Vô Tận Đan Điền
Chương 2892: Một chỉ oai
Chuyện như vậy làm không phải lần một lần hai, mỗi lần đều có thể được như ý, không coi vào đâu.
Bất quá, thời điểm hắn tự nhận là đối phương nhất định sẽ thỏa hiệp, thiếu niên khoát tay một cái:
- Không cần! Ta đã tìm được người thích hợp!
Nói xong xoay người đi tới trung niên cách đó không xa.
- Tìm chết...
Đang nói chuyện bị cắt đứt, không cho chút mặt mũi nào, Thư Thành có chút dử tợn.
Ở chỗ này xưng bá không biết bao lâu, cho tới bây giờ còn chưa thấy qua khách hàng cố chấp như vậy!
Nếu như thực lực của ngươi cường đại thì thôi, nhìn cử chỉ động tác, trên người tản ra khí tức, bất quá là Vương cảnh, thực lực như vậy cũng dám làm càn, xem ra thật là không muốn sống!
Hừ lạnh một tiếng, lòng bàn chân của Thư Thành di chuyển, thân thể giống như ảo ảnh đánh tới, năm ngón tay mở ra, mang cảm giác áp bách nồng nặc, giống như sóng gió kinh hoàng.
Lực lượng giới vực đặc hữu của Hoàng cảnh trung kỳ, giống như muốn xé rách không gian, trong phút chốc đi tới sau lưng Nhiếp Vân.
Hắn cũng không phải là muốn giết người này, mà là muốn lập uy, một hạ mã uy, cho đối phương biết không chọn mình sẽ như thế nào!
- Lớn mật!
Ngụy Bất Tân ở một bên không có nghĩ tới Thư Thành này dám hạ thủ với khách hàng, bị dọa sợ đến mặt biến sắc, vọt tới phía trước.
Trước mắt là khách hàng lớn, là tồn tại tiện tay ném ra vài tỷ, dẫn hắn tới thuê người, là vì kết quan hệ tốt. Vạn nhất bởi vì gia hoả này mà đắc tội, ai cũng không gánh nổi trách nhiệm.
- Vèo!
Còn chưa đến bên cạnh Thư Thành, một đạo hàn mang đâm lên.
Thư Thành sớm biết hắn sẽ ngăn trở, giữ lại hậu thủ, hàn mang chính là lưu lại, mang lực lượng cường đại của Hoàng cảnh trung kỳ đâm rách không gian, đi tới bên cạnh.
- Đáng ghét!
Mặc dù Ngụy Bất Tân là một thương nhân, thực lực lại không thể khinh thường, năm ngón tay như câu, tựa như thiết trảo, nhẹ nhàng bóp một cái, liền bóp vỡ kiếm mang, bất quá mặc dù tốc độ của hắn mau, nhưng bị cái này chận đánh, đã chậm, Thư Thành giương tay đã tới lưng Nhiếp Vân.
- Hắc hắc, ta sẽ không giết ngươi, nhưng sẽ để cho ngươi nhớ dạy dỗ! Để cho ngươi biết hậu quả không nghe khuyên bảo...
Đã sớm đoán ra Ngụy Bất Tân không kịp cứu viện, Thư Thành cười hắc hắc, bàn tay đè xuống.
Hô!
Thời điểm tất cả mọi người cảm thấy thiếu niên sẽ xui xẻo, thiếu niên chậm rãi xoay người lại.
Động tác không nhanh, thậm chí có chút ít nhẹ nhàng. Nhưng không có bất kỳ động tác dư thừa nào, hai ngón tay khép lại ở một chỗ, nhẹ điểm ra.
Bàn tay của hắn không có chút lực lượng nào, giống như chỉ bằng vào thân thể, cũng giống như dưới tình thế vội vàng cấp bách nghênh đón, không có bất kỳ uy lực.
- Không biết sống chết!
Thấy một tiểu tử Vương cảnh dám dùng ngón tay ngăn cản một chưởng toàn lực của cường giả Hoàng cảnh trung phẩm như hắn, Thư Thành liên tục cười lạnh, năm ngón tay mở ra, muốn bóp vỡ bàn tay của đối phương,.
Ai ngờ còn không có tiếp xúc ngón tay, con ngươi co rụt lại, cảm thấy lạnh cả người.
Tu vi đạt tới cấp bậc như hắn, đã có thể trước thời hạn dự đoán nguy hiểm.
- Nguy rồi...
Sắc mặt trầm xuống, muốn rút tay về, nhưng đã chậm!
