Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)
Chương 494: Ba tên cầm thú
Con nhà siêu giàu cũng có hội nhóm riêng của mình, Cao Khoa tuy là một trạch nam, bình thường không thích ra ngoài ăn chơi đập phá nhưng hắn cũng quen biết không ít phú nhị đại, tối qua hắn dường như đã mời tất cả những người có thể mời được tới, còn Đinh Na là
minh tinh nên quen biết càng nhiều.
Hơn hai giờ đồng hồ tiếp theo, Cao Khoa và Đinh Na đều dùng để gọi điện, trong lúc hai người gọi điện thì đã bắt đầu có người tới, đợi
họ gọi xong thì trong biệt thự đã nhiều thêm mấy chục người.
- Định Na, có việc gì thế, cậu gọi bọn tớ đến đây làm gì?
Có mấy nữ nhân đã bắt đầu truy vấn Đinh Na.
- Cao Khoa, tên tiểu tư người làm trò gì thế, đây là có việc gì? Ta còn tưởng là hôm nay lại mở tiệc tiếp cơ.
Một tên phú nhị đại tóc chào mào, mặt chát phấn bắt đầu bất mãn:
- Ngươi mà không nói là có chuyện gì thì ta đi đây, đế ka mờ, ở nhà đang có mấy em người mẫu mười sáu tuổi cởi sạch đồ ở trên giường
đợi ta đấy!
- Không có lệnh của ta, ai cũng đừng mơ rời đi.
Một âm thanh nhàn nhạt vang lên, Đường Kim cất tiếng nói.
Hắn không mở miệng thì tốt, vừa mở miệng đã bị mọi người xúm lại mắng:
- Ngươi là ai?
- Ngươi là cái thá gì? Dựa vào cái gì mà muốn giữ bọn ta lại?
- Người bị thần cmn kinh à?
Tên đầu chào mào kia còn trực tiếp đi thẳng ra ngoài, vừa đi vừa thách thức:
- Lão tử bây giờ đi về cho người xem, xem ngươi dám làm gì...Á...
Chưa nói hết câu hắn đã hết thảm một tiếng, bụp một cái nằm lăn ra đất,
- Kẻ nào dám đi ta sẽ đánh gãy chân người đó! – Đường Kim lạnh nhạt nói.
Bốn phía đột nhiên im lặng, chỉ có tên đầu chào mào kia vẫn ở đó rên rỉ, vừa rên vừa mắng:
- Đề xa mờ, tàu đã làm gì mày chưa? Có cần phải đánh gẫy chân tau như thế không? Ôi đệch! Đau voại...
- Ta rất bận, không muốn lãng phí thời gian, người lãng phí thời gian của ta, ta đánh gãy chân người cũng chỉ tính là giáo huấn ngươi một chút, người nên cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn sống!
Đường Kim không nhanh không chậm nói, dứt lời liền đưa mắt nhìn bốn phía:
- Ta để các người đến chỉ để điều tra rõ ràng đã xảy ra chuyện gì với Tiểu Thiền, nếu các ngươi tự thấy mình không liên quan gì đến chuyện của Tiểu Thiền thì cứ thành thật chờ đợi đi, đợi việc này xong ta sẽ để các người rời đi, nếu như các người vẫn muốn làm loạn thì tấm gương của các người chính là tên này.
- Cái đệch! Ngươi không nói sớm, lão tử có biết Tiểu Thiền là ai éo đầu...
Tên bị đánh gãy chân kia đau đến toát mồ hôi lạnh:
- Để mờ, thật là oan quá đi, việc này liên quan chó gì đến ta...
Không thể không nói tên này đúng là cực cmn phẩm, bị đường kim chỉnh cho thảm như thế vẫn ở nằm đẩy mắng miệc được, nhưng tựa hồ chỉ là kêu oan vài câu chứ cũng không giống như rất hận Đường Kim.
- Đường Kim, chúng ta gọi điện xong rồi, nhưng mà có hai người không gọi được, còn có một người không chịu đến. Người không chịu đến tên là Vương Sơn, còn hai người thuê bao là Lưu Lực Cần và Chương Thọ... - Cao Khoa lúc này mới quay ra nói với Đường Kim.
- đệ ch. Đó không phải ba tên cầm thú sao? Ai da, ta bảo ngươi không cần điều tra nữa đâu, ta dám cược với người, tối qua Tiểu Thiền
xảy ra chuyện nhất định làm ba tên kia làm.
Không đợi Cao Khoa nói hết lời, tên đang nằm dưới đất đã gào lên.
- Ngươi chắn chắn? – Đường Kim khẽ chau mày.
- Trăm phần trăm luôn, ba tên cầm thú đó thích nhất là tìm những minh tinh mới nổi để chơi trò bá vương ngạnh thượng cung, bây giờ
cả ba đều trùng hợp cùng chơi bài mất tích, không phải bọn hắn thì còn ai vào đây nữa?
