Vô Tận Đan Điền
Chương 199: Cường giả chí tôn chiến đấu (hạ)
- Ngươi cũng tự nghĩ ra sao? Tốt, tốt! Hôm nay đánh được thoải mái!
Nghe được thiếu niên nói tự mình sáng chế chiêu số, Ma Y nhân cười to, cổ tay run lên, một thanh trường kiếm mang theo ánh sáng xuất hiện trong tay hắn.
- Thanh kiếm này tên Tàn Tuyết, cấp bậc hoàng tộc thượng phẩm, đi theo ta đã hơn tám năm, đã đánh bại mười hai tên chí tôn. Đánh chết ba người, thổi mao đoạn tóc, hàn băng vô cùng, là binh khí mà ta am hiểu nhất!
- Binh khí hoàng tộc thượng phẩm? Không sai! Thanh kiếm của ta là Huyền Ngọc kiếm, toàn thân do huyền ngọc luyện chế, cũng không sắc bén. Ngược lại mũi kiếm còn chưa mở ra, chỉ đi theo ta ba ngày, nhưng đủ dùng đánh chết ngươi!
Nhiếp Vân cầm lấy Huyền Ngọc kiếm thản nhiên nói.
- Mới dùng ba ngày? Huyền Ngọc kiếm? Tốt, cho ta biết một chút về kiếm pháp mà ngươi sáng chế!
Ma Y kiếm nghe Nhiếp Vân nói chỉ mới lấy được Huyền Ngọc kiếm ba ngày, hiển nhiên sửng sốt. Nhưng sau đó hắn lập tức nở nụ cười, bàn tay run lên, Tàn Tuyết kiếm lập tức điên cuồng xoay tròn.
Tàn Tuyết kiếm chợt sáng lên, giống như bầu trời đầy sao trộn vỡ đêm đen, vô số kiếm ảnh từ khắp bốn phương đâm thẳng về hướng Nhiếp Vân.
- Kiếm pháp tự sáng chế, Lạc Tinh Mãn Thiên!
Một tiếng quát to, Ma Y kiếm hô.
- Lạc Tinh Mãn Thiên? Tên rất hay! Xem kiếm pháp của ta tự nghĩ ra, Xuyên Sơn Thế!
Nhìn thấy kiếm quang trước mắt, đích xác giống như bầu trời đêm đầy sao bao trùm đánh úp lại, Nhiếp Vân hưng phấn hô một tiếng, Huyền Ngọc kiếm vung lên, lực lượng Xuyên Sơn Thế ngưng tụ, nâng tay chém ra!
Một chiêu kỹ xảo cực hạn, lưu tinh đầy trời, một kiếm chém ra, hàng trăm ảo ảnh!
Một hóa phức tạp thành giản dị, nhất lực hàng gấp mười, một chiêu công kích, sơn xuyên rơi xuống!
Oanh!
Hai công kích va chạm, không trung nháy mắt xuất hiện một đoàn ma cô vân màu trắng ngà, lực trùng kích cường đại làm cho toàn bộ sinh linh trong vòng mấy trăm thước đều tử vong, không còn một mống.
- Công kích thật mạnh!
- Hắn lại có thể ngăn cản được chiêu Xuyên Sơn Thế của chủ nhân, làm sao có thể!
Ba đại yêu thú chứng kiến cảnh tượng trên không trung, toàn bộ kinh ngạc, ánh mắt trợn tròn không dám tin.
- Xuyên Sơn Thế, có được hình dáng của núi đồng, lực lượng núi đồng, kiếm pháp tốt! Bất quá nếu ngươi có thể tiếp được chiêu thứ hai của ta, mới thật sự lợi hại!
Ma Y nhân không nghĩ tới một chiêu công kích của thiếu niên cường đại như vậy, ánh mắt tỏa sáng hít sâu một hơi nói.
- Ngươi còn chiêu thứ hai?
Bàn tay Nhiếp Vân căng thẳng.
