Vô Tà
Chương 7
Theo đại môn mở ra, tiếng người ồn ào truyền đến. Lóe ra ánh đèn, ô tô chạy nhanh qua đã nhắc nhở ta, đây đã không còn là kết giới ảo cảnh, mà là thế giới hiện thực nơi ta ở, so với kết giới ảo cảnh càng nguy hiểm càng khoa trương hơn.
“Hô, an toàn rồi!” Tiểu Cửu quay đầu lại nhìn thoáng qua khu nhà cao ốc kia, hai tay tạo thành chữ thập, “Xin lỗi, chúa thượng.” Nó lại nhìn nhìn đường cái phồn hoa trước mặt, “Ăn ở nơi này dường như không quá thuận tiện.” Nó lôi kéo tay của ta, xuyên qua đường cái, quẹo vào ngõ tắt nhỏ.
“Có thể rồi.” Nó cười, sau đó nhắm hai mắt lại.
Ngày đã sớm tối, ở trong kết giới ảo cảnh hoàn toàn không phát hiện. Trong hẻm nhỏ không có một bóng người, loại địa phương này, giống là bị người ta vứt bỏ. Vô luận bên ngoài có ồn ào náo động phồn hoa đến cỡ nào, nơi này thủy chung quạnh quẽ thê lương. Mà ta, thường ở loại địa phương này bồi hồi không đi…… Chợt đột nhiên, ta bắt đầu hoài niệm rừng cây rơi đầy hoa râm bụt kia……
“Còn chưa quyết định được ăn chỗ nào trước à?” Có lẽ thấy ta chậm chạp không động khẩu, Tiểu Cửu nhịn không được hỏi.
Ta nhìn nó, không khỏi đưa tay nhéo nhéo mặt của nó, ấm áp mềm mại, cùng chính mình độc nhất vô nhị, này phải ăn như thế nào đây? Kỳ quái chính là, ngàn năm trước, ta chưa từng nghĩ như vậy.
Nó hoàn toàn nghi hoặc nhìn ta. Cái loại ánh mắt này, khiến cho dạ dày ta quặn đau. Thật sự, thật sự đói quá…… Tay của ta không tự giác run rẩy lên, thân thể bắt đầu dần dần không khống chế được…… Nhưng mà, ta không muốn ăn nó, một chút cũng không…… “Ngươi, ăn không ngon lắm…… Hay là thôi đi……” Ta mở miệng, cố gắng làm cho ý thức của mình thanh tỉnh.
“Lúc này rồi, còn kén chọn cái gì chứ!” Nó dường như tức giận, vì cái gì? “Ngươi không ăn ta, thì làm sao có khí lực mà trốn hả? Bị chúa thượng đuổi theo thì làm sao bây giờ?”
Ta lần đầu tiên ở trước đói khát như vậy mà có thể kiên định được ý nghĩ của mình, “Không ăn chính là không ăn!” Ta nghe bản thân có chút bốc đồng, thanh âm thất thường, đột nhiên có cảm giác dũng khí xa lạ.
“Ế ——” Tiểu Cửu nhíu mày, “Ngươi nhìn ta trắng trắng mềm mại, tinh tế trơn bóng, còn tắm đến thơm ngào ngạt thế này, sao lại không hợp khẩu vị của ngươi chứ?”
Đây là đang tranh luận cái gì? Ta thật sự có chút không rõ ràng rồi. Nhưng nếu như đã tranh luận, ta sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy, “Tuyệt đối không ăn!”
Tiểu Cửu cắn chặt răng, “Không quản được nhiều như vậy! Vì chúa thượng, cho dù là nhồi vịt, cũng muốn khiến cho ngươi ăn ta!”
Nhất định phải để cho ta ăn nó, đây là cái tâm tính gì? Yêu ma quả nhiên giống với con người, là không thể lý giải được.
Đột nhiên trong lúc đó, một loại lệ khí cường đại và quen thuộc từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, mang theo một loại áp lực.
Tiểu Cửu mạnh mẽ quay đầu, nhìn thấy hắc ám thâm trầm trong hẻm nhỏ.
Không khí như đông lại, nặng nề khiến người ta ngạt thở. Sau đó, nháy mắt, một đạo ánh sáng nhanh chóng lao đến, sát qua thân thể Tiểu Cửu.
