Vô Tận Đan Điền
Chương 2986: Hồn Tiêu Đoạn Trường Phấn
Đây là chuyện không có cách nào, vương tử tranh đấu, so với tưởng tượng càng đáng sợ hơn.
- Không được, vô luận từ phương diện nào, rơi vào trong tay người này, cũng không có trái cây ngon để ăn, nhất định phải chạy trốn!
Biết những thứ này, tinh thần của Nhiếp Vân động một cái, không gian chi lực của thế giới nạp vật tán dật, nhẹ nhàng điểm một cái, không gian trước mắt nổ tung.
Rào!
Không gian vỡ vụn, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy lực lượng đối phương chộp vào trên người mình bị chặt đứt, cả người rơi xuống dưới.
- Đi!
Ánh mắt híp một cái, trước mắt có một đạo ánh sáng thoáng qua, Chức Nữ toa bị hắn ném ra, thân thể chui vào trong đó, ầm… Thần binh Hoàng cảnh đỉnh phong này hóa thành một đạo thẳng tắp, phá không mà đi.
- Thần binh phi hành Hoàng cảnh đỉnh phong? Không nghĩ tới thủ đoạn còn không ít! Bất quá, muốn từ trong tay ta chạy trốn, nào có dễ dàng như vậy!
Lực lượng bị ngăn chặn, Nam Hoa lão tiên hơi có chút ngoài ý muốn, bất quá ngay sau đó mặt đầy dử tợn, bước chân bước ra, mấy trăm dặm khoảng cách biến mất ở dưới chân hắn, một bàn tay lăng không chộp tới Chức Nữ toa.
Mặc dù cấp bậc của Chức Nữ toa rất cao, nhưng tu vi của Nhiếp Vân quá thấp, cho dù toàn lực thúc giục, cũng chỉ có thể phát huy mấy phần trăm tốc độ, xa xa không cản nổi Hoàng cảnh viên mãn.
- Đi xuống đi!
Đi tới bên cạnh Chức Nữ toa, tay hắn nhẹ nhàng run lên.
Ầm!
Nhiếp Vân còn chưa kịp phản ứng, một cổ lực lượng từ bên ngoài chảy vào, ngực giống như bị đá lớn đánh trúng, sắc mặt đỏ lên, phun ra một ngụm máu tươi.
Phốc!
Mặc dù đối phương công kích là Chức Nữ toa, nhưng lực lượng quá lớn, cho dù hắn giấu ở trong đó vẫn bị công kích.
Vèo!
Hắn bị thương, Chức Nữ toa mất đi khống chế, từ không trung ngã xuống, đụng vào trên dãy núi, đá vụn tung tóe, đập ra một cái hố to lớn.
- Thu!
Giùng giằng chui ra ngoài, bàn tay trảo một cái, thu Chức Nữ toa vào trong cơ thể.
Chức Nữ toa cũng không cách nào chạy trốn, xem ra phải chết ở chỗ này.
- Hắc hắc, ngươi trốn a? Càng trốn ta bắt được sẽ càng hưng phấn!
Nam Hoa lão tiên thấy động tác của hắn cũng không xuất thủ lần nữa, mà trong mắt tràn đầy khoái cảm tàn nhẫn, tựa hồ người trước mắt này đã thành chuột nhỏ của hắn, muốn nhìn đối phương giãy giụa trước khi chết.
- Ta không trốn... Dù sao cũng không trốn thoát, chỉ muốn trước khi chết biết một ít chuyện, ta từ Hồng Hà Môn đi ra ngụy trang rất tốt, ngươi là làm sao phát hiện?
Biết không trốn thoát, Nhiếp Vân không giãy giụa vô vị nữa, mà mgừng lại, nghi ngờ hỏi.
- Hắc hắc, dù sao ngươi cũng sắp chết, nói cho ngươi nghe cũng không có gì, ngươi ngụy trang rất tốt, dựa theo đạo lý bình thường, ta không cách nào phát hiện, bất quá ngươi quá khinh thường thủ đoạn của ta! Ta có thể giải trăm độc, đạt đến thành tựu bây giờ, không phải nhãn lực lợi hại, cũng không phải thiên phú cao bao nhiêu, mà là... lỗ mũi! Cùng ngươi tỷ thí giải độc, ta biết khí tức trên người ngươi, đừng nói chỉ rời Hồng Hà Môn mấy trăm dặm, dù xa nữa cũng có thể tìm được!
Nam Hoa lão tiên cười lạnh một tiếng.
Hắn rất tự tin đối với thủ đoạn của mình, biết người trước mắt này căn bản không trốn thoát, cho nên cũng không cố kỵ giải thích.
