Chương 1: Tôi muốn từ hôn với cô
- Tần Thủy Dao, tôi muốn từ hôn với cô.
Giọng nói to vang lên giống như là đang đọc tuyên ngôn vĩ đại vậy. Vang vọng khắp cả sân trường Ninh Sơn Nhị Trung.
Trong lễ đường của Ninh Sơn Nhị Trung, tất cả mọi người kể cả học sinh và giáo viên đều có cảm giác choáng váng, lại có người tới từ hôn với Tần Thủy Dao sao?
Cho dù năm nay là đã là năm 2012, năm tận thế rồi thì cũng không nên xuất hiện loại tình huống không hợp Logic như thế này a.
Tần Thủy Dao là ai?
Trong Ninh Sơn Nhị Trung, mặc dù là một người lao công quét rác hay là một đứa con nít lên 3 cũng biết được vị tỷ tỷ xinh đẹp Tần Thủy Dao này. Mà trong thành phố Ninh Sơn này thì Tần Thủy Dao lại giống như một minh tinh. Con gái của thị trưởng thành phố Ninh Sơn này cũng có một người con gái tên là Tần Thủy Dao a.
3 năm trước đây, khi trường trung học cơ sở Ninh Sơn Nhị Trung được thành lập thì Tần Thủy Dao chính là một trong những nhóm học sinh đầu tiên học ở đây. Lúc đó Tần Thủy Dao chỉ mới 13 tuổi nhưng cũng được mọi người công nhân là hoa hậu giảng đường, 3 năm sau này, Tần Thủy Dao càng ngày càng trổ mã, càng ngày càng xinh đẹp, luôn luôn chiếm lấy ngai vàng đệ nhất hoa hậu giảng đường của trường trung học Ninh Sơn Nhị Trung này.
( Ở Ninh Sơn Nhị Trung này vừa là dạy cấp 2, vừa là cấp 3 luôn)
Tần Thủy Dao xinh đẹp là điều không thể nghi ngờ, nhưng nàng không hề chỉ có xinh đẹp.
Thành tích trong 3 năm của nàng lien tục đứng nhất. Nàng biết khiêu vũ, biết ca hát, biết vẽ tranh, biết đàn dường cầm, hơn nữa nàng còn là thành viên chủ lực của đội bóng chuyền nữ của trường. Nhắc đến Tần Thủy Dao thì toàn bộ giáo viên trong trường đều dùng những lời tốt đẹp nhất để ca ngợi nàng.
Có thể nói đối với nam sinh thì Tần Thủy Dao vô cùng hấp dẫn, không chỉ như vậy, nàng còn có một gia thế vô cùng tốt. Nàng có một người mẹ, mà tài sản của mẹ của nàng cũng lên tới tỷ đồng.
Thành phố Ninh Sơn lưu truyền một câu, nếu sinh nữ thì nên sinh giống Tần Thủy Dao, cưới vợ thì nên cưới Tần Khinh Vũ, mà Tần Khinh Vũ chính là mẹ của Tần Thủy Dao.
Bất luận là nói về dung mạo, gia thế hay các phương diện khác thì có thể nói Tần Thủy Dao vô cùng hoàn mỹ. Mà một cô gái hoàn mỹ như vậy, lại bị người khác nói từ hôn sao?
Vớ vẩn, thật sự là vớ vẩn. Đây chính là suy nghĩ của hơn một ngàn giáo viên và học sinh trong trường này. Mà sau khi mọi người kịp phản ứng lại thì mọi người liền nhìn về phía đài chủ tịch. Bọn họ muốn biết rốt cuộc là tên ngốc nào bị chạm dây thành kinh mới đến từ hôn với Tần Thủy Dao.
Hơn một ngàn ánh mắt nhìn vào một chỗ, nhìn vào tên thiếu niên xuất hiện ở bên trên đài chủ tịch.