Chiêu vừa rồi nhìn như ngang nhau, trên thực tế Nhiếp Vân có chút thua thiệt, tuy hắn dốc hết sức ngăn chặn công kích của đối phương, nhưng kiếm khí quỷ dị kia vẫn truyền vào Huyền Ngọc kiếm tiến nhập thân thể của hắn.
Nếu không phải nhờ hắn là trị liệu sư, chỉ sợ hiện tại đã bị trọng thương.
Chiêu thứ nhất hắn đã không ngăn cản được, chiêu thứ hai làm sao ngăn cản?
- Chiêu thứ hai của ta tên Chiếu Diệu Cửu Thiên, một khi xuất ra uy lực vô cùng, ngươi phải cẩn thận!
Ma Y nhân giới thiệu kiếm pháp của chính mình.
So đấu một trận với thiếu niên trước mắt, trong lòng Ma Y nhân đã sản sinh ý tích tài, tuy dục vọng chiến đấu khiến cho hắn không muốn ngừng lại, nhưng hắn vẫn giới thiệu sơ lược, chỉ sợ đối phương không thể ngăn cản mà trực tiếp tử vong.
- Chiếu Diệu Cửu Thiên?
Trong lòng Nhiếp Vân chợt động.
Vừa rồi là Lạc Tinh Mãn Thiên, nơi nơi đều là kiếm quang, vô hình trung phân tán lực lượng, chiêu kế tiếp tên Chiếu Diệu Cửu Thiên, cái gì có thể chiếu sáng cửu thiên? Đương nhiên là thái dương!
Trên bầu trời có vô số lưu tinh, nhưng thái dương chỉ có một, lực công kích sẽ được tập trung, một khi xuất ra chính là phải giết!
- Không, không thể hoài nghi, ta nhất định sẽ thắng!
Cảm giác e ngại vừa dâng lên đã bị Nhiếp Vân trấn áp xuống.
- Nhất kiếm đương không – Chiếu Diệu Cửu Tiêu!
Đúng lúc này chiêu thứ hai đã đánh ra, nháy mắt trên không trung giống như có một vầng mặt trời chói chang mùa hè xuất hiện, chậm rãi đánh tới.
- Thật mạnh!
Kiếm quang còn chưa tới trước mặt, Nhiếp Vân đã cảm thấy thân thể bị một cỗ lực lượng đặc thù giam cầm không thể nhúc nhích, trong phút chốc giống như tử thần buông xuống, hoàn toàn bao phủ chính mình.
- Ta không thể chết được, ta vừa chết, người nhà của ta, bằng hữu của ta, còn có nàng…ta không thể chết được!
Trong lòng đột nhiên sinh ra cỗ dục vọng muốn sống mãnh liệt, Nhiếp Vân thét dài một tiếng, ánh mắt đột nhiên thanh tỉnh, nhìn thấy mặt đất cách đó không xa.
- Đại địa? Sơn xuyên rất nặng, nhưng làm sao nặng bằng đại địa? Mặt đất mới là nguồn suối lực lượng chân chính, là lực lượng thật sự!
Trong đầu chợt lóe linh quang, chiêu thứ hai đột nhiên thông suốt, Huyền Ngọc kiếm đánh ra, tựa như mang theo cả mặt đất dày nặng hung hăng bổ lên!
Oanh!
Hai đại tuyệt chiêu công kích, Ma Y nhân còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thân hình đã bay ngược ra ngoài lún sâu vào mặt đá khoảng cách xa mấy chục dặm, núi đá vẩy ra, sơn thể bị công kích mạnh mẽ liệt ra nhiều khe nứt, tùy thời sẽ bị đổ sụp!
- Thật là lợi hại!
- Chiêu này của chủ nhân là cái gì? Tựa hò còn lợi hại hơn chiêu Xuyên Sơn Thế rất nhiều!
