Vô Tận Đan Điền
Chương 2845: Tiểu thư, xin tự trọng
Mặc dù kinh hồng nhìn một cái, nhưng không thể không thừa nhận, vóc người của Bích Nhi thật tốt không lời nói, hai vú đầy đặn, giống như hai nửa vòng tròn, chân thon dài, chỉ xem một chút, liền không nhịn được xung động.
- Mau mặc quần áo vào. Ta... Chẳng qua là khu trừ Hỏa Độc cho ngươi, không có ý gì khác...
Chế trụ cờ bay phất phới trong lòng, Nhiếp Vân nói.
- Ta...
Bích Nhi thiếu chút nữa phun máu, tươi sống ngất đi.
Ta là cảm thấy trên người dơ bẩn, rửa sạch một cái có được hay không, ai ngờ ngươi sớm không tỉnh, muộn không tỉnh... lại tỉnh vào lúc này...
Nhưng bất kể nói thế nào, ở trước mặt đối phương cởi hết sạch, kết hợp với chuyện lúc trước, vô luận nói như thế nào cũng không nói rõ ràng!
Thân thể thoáng một cái, một bộ quần áo bảo phủ ở trên người, hoàn toàn che kín thân thể xinh đẹp, Bích Nhi muốn nói, lại thấy thiếu niên đứng dậy, cũng không quay đầu đi ra ngoài.
- Ngươi đứng lại!
Thấy hắn rời đi, không có ý nghe mình giải thích, Bích Nhi tức đến sắc mặt đỏ lên, kém chút nội thương.
Ngươi có ý gì? Rõ ràng ngươi thấy thân thể của ta, ta bị thua thiệt, ngươi ngược lại “không có ý gì khác”, không có ý cái đầu ngươi, ta cũng không có ý gì khác a! Đây không phải là cướp lời nói trước sao...
- Giúp ngươi khu trừ Hỏa Độc đã là cực hạn của ta... Bích Nhi tiểu thư, xin tự trọng!
Nhiếp Vân ngừng lại.
- Ngươi...
Không nghe được lời này còn tốt, nghe nói như vậy, Bích Nhi thiếu chút nữa bất tỉnh.
Tự trọng, ta làm sao không tự trọng?
Ngươi mới không tự trọng, cả nhà ngươi đều không tự trọng!
Càng nghĩ càng giận, đầu của Bích Nhi thiếu chút nữa nổ tung, lười giải thích nhiều, ngọc thủ duỗi một cái, một chưởng đâm tới.
- Ách?
Không nghĩ tới nha đầu này không nói hai lời trực tiếp động thủ, Nhiếp Vân cũng có chút buồn bực.
Chỉ tu luyện một hồi, người này lại cởi quần áo, lại để cho mình lưu lại, rốt cuộc muốn làm gì?
Thân thể thoáng một cái, dưới chân như điện, tránh thoát Bích Nhi công kích, Nhiếp Vân nghiêm mặt, mang thần sắc không cho cự tuyệt:
- Bích Nhi tiểu thư, mặc dù trước đó ngươi nói với Bích Lạc tiên tử chúng ta có hôn ước, nhưng ta ngươi đều biết, chẳng qua là kế sách tạm thích ứng, tùy tiện tìm cớ, hơn nữa ta đã có vợ, dưa hái xanh không ngọt, ngươi làm như vậy, chỉ có chỗ xấu, không có lợi...
- Ngươi…
Bích Nhi phát điên, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống.
Bây giờ tình huống như vậy, dường như rơi vào chảo nhuộm, càng nói càng đen.
Vốn chỉ là một hiểu lầm, làm sao mình lại biến thành nữ sắc lang chứ...
Oa!
Càng nghĩ càng tức giận, không nhịn được nữa khóc lên.
Lớn như thế, nhưng chưa bao giờ ủy khuất như vậy, thật là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Bị đối phương thấy hết thân thể, lại bị cho rằng nữ sắc lang... loại dung mạo như nàng thật muốn tìm nam nhân mà nói, còn không phải một bó to xếp hàng? Cầng phải như vậy sao...
- Ách?
Nhiếp Vân có chút tay chân luống cuống.
Cho dù không theo... Cũng không đến nổi khóc a.
Do dự chốc lát, Nhiếp Vân nhìn tới:
- Nếu không... Ta liền hy sinh một chút?
- ...
Bích Nhi khóc càng hung hơn.
Hô!
Thời điểm bầu không khí có chút lúng túng, người nào cũng không biết nên giải quyết như thế nào, phong ấn đung đưa, một thân ảnh xinh đẹp sãi bước đi vào, giữa hai lông mày hiện ra sát khí.