Tên kia hình như nhất thời quên đi đau đớn:
- Cao Khoa, ta hỏi ngươi, tối hôm qua tên cảnh sát đến điều tra tên là Vương Hà? Nếu là hắn thì việc này chắc chắn 100% rồi.
- Đúng là Vương Hà - đội trưởng đội cảnh sát số 1 của thành phố. - Tập Phong đột nhiên xen vào một câu:
- Ta sớm đã đến cục cảnh sát dò hỏi rồi.
- Vậy thì đúng rồi, Vương Hà là anh họ Vương Sơn, Vương Sơn gây ra chuyện gì xong đều gọi anh hắn đến dọn dẹp, ta dám chắc việc tối hôm qua sợ rằng các người còn chưa kịp báo cảnh sát thì Vương Hà đã nhận được điện thoại và chủ động tới rồi.
Tên què chân kia hóa thân làm thần thám, suy luận rất hưng phấn, đang nói thì tí nữa đứng lên luôn, chỉ là vừa mới động một chút hắn
mới nhớ tới cái chân bị gãy của mình, lập tức mặt đầy đau khổ nhìn Đường Kim:
- Ta nói anh bạn này, ta với ngươi không thì không oán, người đánh gãy chân ta, ta cũng lười tính toán với người, nhưng người xem ta
đã giúp người tìm ra hung thủ, người xem thế nào nối lại chân cho ta đi.
- Nghe người nói thì người rất quen thuộc bọn hắn, người biết bọn hắn đang ở đâu chứ? – Đường Kim lạnh nhạt hỏi.
- Cái này ta không dám chắc, nhưng ta biết mấy địa điểm bọn hắn hay tụ tập, ta có thể đem ngươi đi từng nơi một. - Tên què vội vàng
đáp.
- Rất tốt!
Đường Kim đột nhiên duỗi tay túm lấy chân hắn vừa kéo vừa thả một cái,
- A...aaa.
Tên kia hét thảm một tiếng sau đó bỗng hưng phấn hô lên:
- Ha ha! Nội được rồi, ta có thể đi lại bình thường rồi, ngươi thật lợi hại, anh bạn, người tên là Đường Kim? Ta là Khương Triệu Dương,
Khương trong Khương Tử Nha...
- Đừng nói thừa nữa, đưa ta đi tìm người mau lên.
Đường Kim đứng dậy hướng về phía Cao Khoa nói:
- Ngươi ở đây đợi những người khác, đợi họ đến đông đủ thì bảo họ đợi ở đây, nếu việc giải quyết xong ta sẽ báo cho ngươi để họ rời
Khu phía Đông của Minh Hồ thị trong một căn biệt thự nào đó...
Một cô gái trên người chỉ quấn có mỗi tấm ga rường đang khóc như mưa, mắt xưng đỏ lên.
- để mờ! khóc cái gì? Đừng có làm như mình là trinh nữ!
Một tên đàn ông có nốt ruồi đen trên mép bước vào, ném cho cô gái một tệp tiền mặt.
- Đây là 20 vạn tệ, cầm lấy rồi lượn đi.
Cô gái kia cắn chặt răng, cuối cùng vẫn cầm lấy tiề, lặng lẽ mặc quần áo rồi bước ra ngoài.
- Mịa nói! Xúi quẩy!
Một nam thanh niên chửi một câu sau đó cũng đi ra ngoài, chỉ một lát sau đã đến bên bể bơi, ở đây lại có hai nam thanh niên khác, hai
người một đen một trắng, một người da ngăm đen giống như người châu Phi, còn một người trắng như trai bao vậy.
- Đuổi con bé đó đi rồi? – Tên da đen hỏi.
- Đi rồi, một con người mẫu mà thôi, một đêm kiếm được 20 vạn là quá nhiều rồi! - Tên có nốt ruồi trên mặt nhẹ hừ lạnh:
- Cmn. Nếu không phải tối qua không chịch được con bé Tiểu Thiền thì ta đã không nhìn trúng Con bé kia.
- Tam ca, con bé Tiểu Thiền đó luôn đem đến cảm giác không tốt lành cho ta, nó thực sự không có lại lịch gì chứ?
Tên mặt trắng bắt đầu hỏi:
- Nghe nói con bé đó có con lambogini 700 hay 800 vạn gì đó, không giống như không có bối cảnh gì đâu.
- Có bối cảnh gì được chứ? Nếu có tiền còn đi làm tiểu minh tinh làm gì?
