Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 79: Chương cuối



“Hồi Xuyên…” Ngôn Diệc Quân cẩn thận từng li từng tí một nâng viên trứng rồng, mãi đến khi chạm vào vỏ trứng còn ấm áp, cảm nhận được sức sống bừng bừng bên trong, mới có mấy phần cảm giác chân thực.

Nhưng y vẫn không thể nào tiếp thu được, người mình yêu, lần thứ hai mất đi thân thể Thần Long, biến thành một quả trứng rồng yếu đuối.

“Em quả nhiên là đi tìm đại tế ty, biết rõ lão bày ra cạm bẫy chờ…” Đôi mắt Ngôn Diệc Quân mơ hồ, trong miệng toàn là mùi vị đắng chát, đầu ngón tay lạnh lẽo vuốt ve vỏ trứng bóng loáng, tâm tình tràn ngập trong ngực không biết là bi thương hay là vui mừng.

Trong lúc hoảng hốt, y cảm thấy thân thể của mình dường như cũng chỉ còn lại một cái xác trống rỗng, mênh mông không có chốn hội tụ.

Y ngơ ngác nhìn trứng rồng trong tay, bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười không nói ra được có bao nhiêu thảm đạm, như là pha lẫn thê thương: “Không quản bao nhiêu lâu nữa, anh vẫn sẽ bồi bên em, đợi đến ngày em gọi sư huynh lần nữa…”

“Sư huynh?”

Ngôn Diệc Quân hơi sững sờ, sau đó vui mừng, bất khả tư nghị trợn to hai mắt: “Hồi Xuyên, em có thể nghe thấy lời anh nói?”

“Đương nhiên, em không có điếc.” Giọng Đoạn Hồi Xuyên nghe vào có chút buồn bực.

“Vậy em…” Ngôn Diệc Quân ôm trứng rồng vội nhìn quanh, vai bỗng bị người vỗ một cái, y mờ mịt quay đầu lại ——

Đoạn Hồi Xuyên bị băng gạc trói thành xác ướp yên lặng đứng ở nơi đó, tầm mắt quét qua Ngôn Diệc Quân và trứng rồng trên tay y, ánh mắt cực kỳ cổ quái: “Không phải là anh cho rằng em đã biến thành cái trứng rồi?”

Ngôn Diệc Quân: “……”

Bầu không khí đột nhiên trở nên hơi lúng túng.

Nhìn Ngôn Diệc Quân đầy bụng hồ nghi, Đoạn Hồi Xuyên ho nhẹ một tiếng, chỉ chỉ thân thể quấn băng vô cùng thê thảm của mình, vô cùng đáng thương mà giải thích:

“Khi đó em trúng bẫy của đại tế ty, tên kia cố chấp cuồng xông vào cùng em đồng quy vu tận, em còn tưởng rằng phải cách thí (đánh rắm), ngay cả di chúc cũng đã nghĩ xong, may là long giới trong thời khắc sống còn bảo vệ em một mạng, phụ hoàng đúng lúc chạy tới, mang em đang trọng thương hôn mê trở về. Thế nhưng…”

Hắn giơ lên cái Thánh Giới đã nhiều lần bảo vệ hắn, viên đá quý khổng lồ màu tím kia đã mất đi ánh sáng lộng lẫy, cực kỳ ảm đạm, viên Chúc Đảo Thạch có năng lực phục sinh đã tiêu hao hết sức mạnh, hoàn toàn tan vỡ.

“Đại tế ty từ đầu tới đuôi đều nghĩ sai rồi, Thánh Giới Long tộc, chỉ có thể phục sinh huyết thống Long tộc, căn bản là không có cách phục sinh Vu Vương.” Đoạn Hồi Xuyên thở dài, bộ dáng thập phần không đáng.

“Đại tế ty, lão đã chết?”