- Sao lại mạnh như vậy? Nếu chủ nhân dùng chiêu này công kích ta, chỉ sợ một chiêu ta đã biến thành bánh thịt!
Ba yêu sủng chứng kiến cảnh tượng trước mắt đều sắp điên.
- Chiêu số thật lợi hại, có chứa sự dày trọng của đại địa, đại địa mênh mông nạp vật, cất chứa hàng tỉ sinh linh, vô cùng rộng lớn…
Oanh long!
Ma Y nhân từ trong vách núi bay ra, tuy công kích vừa rồi cường đại, nhưng chỉ làm hắn ứa máu, nội tạng lệch vị mà thôi, cũng không tới nỗi trực tiếp mất mạng.
Lúc này hắn đang nhìn qua Nhiếp Vân, nhớ tới chiêu số trước đó, khẽ lẩm bẩm, càng lúc càng hưng phấn, ánh mắt ngày càng lửa nóng.
- Chiêu này của ngươi tên gọi là gì?
Một lát sau hắn hỏi.
- Chiêu này của ta tên Đại Địa Thế!
Nhiếp Vân đã nghĩ ra được tên gọi, thuận miệng nói.
- Sơn Xuyên Thế, Đại Địa Thế, tốt tốt! Xem ra ta tự nghĩ ra kiếm pháp còn kém xa ngươi. Phải cố gắng nhiều hơn! Nhiếp Vân, từ nhỏ tới lớn ta chưa bội phục ai, hôm nay hoàn toàn bội phục ngươi, cáo từ!
Ma Y nhân đột nhiên nở nụ cười, ôm quyền nói, thân thể chợt nhoáng lên đã xa xa bay mất.
Từ lúc hắn xuất hiện mãi cho tới khi hắn rời đi Nhiếp Vân cũng không biết tên của hắn, đúng là một tên quái vật.
- Hô! Nếu không phải ở thời khắc mấu chốt sáng chế ra Đại Địa Thế, lần này dù không chết cũng phải trọng thương!
Nhớ tới nguy hiểm vừa rồi, trong lòng Nhiếp Vân còn sợ hãi.
Nghe được thiếu niên nói tự mình sáng chế chiêu số, Ma Y nhân cười to, cổ tay run lên, một thanh trường kiếm mang theo ánh sáng xuất hiện trong tay hắn.
- Thanh kiếm này tên Tàn Tuyết, cấp bậc hoàng tộc thượng phẩm, đi theo ta đã hơn tám năm, đã đánh bại mười hai tên chí tôn. Đánh chết ba người, thổi mao đoạn tóc, hàn băng vô cùng, là binh khí mà ta am hiểu nhất!
- Binh khí hoàng tộc thượng phẩm? Không sai! Thanh kiếm của ta là Huyền Ngọc kiếm, toàn thân do huyền ngọc luyện chế, cũng không sắc bén. Ngược lại mũi kiếm còn chưa mở ra, chỉ đi theo ta ba ngày, nhưng đủ dùng đánh chết ngươi!
Nhiếp Vân cầm lấy Huyền Ngọc kiếm thản nhiên nói.
- Mới dùng ba ngày? Huyền Ngọc kiếm? Tốt, cho ta biết một chút về kiếm pháp mà ngươi sáng chế!
Ma Y kiếm nghe Nhiếp Vân nói chỉ mới lấy được Huyền Ngọc kiếm ba ngày, hiển nhiên sửng sốt. Nhưng sau đó hắn lập tức nở nụ cười, bàn tay run lên, Tàn Tuyết kiếm lập tức điên cuồng xoay tròn.
Tàn Tuyết kiếm chợt sáng lên, giống như bầu trời đầy sao trộn vỡ đêm đen, vô số kiếm ảnh từ khắp bốn phương đâm thẳng về hướng Nhiếp Vân.
- Kiếm pháp tự sáng chế, Lạc Tinh Mãn Thiên!
Một tiếng quát to, Ma Y kiếm hô.