- Phá!
Nương theo thiếu niên hừ lạnh, ngón tay của hắn điểm trên lòng bàn tay của Thư Thành.
Động tác của hắn nhẹ nhàng linh động, giống như không có lực lượng gì, nhưng thân là người trong cuộc, trong nội tâm Thư Thành lộ ra sợ hãi nồng đậm, một loại cảm giác khủng hoảng mãnh liệt lan tràn toàn thân, không ngừng run rẩy.
Rắc rắc!
Bất quá đã chậm, bàn tay tiếp xúc ngón tay của đối phương giống như đồ sứ đụng phải đá, thanh âm rắc rắc rắc rắc không ngừng vang lên, từng vết rách lấy địa phương ngón tay của thiếu niên điểm trúng bắt đầu, lan tràn toàn bộ cánh tay.
Rào!
Thời gian nháy con mắt, toàn bộ cánh tay vỡ vụn, hóa thành bụi phấn rơi trên mặt đất.
- Cái này...
- Đây là chuyện gì xảy ra?
Vốn người người đều cho rằng thiếu niên này phải xui xẻo, ai ngờ kết cục nghịch chuyển, cánh tay của Thư Thành bị chấn thành bụi phấn, tất cả mọi người sửng sốt.
Đây là cánh tay, huyết nhục chi khu, dựa theo tình huống bình thường, cho dù chặt đứt, cũng sẽ có máu tươi chảy ra, huyết nhục văng tung tóe... Bây giờ lại như đồ sứ bể thành bụi phấn, một giọt huyết dịch cũng không chảy ra, rốt cuộc là tình huống gì?
- Không gian nổ tung của cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong... Ngươi là cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong?
Cánh tay của Thư Thành vỡ vụn, liên tiếp lui về phía sau, từ trong ánh mắt phát ra sợ hãi nồng đậm.
Người khác không nhận ra chiêu này đáng sợ, nhưng hắn rất biết, đây là năng lực không gian vỡ vụn chỉ cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong mới có, mới vừa rồi cánh tay hắn tan vỡ, trên thực tế là đối phương dùng năng lực cường đại khuấy nát không gian, không gian cũng tan nát, cánh tay ở trong không gian này tự nhiên cũng không đở được, vỡ thành bụi bậm!
Tình huống như vậy, mỗi một khối thịt vụn đều bị không gian nổ tung bao bọc, tự nhiên không có huyết dịch chảy ra, thậm chí ngay cả vỡ thành cái dạng gì, cũng không thấy được!
Không để ý tới hắn nói nhảm, Nhiếp Vân xoay người tiếp tục đi tới trung niên.
Hắn không có thực lực Hoàng cảnh đỉnh phong, nhiều nhất chỉ có Vương cảnh đỉnh phong, mặc dù có thể làm ra hiệu quả này, chỉ là mấy ngày nay cảm ngộ ở Tàng Thư khố!
Lợi dụng không gian chi lực của thế giới nạp vật nổ tung, đưa tới không gian của Hoàn Vũ Thần giới xuất hiện vết rách, cho dù gần người, uy lực cũng bất quá là Hoàng cảnh thượng phẩm, có thể có hiệu quả này, thứ nhất, Thư Thành khinh địch, thứ hai, không gian chi lực của thế giới nạp vật tản mát ra, hắn có thể rõ ràng cảm nhận điểm yếu kém trong chiêu số của đối phương, tiến hành lợi dụng!
Nếu như lực công kích của đối phương nhỏ một chút, khẳng định sẽ không nghiêm trọng như vậy, hết lần này tới lần khác không có nương tay, kết quả không cần nói cũng biết, bị thương càng đáng sợ hơn, giống như gặp phải cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong công kích!
- Ngươi...
Thấy thiếu niên không quan tâm hắn, Thư Thành lộ ra vẻ nổi nóng, nhưng không dám ra tay, nếu đối phương quả thật là cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong, loại tu vi như hắn, ở trước mặt người ta ngay cả con kiến hôi cũng không tính.
Bất quá, hắn không dám tìm Nhiếp Vân phiền toái, Nhiếp Vân lại không có ý định bỏ qua hắn, đối với loại ác bá này, không nên có thương hại cùng đồng tình.
Bàn tay lộn một cái, một mảng lớn Hỏa Thần Tệ như mây đen rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng ầm… ngay sau đó, một thanh âm nhàn nhạt vang lên, giống như đang nói một sự tình đơn giản.
- Đây là hai ức Hỏa Thần Tệ, người nào giết hắn, chính là của người đó!
Bất quá, thời điểm hắn tự nhận là đối phương nhất định sẽ thỏa hiệp, thiếu niên khoát tay một cái:
- Không cần! Ta đã tìm được người thích hợp!
Nói xong xoay người đi tới trung niên cách đó không xa.
- Tìm chết...
Đang nói chuyện bị cắt đứt, không cho chút mặt mũi nào, Thư Thành có chút dử tợn.
Ở chỗ này xưng bá không biết bao lâu, cho tới bây giờ còn chưa thấy qua khách hàng cố chấp như vậy!
Nếu như thực lực của ngươi cường đại thì thôi, nhìn cử chỉ động tác, trên người tản ra khí tức, bất quá là Vương cảnh, thực lực như vậy cũng dám làm càn, xem ra thật là không muốn sống!
Hừ lạnh một tiếng, lòng bàn chân của Thư Thành di chuyển, thân thể giống như ảo ảnh đánh tới, năm ngón tay mở ra, mang cảm giác áp bách nồng nặc, giống như sóng gió kinh hoàng.
Lực lượng giới vực đặc hữu của Hoàng cảnh trung kỳ, giống như muốn xé rách không gian, trong phút chốc đi tới sau lưng Nhiếp Vân.
Hắn cũng không phải là muốn giết người này, mà là muốn lập uy, một hạ mã uy, cho đối phương biết không chọn mình sẽ như thế nào!
- Lớn mật!
Ngụy Bất Tân ở một bên không có nghĩ tới Thư Thành này dám hạ thủ với khách hàng, bị dọa sợ đến mặt biến sắc, vọt tới phía trước.
Trước mắt là khách hàng lớn, là tồn tại tiện tay ném ra vài tỷ, dẫn hắn tới thuê người, là vì kết quan hệ tốt. Vạn nhất bởi vì gia hoả này mà đắc tội, ai cũng không gánh nổi trách nhiệm.
- Vèo!
Còn chưa đến bên cạnh Thư Thành, một đạo hàn mang đâm lên.
Thư Thành sớm biết hắn sẽ ngăn trở, giữ lại hậu thủ, hàn mang chính là lưu lại, mang lực lượng cường đại của Hoàng cảnh trung kỳ đâm rách không gian, đi tới bên cạnh.
- Đáng ghét!
Mặc dù Ngụy Bất Tân là một thương nhân, thực lực lại không thể khinh thường, năm ngón tay như câu, tựa như thiết trảo, nhẹ nhàng bóp một cái, liền bóp vỡ kiếm mang, bất quá mặc dù tốc độ của hắn mau, nhưng bị cái này chận đánh, đã chậm, Thư Thành giương tay đã tới lưng Nhiếp Vân.
- Hắc hắc, ta sẽ không giết ngươi, nhưng sẽ để cho ngươi nhớ dạy dỗ! Để cho ngươi biết hậu quả không nghe khuyên bảo...
Đã sớm đoán ra Ngụy Bất Tân không kịp cứu viện, Thư Thành cười hắc hắc, bàn tay đè xuống.
Hô!
Thời điểm tất cả mọi người cảm thấy thiếu niên sẽ xui xẻo, thiếu niên chậm rãi xoay người lại.
Động tác không nhanh, thậm chí có chút ít nhẹ nhàng. Nhưng không có bất kỳ động tác dư thừa nào, hai ngón tay khép lại ở một chỗ, nhẹ điểm ra.
Bàn tay của hắn không có chút lực lượng nào, giống như chỉ bằng vào thân thể, cũng giống như dưới tình thế vội vàng cấp bách nghênh đón, không có bất kỳ uy lực.
- Không biết sống chết!
Thấy một tiểu tử Vương cảnh dám dùng ngón tay ngăn cản một chưởng toàn lực của cường giả Hoàng cảnh trung phẩm như hắn, Thư Thành liên tục cười lạnh, năm ngón tay mở ra, muốn bóp vỡ bàn tay của đối phương,.
Ai ngờ còn không có tiếp xúc ngón tay, con ngươi co rụt lại, cảm thấy lạnh cả người.
Tu vi đạt tới cấp bậc như hắn, đã có thể trước thời hạn dự đoán nguy hiểm.
- Nguy rồi...
Sắc mặt trầm xuống, muốn rút tay về, nhưng đã chậm!
- Phá!
Nương theo thiếu niên hừ lạnh, ngón tay của hắn điểm trên lòng bàn tay của Thư Thành.
