Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)
Chương 506: Không thể nói xấu chàng
Bên này Ninh Tâm Tĩnh vẫn chưa nói gì thì bên kia tên nam nhân âm nhu kia và ba người đằng sau hắn đã không nhàn rỗi bắt đầu nói
chuyện.
- Trước đây nghe nói người bên Ám Kiếm rất nghèo, nhưng ta cũng không nghĩ họ lại nghèo đến mức vậy, không có chuyên cơ thì cũng
thôi đi, không ngờ còn nghèo tới mức không có tiền mua giày. – người đầu tiên lên tiếng là một nam nhân mặc áo da màu nâu, người
này mới khoảng ngoài đôi mươi, mắt rất nhỏ, mà bây giờ mắt hắn đang đảo loạn trên người Tống Oánh.
Sau khi nhìn dã hình dáng của Tổng Oánh, cả ba người hai năm một nữ bao gồm cả tên mặc áo da màu nâu kia đều biến đổi sắc mặt,
trong mắt hai tên nam nhân là một cảm giác kinh diễm, còn có một tia dục vọng khó kiềm chế, còn về nữ nhân kia thì trên mặt lộ rõ vẻ
đố kị.
Dung mạo và dáng người của Tổng Oánh đích thực khiến cho vô số nữ nhân vừa hâm mộ vừa đố kị, nữ nhân kia mặc một bộ áo rét màu
hồng, nhan sắc cũng tạm được, nhưng mà nếu như Tống Oánh là thiên nga trắng thì cô ta đến một con vịt xấu xí cũng không bằng, cách
biệt giữa hai người thực sự quá lớn.
Nữ nhân áo hồng dùng một ánh mắt đầy ghen tị nhìn bộ mặt baby của Tổng Oánh, lại thấy thân hình hoàn mỹ cùng làn da óng ánh như tuyết của nàng, cô ta bắt đầu châm biếm:
- Nào chỉ có không có tiền mua giày, ta thấy đến quần áo cũng không có tiền mua ấy, có mỗi hai tấm vải che thân, ta nghĩ hai tấm vải này chắc cũng là nhặt ở bên đường thôi.
Hai người đã mở miệng thì người thứ ba sao chịu thua kem, tên nam nhân còn lại mặc vest đi giày tây, nhìn rất phong độ nhưng lời hắn
nói ra lại càng khó nghe, hắn hét lớn với Đường Kim:
- Ê, tên tiểu tử kia, Ám Kiểm nghèo như vậy hay là người cải tà quy chính, gia nhập Tiềm Long bọn ta đi!
Nói đến đây lại quay sang Tống Oánh nói tiếp:
- Vị tiểu thư này, đi theo một tên đàn ông đến giày cũng không mua được cho nàng thì có tiền đồ làm sao được? Gia nhập với chúng ta,
ta đảm bảo có thể giới thiệu cho nàng mấy người khác tốt hơn tên này, dù sao cũng không để nàng đi chân đất ra ngoài...ựa!
Tên mặc đồ tây còn chưa nói dứt câu đột nhiên hét thảm một tiếng, chính là Tống Oánh lăng không đánh ra một chưởng đem hắn đánh
bay ngược ra ngoài, lúc tiếp đất thì hắn đã từ một người da vàng biến thành người da đen, mặt đen kịt, thất khiếu chảy máu, không còn
một chút khí tức nào hết, hiển nhiên là đã chết đến mức không thể chết lại được nữa.
Vẻ châm biếm trên mặt Nam nhân mặc áo da và nữ nhân kia lập tức biến mất sạch sẽ, mặt hai người trắng bệch, trong mắt tràn đầy vẻ
khó tin, hai người quay đầu nhìn tên vừa chết đi kia, lại nhìn Tống Oánh mặt không biểu tình đang ngồi trên đùi Đường Kim, nhất thời họ
đều có một cảm giác như đang nằm mơ, vừa rồi mới phát sinh chuyện gì?