Bích Lạc tiên tử!
Nàng ở bên ngoài đợi hơn hai giờ, càng chờ càng lo lắng, dựa theo lẽ thường, cho dù Hỏa Độc khó có thể trị liệu, thời gian dài như vậy, có thành công hay không cũng nên có tin tức, sao một chút động tĩnh cũng không có?
Thực không nhịn được, vận dụng một chút thực lực, kết quả nghe được tiếng khóc của đồ đệ, lông mày dựng lên, cũng không quản được nhiều như vậy, sãi bước đi vào.
- Chuyện gì xảy ra?
Vốn tưởng rằng vừa tiến đến, sẽ thấy đồ đệ quần áo xốc xếch, thiếu niên làm chuyện gì cầm thú, không nghĩ tới hai người một cái đứng ở mép giường một cái đứng ở cửa, không quá giống như tưởng tượng, Bích Lạc tiên tử không có lỗ mãng lập tức động thủ, mà nhìn về phía đồ đệ, trong giọng nói mang theo hỏi thăm.
- Sư phụ... Ta...
Không nghĩ tới sư phụ lại đột nhiên xuất hiện, Bích Nhi tiểu thư dừng khóc, sắc mặt đỏ bừng.
Chuyện này nên giải thích thế nào?
Cũng không thể nói mình lặng lẽ thay quần áo, bị đối phương nhìn, bị hiểu lầm thành nữ sắc lang!
- Hừ, nhìn đạo mạo trang nghiêm, không nghĩ tới lại là ngụy quân tử, được, hôm nay sư phụ liền thay ngươi chém giết tiểu tặc này!
Vốn không quá tin tưởng thiếu niên này sẽ làm ra chuyện xấu gì, nhưng thấy đệ tử muốn nói lại thôi, mặt đầy ửng đỏ, nhất thời “hiểu” cái gì, huyết dịch vọt lên não.
Ngọc thủ nâng lên, một đạo lực lượng hình thành, uyển như sấm, trong phút chốc để cho cả gian phòng như rớt vào hầm băng.
- Sư phụ...
Bích Nhi tiểu thư sợ hết hồn, vội vàng tiến lên một bước:
- Ngươi hiểu lầm...
- Quần áo cũng đổi, có thể có hiểu lầm gì!
Bích Lạc tiên tử nhíu mày, cặp mắt uyển như lôi điện.
Lúc Bích Nhi tiểu thư tiến vào, mặc quần không giống áo bây giờ, nàng tâm tư tinh tế, đã nhìn ra.
Cô nam quả nữ sống chung một phòng, nữ đổi một bộ quần áo, lại khóc thành như vậy. Nếu như nói nam không có làm gì, đánh chết nàng cũng không tin!
- Thật hiểu lầm... Hắn giúp ta thanh trừ Hỏa Độc, hơn nữa đã thành công! Không tin, ngươi xem...
Không biết giải thích như thế nào, mặt đầy quấn quít, thấy lực lượng trong tay sư phụ tùy thời sẽ rơi xuống, Bích Nhi đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng nói, vừa nói vừa đưa bàn tay ra.
- Thành công?
Bích Lạc tiên tử sửng sốt một chút, ngón tay rơi vào trên người đệ tử, một lát sau mắt đẹp trợn tròn.
Nàng tu vi cao, hơn nữa hiểu rõ Hỏa Độc, không người có thể so sánh, thời gian nháy con mắt liền đoán được Hỏa Độc có thanh trừ hay không, chính bởi vì đoán được, mới khiếp sợ không thôi.
Người thiếu niên trước mắt này lại thật có thể khu trừ Hỏa Độc, hơn nữa bản thân không có sao?
Cái này... Làm sao có thể?
Chi nhánh các nàng, bởi vì chuyện Hỏa Độc, vô số cao thủ lần lượt vẫn lạc, cũng từng cầu qua người Phổ Thiên hoàng triều, đáng tiếc, tất cả đều sắp thành lại hỏng!
Vốn đối với người thiếu niên trước mắt này có thể trị liệu Hỏa Độc, nàng cũng không ôm hy vọng quá lớn, ai ngờ lại thật có thể thành công!
- Ngươi làm sao làm được?
Không nhịn được hỏi một câu, hỏi xong mới nghĩ đến có chút lỗ mãng.
Mỗi người đều có bí mật của mình, nếu không thiếu niên cũng không đến nổi cần một cái phòng kín.
- Nếu Hỏa Độc tiêu trừ, ngươi khóc cái gì?