“A ——” Tiểu Cửu lập tức té xuống, máu chậm rãi chảy ra, thấm ướt mặt đất.
Là ai? Ta nhìn mọi nơi xung quanh, ánh sáng kia dừng ở một chỗ, sau đó thực thể dần dần hiện ra. Khí tức trong sạch và thần thánh……—— là đồng tộc!
“Thực Tà?” Tiểu Cửu bưng miệng vết thương từ trên mặt đất đứng lên, “Thật là làm cho người ta kinh ngạc mà. Thế kỷ hai mươi mốt còn có nhiều ‘Thực Tà’ như vậy……” Nó cười nói. Khiến cho ta khó hiểu chính là. Nụ cười của nó không có chút sợ hãi nào.
“Yêu ma…… Làm thịt…… Yêu ma……” “Thực Tà” kia chậm rãi đến gần, thì thào nói. Ta biết, nó đã đói bụng đã lâu rồi. Nếu không, “Thực Tà” ở thời đại này quyết sẽ không dễ dàng thể hiện ra hình thái thần thú. Mà ánh mắt của nó, giọng điệu, hành động phương thức, lại như vậy quen thuộc…… Đó là biểu tượng cho đói khát của “Thực Tà”, là chứng minh việc đói khát đang chi phối thân thể cùng ý chí……
“Rời đi, Tiểu Cửu!” Ta đưa tay đẩy Tiểu Cửu ra. Trong nháy mắt đó, động tác này gần như là tự động, khiến bản thân cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Thực Tà” kia không chút do dự tấn công lại đây, đạp ta ra, hung hăng cắn Tiểu Cửu.
“Không cần trêu đùa……” Tiểu Cửu lấy tay vặn bung miệng của nó ra, dùng một loại khẩu khí thoải mái nói, “Tuy rằng ta đang chuẩn bị để bị ăn, nhưng mà, có thể ăn ta quyết không phải ngươi!” Tiểu Cửu biến thân trong khoảnh khắc, giờ này khắc này ta mới hiểu được, ta cho rằng nó là một đứa trẻ nhỏ bé và yếu ớt là hoàn toàn sai lầm. Hình dáng yêu thú của nó còn cường đại hơn so với tưởng tượng của ta, nó là cửu vĩ yêu hồ có ít nhất hai ngàn năm đạo hạnh.
Nhưng mà…… Yêu ma thủy chung vẫn là yêu ma, không có khả năng đối địch lại thần…… Không biết như thế nào, ta có một loại tâm tình kỳ quái: nếu ta không ăn nó, người khác cũng không được phép ăn! Vì cái gì? Tâm tình như vậy, cảm thụ kỳ lạ chưa bao giờ có…… Là…… “Hộ thực” sao? Ta cũng không phải động vật họ mèo……
Máu Tiểu Cửu bắn ra, hơi thở đồ ăn hòa vào trong không khí khiến ta thất thần, ngay cả chính mình cũng bội phục bản thân còn có thể lấy ý chí của “Ta” đứng ở chỗ này……
“Không cho phép ăn! Bất luận ngươi là ai, không cho phép ăn nó!” Trong thanh âm của ta lần đầu tiên có tình cảm mãnh liệt, mang theo sắc điệu mệnh lệnh.
“Tịch Thần?” Công kích của “Thực Tà” bỗng nhiên ngừng lại, “…… Ngươi…… Tịch Thần……”
Tịch Thần? Tên của ta sao? Mấy ngàn năm, chưa từng được gọi tên, gần như sắp biến mất ở trong trí nhớ của ta……
Nhưng mà “Thực Tà” kia mới dừng lại công kích lại bắt đầu tiếp tục, ý chí thanh tỉnh ngắn ngủi lại một lần nữa bị đói khát cắn nuốt.
“Ta bảo ngươi dừng tay!” Ta chạy tới, đụng vào “Thực Tà”. “Biến trở về hình người!” Ta lại hướng về phía Tiểu Cửu hô.
Cửu vĩ yêu hồ cường hãn lập tức biến thành nam hài thoạt nhìn thực nhỏ bé và yếu ớt. Trên người của nó tràn đầy miệng vết thương, máu đã nhuộm đỏ quần áo. Ta ôm lấy nó, tránh mặt đi không nhìn nó, ta biết nó không biết, bộ dạng hiện tại của nó ở trong mắt “Thực tà” chúng ta có mỹ vị mê người cỡ nào.