Cảm thấy khó tin không chỉ có hai người họ, đến tên nam nhân âm nhu kia và Ninh Tâm Tĩnh cũng đều không thể tưởng tượng được
biến cố như thế sẽ phát sinh, tuy tên nam nhân âm nhu đối với việc ba người kia châm biếm khích bác mấy người Đường Kim có chút không vui, mà Ninh Tâm Tĩnh đối với ba người kia cũng có chút bất mãn, nhưng bọn họ không nghĩ tới Tống Oánh đột nhiên động thủ
giết người.
Lúc này đây Ninh Tâm Tĩnh cuối cùng cũng hiểu tại sao nàng lại thấy Tống Oánh nguy hiểm rồi. Bởi vì Tổng Oánh giết người không có
bất cứ dấu hiệu gì, nàng thậm chí không có biểu hiện sự phẫn nộ đối với hành động của ba người kia, nàng không nói gì, không cảnh
cáo cũng không có bất cứ dấu hiệu gì đã lập tức đánh ra một chương, sau đó thì đối phương chết, giết người xong Tổng Oánh vẫn
không có gì thay đổi, giống như nàng vừa mới đập chết một con muỗi mà thôi.
- A....A...A!
Một tiếng kinh hô vang lên, mấy người cùng ngồi trong phòng chờ sân bay thấy có người chết lập tức sợ hãi thét toáng lên sau đó liều
mạng chạy ra xa, theo tiếng kinh hộ của những hành khác khác, Ninh Tâm Tĩnh và nam nhân âm nhu kia mới thanh tỉnh lại.
- Mọi người đừng sợ, anh bạn này của ta đột nhiên phát bệnh, ta sẽ đưa anh ta đến bệnh viện ngay. – Nam nhận âm nhu kia nhanh
chóng đi đến bên thi thể, đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó bình tĩnh nói.
Nghe hắn nói như thế, không ít người vẫn còn hoài nghi nhưng cũng không quá lo lắng nữa, chỉ là mấy người ở gần đó đã tránh đi thật
xa, cho nên gần cái xác không còn người khác nữa.
Lúc này nam nhân âm nhu kia mới nhìn về phía Ninh Tâm Tĩnh, ngữ khí bình tĩnh nhưng ẩn trong đó là phẫn nộ:
- Ninh tiểu thư, người bên cô thật quá phận.
- Lam Thể Tuấn, họa từ miệng mà ra, câu nói này người chưa dạy qua thủ hạ của mình sao? – Ninh Tâm Tĩnh lạnh nhạt nói:
- Tiềm Long các ngươi vẫn nhiều kẻ ngu ngốc như vậy, lẽ nào bọn hắn không biết ai có thể đụng vào còn ai không thể trêu trọc sao?
- Ta nghĩ ngươi chắc là đại danh đỉnh đỉnh Đường Kim hả? - Lam Thế Tuấn quay lại nhìn Đường Kim:
- Mấy người bọn họ là ta đem từ cấp dưới lên, họ không biết danh hiệu của ngươi, ngươi có thể trừng phạt họ nhưng không được giết người, đây là hiệp ước giữa hai nhà chúng ta.
- Lam Thể Tuấn, Long Kiếm chi chiến sắp đến rồi, ngươi đừng có lôi cái hiệp ước gì đó ra nữa, ai mà không biết cái hiệp ước ấy từ lâu đã
không có ai tuân thủ nữa rồi, người bên người vi phạm hiệp ước còn ít sao? – Ninh Tâm Tĩnh vẻ mặt bình tĩnh:
- Người của các ngươi tự mình muốn chết, trách không được người khác.
- Được rồi! Việc hôm nay coi như bọn ta chịu đi. - Lam Thế Tuấn hít sâu một hơi sau đó nhìn sang phía Tống Oánh đang như chú chim
nhỏ nép vào người Đường Kim:
- Không biết vị tiểu thư này có thể cho ta một lý do không? Ta không hiểu tại sao cô lại giết hắn, người đắc tội với cô không phải chỉ có
mình hắn?