Giọng Ngôn Diệc Quân khàn khàn lộ ra mấy phần thất thần, không thể nói được là tâm tình gì, trong lòng vắng vẻ, như là lửa cháy hết, không thể tiếp tục được nữa, chỉ còn một chút tro tàn, cũng theo gió tiêu tan mà đi.

“Lão sợ em tránh thoát, nhảy xuống đại trận, dùng thân để tế, nhưng đáng tiếc tâm nguyện của lão nhất định thất bại, mất đi vu lực của lão chống đỡ, thi thể Vu Vương cũng hóa thành tro.” Đoạn Hồi Xuyên thổn thức lắc lắc đầu.

Ngôn Diệc Quân nhíu mày, bàn tay mơn trớn dùng vu lực chữa trị viết thương trải rộng trên người hắn, thần sắc ngưng túc: “Đá phục sinh đã nát, là ý nói, em đã chết một lần?”

“A…” Đoạn Hồi Xuyên ngượng ngùng vò đầu, nhất thời không có gì để nói.

Ngôn Diệc Quân ánh mắt lần thứ hai rơi xuống trứng rồng, ngờ vực nhíu mày: “Vậy trứng này là chuyện gì xảy ra…”

Tầm mắt của hai người đồng loạt tìm đến long đế đang ung dung đứng một bên, người sau bình thản vuốt cằm nói: “Ta mang theo Hồi Xuyên về Long Uyên Đại Trạch, trên đường đi ngang qua một đầm lầy, ngửi được bên trong có một tia khí tức Chân long, vì vậy phát hiện trứng rồng này, cùng dẫn về theo.”

Đoạn Hồi Xuyên: “…”

Ngôn Diệc Quân: “…”

Bị ánh mắt quái lạ một lời khó nói hết của hai người nhìn kỹ, long đế có chút không được tự nhiên nhíu nhíu mày, cường điệu: “Lần này thật sự là nhặt được!”

“Cũng tốt.” Đoạn Hồi Xuyên nhún vai một cái, không làm khó tiếp nhận cái lời giải thích này.

Long đế lạnh nhạt mà quăng câu tiếp theo: “Phụ hoàng những năm gần đây bế quan, trong tộc công việc bề bộn, cho nên quả trứng rồng, tự con xử lý.”

“Cái gì???” Đoạn Hồi Xuyên bị câu nói này đập cho mơ màng, mặt không cao hứng, đang muốn biện bạch vài câu, long đế đã phẩy tay áo bỏ đi, nháy mắt mất tung ảnh, lưu lại hai người một trứng nhìn nhau.

Ngôn Diệc Quân trái lại hứng thú dạt dào, ôm trứng rồng trong lồng ngực, tò mò sờ soạng: “Lúc em chưa thoát xác chính là trông như thế này?”

Đoạn Hồi Xuyên dài mặt, tức giận nói: “Hình dáng lúc chưa thoát xác, em đã thấy bao giờ đâu? Hơn nữa, trứng của em khẳng định dễ nhìn hơn nó!”

Ngôn Diệc Quân không nhịn được cười: “Vâng vâng vâng, trứng của em xinh đẹp nhất.”

Đoạn Hồi Xuyên nhíu mày: “… Lời này của anh sao nghe quái quái.”

Ngôn Diệc Quân ôm chầm lấy cổ của nam nhân, thừa dịp không người quấy rối, hôn một cái lên hai má, còn ngại không đủ, lại hôn qua khóe miệng: “Chúng ta có hài tử, ngày sau phụ hoàng của em cùng người bên trưởng lão viện sẽ không buộc em lấy Thái tử phi, em không cao hứng sao?”

“Cũng không phải.” Đoạn Hồi Xuyên thở dài, tiếp nhận trứng rồng xoa nhẹ một cái, sâu kín nói: “Anh là Vu tộc nhân, không ấp trứng được, cuối cùng còn không là em phải ấp, phụ hoàng nói cái gì lo lắng dư nghiệt vu tộc trả thù, nên ngâm mình ở sông Vong Xuyên dưỡng dục, em mới không tin đâu, chắc chắn là ông ấy không muốn bị người nhìn thấy đường đường là long đế lại biến thành hình nhang muỗi ấp trứng thôi.”