Động tác của hắn nhẹ nhàng linh động, giống như không có lực lượng gì, nhưng thân là người trong cuộc, trong nội tâm Thư Thành lộ ra sợ hãi nồng đậm, một loại cảm giác khủng hoảng mãnh liệt lan tràn toàn thân, không ngừng run rẩy.
Rắc rắc!
Bất quá đã chậm, bàn tay tiếp xúc ngón tay của đối phương giống như đồ sứ đụng phải đá, thanh âm rắc rắc rắc rắc không ngừng vang lên, từng vết rách lấy địa phương ngón tay của thiếu niên điểm trúng bắt đầu, lan tràn toàn bộ cánh tay.
Rào!
Thời gian nháy con mắt, toàn bộ cánh tay vỡ vụn, hóa thành bụi phấn rơi trên mặt đất.
- Cái này...
- Đây là chuyện gì xảy ra?
Vốn người người đều cho rằng thiếu niên này phải xui xẻo, ai ngờ kết cục nghịch chuyển, cánh tay của Thư Thành bị chấn thành bụi phấn, tất cả mọi người sửng sốt.
Đây là cánh tay, huyết nhục chi khu, dựa theo tình huống bình thường, cho dù chặt đứt, cũng sẽ có máu tươi chảy ra, huyết nhục văng tung tóe... Bây giờ lại như đồ sứ bể thành bụi phấn, một giọt huyết dịch cũng không chảy ra, rốt cuộc là tình huống gì?
- Không gian nổ tung của cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong... Ngươi là cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong?
Cánh tay của Thư Thành vỡ vụn, liên tiếp lui về phía sau, từ trong ánh mắt phát ra sợ hãi nồng đậm.
Người khác không nhận ra chiêu này đáng sợ, nhưng hắn rất biết, đây là năng lực không gian vỡ vụn chỉ cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong mới có, mới vừa rồi cánh tay hắn tan vỡ, trên thực tế là đối phương dùng năng lực cường đại khuấy nát không gian, không gian cũng tan nát, cánh tay ở trong không gian này tự nhiên cũng không đở được, vỡ thành bụi bậm!
Tình huống như vậy, mỗi một khối thịt vụn đều bị không gian nổ tung bao bọc, tự nhiên không có huyết dịch chảy ra, thậm chí ngay cả vỡ thành cái dạng gì, cũng không thấy được!
Không để ý tới hắn nói nhảm, Nhiếp Vân xoay người tiếp tục đi tới trung niên.
Hắn không có thực lực Hoàng cảnh đỉnh phong, nhiều nhất chỉ có Vương cảnh đỉnh phong, mặc dù có thể làm ra hiệu quả này, chỉ là mấy ngày nay cảm ngộ ở Tàng Thư khố!
Lợi dụng không gian chi lực của thế giới nạp vật nổ tung, đưa tới không gian của Hoàn Vũ Thần giới xuất hiện vết rách, cho dù gần người, uy lực cũng bất quá là Hoàng cảnh thượng phẩm, có thể có hiệu quả này, thứ nhất, Thư Thành khinh địch, thứ hai, không gian chi lực của thế giới nạp vật tản mát ra, hắn có thể rõ ràng cảm nhận điểm yếu kém trong chiêu số của đối phương, tiến hành lợi dụng!
Nếu như lực công kích của đối phương nhỏ một chút, khẳng định sẽ không nghiêm trọng như vậy, hết lần này tới lần khác không có nương tay, kết quả không cần nói cũng biết, bị thương càng đáng sợ hơn, giống như gặp phải cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong công kích!
- Ngươi...
Thấy thiếu niên không quan tâm hắn, Thư Thành lộ ra vẻ nổi nóng, nhưng không dám ra tay, nếu đối phương quả thật là cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong, loại tu vi như hắn, ở trước mặt người ta ngay cả con kiến hôi cũng không tính.
Bất quá, hắn không dám tìm Nhiếp Vân phiền toái, Nhiếp Vân lại không có ý định bỏ qua hắn, đối với loại ác bá này, không nên có thương hại cùng đồng tình.
Bàn tay lộn một cái, một mảng lớn Hỏa Thần Tệ như mây đen rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng ầm… ngay sau đó, một thanh âm nhàn nhạt vang lên, giống như đang nói một sự tình đơn giản.
- Đây là hai ức Hỏa Thần Tệ, người nào giết hắn, chính là của người đó!
Bình luận truyện