Tổng Oánh nhìn cũng không thèm nhìn Lam Thế Tuấn một cái, nàng chỉ dịu dàng nhìn Đường Kim cười ngọt ngào:
- Bọn họ có thể nói xấu ta, nhưng tuyệt đối không được nói xấu chàng!
Lời vừa nói ra nhất thời mọi người đều minh bạch, tên nam nhân mặc đồ tây kia chết là do hắn nhằm vào Đường Kim, hai người còn lại
may mắn chưa gặp nạn là vì họ mới chỉ châm biếm Tống Oánh không có tiền mua giày với quần áo chứ chưa đả động gì đến Đường
Kim.
- Cảm ơn đã giải thích. - Lam Thế Tuấn nhổ ra một ngụm khí, bộ mặt âm như của hắn bất tri bất giác trở nên âm trầm, hắn quay đầu
nhìn Ninh Tâm Tĩnh:
- Ninh tiểu thư, việc đã như vậy, vậy chúng ta đi trước, hẹn gặp lại ở kinh thành.
Lam Thế Tuấn nói xong liều nhấc cái xác kia lên sau đó đi về phía cửa lên máy bay, chuẩn bị rời đi,
- Này, đợi một chút! – đúng lúc này Đường Kim bất ngờ lên tiếng.
- Lam Thể Tuấn quay đầu lại,khẽ chau mày nhìn Đường Kim:
- Còn chuyện gì nữa?
Đường Kim không thèm nhìn hắn, chỉ quay sang nhìn khuôn mặt baby đáng yêu của Tổng Oánh cười cười:
- Thực ra, ta cũng không để ý người ta nói xấu mình, nhưng mà ta rất để ý kẻ nào nói xấu nàng.
Nghe Đường Kim nói như vậy, Tống Oánh nhất thời mỉm cười đầy hạnh phúc, còn Lam Thế Tuấn thì sắc mặt càng thêm khó coi, tên mặc
áo da nâu và cô gái mặc áo khoác hồng kia sắc mặt lập tức tái đi, đến Ninh Tâm Tĩnh cũng bắt đầu cảm thấy có điều chẳng lành sắp xảy ra.
chuyện.
- Trước đây nghe nói người bên Ám Kiếm rất nghèo, nhưng ta cũng không nghĩ họ lại nghèo đến mức vậy, không có chuyên cơ thì cũng
thôi đi, không ngờ còn nghèo tới mức không có tiền mua giày. – người đầu tiên lên tiếng là một nam nhân mặc áo da màu nâu, người
này mới khoảng ngoài đôi mươi, mắt rất nhỏ, mà bây giờ mắt hắn đang đảo loạn trên người Tống Oánh.
Sau khi nhìn dã hình dáng của Tổng Oánh, cả ba người hai năm một nữ bao gồm cả tên mặc áo da màu nâu kia đều biến đổi sắc mặt,
trong mắt hai tên nam nhân là một cảm giác kinh diễm, còn có một tia dục vọng khó kiềm chế, còn về nữ nhân kia thì trên mặt lộ rõ vẻ
đố kị.
Dung mạo và dáng người của Tổng Oánh đích thực khiến cho vô số nữ nhân vừa hâm mộ vừa đố kị, nữ nhân kia mặc một bộ áo rét màu
hồng, nhan sắc cũng tạm được, nhưng mà nếu như Tống Oánh là thiên nga trắng thì cô ta đến một con vịt xấu xí cũng không bằng, cách
biệt giữa hai người thực sự quá lớn.
Nữ nhân áo hồng dùng một ánh mắt đầy ghen tị nhìn bộ mặt baby của Tổng Oánh, lại thấy thân hình hoàn mỹ cùng làn da óng ánh như tuyết của nàng, cô ta bắt đầu châm biếm:
- Nào chỉ có không có tiền mua giày, ta thấy đến quần áo cũng không có tiền mua ấy, có mỗi hai tấm vải che thân, ta nghĩ hai tấm vải này chắc cũng là nhặt ở bên đường thôi.
Hai người đã mở miệng thì người thứ ba sao chịu thua kem, tên nam nhân còn lại mặc vest đi giày tây, nhìn rất phong độ nhưng lời hắn
nói ra lại càng khó nghe, hắn hét lớn với Đường Kim:
- Ê, tên tiểu tử kia, Ám Kiểm nghèo như vậy hay là người cải tà quy chính, gia nhập Tiềm Long bọn ta đi!
Nói đến đây lại quay sang Tống Oánh nói tiếp:
- Vị tiểu thư này, đi theo một tên đàn ông đến giày cũng không mua được cho nàng thì có tiền đồ làm sao được? Gia nhập với chúng ta,
ta đảm bảo có thể giới thiệu cho nàng mấy người khác tốt hơn tên này, dù sao cũng không để nàng đi chân đất ra ngoài...ựa!
Tên mặc đồ tây còn chưa nói dứt câu đột nhiên hét thảm một tiếng, chính là Tống Oánh lăng không đánh ra một chưởng đem hắn đánh
bay ngược ra ngoài, lúc tiếp đất thì hắn đã từ một người da vàng biến thành người da đen, mặt đen kịt, thất khiếu chảy máu, không còn
một chút khí tức nào hết, hiển nhiên là đã chết đến mức không thể chết lại được nữa.
Vẻ châm biếm trên mặt Nam nhân mặc áo da và nữ nhân kia lập tức biến mất sạch sẽ, mặt hai người trắng bệch, trong mắt tràn đầy vẻ
khó tin, hai người quay đầu nhìn tên vừa chết đi kia, lại nhìn Tống Oánh mặt không biểu tình đang ngồi trên đùi Đường Kim, nhất thời họ
đều có một cảm giác như đang nằm mơ, vừa rồi mới phát sinh chuyện gì?
Cảm thấy khó tin không chỉ có hai người họ, đến tên nam nhân âm nhu kia và Ninh Tâm Tĩnh cũng đều không thể tưởng tượng được
biến cố như thế sẽ phát sinh, tuy tên nam nhân âm nhu đối với việc ba người kia châm biếm khích bác mấy người Đường Kim có chút không vui, mà Ninh Tâm Tĩnh đối với ba người kia cũng có chút bất mãn, nhưng bọn họ không nghĩ tới Tống Oánh đột nhiên động thủ
giết người.
Lúc này đây Ninh Tâm Tĩnh cuối cùng cũng hiểu tại sao nàng lại thấy Tống Oánh nguy hiểm rồi. Bởi vì Tổng Oánh giết người không có
bất cứ dấu hiệu gì, nàng thậm chí không có biểu hiện sự phẫn nộ đối với hành động của ba người kia, nàng không nói gì, không cảnh
cáo cũng không có bất cứ dấu hiệu gì đã lập tức đánh ra một chương, sau đó thì đối phương chết, giết người xong Tổng Oánh vẫn
không có gì thay đổi, giống như nàng vừa mới đập chết một con muỗi mà thôi.
- A....A...A!
Một tiếng kinh hô vang lên, mấy người cùng ngồi trong phòng chờ sân bay thấy có người chết lập tức sợ hãi thét toáng lên sau đó liều
mạng chạy ra xa, theo tiếng kinh hộ của những hành khác khác, Ninh Tâm Tĩnh và nam nhân âm nhu kia mới thanh tỉnh lại.
- Mọi người đừng sợ, anh bạn này của ta đột nhiên phát bệnh, ta sẽ đưa anh ta đến bệnh viện ngay. – Nam nhận âm nhu kia nhanh
chóng đi đến bên thi thể, đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó bình tĩnh nói.
Nghe hắn nói như thế, không ít người vẫn còn hoài nghi nhưng cũng không quá lo lắng nữa, chỉ là mấy người ở gần đó đã tránh đi thật
xa, cho nên gần cái xác không còn người khác nữa.