- Lỗ mũi?
Nhiếp Vân sửng sốt một chút, giờ mới hiểu được.
Đối phương có thiên phú như vậy, khó trách không cách nào chạy trốn.
Mặc dù năng lực ngụy trang của hắn rất mạnh, nhưng vẫn sẽ thỉnh thoảng tản mát ra khí tức riêng của hắn, loại khí tức này, hư vô mờ mịt, nhìn cũng không thấy, rất nhiều người không phát hiện được, không nghĩ tới có thể bị người này ngửi ra.
Bất quá cũng khó trách, có thể lấy độc nhập đạo, đạt được thành tựu như ngày hôm nay, nếu như nói hắn chẳng qua là người bình thường, không có bất kỳ chỗ đặc thù, người nào cũng không tin.
- Xem ra ta bị bắt không oan... Đã như vậy ngươi động thủ đi!
Nhiếp Vân lắc đầu một cái.
Không cách nào chạy trốn, cũng không cách nào phản kháng, cho dù hắn không muốn chết cũng không có biện pháp!
- Động thủ? Thiếu chút nữa độc chết ta, ngươi cảm thấy ta sẽ dễ dàng giết ngươi như vậy? Ta muốn cho ngươi ăn độc lợi hại nhất thiên hạ, hơn nữa giúp ta chế biến ra giải dược...
Mặt mũi của Nam Hoa lão tiên dử tợn đáng sợ, bàn tay động một cái, Nhiếp Vân giống như bị một sợi giây thừng giam cầm, bị hắn bắt.
- Hắc hắc, trước nếm thử một chút Hồn Tiêu Đoạn Trường Phấn của ta a!
Nắm Nhiếp Vân lên, bàn tay bắn ra, một bột phấn màu trắng rơi vào trên mặt Nhiếp Vân, xuyên thấu qua da cùng lỗ chân lông thấm vào trong cơ thể.
- A...
Kịch độc vào cơ thể, Nhiếp Vân nhất thời cảm thấy đầu chảy mồ hôi lạnh, đau đớn kịch liệt đâm thẳng thần kinh, cảm giác ruột cũng sắp đứt.
- Hồn Tiêu Đoạn Trường Phấn là độc dược ta đặc biệt phối trí, có thể ma diệt hồn phách con người, hơn nữa ăn mòn nội tạng, để cho người ta một ngày ba mất hồn, ba đoạn trường, chịu đựng đau đớn kịch liệt nhất thế gian, bất quá trúng loại độc này trong thời gian ngắn sẽ không chết, dù ngươi chỉ có thực lực Vương cảnh cũng không chết được...
Thấy thân thể thiếu niên nổi lên phản ứng, Nam Hoa lão tiên cười hắc hắc, ánh mắt lộ ra tàn nhẫn nồng nặc.
Hắn hao tổn mặt mũi lớn như vậy, nay bắt được đối thủ, làm sao có thể tùy tiện bỏ qua!
Hắn cả đời chơi kịch độc, đối với độc dược hiểu cực sâu, nếu bắt được đối phương, tự nhiên muốn bắt đối phương thử độc, nếu không khó giải mối hận trong lòng!
- Ngươi... Ngươi...
Nhiếp Vân đầu chảy mồ hôi lạnh, cả người không ngừng run run, sắc mặt trở nên trắng bệch, nhìn dáng vẻ của hắn muốn nói lại một câu cũng nói không được.
- Thế nào? Loại độc này rất đã ghiền a, ta lúc ba tuổi, cả nhà bị người giết chết, nhưng cừu nhân không giết ta, mà thu dưỡng ta... Ta biết ở tu vi không thắng được hắn, không biết phải hao phí bao nhiêu thời gian, nhưng dụng độc liền không giống, hao tốn mười năm nghiên chế ra loại kịch độc này, cho hắn dùng, đau đớn kịch liệt hành hạ suốt bốn mươi chín ngày, hắn thực không chịu nổi, mới tự sát mà chết... Năm đó ta mới mười bảy tuổi!
Sắc mặt Nam Hoa lão tiên dử tợn, tràn đầy khoái cảm báo thù, tựa hồ Nhiếp Vân đau đớn, có thể để cho hắn thỏa mãn tâm lý u ám.
- Ta không được... Ngươi thật là ác độc...
Tựa hồ Nhiếp Vân nghe không được hắn tự luyến nói, sắc mặt từ trắng bệch trở nên ngăm đen, toàn thân không ngừng run rẩy, ngay sau đó co quắp, thân thể thoáng một cái té xuống.
- Ân?