Ngôn Diệc Quân: “…”

Vạn dặm trời xanh quang đãng.

Nước sông Vong Xuyên mênh mông cuồn cuộn, dương quang nhảy múa nơi chân trời, đẩy ra một tầng sáng vàng lấp lánh trong trẻo.

Một con hoàng kim Cự Long chiếm giữ lòng sông, chỉ lộ ra một cái đầu to lớn, lười biếng gối lên bờ sông.

Ngôn Diệc Quân bên bờ sông sắp đặt một tấm vĩ nướng, mấy con linh cua khổng lồ bị lửa hắc diễm cực nóng liếm láp, xì xì bốc lên mùi thơm tươi mới ngào ngạt.

“Được chưa?” Đoạn Hồi Xuyên tha thiết mong chờ nhìn, thân rồng dài làm chậu dưới đáy sông, đuôi quăng đến, trứng rồng màu vàng sậm đã lớn thêm vài vòng, được hắn ấp an toàn ở giữa chậu.

“Được rồi.” Ngôn Diệc Quân thuần thục vẩy lên gia vị, hài lòng gật gật đầu, nhấc lên một con, ném về phía sông.

Vì vậy Cự Long mở ra hàm lớn, đón linh cua nuốt vào trong miệng, cắn đến giòn vang, rồi phun phì phì vỏ cứng ra ngoài.

Liên tiếp ăn xong vài con, Đoạn Hồi Xuyên rốt cục ăn no, nhàn nhã ngủ trưa, cuộn tròn thân rồng, lại buồn bực ngán ngẩm, đuôi màu vàng cuốn trứng rồng lên, chơi tung hứng.

Ngôn Diệc Quân bất đắc dĩ ấn ấn thái dương: “Đừng nghịch, một hồi rớt vỡ thì như thế nào đây?”

Đoạn Hồi Xuyên chẳng hề để ý ngáp một cái: “Không vỡ được đâu, độ cứng của trứng rồng chỉ đứng sau xương rồng thôi, nào có dễ nát như vậy?”

Răng rắc ——

Một tiếng giòn giã nhỏ bé vang lên, làm cho hai người đồng thời cứng đờ.

Đoạn Hồi Xuyên mặt sợ hãi: “Xong xong! Trứng của em nát rồi! Trứng nát rồi!!!”

Ngôn Diệc Quân: “…”

Răng rắc răng rắc răng rắc ——

Vết rách trên trứng rồng càng lúc càng lớn, như mạng nhện lan tràn ra.

Đoạn Hồi Xuyên hóa hình người cẩn thận nâng trứng rồng, cùng Ngôn Diệc Quân hai cái đầu vội vã cuống cuồng ghé vào một chỗ, trừng mắt nhìn chằm chằm không chớp.

“Đây là, rồng con thoát xác?”

Ngôn Diệc Quân vừa dứt lời, một cái đầu nhỏ màu trắng sữa từ chỗ vỡ nhô ra, nho nhỏ mập mạp, so với Đoạn Hồi Xuyên lúc biến thành con thạch sùng thì tròn trịa hơn.

Con vật nhỏ khó khăn mở mắt, tò mò nhìn thế giới sau khi sinh ra, hai bên trái phải khuếch đại gương mặt.

Tiểu long tể mờ mịt phải trái ngửi ngửi, ngửi thấy được trên người Đoạn Hồi Xuyên có hơi thở quen thuộc, sáng mắt lên, nhào vào trong lồng ngực của hắn kêu gào, há mồm chính là một tiếng kêu khóc to đầy hơi sữa: “Má má!”

Nụ cười trên mặt Đoạn Hồi Xuyên trong nháy mắt đọng lại, đen như đáy nồi.