Tên có nuốt ruồi đen không để chuyện này trong lòng:
- Yên tâm đi, việc này ta thu xếp ổn thỏa rồi, có điều không biết tên Cao Khoa đó làm cái trò gì tự nhiên gọi điện thoại mời ta đến nhà
hắn, ta cũng không rảnh dỗi tới mức để ý hắn.
minh tinh nên quen biết càng nhiều.
Hơn hai giờ đồng hồ tiếp theo, Cao Khoa và Đinh Na đều dùng để gọi điện, trong lúc hai người gọi điện thì đã bắt đầu có người tới, đợi
họ gọi xong thì trong biệt thự đã nhiều thêm mấy chục người.
- Định Na, có việc gì thế, cậu gọi bọn tớ đến đây làm gì?
Có mấy nữ nhân đã bắt đầu truy vấn Đinh Na.
- Cao Khoa, tên tiểu tư người làm trò gì thế, đây là có việc gì? Ta còn tưởng là hôm nay lại mở tiệc tiếp cơ.
Một tên phú nhị đại tóc chào mào, mặt chát phấn bắt đầu bất mãn:
- Ngươi mà không nói là có chuyện gì thì ta đi đây, đế ka mờ, ở nhà đang có mấy em người mẫu mười sáu tuổi cởi sạch đồ ở trên giường
đợi ta đấy!
- Không có lệnh của ta, ai cũng đừng mơ rời đi.
Một âm thanh nhàn nhạt vang lên, Đường Kim cất tiếng nói.
Hắn không mở miệng thì tốt, vừa mở miệng đã bị mọi người xúm lại mắng:
- Ngươi là ai?
- Ngươi là cái thá gì? Dựa vào cái gì mà muốn giữ bọn ta lại?
- Người bị thần cmn kinh à?
Tên đầu chào mào kia còn trực tiếp đi thẳng ra ngoài, vừa đi vừa thách thức:
- Lão tử bây giờ đi về cho người xem, xem ngươi dám làm gì...Á...
Chưa nói hết câu hắn đã hết thảm một tiếng, bụp một cái nằm lăn ra đất,
- Kẻ nào dám đi ta sẽ đánh gãy chân người đó! – Đường Kim lạnh nhạt nói.
Bốn phía đột nhiên im lặng, chỉ có tên đầu chào mào kia vẫn ở đó rên rỉ, vừa rên vừa mắng:
- Đề xa mờ, tàu đã làm gì mày chưa? Có cần phải đánh gẫy chân tau như thế không? Ôi đệch! Đau voại...
- Ta rất bận, không muốn lãng phí thời gian, người lãng phí thời gian của ta, ta đánh gãy chân người cũng chỉ tính là giáo huấn ngươi một chút, người nên cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn sống!
Đường Kim không nhanh không chậm nói, dứt lời liền đưa mắt nhìn bốn phía:
- Ta để các người đến chỉ để điều tra rõ ràng đã xảy ra chuyện gì với Tiểu Thiền, nếu các ngươi tự thấy mình không liên quan gì đến chuyện của Tiểu Thiền thì cứ thành thật chờ đợi đi, đợi việc này xong ta sẽ để các người rời đi, nếu như các người vẫn muốn làm loạn thì tấm gương của các người chính là tên này.
- Cái đệch! Ngươi không nói sớm, lão tử có biết Tiểu Thiền là ai éo đầu...
Tên bị đánh gãy chân kia đau đến toát mồ hôi lạnh:
- Để mờ, thật là oan quá đi, việc này liên quan chó gì đến ta...
Không thể không nói tên này đúng là cực cmn phẩm, bị đường kim chỉnh cho thảm như thế vẫn ở nằm đẩy mắng miệc được, nhưng tựa hồ chỉ là kêu oan vài câu chứ cũng không giống như rất hận Đường Kim.
- Đường Kim, chúng ta gọi điện xong rồi, nhưng mà có hai người không gọi được, còn có một người không chịu đến. Người không chịu đến tên là Vương Sơn, còn hai người thuê bao là Lưu Lực Cần và Chương Thọ... - Cao Khoa lúc này mới quay ra nói với Đường Kim.
- đệ ch. Đó không phải ba tên cầm thú sao? Ai da, ta bảo ngươi không cần điều tra nữa đâu, ta dám cược với người, tối qua Tiểu Thiền
xảy ra chuyện nhất định làm ba tên kia làm.
Không đợi Cao Khoa nói hết lời, tên đang nằm dưới đất đã gào lên.
- Ngươi chắn chắn? – Đường Kim khẽ chau mày.
- Trăm phần trăm luôn, ba tên cầm thú đó thích nhất là tìm những minh tinh mới nổi để chơi trò bá vương ngạnh thượng cung, bây giờ
cả ba đều trùng hợp cùng chơi bài mất tích, không phải bọn hắn thì còn ai vào đây nữa?