Nam Hoa lão tiên nhướng mày:
- Không phải đùa bỡn bịp bợm với ta, loại độc này sẽ không để cho ngươi chết!
- Không được, vô luận từ phương diện nào, rơi vào trong tay người này, cũng không có trái cây ngon để ăn, nhất định phải chạy trốn!
Biết những thứ này, tinh thần của Nhiếp Vân động một cái, không gian chi lực của thế giới nạp vật tán dật, nhẹ nhàng điểm một cái, không gian trước mắt nổ tung.
Rào!
Không gian vỡ vụn, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy lực lượng đối phương chộp vào trên người mình bị chặt đứt, cả người rơi xuống dưới.
- Đi!
Ánh mắt híp một cái, trước mắt có một đạo ánh sáng thoáng qua, Chức Nữ toa bị hắn ném ra, thân thể chui vào trong đó, ầm… Thần binh Hoàng cảnh đỉnh phong này hóa thành một đạo thẳng tắp, phá không mà đi.
- Thần binh phi hành Hoàng cảnh đỉnh phong? Không nghĩ tới thủ đoạn còn không ít! Bất quá, muốn từ trong tay ta chạy trốn, nào có dễ dàng như vậy!
Lực lượng bị ngăn chặn, Nam Hoa lão tiên hơi có chút ngoài ý muốn, bất quá ngay sau đó mặt đầy dử tợn, bước chân bước ra, mấy trăm dặm khoảng cách biến mất ở dưới chân hắn, một bàn tay lăng không chộp tới Chức Nữ toa.
Mặc dù cấp bậc của Chức Nữ toa rất cao, nhưng tu vi của Nhiếp Vân quá thấp, cho dù toàn lực thúc giục, cũng chỉ có thể phát huy mấy phần trăm tốc độ, xa xa không cản nổi Hoàng cảnh viên mãn.
- Đi xuống đi!
Đi tới bên cạnh Chức Nữ toa, tay hắn nhẹ nhàng run lên.
Ầm!
Nhiếp Vân còn chưa kịp phản ứng, một cổ lực lượng từ bên ngoài chảy vào, ngực giống như bị đá lớn đánh trúng, sắc mặt đỏ lên, phun ra một ngụm máu tươi.
Phốc!
Mặc dù đối phương công kích là Chức Nữ toa, nhưng lực lượng quá lớn, cho dù hắn giấu ở trong đó vẫn bị công kích.
Vèo!
Hắn bị thương, Chức Nữ toa mất đi khống chế, từ không trung ngã xuống, đụng vào trên dãy núi, đá vụn tung tóe, đập ra một cái hố to lớn.
- Thu!
Giùng giằng chui ra ngoài, bàn tay trảo một cái, thu Chức Nữ toa vào trong cơ thể.
Chức Nữ toa cũng không cách nào chạy trốn, xem ra phải chết ở chỗ này.
- Hắc hắc, ngươi trốn a? Càng trốn ta bắt được sẽ càng hưng phấn!
Nam Hoa lão tiên thấy động tác của hắn cũng không xuất thủ lần nữa, mà trong mắt tràn đầy khoái cảm tàn nhẫn, tựa hồ người trước mắt này đã thành chuột nhỏ của hắn, muốn nhìn đối phương giãy giụa trước khi chết.
- Ta không trốn... Dù sao cũng không trốn thoát, chỉ muốn trước khi chết biết một ít chuyện, ta từ Hồng Hà Môn đi ra ngụy trang rất tốt, ngươi là làm sao phát hiện?
Biết không trốn thoát, Nhiếp Vân không giãy giụa vô vị nữa, mà mgừng lại, nghi ngờ hỏi.
- Hắc hắc, dù sao ngươi cũng sắp chết, nói cho ngươi nghe cũng không có gì, ngươi ngụy trang rất tốt, dựa theo đạo lý bình thường, ta không cách nào phát hiện, bất quá ngươi quá khinh thường thủ đoạn của ta! Ta có thể giải trăm độc, đạt đến thành tựu bây giờ, không phải nhãn lực lợi hại, cũng không phải thiên phú cao bao nhiêu, mà là... lỗ mũi! Cùng ngươi tỷ thí giải độc, ta biết khí tức trên người ngươi, đừng nói chỉ rời Hồng Hà Môn mấy trăm dặm, dù xa nữa cũng có thể tìm được!
Nam Hoa lão tiên cười lạnh một tiếng.
Hắn rất tự tin đối với thủ đoạn của mình, biết người trước mắt này căn bản không trốn thoát, cho nên cũng không cố kỵ giải thích.
- Lỗ mũi?
Nhiếp Vân sửng sốt một chút, giờ mới hiểu được.