Bích Lạc tiên tử nhìn qua, thấy thủ cung sa trên cánh tay đệ tử, mặt đầy nghi ngờ.
Hỏa Độc giải trừ, lại không bị khi dễ, ngươi khóc cái gì?
- Mau mặc quần áo vào. Ta... Chẳng qua là khu trừ Hỏa Độc cho ngươi, không có ý gì khác...
Chế trụ cờ bay phất phới trong lòng, Nhiếp Vân nói.
- Ta...
Bích Nhi thiếu chút nữa phun máu, tươi sống ngất đi.
Ta là cảm thấy trên người dơ bẩn, rửa sạch một cái có được hay không, ai ngờ ngươi sớm không tỉnh, muộn không tỉnh... lại tỉnh vào lúc này...
Nhưng bất kể nói thế nào, ở trước mặt đối phương cởi hết sạch, kết hợp với chuyện lúc trước, vô luận nói như thế nào cũng không nói rõ ràng!
Thân thể thoáng một cái, một bộ quần áo bảo phủ ở trên người, hoàn toàn che kín thân thể xinh đẹp, Bích Nhi muốn nói, lại thấy thiếu niên đứng dậy, cũng không quay đầu đi ra ngoài.
- Ngươi đứng lại!
Thấy hắn rời đi, không có ý nghe mình giải thích, Bích Nhi tức đến sắc mặt đỏ lên, kém chút nội thương.
Ngươi có ý gì? Rõ ràng ngươi thấy thân thể của ta, ta bị thua thiệt, ngươi ngược lại “không có ý gì khác”, không có ý cái đầu ngươi, ta cũng không có ý gì khác a! Đây không phải là cướp lời nói trước sao...
- Giúp ngươi khu trừ Hỏa Độc đã là cực hạn của ta... Bích Nhi tiểu thư, xin tự trọng!
Nhiếp Vân ngừng lại.
- Ngươi...
Không nghe được lời này còn tốt, nghe nói như vậy, Bích Nhi thiếu chút nữa bất tỉnh.
Tự trọng, ta làm sao không tự trọng?
Ngươi mới không tự trọng, cả nhà ngươi đều không tự trọng!
Càng nghĩ càng giận, đầu của Bích Nhi thiếu chút nữa nổ tung, lười giải thích nhiều, ngọc thủ duỗi một cái, một chưởng đâm tới.
- Ách?
Không nghĩ tới nha đầu này không nói hai lời trực tiếp động thủ, Nhiếp Vân cũng có chút buồn bực.
Chỉ tu luyện một hồi, người này lại cởi quần áo, lại để cho mình lưu lại, rốt cuộc muốn làm gì?
Thân thể thoáng một cái, dưới chân như điện, tránh thoát Bích Nhi công kích, Nhiếp Vân nghiêm mặt, mang thần sắc không cho cự tuyệt:
- Bích Nhi tiểu thư, mặc dù trước đó ngươi nói với Bích Lạc tiên tử chúng ta có hôn ước, nhưng ta ngươi đều biết, chẳng qua là kế sách tạm thích ứng, tùy tiện tìm cớ, hơn nữa ta đã có vợ, dưa hái xanh không ngọt, ngươi làm như vậy, chỉ có chỗ xấu, không có lợi...
- Ngươi…
Bích Nhi phát điên, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống.
Bây giờ tình huống như vậy, dường như rơi vào chảo nhuộm, càng nói càng đen.
Vốn chỉ là một hiểu lầm, làm sao mình lại biến thành nữ sắc lang chứ...
Oa!
Càng nghĩ càng tức giận, không nhịn được nữa khóc lên.
Lớn như thế, nhưng chưa bao giờ ủy khuất như vậy, thật là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Bị đối phương thấy hết thân thể, lại bị cho rằng nữ sắc lang... loại dung mạo như nàng thật muốn tìm nam nhân mà nói, còn không phải một bó to xếp hàng? Cầng phải như vậy sao...
- Ách?
Nhiếp Vân có chút tay chân luống cuống.
Cho dù không theo... Cũng không đến nổi khóc a.
Do dự chốc lát, Nhiếp Vân nhìn tới:
- Nếu không... Ta liền hy sinh một chút?
- ...
Bích Nhi khóc càng hung hơn.
Hô!
Thời điểm bầu không khí có chút lúng túng, người nào cũng không biết nên giải quyết như thế nào, phong ấn đung đưa, một thân ảnh xinh đẹp sãi bước đi vào, giữa hai lông mày hiện ra sát khí.
Bích Lạc tiên tử!