Tên kia hình như nhất thời quên đi đau đớn:
- Cao Khoa, ta hỏi ngươi, tối hôm qua tên cảnh sát đến điều tra tên là Vương Hà? Nếu là hắn thì việc này chắc chắn 100% rồi.
- Đúng là Vương Hà - đội trưởng đội cảnh sát số 1 của thành phố. - Tập Phong đột nhiên xen vào một câu:
- Ta sớm đã đến cục cảnh sát dò hỏi rồi.
- Vậy thì đúng rồi, Vương Hà là anh họ Vương Sơn, Vương Sơn gây ra chuyện gì xong đều gọi anh hắn đến dọn dẹp, ta dám chắc việc tối hôm qua sợ rằng các người còn chưa kịp báo cảnh sát thì Vương Hà đã nhận được điện thoại và chủ động tới rồi.
Tên què chân kia hóa thân làm thần thám, suy luận rất hưng phấn, đang nói thì tí nữa đứng lên luôn, chỉ là vừa mới động một chút hắn
mới nhớ tới cái chân bị gãy của mình, lập tức mặt đầy đau khổ nhìn Đường Kim:
- Ta nói anh bạn này, ta với ngươi không thì không oán, người đánh gãy chân ta, ta cũng lười tính toán với người, nhưng người xem ta
đã giúp người tìm ra hung thủ, người xem thế nào nối lại chân cho ta đi.
- Nghe người nói thì người rất quen thuộc bọn hắn, người biết bọn hắn đang ở đâu chứ? – Đường Kim lạnh nhạt hỏi.
- Cái này ta không dám chắc, nhưng ta biết mấy địa điểm bọn hắn hay tụ tập, ta có thể đem ngươi đi từng nơi một. - Tên què vội vàng
đáp.
- Rất tốt!
Đường Kim đột nhiên duỗi tay túm lấy chân hắn vừa kéo vừa thả một cái,
- A...aaa.
Tên kia hét thảm một tiếng sau đó bỗng hưng phấn hô lên:
- Ha ha! Nội được rồi, ta có thể đi lại bình thường rồi, ngươi thật lợi hại, anh bạn, người tên là Đường Kim? Ta là Khương Triệu Dương,
Khương trong Khương Tử Nha...
- Đừng nói thừa nữa, đưa ta đi tìm người mau lên.
Đường Kim đứng dậy hướng về phía Cao Khoa nói:
- Ngươi ở đây đợi những người khác, đợi họ đến đông đủ thì bảo họ đợi ở đây, nếu việc giải quyết xong ta sẽ báo cho ngươi để họ rời
Khu phía Đông của Minh Hồ thị trong một căn biệt thự nào đó...
Một cô gái trên người chỉ quấn có mỗi tấm ga rường đang khóc như mưa, mắt xưng đỏ lên.
- để mờ! khóc cái gì? Đừng có làm như mình là trinh nữ!
Một tên đàn ông có nốt ruồi đen trên mép bước vào, ném cho cô gái một tệp tiền mặt.
- Đây là 20 vạn tệ, cầm lấy rồi lượn đi.
Cô gái kia cắn chặt răng, cuối cùng vẫn cầm lấy tiề, lặng lẽ mặc quần áo rồi bước ra ngoài.
- Mịa nói! Xúi quẩy!
Một nam thanh niên chửi một câu sau đó cũng đi ra ngoài, chỉ một lát sau đã đến bên bể bơi, ở đây lại có hai nam thanh niên khác, hai
người một đen một trắng, một người da ngăm đen giống như người châu Phi, còn một người trắng như trai bao vậy.
- Đuổi con bé đó đi rồi? – Tên da đen hỏi.
- Đi rồi, một con người mẫu mà thôi, một đêm kiếm được 20 vạn là quá nhiều rồi! - Tên có nốt ruồi trên mặt nhẹ hừ lạnh:
- Cmn. Nếu không phải tối qua không chịch được con bé Tiểu Thiền thì ta đã không nhìn trúng Con bé kia.
- Tam ca, con bé Tiểu Thiền đó luôn đem đến cảm giác không tốt lành cho ta, nó thực sự không có lại lịch gì chứ?
Tên mặt trắng bắt đầu hỏi:
- Nghe nói con bé đó có con lambogini 700 hay 800 vạn gì đó, không giống như không có bối cảnh gì đâu.
- Có bối cảnh gì được chứ? Nếu có tiền còn đi làm tiểu minh tinh làm gì?
Tên có nuốt ruồi đen không để chuyện này trong lòng:
- Yên tâm đi, việc này ta thu xếp ổn thỏa rồi, có điều không biết tên Cao Khoa đó làm cái trò gì tự nhiên gọi điện thoại mời ta đến nhà
hắn, ta cũng không rảnh dỗi tới mức để ý hắn.
Bình luận truyện