác như là có một con cự thú đang ẩn nấp giương sẵn cái miệng lớn như chậu máu, tàn khốc cắn xé người đi lạc vào.
Vách đá lồi lõm có vài con kiến bò qua, hắn cũng không để ý tới cái này, bước chân kiên định mà trầm ổn, xa xa trong truyền đến tiếng dây xích ma sát với nham thạch. Lúc có lúc không, khó nghe.
Đoạn Hồi Xuyên nện bước nhanh hơn.
Mơ hồ, phía trước trút xuống một tia sáng. Hắn chạy theo phương hướng ánh sáng, gió giá lạnh thấu xương thấm qua cơ thể, giống như là muốn đóng băng lục phủ ngũ tạng của hắn lại.
Cuối động, là một vách đá rộng rãi, một bên khác có cửa động to to nhỏ nhỏ, gió lạnh cùng ánh sáng nhạt đều là từ bên chỗ cái hang nhỏ chui vào.
Tia sáng chạm tới trong góc, có một bóng người gục đầu ôm đầu gối ngồi dựa góc tường, tóc dài hai bên xõa xuống, vì thiếu dinh dưỡng và chăm sóc mà khô vàng như cành củi, lại mỏng dính như miếng vải, trên người chỉ có một chút nhiệt độ lẻ tẻ.
Đoạn Hồi Xuyên cả người đều phát run, bất kể là tâm hay là miệng, tay, lửa giận dâng lên ngập trời, lại bị ngột ngạt cùng đau đớn vô biên dội tắt.
“Ngôn Diệc Quân…” Hắn khàn giọng mà mở miệng, âm thanh cực kỳ nhẹ, như là sợ đụng vỡ cái gì, trong huyệt động tĩnh mịch tối tăm, hắn nghe thấy tiếng nói của mình cũng khẽ run, hắn hướng bóng người kia duỗi tay ra.
Đối phương tựa như nghe thấy động tĩnh gì đó, đầu chôn giữa hai tay khẽ ngẩng lên, bóng người nhúc nhích một chút, khó khăn đỡ vách tường đứng dậy, xích sắt khóa trên mắt cá chân y, không biết khóa bao lâu, vết máu đỏ sậm đọng lại thành gỉ, cơ hồ đã trộn lẫn với da thịt.
Phút chốc, Đoạn Hồi Xuyên ngừng thở, tim như bị cái gì chiếm lấy.
Y bị giam ở trong động không biết bao nhiêu năm, vóc người từ lâu đã không phải là lúc bảy tuổi, thời gian dài ăn đói mặc rét làm y gầy trơ xương.
Các thôn dân bị vu vu nữ sắp chết nguyền rủa, cũng không ai dám động một sợi tóc của y, mỗi một người bọn họ ngày đêm đều ngóng nhìn hắn chết sớm một chút, không dám chửi bới ra miệng, chỉ ở trong lòng nguyền rủa y.
Nhưng mà y lại cứ không chết ngày, chỉ ngày càng suy nhược, kéo dài hơi tàn mà sống sót.
Một ngày lại một ngày, năm này qua năm khác.
Không biết là y lấy cái gì chống đỡ, có lẽ là sự gan lì và thiên phú chủng tộc của vu tộc chỉ đứng sau Long tộc, tuổi thọ và sức sống so với người bình thường đều cao hơn, có lẽ là do gặp chim thú bò sát tình cờ bay tới trong động, đi tới chỗ y, bị y đói bụng ăn quàng, hoặc giả chấp nhận, chỉ là trước khi lâm chung mẹ của y đã tha thiết ước ao, hi vọng y sống tiếp, cho dù là cô độc.
Ngôn Diệc Quân ở tuổi thiếu niên, mang theo một chút nghi hoặc quay mặt sang, hướng về phía cửa động dời một bước nhỏ, động tác đơn giản này đối với y tương đối gian nan.
Y tựa hồ nghe thấy động tĩnh gì, mà nhìn kỹ lại, cửa động đen sì vẫn như cũ, âm u đầy tử khí, âm lãnh hắc ám nhìn ngược lại y, trắng trợn không kiêng dè, như chỉ cần hơi không chú ý đến sẽ nhào lên kéo y vào vực sâu.