Ngôn Diệc Quân mím môi, không nhịn được cười ra tiếng.

Hiện thế.

Ngày trôi qua thật nhanh, từ khi hai người Đoạn Hồi Xuyên đi du lịch đến nay, đã qua hơn ba tháng.

Hứa Thần mỗi ngày đều đếm, trái trông mong phải trông mong, cũng không thấy anh trai trở về, đòi mạng chính là, điện thoại của hai người vẫn luôn tắt máy, căn bản gọi không được.

“Anh hai sẽ không xảy ra chuyện đi, có phải đi báo cảnh sát hay không?” Hứa Thần gấp đến độ ở nhà xoay quanh.

Bạch Giản đang cho Chiêu Tài ăn, quay đầu lại an ủi: “Yên tâm đi, lão bản thần thông quảng đại, không có việc gì. Em xem, Chiêu Tài cũng không phản ứng gì, nếu lão bản gặp phải nguy hiểm, Chiêu Tài khẳng định có thể cảm giác được.”

Con vẹt đỏ tươi nằm nhoài trong lồng chim, buồn bã ỉu xìu mà rầm rì.

Chủ nhân rời đi thế giới thứ n, nghĩ hắn…

Chợt, đầu Chiêu Tài khẽ động, nghiêng đầu qua, hình như muốn nghe cái gì, chốc lát, nó bỗng dưng phát ra một tiếng hí dài kích động, đập cánh chạy ra khỏi lồng chim, đồ thủy tinh trong phòng khách bị nó đụng rơi vài cái.

“Chiêu Tài?” Bạch Giản vẫn đang mơ hồ, bỗng nhiên phản ứng: “Chẳng lẽ là lão bản trở lại?”

“Anh!” Hứa Thần vứt đồ trên tay lao nhanh ra.

Đang là lúc chạng vạng, ánh tà dương ấm áp lười nhác tùy ý nằm trên đường nhỏ giữa thảm cỏ xanh, Đoạn Hồi Xuyên cùng Ngôn Diệc Quân vừa từ trên xe bước xuống, sờ sờ Chiêu Tài đang cọ cọ đầu lại.

Trên vai hắn, một con con thạch sùng nhỏ màu trắng sữa hư hư thực thực lười biếng đang nằm nhoài ra, đuôi vắt vẻo.

Ngoắc ngoác tay về phía hai người đang chạy tới, Đoạn Hồi Xuyên nắm chặt tay Ngôn Diệc Quân, đón những tia nắng còn sót lại của mặt trời chiều, nhìn nhau mỉm cười.

“Chúng ta về nhà thôi!”

- End-

___________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Kết thúc nha!

Các ngươi quá ngọt, nào có thể để cho mọi người dễ dàng đoán được hệ thống bài võ (thói quen phong cách) của tui như vậy! Ồ hì hì

Dự định mở hai cái hố, đều cho ta thu gom! (。.ˇ‸ˇ.。) 【 rồng con nhìn chăm chú ing

① ( Nhật kí nuôi dưỡng siêu sao giả lập)← tương lai vòng giải trí bánh ngọt

Mỹ mạo giả lập thần tượng thành tinh công x ta không có thơm bá tổng thụ

② ( xây dựng bạo quân cơ bản)← đái hắc khoa học kỹ thuật hệ thống chủng điền xây dựng cơ bản văn

Vũ lực tăng mạnh trầm mê chủng điền cường thế công x mỹ mạo phúc hắc mỗi ngày bức hôn thành chủ thụ

Tui sẽ cố gắng lưu lại trước, tranh thủ ăn tết khai cái hố thứ nhất ♥MUA!

Sự vụ sở phiên ngoại, rảnh rỗi thì làm

Cuối cùng cũng xong *tung bông*

Tui vừa đi rà lại thì lỗi typo với lỗi diễn đạt nhiều đến mức tui không ngờ luôn á, xin lỗi các bạn, tui sẽ beta lại một lượt lúc rảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện