Vô Tận Đan Điền
Chương 295: Ngươi đi dẫn đường (2)
- Tề Dương công tử, hiện tại ta hỏi ngươi, có trị liệu cho Vân Đồng hay không? Hắn đã bị thương!
- Ha ha, Bách Hoa Tông chủ không nên gấp gáp, thương thế khẳng định phải trị liệu, hiện tại không phải lúc, ngươi cũng biết nơi này là biển sâu, nếu quả thật chân khí không đủ, hơi không cẩn thận sẽ chết, ta thân là người dẫn đầu mọi người, nếu quả thật xảy ra chuyện gì chẳng phải hại các ngươi hay sao? Như vậy đi, chờ chúng ta ra khỏi đáy biển lại trị liệu cho hắn!
Tề Dương công tử vừa cười vừa nói.
- Rời khỏi đáy biển? Ngươi...
Thân thể Bách Hoa Tu run rẩy.
Lần này nàng chân chính gặp được vô sỉ, vừa rồi Mộc Thắng Tuyết chỉ là chân tiểu nhân, hiện tại Tề Dương công tử chính là ngụy quân tử, ra khỏi đáy biển mới trị liệu... Loại thương thế này còn có thể đi ra ngoài sao? Chỉ sợ còn chưa ra ngoài đã chết rồi.
- Nhiếp... Vân Đồng, là ta thực xin lỗi ngươi, không nên kéo ngươi vào việc này.
Tuy nội tâm tức giận nhưng nàng cũng biết, chính mình căn bản không có khả năng làm gì đối phương, đôi mắt của nàng ảm đạm đi tới trước mặt Nhiếp Vân, vẻ mặt áy náy.
Nếu như không phải mình mời, hiện tại thiếu niên này còn làm hoàng đế đế quốc, uy phong bát diện, cũng không phải như hiện tại tùy thời sẽ chết đi.
- Ha ha, ta mạng lớn, sẽ không dễ dàng chết như vậy...
Thấy Bách Hoa Tu vì chính mình mà cãi lộn với Tề Dương công tử, nội tâm Nhiếp Vân hơi có chút cảm động.
- Đây là Kiền Khánh Đại Hoàn Đan,lúc trước ta rời khỏi tông môn đã mang theo bên người, nó có tác dụng trị liệu thương thế rất tốt, ngươi ăn đi.
Thiếu niên càng nói như vậy, Bách Hoa Tu càng cảm thấy hổ thẹn, xuất ra một viên đan được đưa qua.
Nhiếp Vân tiếp nhận đan dược và cảm ứng được sinh cơ bành trướng bên trong, đây là thánh dược chữa thương.
Nhiếp Vân đừng nói không có bị thương, cho dù bị thương cũng có đan điền trị liệu, loại đan dược này lúc bình thường không có tác dụng nhưng vào lúc nguy cấp sẽ cứu mạng bản thân.
- Ngươi cầm đi, về sau nguy hiểm rất nhiều, có lẽ ngươi còn sử dụng tới...
- Ta không cần!
Bách Hoa Tu vẻ mặt kiên trì.
Nhìn bộ dáng nàng như thế, Nhiếp Vân biết rõ không cách nào chối từ, đành phải bắt lấy đan dược, mặt ngoài giả bộ như nuốt vào nhưng trên thực tế đã thu vào trong đan điền nạp vật, sau đó lại ngụy trang sắc mặt tốt rất nhiều, dường như đan dược có hiệu quả.
- Tốt, đừng tình chàng ý thiếp, chúng ta bây giờ đi nhanh về phía trước, nếu như các ngươi không đi, chúng ta i trước!
Nhìn Bách Hoa Tu đối xử tốt với thiếu niên, ánh mắt Tề Dương mang theo hận ý, hắn hừ lạnh một tiếng sau đó quay người đi về phía trước.
- Các ngươi muốn chết ở chỗ này thì ta không ngăn cản...
Đi ngang qua bên cạnh hai người, Mộc Thắng Tuyết cười lạnh, bộ dáng đắc ý nói không nên lời, dường như oán khí tích lũy từ trước tới giờ đã biến mất.
- Chúng ta cũng đi thôi!
Không để ý tới bộ dạng tiểu nhân đắc chí của hắn, hai người Nhiếp Vân và Bách Hoa Tu theo sát phía sau.
...
- Chúng ta đã bước vào yêu minh cổ đạo, xem ra không thể rút lui, chỉ có tiến vào a ngục chi môn mới có thể tìm kiếm sinh cơ!
Mọi người tiếp tục tiến lên phía trước, lúc này xuất hiện trước địa ngục chi môn ngâm đen.
Địa ngục chi môn, đi thông địa ngục thông đạo, hơi không chú ý sẽ chết ngay lập tức.
- Vân Đồng, vừa rồi ngươi xung trận ngựa lên trước phong độ tư thái làm chúng ta thổn thức, địa ngục chi môn này chắc chắn không thể làm gì ngươi, ngươi nên đi trước dò đường cho mọi người đi.
Đi vào trước cửa, Mộc Thắng Tuyết lên tiếng.
- Mộc Thắng Tuyết, ngươi đừng khinh người quá đáng!
Bách Hoa Tu thở phào, trên mặt ngọc của nàng ngưng trọng, nàng đang súc thế, dường như chỉ cần đối phương tiếp tục nói nhảm thì nàng sẽ động thủ ngay lập tức.
- Bách Hoa sư muội, ngươi nói chuyện với sư huynh như vậy có phải không quá quy củ hay không?
Mộc Thắng Tuyết cũng không thèm để ý, hắn lãnh đạm lên lên tiếng.
Thực lực Bách Hoa Tu thấp nhất trong đám người, Mộc Thắng Tuyết căn bản không sợ.
- Vân Đồng bị thương nặng, căn bản không thể đi trơớc dẫn đường, ngươi buộc hắn như thế là có ý gì?
Bách Hoa Tu cũng biết đối phương lợi hại, lời nói băng hàn.
- Có ý gì? Ha ha, đương nhiên là vì cứu mọi người?
Mộc Thắng Tuyết nói đến đây liền nhìn sang Nhiếp Vân.
- Vân Đồng, vì an nguy của mọi người, ta cảm thấy ngươi đi là thích hợp nhất, có lẽ ngươi không có ý kiến chứ?
- Ta có ý kiến!
Nhiếp Vân giả ra bộ dáng oán giận.
- Trước kia thời điểm gặp được Ám Kim Lãnh Thủy, Tề Dương công tử vọt tới phía trước nhất, đánh chết Thú Vương ta xung trận lên trước, Âu Dương huynh là Tường Thủy sư, không thể mạo hiểm, còn lại đều là nữ tử, nói như thế nào đi nữa, cũng nên là Mộc huynh xuất đầu a, sao còn để cho ta tiếp tục lên trước?
- Ta xuất đầu? Ánh mắt của ngươi không mù a! Chẳng lẽ còn chưa hiểu thân phận cùng địa vị của mình? Nếu bây giờ ngươi đi mà nói, Âu Dương huynh có lẽ còn có thể phá vỡ dòng nước bên cạnh ngươi, cho ngươi khôi phục một ít chân khí, bằng không thì, không có Tường Thủy sư trợ giúp, ngươi đợi đến khốn chết ở đây a!
Mộc Thắng Tuyết cười lạnh.
- Ngươi nói cái gì?
Nhiếp Vân mặt mũi tràn đầy lửa giận.
- Tề Dương công tử, chúng ta là một liên minh, vừa rồi ta đánh chết Thú Vương tiêu hao quá lớn, chỗ tốt gì cũng không được đến, không nói cái khác, hiện tại chân khí hao tổn, còn bị trọng thương, cho dù ngươi không giúp ta chữa thương, chẳng lẻ không thể để cho Âu Dương huynh thay ta khôi phục chân khí?
- Không nên gấp gáp, ta cũng không nói không cho ngươi khôi phục, nhưng Địa Ngục môn này cũng nên có người xông a! Ngươi ngoan ngoãn đi vào, bảo hộ mọi người an toàn, Âu Dương huynh tự nhiên sẽ giúp ngươi tách nước biển ra, cho ngươi có thời gian khôi phục chân khí!
Thanh âm của Tề Dương bất âm bất dương nói.
- Các ngươi...
Nhiếp Vân giả bộ như trong cơn giận dữ, quay đầu nhìn về phía Âu Dương Thành.
- Âu Dương huynh, bọn hắn nói cũng là ý của ngươi?
- Tề Dương công tử là thủ lĩnh của chúng ta, lời nói của hắn tự nhiên là ý của ta, đám người chúng ta tách nước biển, cũng là cần lực lượng, nếu như một người tác dụng gì cũng không có, ta tự nhiên sẽ không không công lãng phí khí lực!