Ta thả người nhảy lên, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Thần ca ca…… Đi nơi nào?” Nó mở miệng, suy yếu hỏi.
“Đưa ngươi trở về.” Ta cưỡng chế sự thèm ăn của mình,
“Không được!” Nó nắm lấy cổ áo của ta, cường ngạnh nói, “…… Ăn ta, sau đó rời đi!”
Vì sao tới bây giờ còn kiên trì như vậy chứ? “Ta đã nói rồi, ta sẽ không ăn ngươi!” Ta ôm nó chạy lên đường cái, vì tranh thủ thời gian, lấy ô tô trên đường cái làm nệm nhảy đi. Loại hành động này, dẫn tới ánh mắt sôi nổi của người đi đường. Sau đó, chuyện càng làm cho bọn họ không thể lý giải, “Thực Tà” kia từ trong hẻm nhỏ chạy ra, lực lượng cường đại của nó đã phá hỏng ô tô, xông thẳng về phía chúng ta.
“Yêu quái kìa——” Trong đám người tuôn ra từng đợt thét chói tai.
Bắt đầu từ khi nào, thần thú ở trong mắt nhân loại cũng giống như yêu ma đây? Ta quay đầu lại liếc nhìn “Thực tà”. —— Cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu. Còn sống chỉ là vì còn sống. Vạn vật trên thế gian đều không thể loạn tâm, vô lo vô ưu, thất tình bất động. Tuy rằng không già không chết, nhưng mà, như vậy không phải thực đáng thương sao? …… Căn bản, ngay cả yêu ma cũng không bằng —— Lời nói của Tiểu Cửu đột nhiên vang lên ở bên tai. Đúng vậy, bị đói khát khống chế, không thể giải thoát, thật sự, có chút đáng thương…… Thần thú “Thực tà”, dường như trừ ăn ra, cái gì cũng chưa từng làm qua. Bởi vì chúng ta mà người bị thương tổn, đại khái còn nhiều hơn người vì chúng ta mà được bảo vệ đi…… Như vậy chúng ta, có tư cách gì để xưng là “Thần”? …… Ý nghĩ như vậy giống như đã từng có thật lâu trước kia, rồi bị quên lãng lâu như vậy, lại kỳ quái vào hôm nay mà phát ra, đây là ý trời sao?
“Hô, an toàn rồi!” Tiểu Cửu quay đầu lại nhìn thoáng qua khu nhà cao ốc kia, hai tay tạo thành chữ thập, “Xin lỗi, chúa thượng.” Nó lại nhìn nhìn đường cái phồn hoa trước mặt, “Ăn ở nơi này dường như không quá thuận tiện.” Nó lôi kéo tay của ta, xuyên qua đường cái, quẹo vào ngõ tắt nhỏ.
“Có thể rồi.” Nó cười, sau đó nhắm hai mắt lại.
Ngày đã sớm tối, ở trong kết giới ảo cảnh hoàn toàn không phát hiện. Trong hẻm nhỏ không có một bóng người, loại địa phương này, giống là bị người ta vứt bỏ. Vô luận bên ngoài có ồn ào náo động phồn hoa đến cỡ nào, nơi này thủy chung quạnh quẽ thê lương. Mà ta, thường ở loại địa phương này bồi hồi không đi…… Chợt đột nhiên, ta bắt đầu hoài niệm rừng cây rơi đầy hoa râm bụt kia……
“Còn chưa quyết định được ăn chỗ nào trước à?” Có lẽ thấy ta chậm chạp không động khẩu, Tiểu Cửu nhịn không được hỏi.
Ta nhìn nó, không khỏi đưa tay nhéo nhéo mặt của nó, ấm áp mềm mại, cùng chính mình độc nhất vô nhị, này phải ăn như thế nào đây? Kỳ quái chính là, ngàn năm trước, ta chưa từng nghĩ như vậy.
Nó hoàn toàn nghi hoặc nhìn ta. Cái loại ánh mắt này, khiến cho dạ dày ta quặn đau. Thật sự, thật sự đói quá…… Tay của ta không tự giác run rẩy lên, thân thể bắt đầu dần dần không khống chế được…… Nhưng mà, ta không muốn ăn nó, một chút cũng không…… “Ngươi, ăn không ngon lắm…… Hay là thôi đi……” Ta mở miệng, cố gắng làm cho ý thức của mình thanh tỉnh.