- Lạc Tinh Mãn Thiên? Tên rất hay! Xem kiếm pháp của ta tự nghĩ ra, Xuyên Sơn Thế!
Nhìn thấy kiếm quang trước mắt, đích xác giống như bầu trời đêm đầy sao bao trùm đánh úp lại, Nhiếp Vân hưng phấn hô một tiếng, Huyền Ngọc kiếm vung lên, lực lượng Xuyên Sơn Thế ngưng tụ, nâng tay chém ra!
Một chiêu kỹ xảo cực hạn, lưu tinh đầy trời, một kiếm chém ra, hàng trăm ảo ảnh!
Một hóa phức tạp thành giản dị, nhất lực hàng gấp mười, một chiêu công kích, sơn xuyên rơi xuống!
Oanh!
Hai công kích va chạm, không trung nháy mắt xuất hiện một đoàn ma cô vân màu trắng ngà, lực trùng kích cường đại làm cho toàn bộ sinh linh trong vòng mấy trăm thước đều tử vong, không còn một mống.
- Công kích thật mạnh!
- Hắn lại có thể ngăn cản được chiêu Xuyên Sơn Thế của chủ nhân, làm sao có thể!
Ba đại yêu thú chứng kiến cảnh tượng trên không trung, toàn bộ kinh ngạc, ánh mắt trợn tròn không dám tin.
- Xuyên Sơn Thế, có được hình dáng của núi đồng, lực lượng núi đồng, kiếm pháp tốt! Bất quá nếu ngươi có thể tiếp được chiêu thứ hai của ta, mới thật sự lợi hại!
Ma Y nhân không nghĩ tới một chiêu công kích của thiếu niên cường đại như vậy, ánh mắt tỏa sáng hít sâu một hơi nói.
- Ngươi còn chiêu thứ hai?
Bàn tay Nhiếp Vân căng thẳng.
Chiêu vừa rồi nhìn như ngang nhau, trên thực tế Nhiếp Vân có chút thua thiệt, tuy hắn dốc hết sức ngăn chặn công kích của đối phương, nhưng kiếm khí quỷ dị kia vẫn truyền vào Huyền Ngọc kiếm tiến nhập thân thể của hắn.
Nếu không phải nhờ hắn là trị liệu sư, chỉ sợ hiện tại đã bị trọng thương.
Chiêu thứ nhất hắn đã không ngăn cản được, chiêu thứ hai làm sao ngăn cản?
- Chiêu thứ hai của ta tên Chiếu Diệu Cửu Thiên, một khi xuất ra uy lực vô cùng, ngươi phải cẩn thận!
Ma Y nhân giới thiệu kiếm pháp của chính mình.
So đấu một trận với thiếu niên trước mắt, trong lòng Ma Y nhân đã sản sinh ý tích tài, tuy dục vọng chiến đấu khiến cho hắn không muốn ngừng lại, nhưng hắn vẫn giới thiệu sơ lược, chỉ sợ đối phương không thể ngăn cản mà trực tiếp tử vong.
- Chiếu Diệu Cửu Thiên?
Trong lòng Nhiếp Vân chợt động.
Vừa rồi là Lạc Tinh Mãn Thiên, nơi nơi đều là kiếm quang, vô hình trung phân tán lực lượng, chiêu kế tiếp tên Chiếu Diệu Cửu Thiên, cái gì có thể chiếu sáng cửu thiên? Đương nhiên là thái dương!
Trên bầu trời có vô số lưu tinh, nhưng thái dương chỉ có một, lực công kích sẽ được tập trung, một khi xuất ra chính là phải giết!
- Không, không thể hoài nghi, ta nhất định sẽ thắng!
Cảm giác e ngại vừa dâng lên đã bị Nhiếp Vân trấn áp xuống.
- Nhất kiếm đương không – Chiếu Diệu Cửu Tiêu!