Nàng ở bên ngoài đợi hơn hai giờ, càng chờ càng lo lắng, dựa theo lẽ thường, cho dù Hỏa Độc khó có thể trị liệu, thời gian dài như vậy, có thành công hay không cũng nên có tin tức, sao một chút động tĩnh cũng không có?
Thực không nhịn được, vận dụng một chút thực lực, kết quả nghe được tiếng khóc của đồ đệ, lông mày dựng lên, cũng không quản được nhiều như vậy, sãi bước đi vào.
- Chuyện gì xảy ra?
Vốn tưởng rằng vừa tiến đến, sẽ thấy đồ đệ quần áo xốc xếch, thiếu niên làm chuyện gì cầm thú, không nghĩ tới hai người một cái đứng ở mép giường một cái đứng ở cửa, không quá giống như tưởng tượng, Bích Lạc tiên tử không có lỗ mãng lập tức động thủ, mà nhìn về phía đồ đệ, trong giọng nói mang theo hỏi thăm.
- Sư phụ... Ta...
Không nghĩ tới sư phụ lại đột nhiên xuất hiện, Bích Nhi tiểu thư dừng khóc, sắc mặt đỏ bừng.
Chuyện này nên giải thích thế nào?
Cũng không thể nói mình lặng lẽ thay quần áo, bị đối phương nhìn, bị hiểu lầm thành nữ sắc lang!
- Hừ, nhìn đạo mạo trang nghiêm, không nghĩ tới lại là ngụy quân tử, được, hôm nay sư phụ liền thay ngươi chém giết tiểu tặc này!
Vốn không quá tin tưởng thiếu niên này sẽ làm ra chuyện xấu gì, nhưng thấy đệ tử muốn nói lại thôi, mặt đầy ửng đỏ, nhất thời “hiểu” cái gì, huyết dịch vọt lên não.
Ngọc thủ nâng lên, một đạo lực lượng hình thành, uyển như sấm, trong phút chốc để cho cả gian phòng như rớt vào hầm băng.
- Sư phụ...
Bích Nhi tiểu thư sợ hết hồn, vội vàng tiến lên một bước:
- Ngươi hiểu lầm...
- Quần áo cũng đổi, có thể có hiểu lầm gì!
Bích Lạc tiên tử nhíu mày, cặp mắt uyển như lôi điện.
Lúc Bích Nhi tiểu thư tiến vào, mặc quần không giống áo bây giờ, nàng tâm tư tinh tế, đã nhìn ra.
Cô nam quả nữ sống chung một phòng, nữ đổi một bộ quần áo, lại khóc thành như vậy. Nếu như nói nam không có làm gì, đánh chết nàng cũng không tin!
- Thật hiểu lầm... Hắn giúp ta thanh trừ Hỏa Độc, hơn nữa đã thành công! Không tin, ngươi xem...
Không biết giải thích như thế nào, mặt đầy quấn quít, thấy lực lượng trong tay sư phụ tùy thời sẽ rơi xuống, Bích Nhi đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng nói, vừa nói vừa đưa bàn tay ra.
- Thành công?
Bích Lạc tiên tử sửng sốt một chút, ngón tay rơi vào trên người đệ tử, một lát sau mắt đẹp trợn tròn.
Nàng tu vi cao, hơn nữa hiểu rõ Hỏa Độc, không người có thể so sánh, thời gian nháy con mắt liền đoán được Hỏa Độc có thanh trừ hay không, chính bởi vì đoán được, mới khiếp sợ không thôi.
Người thiếu niên trước mắt này lại thật có thể khu trừ Hỏa Độc, hơn nữa bản thân không có sao?
Cái này... Làm sao có thể?
Chi nhánh các nàng, bởi vì chuyện Hỏa Độc, vô số cao thủ lần lượt vẫn lạc, cũng từng cầu qua người Phổ Thiên hoàng triều, đáng tiếc, tất cả đều sắp thành lại hỏng!
Vốn đối với người thiếu niên trước mắt này có thể trị liệu Hỏa Độc, nàng cũng không ôm hy vọng quá lớn, ai ngờ lại thật có thể thành công!
- Ngươi làm sao làm được?
Không nhịn được hỏi một câu, hỏi xong mới nghĩ đến có chút lỗ mãng.
Mỗi người đều có bí mật của mình, nếu không thiếu niên cũng không đến nổi cần một cái phòng kín.
- Nếu Hỏa Độc tiêu trừ, ngươi khóc cái gì?
Bích Lạc tiên tử nhìn qua, thấy thủ cung sa trên cánh tay đệ tử, mặt đầy nghi ngờ.
Hỏa Độc giải trừ, lại không bị khi dễ, ngươi khóc cái gì?
Bình luận truyện