“Lúc này rồi, còn kén chọn cái gì chứ!” Nó dường như tức giận, vì cái gì? “Ngươi không ăn ta, thì làm sao có khí lực mà trốn hả? Bị chúa thượng đuổi theo thì làm sao bây giờ?”
Ta lần đầu tiên ở trước đói khát như vậy mà có thể kiên định được ý nghĩ của mình, “Không ăn chính là không ăn!” Ta nghe bản thân có chút bốc đồng, thanh âm thất thường, đột nhiên có cảm giác dũng khí xa lạ.
“Ế ——” Tiểu Cửu nhíu mày, “Ngươi nhìn ta trắng trắng mềm mại, tinh tế trơn bóng, còn tắm đến thơm ngào ngạt thế này, sao lại không hợp khẩu vị của ngươi chứ?”
Đây là đang tranh luận cái gì? Ta thật sự có chút không rõ ràng rồi. Nhưng nếu như đã tranh luận, ta sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy, “Tuyệt đối không ăn!”
Tiểu Cửu cắn chặt răng, “Không quản được nhiều như vậy! Vì chúa thượng, cho dù là nhồi vịt, cũng muốn khiến cho ngươi ăn ta!”
Nhất định phải để cho ta ăn nó, đây là cái tâm tính gì? Yêu ma quả nhiên giống với con người, là không thể lý giải được.
Đột nhiên trong lúc đó, một loại lệ khí cường đại và quen thuộc từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, mang theo một loại áp lực.
Tiểu Cửu mạnh mẽ quay đầu, nhìn thấy hắc ám thâm trầm trong hẻm nhỏ.
Không khí như đông lại, nặng nề khiến người ta ngạt thở. Sau đó, nháy mắt, một đạo ánh sáng nhanh chóng lao đến, sát qua thân thể Tiểu Cửu.
“A ——” Tiểu Cửu lập tức té xuống, máu chậm rãi chảy ra, thấm ướt mặt đất.
Là ai? Ta nhìn mọi nơi xung quanh, ánh sáng kia dừng ở một chỗ, sau đó thực thể dần dần hiện ra. Khí tức trong sạch và thần thánh……—— là đồng tộc!
“Thực Tà?” Tiểu Cửu bưng miệng vết thương từ trên mặt đất đứng lên, “Thật là làm cho người ta kinh ngạc mà. Thế kỷ hai mươi mốt còn có nhiều ‘Thực Tà’ như vậy……” Nó cười nói. Khiến cho ta khó hiểu chính là. Nụ cười của nó không có chút sợ hãi nào.
“Yêu ma…… Làm thịt…… Yêu ma……” “Thực Tà” kia chậm rãi đến gần, thì thào nói. Ta biết, nó đã đói bụng đã lâu rồi. Nếu không, “Thực Tà” ở thời đại này quyết sẽ không dễ dàng thể hiện ra hình thái thần thú. Mà ánh mắt của nó, giọng điệu, hành động phương thức, lại như vậy quen thuộc…… Đó là biểu tượng cho đói khát của “Thực Tà”, là chứng minh việc đói khát đang chi phối thân thể cùng ý chí……
“Rời đi, Tiểu Cửu!” Ta đưa tay đẩy Tiểu Cửu ra. Trong nháy mắt đó, động tác này gần như là tự động, khiến bản thân cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Thực Tà” kia không chút do dự tấn công lại đây, đạp ta ra, hung hăng cắn Tiểu Cửu.
“Không cần trêu đùa……” Tiểu Cửu lấy tay vặn bung miệng của nó ra, dùng một loại khẩu khí thoải mái nói, “Tuy rằng ta đang chuẩn bị để bị ăn, nhưng mà, có thể ăn ta quyết không phải ngươi!” Tiểu Cửu biến thân trong khoảnh khắc, giờ này khắc này ta mới hiểu được, ta cho rằng nó là một đứa trẻ nhỏ bé và yếu ớt là hoàn toàn sai lầm. Hình dáng yêu thú của nó còn cường đại hơn so với tưởng tượng của ta, nó là cửu vĩ yêu hồ có ít nhất hai ngàn năm đạo hạnh.