Đúng lúc này chiêu thứ hai đã đánh ra, nháy mắt trên không trung giống như có một vầng mặt trời chói chang mùa hè xuất hiện, chậm rãi đánh tới.
- Thật mạnh!
Kiếm quang còn chưa tới trước mặt, Nhiếp Vân đã cảm thấy thân thể bị một cỗ lực lượng đặc thù giam cầm không thể nhúc nhích, trong phút chốc giống như tử thần buông xuống, hoàn toàn bao phủ chính mình.
- Ta không thể chết được, ta vừa chết, người nhà của ta, bằng hữu của ta, còn có nàng…ta không thể chết được!
Trong lòng đột nhiên sinh ra cỗ dục vọng muốn sống mãnh liệt, Nhiếp Vân thét dài một tiếng, ánh mắt đột nhiên thanh tỉnh, nhìn thấy mặt đất cách đó không xa.
- Đại địa? Sơn xuyên rất nặng, nhưng làm sao nặng bằng đại địa? Mặt đất mới là nguồn suối lực lượng chân chính, là lực lượng thật sự!
Trong đầu chợt lóe linh quang, chiêu thứ hai đột nhiên thông suốt, Huyền Ngọc kiếm đánh ra, tựa như mang theo cả mặt đất dày nặng hung hăng bổ lên!
Oanh!
Hai đại tuyệt chiêu công kích, Ma Y nhân còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thân hình đã bay ngược ra ngoài lún sâu vào mặt đá khoảng cách xa mấy chục dặm, núi đá vẩy ra, sơn thể bị công kích mạnh mẽ liệt ra nhiều khe nứt, tùy thời sẽ bị đổ sụp!
- Thật là lợi hại!
- Chiêu này của chủ nhân là cái gì? Tựa hò còn lợi hại hơn chiêu Xuyên Sơn Thế rất nhiều!
- Sao lại mạnh như vậy? Nếu chủ nhân dùng chiêu này công kích ta, chỉ sợ một chiêu ta đã biến thành bánh thịt!
Ba yêu sủng chứng kiến cảnh tượng trước mắt đều sắp điên.
- Chiêu số thật lợi hại, có chứa sự dày trọng của đại địa, đại địa mênh mông nạp vật, cất chứa hàng tỉ sinh linh, vô cùng rộng lớn…
Oanh long!
Ma Y nhân từ trong vách núi bay ra, tuy công kích vừa rồi cường đại, nhưng chỉ làm hắn ứa máu, nội tạng lệch vị mà thôi, cũng không tới nỗi trực tiếp mất mạng.
Lúc này hắn đang nhìn qua Nhiếp Vân, nhớ tới chiêu số trước đó, khẽ lẩm bẩm, càng lúc càng hưng phấn, ánh mắt ngày càng lửa nóng.
- Chiêu này của ngươi tên gọi là gì?
Một lát sau hắn hỏi.
- Chiêu này của ta tên Đại Địa Thế!
Nhiếp Vân đã nghĩ ra được tên gọi, thuận miệng nói.
- Sơn Xuyên Thế, Đại Địa Thế, tốt tốt! Xem ra ta tự nghĩ ra kiếm pháp còn kém xa ngươi. Phải cố gắng nhiều hơn! Nhiếp Vân, từ nhỏ tới lớn ta chưa bội phục ai, hôm nay hoàn toàn bội phục ngươi, cáo từ!
Ma Y nhân đột nhiên nở nụ cười, ôm quyền nói, thân thể chợt nhoáng lên đã xa xa bay mất.
Từ lúc hắn xuất hiện mãi cho tới khi hắn rời đi Nhiếp Vân cũng không biết tên của hắn, đúng là một tên quái vật.
- Hô! Nếu không phải ở thời khắc mấu chốt sáng chế ra Đại Địa Thế, lần này dù không chết cũng phải trọng thương!
Nhớ tới nguy hiểm vừa rồi, trong lòng Nhiếp Vân còn sợ hãi.
Bình luận truyện