Gió lạnh vù vù thổi mạnh như lưỡi dao, thiếu niên đơn bạc bị lạnh co ro người, lảo đảo, xác nhận cửa động chẳng có cái gì cả, y yên tĩnh rũ mắt, ánh mắt cũng không thất vọng, vì đã trăm lần, ngàn lần hi vọng bị triệt phá.
Trong khe nham thạch ngâm ra vài giọt nước mưa, thuận vách tường uốn lượn chảy xuống, hội tụ tại đầu thạch nhũ, một giọt một giọt đập xuống, ở trên mặt đất ướt lạnh, quanh năm suốt tháng, cơ hồ đập nham thạch phía dưới thành một cái ao trũng, quy luật âm thanh đơn điệu, như tiếng đồng hồ thiên nhiên.
Y chậm rãi lục lọi vách đá, nỗ lực dịch đến phía dưới thạch nhũ gần nhất, ngửa đầu thăm dò, hé miệng, giọt nước mưa vừa vặn rơi vào trong miệng, làm ướt đôi môi khô khốc, động tác của y không có một phần dư thừa, như là đã luyện qua trăm lần, ngàn lần, mới có thể trong bóng tối chuẩn xác tìm tới vị trí giọt nước mưa.
Sau đó một lần nữa y dịch về góc, lẳng lặng co ro thân thể, lại trải qua một một ngày cô tịch hắc ám, không có ai cùng nói chuyện, không có ấm áp, không có quang minh, cũng không có hi vọng.
Đoạn Hồi Xuyên chậm rãi tiến lên, ngồi xổm xuống, mở hai tay ra như muốn ôm, nhưng hắn chung quy chỉ có thể ôm vào một vùng hư vô.
Thiếu niên bất an giật giật, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, bên trong đen kịt, y nỗ lực mở to hai mắt, chỉ sợ cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy.
“Ngôn Diệc Quân, đừng sợ, anh ở đây, bên cạnh em…” Đoạn Hồi Xuyên giọng khàn khàn gió than thở, giơ tay lên, qua năm tháng và thời không vô tận, xoa xoa đỉnh đầu thiếu niên.
Ngôn Diệc Quân ngơ ngác nhìn trong hư không nào đó, giống như là muốn thoát khỏi trói buộc thời gian, gắng gượng nhìn thẳng hắn.
Trong bóng tối, trong lúc hoảng hốt có một âm thanh, vừa xa lạ, vừa như thân quen, ôn nhu, vương vấn, lấp đầy khao khát được yêu thương của y.
—— “Đừng sợ, anh ở bên cạnh em…”
Năm tháng vô tình trôi qua, thể xác y dần bị ăn mòn tàn phế, biến thành một người trần truồng đơn độc, bộ phận nơi khoang ngực dường như đã đông cứng lại từ lâu, nhưng trong nháy mắt này, y mơ hồ lại nghe thấy tiếng tim đập.
Thì ra, khối băng lạnh lẽo đơ cứng trong lòng kia, sâu thẳm đâu đó, vẫn như cũ lưu lại một chút hi vọng, trông chờ và khao khát, chỉ là một tia ảo giác, cũng có thể gọi người không nhịn được đưa tay ra.
Chẳng khác nào một con thú nhỏ bị thương, yên lặng núp trong góc một mình liếm vết thương, rốt cục có người đi tới bên người nó, hỏi nó có đau hay không, nó sẽ không nhịn được mà khóc nấc lên.
Do bị khuất sáng, Đoạn Hồi Xuyên không thấy rõ mặt thiếu niên, chỉ mơ hồ nhìn thấy hai hàng nước mắt đã khô, phản chiếu ánh sáng, đọng trên gương mặt, như hai cái vết tích khó coi.
Mũi của Đoạn Hồi Xuyên bị đau, một cảm giác ngột ngạt lan tràn đến toàn thân, hắn chỉ có thể tận lực ôm cái bóng này, nghẹn ngào, một lần lại một lần lặp lại “Đừng sợ”…
Không biết qua bao lâu, cảnh tượng trước mắt hắn lại trở nên mơ hồ, sơn động đen kịt từng tấc từng tấc méo mó, thay đổi cả thiếu niên bị hắc ám giam cầm.