Âu Dương Thành hiển nhiên đã cùng Tề Dương, Mộc Thắng Tuyết vụng trộm thương nghị rồi, vặn eo bẻ cổ, nhàn nhạt nói ra.
- Ha ha, Bách Hoa Tông chủ không nên gấp gáp, thương thế khẳng định phải trị liệu, hiện tại không phải lúc, ngươi cũng biết nơi này là biển sâu, nếu quả thật chân khí không đủ, hơi không cẩn thận sẽ chết, ta thân là người dẫn đầu mọi người, nếu quả thật xảy ra chuyện gì chẳng phải hại các ngươi hay sao? Như vậy đi, chờ chúng ta ra khỏi đáy biển lại trị liệu cho hắn!
Tề Dương công tử vừa cười vừa nói.
- Rời khỏi đáy biển? Ngươi...
Thân thể Bách Hoa Tu run rẩy.
Lần này nàng chân chính gặp được vô sỉ, vừa rồi Mộc Thắng Tuyết chỉ là chân tiểu nhân, hiện tại Tề Dương công tử chính là ngụy quân tử, ra khỏi đáy biển mới trị liệu... Loại thương thế này còn có thể đi ra ngoài sao? Chỉ sợ còn chưa ra ngoài đã chết rồi.
- Nhiếp... Vân Đồng, là ta thực xin lỗi ngươi, không nên kéo ngươi vào việc này.
Tuy nội tâm tức giận nhưng nàng cũng biết, chính mình căn bản không có khả năng làm gì đối phương, đôi mắt của nàng ảm đạm đi tới trước mặt Nhiếp Vân, vẻ mặt áy náy.
Nếu như không phải mình mời, hiện tại thiếu niên này còn làm hoàng đế đế quốc, uy phong bát diện, cũng không phải như hiện tại tùy thời sẽ chết đi.
- Ha ha, ta mạng lớn, sẽ không dễ dàng chết như vậy...
Thấy Bách Hoa Tu vì chính mình mà cãi lộn với Tề Dương công tử, nội tâm Nhiếp Vân hơi có chút cảm động.
- Đây là Kiền Khánh Đại Hoàn Đan,lúc trước ta rời khỏi tông môn đã mang theo bên người, nó có tác dụng trị liệu thương thế rất tốt, ngươi ăn đi.
Thiếu niên càng nói như vậy, Bách Hoa Tu càng cảm thấy hổ thẹn, xuất ra một viên đan được đưa qua.
Nhiếp Vân tiếp nhận đan dược và cảm ứng được sinh cơ bành trướng bên trong, đây là thánh dược chữa thương.
Nhiếp Vân đừng nói không có bị thương, cho dù bị thương cũng có đan điền trị liệu, loại đan dược này lúc bình thường không có tác dụng nhưng vào lúc nguy cấp sẽ cứu mạng bản thân.
- Ngươi cầm đi, về sau nguy hiểm rất nhiều, có lẽ ngươi còn sử dụng tới...
- Ta không cần!
Bách Hoa Tu vẻ mặt kiên trì.
Nhìn bộ dáng nàng như thế, Nhiếp Vân biết rõ không cách nào chối từ, đành phải bắt lấy đan dược, mặt ngoài giả bộ như nuốt vào nhưng trên thực tế đã thu vào trong đan điền nạp vật, sau đó lại ngụy trang sắc mặt tốt rất nhiều, dường như đan dược có hiệu quả.
- Tốt, đừng tình chàng ý thiếp, chúng ta bây giờ đi nhanh về phía trước, nếu như các ngươi không đi, chúng ta i trước!
Nhìn Bách Hoa Tu đối xử tốt với thiếu niên, ánh mắt Tề Dương mang theo hận ý, hắn hừ lạnh một tiếng sau đó quay người đi về phía trước.
- Các ngươi muốn chết ở chỗ này thì ta không ngăn cản...
Đi ngang qua bên cạnh hai người, Mộc Thắng Tuyết cười lạnh, bộ dáng đắc ý nói không nên lời, dường như oán khí tích lũy từ trước tới giờ đã biến mất.
- Chúng ta cũng đi thôi!
Không để ý tới bộ dạng tiểu nhân đắc chí của hắn, hai người Nhiếp Vân và Bách Hoa Tu theo sát phía sau.
...
- Chúng ta đã bước vào yêu minh cổ đạo, xem ra không thể rút lui, chỉ có tiến vào a ngục chi môn mới có thể tìm kiếm sinh cơ!
Mọi người tiếp tục tiến lên phía trước, lúc này xuất hiện trước địa ngục chi môn ngâm đen.