Hắn mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng, chiếc quần cao bồi màu đen, chân đi đôi giày thể thao màu trắng. Thân hình cao khoảng 1m7, dáng người hơi phong phanh nhưng mà nếu nhìn kỹ vào thì cũng thấy bộ dạng của hắn cũng dể nhìn, hơn nữa ngũ quan phối hợp làm cho người khác có một loại cảm giác thoải mái. Giờ phút này, trên mặt của hắn nở ra nụ cười thản nhiên, nụ cười này cũng có thể làm cho người ta không tự giác mà sinh ra lòng hảo cảm. Đây thật sự là một thiếu niên có lực hấp dẫn.
Đáng tiếc, lời nói của hắn đã bán đứng diện mạo và khí chất của hắn. Một câu mới vừa rồi của hắn thốt ra đã khiến cho mọi người có cảm giác muốn cho thằng nhóc này ăn đòn.
- Cậu mới nói cái gì đó hả?
Lúc này đây, Tần Thủy Dao bước ra, mắt đẹp như phún lửa, nụ cười hằng ngày trên mặt của nàng đã biến mất mà thay vào đó là vẻ khó tin. Nàng có chút hoài nghi là bản thân mình đã nghe lầm.
- Tôi nói, tôi muốn từ hôn với cô.
Thiếu niên nhìn thấy Tần Thủy Dao đi ra thì nói:
- Nói đơn giản là tôi không nhớ cô, nói lịch sự một chút thì tôi muốn bỏ cô, còn nói thô tục một chút thì…
- Cậu câm miệng lại cho tôi.
Tần Thủy Dao tức giận đến mặt xinh đẹp đỏ lên, thiếu chút nữa là bạo phát ngay tại chỗ.
- Cậu, tên hỗn đản nhà cậu có phải gọi là Đường Kim không?
- Đúng vậy, tôi chính là Đường Kim. Đường trong Đường Môn, Kim trong Hoàng Kim.
Thiếu niên duỗi lưng một cái rồi nói tiếp:
- Tôi đã trở thành vị hôn phu của cô trong suốt 15 năm qua, hiện giờ tôi cũng có chút ngán rồi cho nên tôi muốn cùng cô từ hôn. Cô nói đi, cô có muốn hay không?
- Không muốn.
Khuôn mặt của Tần Thủy Dao đỏ bừng, căm giận nhìn vào Đường Kim:
- Có muốn thì cũng là…
Tần Thủy Dao bị chọc tức, tên hỗn đản này lại đến nói từ hôn? Nếu muốn từ hôn thì cũng phải là do chính miệng nàng nói, khi nào thì mới đến phiên của tên tiểu tử này nói đây?
Lời của nàng vừa chưa nói xong thì Đường Kim liền cắt ngang lời nói của nàng:
- Cô đã không muốn từ hôn a? Vậy thì được rồi, tôi đi trước đây.
Đường Kim nói đi là đi, xoay người liền trực tiếp nhảy xuống đài chủ tịch.
- Đứng lại.
Một tiếng gầm lên phát ra từ phía sau lưng Đường Kim, người phát ra tiếng gầm này chính là chủ nhiệm của lớp 10/3, Hoàng Đắc Thắng.
Đường Kim quay đầu lại, nhìn vào Hoàng Đắc Thắng, mở miệng nói:
- Thưa thầy, chào thầy.
- Cậu là học sinh lớp nào?
Giọng nói của Hoàng Đắc Thắng dịu xuống, hoàn hảo là tên tiểu tử này còn biết tôn trọng một người giáo viên như hắn.
- Thưa thầy, hẹn gặp lại.
Đường Kim lại cười hì hì nói một câu, sau đó liền xoay người, tiếp tục rời đi về phía trước.
" Ha.. Ha…Ha"
Thấy được cảnh tượng như thế thì có mấy chục người không nhịn được mà cười âm lên, tên tiểu tử này thật ác nha, đây không phải là muốn đùa giỡn, chơi Hoàng chủ nhiệm một vố sao?
Đường Kim rất nhanh đi đến bên cạnh một tên mập mạp, hắn xòe tay ra:
- Lấy ra, một trăm đồng.
Tên mập này có chút không tình nguyện, bất quá hắn vẫn lấy một trăm đồng từ trong túi ra rồi đưa cho Đường Kim.