Thời gian lại chuyển sang một chân trời kì lạ, Đoạn Hồi Xuyên ở trong màn đêm lần thứ hai mở mắt ra, ánh sao trời trong màn đêm lập loè, chiếu xuống mắt hắn.
Xung quanh tựa hồ có dấu vết thôn xóm nhìn quen quen, có phải là mang ý nghĩa Ngôn Diệc Quân đã thoát khỏi hang núi kia hay không?
Trong lòng hắn hơi lạnh lẽo, tăng nhanh bước chân, vẫn là khu phế tích kia, vì quanh năm không có người dọn dẹp mà tích mấy tầng bụi bặm dày nặng, từ sau khi vu nữ bị thiêu chết, các thôn dân cho là gian nhà đôi mẹ con kia ở qua cũng dính nguyền rủa, không ai dám tới gần, bỏ mặc nơi này.
Phía cửa thôn mơ hồ có bóng người lay động.
Các thôn dân vẫn là những thôn dân kia, chỉ là thời gian qua nhanh, thoáng một cái đã qua rất nhiều năm, những người năm đó từng vây công mẹ con vu nữ đều là người già rồi, bọn họ vì phát hiện thiếu niên trong sơn động vô duyên vô cớ mất tích, bất an sợ hãi một quãng thời gian rất dài, nhưng cũng không có nguyền rủa gì rơi xuống đầu, nên vẫn bình tĩnh sinh hoạt.
Dần dần, các thôn dân quên lãng chuyện này, hoặc là nói đã tận lực quên đi bóng tối này.
Thiếu niên không biết sống hay chết, vu nữ sắp chết nguyền rủa, như một cái đao treo trên đỉnh đầu, đao thật lâu vẫn không rơi xuống, những nó vẫn tồn tại, núp trong bóng tối, tùy thời trả thù.
Mấy ngày gần đây, các thôn dân về muộn, luôn cảm thấy bốn phía có đôi mắt nào đó ở trong bóng tối nhòm ngó, mới đầu, họ tưởng chỉ là một yêu thú lớn mật, trưởng thôn còn tổ chức săn bắn, nhưng không thu hoạch được gì, cảm giác bị theo dõi không những không biến mất, trái lại càng ngày càng mãnh liệt.
Giống như một tín hiệu nguy hiểm.
Có người bắt đầu sợ sệt, nói đó là quỷ hồn của vu nữ, còn có người nói là nghiệt chủng năm đó tới báo thù, lời đồn tiếng gió nổi lên bốn phía, khủng hoảng từ từ lan tràn trong thôn, trưởng thôn thấy phiền phức vô cùng, trong lòng gã cũng mơ hồ có chút sợ hãi, cuối cùng đơn giản quyết tâm liều mạng, giải quyết dứt khoát —— thỉnh một thiên sư lợi hại ở ngoài đến trừ quỷ!
Thiên sư rất mau đã được mời đến, là một vị lão giả đạo hạnh cao thâm hồn tộc, hồn tộc nghe nói có thất khiếu, có thể thông linh, am hiểu nhất việc đấu pháp với quỷ quái, trấn áp ác quỷ.
Thiên sư vừa đến chỗ này, đã bị nguyền rủa và oán khí dày đặc xoay quanh phía trên ngôi làng làm sợ ngây người, bây giờ uy lực của nguyền rủa đã bao phủ toàn bộ thôn trang, đại nạn sắp tới, cho dù là ông cũng không thể cứu vãn, các thôn dân thất kinh, dồn dập năn nỉ thiên sư nghĩ cách.
Căn nguyên của nguyền rủa là từ chỗ nhà gỗ kia, muốn loại bỏ nguyền rủa, chỉ có hai biện pháp, một là các thôn dân cung phụng oán linh, ngày ngày thành tâm xưng tội chuộc tội, chờ ngày siêu độ; hai là, một lần nữa đóng đinh oán linh lại trong trận pháp phong ấn, trấn áp vĩnh viễn.
Không để ý lời thiên sư nhắc nhở và khuyên bảo, các thôn dân không chút do dự mà lựa chọn phương án thứ hai, muốn bọn họ cung phụng yêu nghiệt đã từng bị chính mình thiêu chết, còn ngày ngày xưng tội? Đây chẳng phải là thừa nhận bọn họ đã giết chết người vô tội? Quả thực nói mơ giữa ban ngày.
Trong lúc mọi người thương lượng, xử lí làm sao để oán linh của vu nữ âm hồn bất tán vĩnh viễn không được siêu sinh, thiên sư áo đen lẳng lặng đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn bọn họ, sắc mặt bỗng ác độc cười rộ lên.
Tiếng cười của lão khàn khàn, như là đá rụn rào rào rơi vào giếng cạn, đột ngột, như một ánh đao sáng lóa phá tan màn đêm.
Các thôn dân khiếp sợ tắt tiếng, ánh mắt kinh hoảng nhìn lão, nhìn vị thiên sư hồn tộc trước mắt này chậm rãi dỡ xuống lớp ngụy trang, hóa thành một nam nhân tóc đen trẻ tuổi.
Nam nhân vóc người thon dài, dung mạo tuấn mỹ, tóc dài đen nhánh mềm mại từ gò má buông xuống vai tung bay, lộ ra ngũ quan có bảy phần rất giống với vu nữ bị thiêu chết năm đó!
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống quanh người y, phác hoạ ra một nét bút mực bầm đen. Thời điểm hai con ngươi đen thẳng tắp của y trông lại, khiến người ta cảm thấy như đang bị vực sâu nhìn chăm chú, đáy mắt đổ đầy ý cười sắc bén, là nỗi hận ghi lòng tạc, là địa ngục lửa thiêu.
Các thôn dân nghe tiếng cười như thế sởn cả tóc gáy, hàn ý bò qua cột sống của bọn họ, cổ họng căng thẳng —— nghiệt chủng rốt cục quay lại báo thù rồi!
“Xem ra các ngươi còn nhớ ta, rất tốt.” Tiếng nói của nam nhân trầm thấp mờ mịt, y mỉm cười nhìn về phía trưởng thôn, từng bước từng bước đi đến chỗ gã, tư thái thong dong mà tao nhã, như một con báo đen trêu đùa con mồi đến kiệt sức, chuẩn bị bắt đầu hưởng dụng bữa tối.
Người kia sắc mặt trắng bệch, chân run rẩy, cơ thịt cứng ngắc mà vặn vẹo: “Ngươi… Ngươi đừng tới đây… Chuyện này, chuyện này không phải ta! Là bọn họ! Là bọn họ! Ta là bị cưỡng ép!”
“Ngươi yên tâm, đền nợ máu, một kẻ cũng sẽ không thiếu.” Nam nhân giơ ngón trỏ lên chặn lại đôi môi, đầu ngón tay trắng nõn như ngọc: “Đến hoàng tuyền lộ, đừng nói ta chưa từng cho các ngươi cơ hội ăn năn.”
Mây đen che kín trăng, đêm đen lặng yên không một tiếng động bao phủ trên đỉnh đầu mỗi người, giống như cái sơn động ướt lạnh âm u kia.
Ý thức được cái chết đã gần ngay trước mắt, mọi người theo bản năng muốn trốn chạy, nhưng bọn họ làm sao trốn khỏi lòng bàn tay nam nhân được?
Vu lực màu xanh sẫm giống như một hồn thú đói bụng, điên cuồng du tẩu giữa đám người, chúng nó không kiêng kị mà ra sức bắn tới, mắt thấy người chung quanh từng kẻ từng kẻ bị rút khô thành cương thi tiều tụy, trưởng thôn kinh hãi gần chết tè ra quần ngồi sập xuống đất, không ngừng thống khổ kêu rên.
Mãi đến tận khi cái tay ưu mỹ trắng nõn bóp cổ gã, giọng điệu nam nhân càng ngày càng ôn hòa, ánh mắt lạnh lẽo không có nhiệt độ, nhưng có trọng lượng, áp đến nhân tâm phát lạnh: “Đến ngươi.”
Thanh âm của y nhẹ vô cùng, như một hạt mưa không tiếng động rơi xuống mặt đất.
Gương mặt sợ hãi của trưởng thôn đông cứng lại, tứ chi gã mất tự nhiên co quắp, sau đó bành trướng, nổ thành một bãi huyết nhục xấu xí. Máu tươi đỏ sẫm bắn tóe lên mặt nam nhân, da dẻ tái nhợt bị kinh tâm động phách.