Đối phương có thiên phú như vậy, khó trách không cách nào chạy trốn.
Mặc dù năng lực ngụy trang của hắn rất mạnh, nhưng vẫn sẽ thỉnh thoảng tản mát ra khí tức riêng của hắn, loại khí tức này, hư vô mờ mịt, nhìn cũng không thấy, rất nhiều người không phát hiện được, không nghĩ tới có thể bị người này ngửi ra.
Bất quá cũng khó trách, có thể lấy độc nhập đạo, đạt được thành tựu như ngày hôm nay, nếu như nói hắn chẳng qua là người bình thường, không có bất kỳ chỗ đặc thù, người nào cũng không tin.
- Xem ra ta bị bắt không oan... Đã như vậy ngươi động thủ đi!
Nhiếp Vân lắc đầu một cái.
Không cách nào chạy trốn, cũng không cách nào phản kháng, cho dù hắn không muốn chết cũng không có biện pháp!
- Động thủ? Thiếu chút nữa độc chết ta, ngươi cảm thấy ta sẽ dễ dàng giết ngươi như vậy? Ta muốn cho ngươi ăn độc lợi hại nhất thiên hạ, hơn nữa giúp ta chế biến ra giải dược...
Mặt mũi của Nam Hoa lão tiên dử tợn đáng sợ, bàn tay động một cái, Nhiếp Vân giống như bị một sợi giây thừng giam cầm, bị hắn bắt.
- Hắc hắc, trước nếm thử một chút Hồn Tiêu Đoạn Trường Phấn của ta a!
Nắm Nhiếp Vân lên, bàn tay bắn ra, một bột phấn màu trắng rơi vào trên mặt Nhiếp Vân, xuyên thấu qua da cùng lỗ chân lông thấm vào trong cơ thể.
- A...
Kịch độc vào cơ thể, Nhiếp Vân nhất thời cảm thấy đầu chảy mồ hôi lạnh, đau đớn kịch liệt đâm thẳng thần kinh, cảm giác ruột cũng sắp đứt.
- Hồn Tiêu Đoạn Trường Phấn là độc dược ta đặc biệt phối trí, có thể ma diệt hồn phách con người, hơn nữa ăn mòn nội tạng, để cho người ta một ngày ba mất hồn, ba đoạn trường, chịu đựng đau đớn kịch liệt nhất thế gian, bất quá trúng loại độc này trong thời gian ngắn sẽ không chết, dù ngươi chỉ có thực lực Vương cảnh cũng không chết được...
Thấy thân thể thiếu niên nổi lên phản ứng, Nam Hoa lão tiên cười hắc hắc, ánh mắt lộ ra tàn nhẫn nồng nặc.
Hắn hao tổn mặt mũi lớn như vậy, nay bắt được đối thủ, làm sao có thể tùy tiện bỏ qua!
Hắn cả đời chơi kịch độc, đối với độc dược hiểu cực sâu, nếu bắt được đối phương, tự nhiên muốn bắt đối phương thử độc, nếu không khó giải mối hận trong lòng!
- Ngươi... Ngươi...
Nhiếp Vân đầu chảy mồ hôi lạnh, cả người không ngừng run run, sắc mặt trở nên trắng bệch, nhìn dáng vẻ của hắn muốn nói lại một câu cũng nói không được.
- Thế nào? Loại độc này rất đã ghiền a, ta lúc ba tuổi, cả nhà bị người giết chết, nhưng cừu nhân không giết ta, mà thu dưỡng ta... Ta biết ở tu vi không thắng được hắn, không biết phải hao phí bao nhiêu thời gian, nhưng dụng độc liền không giống, hao tốn mười năm nghiên chế ra loại kịch độc này, cho hắn dùng, đau đớn kịch liệt hành hạ suốt bốn mươi chín ngày, hắn thực không chịu nổi, mới tự sát mà chết... Năm đó ta mới mười bảy tuổi!
Sắc mặt Nam Hoa lão tiên dử tợn, tràn đầy khoái cảm báo thù, tựa hồ Nhiếp Vân đau đớn, có thể để cho hắn thỏa mãn tâm lý u ám.
- Ta không được... Ngươi thật là ác độc...
Tựa hồ Nhiếp Vân nghe không được hắn tự luyến nói, sắc mặt từ trắng bệch trở nên ngăm đen, toàn thân không ngừng run rẩy, ngay sau đó co quắp, thân thể thoáng một cái té xuống.
- Ân?
Nam Hoa lão tiên nhướng mày:
- Không phải đùa bỡn bịp bợm với ta, loại độc này sẽ không để cho ngươi chết!
Bình luận truyện