Lúc này nam nhân âm nhu kia mới nhìn về phía Ninh Tâm Tĩnh, ngữ khí bình tĩnh nhưng ẩn trong đó là phẫn nộ:
- Ninh tiểu thư, người bên cô thật quá phận.
- Lam Thể Tuấn, họa từ miệng mà ra, câu nói này người chưa dạy qua thủ hạ của mình sao? – Ninh Tâm Tĩnh lạnh nhạt nói:
- Tiềm Long các ngươi vẫn nhiều kẻ ngu ngốc như vậy, lẽ nào bọn hắn không biết ai có thể đụng vào còn ai không thể trêu trọc sao?
- Ta nghĩ ngươi chắc là đại danh đỉnh đỉnh Đường Kim hả? - Lam Thế Tuấn quay lại nhìn Đường Kim:
- Mấy người bọn họ là ta đem từ cấp dưới lên, họ không biết danh hiệu của ngươi, ngươi có thể trừng phạt họ nhưng không được giết người, đây là hiệp ước giữa hai nhà chúng ta.
- Lam Thể Tuấn, Long Kiếm chi chiến sắp đến rồi, ngươi đừng có lôi cái hiệp ước gì đó ra nữa, ai mà không biết cái hiệp ước ấy từ lâu đã
không có ai tuân thủ nữa rồi, người bên người vi phạm hiệp ước còn ít sao? – Ninh Tâm Tĩnh vẻ mặt bình tĩnh:
- Người của các ngươi tự mình muốn chết, trách không được người khác.
- Được rồi! Việc hôm nay coi như bọn ta chịu đi. - Lam Thế Tuấn hít sâu một hơi sau đó nhìn sang phía Tống Oánh đang như chú chim
nhỏ nép vào người Đường Kim:
- Không biết vị tiểu thư này có thể cho ta một lý do không? Ta không hiểu tại sao cô lại giết hắn, người đắc tội với cô không phải chỉ có
mình hắn?
Tổng Oánh nhìn cũng không thèm nhìn Lam Thế Tuấn một cái, nàng chỉ dịu dàng nhìn Đường Kim cười ngọt ngào:
- Bọn họ có thể nói xấu ta, nhưng tuyệt đối không được nói xấu chàng!
Lời vừa nói ra nhất thời mọi người đều minh bạch, tên nam nhân mặc đồ tây kia chết là do hắn nhằm vào Đường Kim, hai người còn lại
may mắn chưa gặp nạn là vì họ mới chỉ châm biếm Tống Oánh không có tiền mua giày với quần áo chứ chưa đả động gì đến Đường
Kim.
- Cảm ơn đã giải thích. - Lam Thế Tuấn nhổ ra một ngụm khí, bộ mặt âm như của hắn bất tri bất giác trở nên âm trầm, hắn quay đầu
nhìn Ninh Tâm Tĩnh:
- Ninh tiểu thư, việc đã như vậy, vậy chúng ta đi trước, hẹn gặp lại ở kinh thành.
Lam Thế Tuấn nói xong liều nhấc cái xác kia lên sau đó đi về phía cửa lên máy bay, chuẩn bị rời đi,
- Này, đợi một chút! – đúng lúc này Đường Kim bất ngờ lên tiếng.
- Lam Thể Tuấn quay đầu lại,khẽ chau mày nhìn Đường Kim:
- Còn chuyện gì nữa?
Đường Kim không thèm nhìn hắn, chỉ quay sang nhìn khuôn mặt baby đáng yêu của Tổng Oánh cười cười:
- Thực ra, ta cũng không để ý người ta nói xấu mình, nhưng mà ta rất để ý kẻ nào nói xấu nàng.
Nghe Đường Kim nói như vậy, Tống Oánh nhất thời mỉm cười đầy hạnh phúc, còn Lam Thế Tuấn thì sắc mặt càng thêm khó coi, tên mặc
áo da nâu và cô gái mặc áo khoác hồng kia sắc mặt lập tức tái đi, đến Ninh Tâm Tĩnh cũng bắt đầu cảm thấy có điều chẳng lành sắp xảy ra.
Bình luận truyện