Y hơi ngẩng đầu lên, mưa lạnh tí tách rơi xuống, tẩy không đi máu thẩm thấu trên người.
Đoạn Hồi Xuyên đứng lặng ở bên người y, đáy mắt động dung một chút, hắn chợt nhớ tới hồi lâu trước đây, Ngôn Diệc Quân đã từng nói.
—— “Vậy khi còn bé anh hay làm những thứ gì? Dù thế nào cũng sẽ không phải là nhảy lên mái nhà lật ngói, nghịch ngợm gây sự đi?”
—— “Lúc còn nhỏ tôi từng hoang phế một đoạn thời gian rất dài, sau đó, vì bù đắp, mỗi ngày đều tập trung tinh lực vào việc học tập, về sau… Vì mọi việc bôn ba, chợt có nhàn hạ, cũng chỉ có thể xem tin tức cùng phổ cập thêm khoa học.”
Hắn mặc dù không nghe thấy đối thoại giữa bọn họ, mà có thể cảm nhận được hận ý cùng bi thống thắm thiết, từ bốn phương tám hướng đè ép lại, khiến người gần như nghẹt thở.
Tại sao, quá khứ đau xót như vậy, lại có thể nói tới hời hợt như thế?
Buổi tối hôm nay dài dằng dặc, đè nén làm người phát điên.
Đoạn Hồi Xuyên cùng Ngôn Diệc Quân, trong đêm mưa đen kịt, như một sợi cô hồn dã quỷ lặng lẽ độc hành.
Không biết đi bao lâu, xa xa rốt cục truyền đến ánh đèn.
Nơi này không có sơn động, không có thôn trang, hoa lá cây cỏ rõ ràng rành mạch, trong gió đêm mơ hồ đưa tới một chút mùi đinh hương, như là một tòa hoa viên khổng lồ.
Đoạn Hồi Xuyên đi theo phía sau nam nhân, yên lặng đi trên con đường đá cuội nhỏ khúc chiết, dựa vào ánh trăng mông lung, xa xa trông thấy một toà tháp cao vút chạm mây, đỉnh thiên lập địa, mỗi một tầng chóp mái nhà đều điêu khắc một con cự thú, trông rất sống động, gần như muốn bay lên.
Hắn không biết đây là đâu, chỉ mơ hồ cảm thấy được giống như đã từng quen biết.
Ngôn Diệc Quân tựa hồ rốt cục không chịu nổi, mỏi mệt ngồi dựa vào một tòa hòn non bộ, mây đen đã bị gió đêm thổi tứ tán, ánh trăng lại chiếu rơi lòng bàn tay, soi sáng ra huyết sắc băng lãnh đầy, chói mắt đến mức sinh hận.
Ngôn Diệc Quân cụp mắt nhìn hồi lâu, rốt cục không nhịn được, bỗng dưng cất tiếng cười to lên, trong góc không người, trong đêm mưa lương bạc, xé tan ẩn nhẫn, tùy ý phát tiết ra căm giận tích lũy qua năm tháng ngột ngạt.
Đó là vui sướng vì báo được đại thù, cũng là nhàm chán không còn mục đích sống.
Đột nhiên, một chút động tĩnh nhỏ bé thức tỉnh y, Ngôn Diệc Quân bỗng nhiên quay đầu lại, nụ cười băng lãnh còn lưu lại bên miệng, chưa kịp thu liễm.
“Ai?!”
Đoạn Hồi Xuyên không nghe thấy bất kỳ tiếng vang nào, chỉ có thể men theo động tác của y, hướng về phía sau nhìn lại, nhưng vào lúc này, bất chợt một cơn choáng váng kéo tới, trước mắt hắn lại bị hắc ám nuốt chửng, mất đi ý thức thật lâu.
Đoạn Hồi Xuyên bị ép rời khỏi thời không này, Ngôn Diệc Quân đối với chuyện này không hề biết gì.
Dưới ánh trăng, hắn nhìn thấy phía sau hòn non bộ lộ ra một cái bóng, người kia tự cho là giấu rất khá, không biết đã để ra một góc nhỏ bại lộ.
Trên tảng đá giống như mọc ra hai cái chồi non.
Như là nghe thấy tiếng chân Ngôn Diệc Quân đến gần, đôi chồi nhỏ khẽ run lên.
Bình luận truyện