Địa ngục chi môn, đi thông địa ngục thông đạo, hơi không chú ý sẽ chết ngay lập tức.
- Vân Đồng, vừa rồi ngươi xung trận ngựa lên trước phong độ tư thái làm chúng ta thổn thức, địa ngục chi môn này chắc chắn không thể làm gì ngươi, ngươi nên đi trước dò đường cho mọi người đi.
Đi vào trước cửa, Mộc Thắng Tuyết lên tiếng.
- Mộc Thắng Tuyết, ngươi đừng khinh người quá đáng!
Bách Hoa Tu thở phào, trên mặt ngọc của nàng ngưng trọng, nàng đang súc thế, dường như chỉ cần đối phương tiếp tục nói nhảm thì nàng sẽ động thủ ngay lập tức.
- Bách Hoa sư muội, ngươi nói chuyện với sư huynh như vậy có phải không quá quy củ hay không?
Mộc Thắng Tuyết cũng không thèm để ý, hắn lãnh đạm lên lên tiếng.
Thực lực Bách Hoa Tu thấp nhất trong đám người, Mộc Thắng Tuyết căn bản không sợ.
- Vân Đồng bị thương nặng, căn bản không thể đi trơớc dẫn đường, ngươi buộc hắn như thế là có ý gì?
Bách Hoa Tu cũng biết đối phương lợi hại, lời nói băng hàn.
- Có ý gì? Ha ha, đương nhiên là vì cứu mọi người?
Mộc Thắng Tuyết nói đến đây liền nhìn sang Nhiếp Vân.
- Vân Đồng, vì an nguy của mọi người, ta cảm thấy ngươi đi là thích hợp nhất, có lẽ ngươi không có ý kiến chứ?
- Ta có ý kiến!
Nhiếp Vân giả ra bộ dáng oán giận.
- Trước kia thời điểm gặp được Ám Kim Lãnh Thủy, Tề Dương công tử vọt tới phía trước nhất, đánh chết Thú Vương ta xung trận lên trước, Âu Dương huynh là Tường Thủy sư, không thể mạo hiểm, còn lại đều là nữ tử, nói như thế nào đi nữa, cũng nên là Mộc huynh xuất đầu a, sao còn để cho ta tiếp tục lên trước?
- Ta xuất đầu? Ánh mắt của ngươi không mù a! Chẳng lẽ còn chưa hiểu thân phận cùng địa vị của mình? Nếu bây giờ ngươi đi mà nói, Âu Dương huynh có lẽ còn có thể phá vỡ dòng nước bên cạnh ngươi, cho ngươi khôi phục một ít chân khí, bằng không thì, không có Tường Thủy sư trợ giúp, ngươi đợi đến khốn chết ở đây a!
Mộc Thắng Tuyết cười lạnh.
- Ngươi nói cái gì?
Nhiếp Vân mặt mũi tràn đầy lửa giận.
- Tề Dương công tử, chúng ta là một liên minh, vừa rồi ta đánh chết Thú Vương tiêu hao quá lớn, chỗ tốt gì cũng không được đến, không nói cái khác, hiện tại chân khí hao tổn, còn bị trọng thương, cho dù ngươi không giúp ta chữa thương, chẳng lẻ không thể để cho Âu Dương huynh thay ta khôi phục chân khí?
- Không nên gấp gáp, ta cũng không nói không cho ngươi khôi phục, nhưng Địa Ngục môn này cũng nên có người xông a! Ngươi ngoan ngoãn đi vào, bảo hộ mọi người an toàn, Âu Dương huynh tự nhiên sẽ giúp ngươi tách nước biển ra, cho ngươi có thời gian khôi phục chân khí!
Thanh âm của Tề Dương bất âm bất dương nói.
- Các ngươi...
Nhiếp Vân giả bộ như trong cơn giận dữ, quay đầu nhìn về phía Âu Dương Thành.
- Âu Dương huynh, bọn hắn nói cũng là ý của ngươi?
- Tề Dương công tử là thủ lĩnh của chúng ta, lời nói của hắn tự nhiên là ý của ta, đám người chúng ta tách nước biển, cũng là cần lực lượng, nếu như một người tác dụng gì cũng không có, ta tự nhiên sẽ không không công lãng phí khí lực!
Âu Dương Thành hiển nhiên đã cùng Tề Dương, Mộc Thắng Tuyết vụng trộm thương nghị rồi, vặn eo bẻ cổ, nhàn nhạt nói ra.
Bình luận truyện