Đường Kim lấy tiền, nhét vào trong túi, sau đó không chút hoang mang mà đi về phía cổng trường. Rất nhanh, hắn đã biến mất trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Trên đài chủ tịch, sắc mặt của Hoàng chủ nhiệm liền xanh mét:
- Lẽ nào lại như vậy, thật sự lại có một người học sinh như thế sao? Đây là học sinh học ở lớp nào đây? Bạn đang xem tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
- Hoàng chủ nhiệm, cậu ta chính là học trong lớp chiêu sinh đặc biệt của em.
Một giáo viên nữ xinh xắn, dễ thương liền bước lên hướng Hoàng Đắc Thắng nói.
Hoàng Đắc Thắng áp chế cơn giận trong lòng, tức tối nói:
- Lớp đặc biệt sao? Ai dám trêu chọc vào hắn đây?
- Tôi sẽ….
Lúc này đây, người mở miệng chính là hiệu trưởng của trường.
Hoàng Đắc Thắng nhất thời liền bị thảm bại hoàn toàn rồi.
Dưới sân trường.
- Trương Tiểu Bàn, tại sao cậu lại đưa tiền cho Đường Kim vậy hả?
Có một nữ sinh cảm thấy kỳ quái liền đi về phía tên Bàn tử kia hỏi.
- Tớ cùng hắn cá cược, tớ thua.
Bàn tử có chút buồn bực.
- Cậu cùng hắn cá cược cái gì?
Nữ sinh kia tiếp tục hỏi.
- Hắn nói hắn là vị hôn phu của Tần Thủy Dao, tớ nói tớ không tin, tớ liền cùng hắn cá cược. Tớ nào biết đâu Tần Thủy Dao kia chính là vị hôn thê của hắn a.
Bàn tử thật buồn bực, nếu để hắn biết được Tần Thủy Dao chính là hôn thê của tên nhãi nhép Đường Kim kia thì hắn còn làm gì muốn cá cược để mất một trăm đồng nữa?
- Tên khốn kia dám lấy tớ ra làm vật để cá cược sao?
Một giọng nói tức giận bỗng nhiên vang lên bên cạnh tên Bàn tử này.
Bàn tử quay đầu lại nhìn thì không khỏi ngẩn ra. Không biết khi nào Tần Thủy Dao đã đến đây, khuôn mặt của nàng đỏ bừng, hai mắt giống như là muốn phun ra lửa.
Bàn tử nhất thời có chút không dám trả lời, Tần Thủy Dao lại nói chuyện:
- Nói cho tên Đường Kim khốn kiếp kia biết, tớ sẽ không để yên chuyện này đâu.
Nói xong câu đó, Tần Thủy Dao liền chạy ra.
Nhìn thấy bóng lưng Tần Thủy Dao thì Bàn tử thầm nói một câu:
- 2 vị là người một nhà, đương nhiên là không để yên rồi.
************
5" sau, lễ khai giảng lớn chấm dứt.
Các học sinh lớp 10 liền sôi nổi rời khỏi lễ đường, mà tin tức Tần Thủy Dao bị người khác từ hôn sớm đã mọc cánh bay khắp cả trường, toàn bộ mọi người đều biết tin này. Trong một vài giờ ngắn ngủi thì Đường Kim liền trở thành một nhân vật phong vân của trường Ninh Sơn Nhị Trung rồi.
Mà giờ phút này, Đường Kim đang mới đi ra khỏi cửa chính của Ninh Sơn Nhị Trung.
- Từ hôn vẫn chưa thành công, ta vẫn cần cố gắng a.
Đường Kim lầm bầm lầu bầu:
- Rốt cuộc cũng kiếm được một trăm đồng, có thể đi ăn một bữa cơm no nê rồi.
Dường như Đường Kim đã thấy được một chén thịt kho tàu thật to, đột nhiên giờ phút này từ đằng sau lại truyền đến một tiếng quát, làm cắt đứt ảo tưởng của hắn:
- Đường Kim, đứng lại đó cho lão tử.
Bình luận truyện