Nhưng mà…… Yêu ma thủy chung vẫn là yêu ma, không có khả năng đối địch lại thần…… Không biết như thế nào, ta có một loại tâm tình kỳ quái: nếu ta không ăn nó, người khác cũng không được phép ăn! Vì cái gì? Tâm tình như vậy, cảm thụ kỳ lạ chưa bao giờ có…… Là…… “Hộ thực” sao? Ta cũng không phải động vật họ mèo……
Máu Tiểu Cửu bắn ra, hơi thở đồ ăn hòa vào trong không khí khiến ta thất thần, ngay cả chính mình cũng bội phục bản thân còn có thể lấy ý chí của “Ta” đứng ở chỗ này……
“Không cho phép ăn! Bất luận ngươi là ai, không cho phép ăn nó!” Trong thanh âm của ta lần đầu tiên có tình cảm mãnh liệt, mang theo sắc điệu mệnh lệnh.
“Tịch Thần?” Công kích của “Thực Tà” bỗng nhiên ngừng lại, “…… Ngươi…… Tịch Thần……”
Tịch Thần? Tên của ta sao? Mấy ngàn năm, chưa từng được gọi tên, gần như sắp biến mất ở trong trí nhớ của ta……
Nhưng mà “Thực Tà” kia mới dừng lại công kích lại bắt đầu tiếp tục, ý chí thanh tỉnh ngắn ngủi lại một lần nữa bị đói khát cắn nuốt.
“Ta bảo ngươi dừng tay!” Ta chạy tới, đụng vào “Thực Tà”. “Biến trở về hình người!” Ta lại hướng về phía Tiểu Cửu hô.
Cửu vĩ yêu hồ cường hãn lập tức biến thành nam hài thoạt nhìn thực nhỏ bé và yếu ớt. Trên người của nó tràn đầy miệng vết thương, máu đã nhuộm đỏ quần áo. Ta ôm lấy nó, tránh mặt đi không nhìn nó, ta biết nó không biết, bộ dạng hiện tại của nó ở trong mắt “Thực tà” chúng ta có mỹ vị mê người cỡ nào.
Ta thả người nhảy lên, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Thần ca ca…… Đi nơi nào?” Nó mở miệng, suy yếu hỏi.
“Đưa ngươi trở về.” Ta cưỡng chế sự thèm ăn của mình,
“Không được!” Nó nắm lấy cổ áo của ta, cường ngạnh nói, “…… Ăn ta, sau đó rời đi!”
Vì sao tới bây giờ còn kiên trì như vậy chứ? “Ta đã nói rồi, ta sẽ không ăn ngươi!” Ta ôm nó chạy lên đường cái, vì tranh thủ thời gian, lấy ô tô trên đường cái làm nệm nhảy đi. Loại hành động này, dẫn tới ánh mắt sôi nổi của người đi đường. Sau đó, chuyện càng làm cho bọn họ không thể lý giải, “Thực Tà” kia từ trong hẻm nhỏ chạy ra, lực lượng cường đại của nó đã phá hỏng ô tô, xông thẳng về phía chúng ta.
“Yêu quái kìa——” Trong đám người tuôn ra từng đợt thét chói tai.
Bắt đầu từ khi nào, thần thú ở trong mắt nhân loại cũng giống như yêu ma đây? Ta quay đầu lại liếc nhìn “Thực tà”. —— Cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu. Còn sống chỉ là vì còn sống. Vạn vật trên thế gian đều không thể loạn tâm, vô lo vô ưu, thất tình bất động. Tuy rằng không già không chết, nhưng mà, như vậy không phải thực đáng thương sao? …… Căn bản, ngay cả yêu ma cũng không bằng —— Lời nói của Tiểu Cửu đột nhiên vang lên ở bên tai. Đúng vậy, bị đói khát khống chế, không thể giải thoát, thật sự, có chút đáng thương…… Thần thú “Thực tà”, dường như trừ ăn ra, cái gì cũng chưa từng làm qua. Bởi vì chúng ta mà người bị thương tổn, đại khái còn nhiều hơn người vì chúng ta mà được bảo vệ đi…… Như vậy chúng ta, có tư cách gì để xưng là “Thần”? …… Ý nghĩ như vậy giống như đã từng có thật lâu trước kia, rồi bị quên lãng lâu như vậy, lại kỳ quái vào hôm nay mà phát ra, đây là ý trời sao?
Bình luận truyện