Vô Tận Đan Điền
Chương 3047: Hiện trạng Diệp gia
Có thể tiện tay xuất ra nhiều thần thạch như thế, lại có cường giả Hoàng cảnh viên mãn làm hộ vệ, Diệp Đào thiếu gia này không phải người thường.
- Ha ha, lúc này mới tốt, ta thấy đại sư cùng tuổi với ta, không bằng về sau ta gọi ngươi là Nhiếp huynh, ngươi cũng không cần gọi ta là thiếu gia, gọi Diệp Đào là được rồi.
Nhìn thấy hắn thu đồ, Diệp Đào thiếu gia lập tức rèn sắt khi còn nóng.
- Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh!
Biết rõ xưng hô đã biến hóa sẽ dễ dàng liên hệ tình cảm, lúc này cũng không chối từ.
Song phương muốn đã đạt được, khách và chủ tận hoan.
Rượu và đồ ăn trong Thiên Thủy Gian đắt muốn chết nhưng không thể không nói nó đáng giá tiền này, mỹ vị đến cực điểm, ngay cả Nhiếp Vân cũng phải tán dương, khách và chủ đều vui vẻ.
- Tổn thương của ta chưa khỏi hẳn, ngày mai chúng ta sẽ trở lại Vân Châu, Nhiếp huynh có lẽ ý kiến gì không?
Ăn uống no nê, Diệp Đào nói.
- Đương nhiên không có, phiền toái Diệp huynh!
Nhiếp Vân nói.
Đối phương muốn hắn gọi là Diệp Đào, hắn cảm thấy không có ý tứ, cũng xưng hô đối phương là Diệp huynh.
- Nhiếp huynh nói thế là xem thường ta, hôm nay ở tại nơi này, ta đã đặt chỗ ở trong Thiên Thủy Gian, qua một lúc sẽ đi qua.
Diệp Đào cười nói.
Trong lúc tiệc rượu, Minh Tân đại sư cũng hỏi nhiều nghi vấn y đạo của mình, Nhiếp Vân cũng không có keo kiệt, đều cấp ra đáp án, một hỏi một đáp.
Thế mới biết thiếu niên trước mắt này tuổi không lớn lắm nhưng lý giải y đạo còn vượt qua hắn cả trăm lần.
Bởi vì Diệp Đào thiếu gia có thương tích trên người, Minh Tân đại sư lúc này mới lưu luyến không rời cáo biệt mọi người, trở lại y quán của hắn.
Đám người Nhiếp Vân lúc này tiến vào phòng trọ trong Thiên Thủy Gian.
Đi vào phòng, cũng thu đám người Hỗn Độn Vương vào nạp vật thế giới.
Nhiều người gây chú ý cho người khác, chờ ổn định lại thả mọi người ra ngoài.
Khác với động tác của Nhiếp Vân, trong một gian phòng khác, Diệp Đào ngồi dưới đất, Liễu Hạo đứng trước mặt, hai người thương nghị gì đó.
- Liễu Hạo, ngươi bây giờ đưa tin cho gia tộc, vị Nhiếp Vân đại sư này nhất định phải hảo hảo kết giao, ngàn vạn không thể lãnh đạm!
Diệp Đào ngưng trọng bàn giao.
- Vâng.. Thiếu gia, ta có một hoài nghi, không biết nên nói không hay không.
Liễu Hạo gật gật đầu, hắn dừng một chút và lên tiếng.
- Nói đi!
- Âm phách chi độc đáng sợ như vậy, rất nhiều người chưa từng nghe nói qua, Nhiếp Vân đại sư có thể tiện tay giải quyết, có thể là...
Liễu Hạo chưa nói xong đã bị Diệp Đào cắt ngang.
- Ta biết ý của ngươi, ngươi hoài nghi người hạ độc có liên quan với Nhiếp Vân đại sư hay không, hắn đến đây lấy lòng, trên thực tế là vì lẫn vào Diệp gia chúng ta.
- Vâng!
Liễu Hạo cũng không phủ nhận.
Nói thật, đổi lại là ai chỉ sợ cũng hoài nghi, thiếu gia vừa trúng độc, đệ nhất y sư Hoang Nguyên Cổ thành không giải được, lại gặp được một vị biết rõ chất độc này, hơn nữa có thể tiện tay giải quyết, chuyện này quá mức trùng hợp.
- Không có khả năng!
- Không nói chuyện khác, chỉ ban về y thuật thì Nhiếp Vân đại sư có thể thắng được Bạch Thủ Y Thánh một đầu, muốn đi vào gia tộc của ai mà không được hoan nghênh?
Diệp Đào chậm rãi lắc đầu.
- Như vậy...
Liễu Hạo gật đầu.
Danh khí Bạch Thủ Y Thánh không riêng tại thập địa, hắn cũng nổi danh tại Vân Châu, khiêu chiến y đạo thắng hắn, chỉ bằng vào việc này, đi bất kỳ gia tộc nào, bất kỳ gia tộc nào cũng hoan nghênh.
Tuy nói Diệp gia của bọn họ có lực ảnh hưởng nhất định trong Vân Châu nhưng vẫn còn kém không ít gia tộc đỉnh cấp.
Vì vào gia tộc bọn họ, tốn hao nhiều công phu như thế, lại bày bố từ nửa năm trước, hắn xem ra trừ khi ăn no rững mỡ, nếu không sẽ không làm như thế.
- Vậy người hạ thủ với thiếu gia là ai?
Liễu Hạo ngưng trọng hỏi thăm.
Nếu như không phải Nhiếp Vân đại sư thì chính là người khác, người này là ai? Nếu không phải hôm nay vận khí tốt gặp Nhiếp Vân đại sư, thiếu gia khẳng định đã chết.
- Bảo nữ tử tiếp cận ta, đầu tiên lại hiểu rõ hành trình của ta như vậy, sau đó còn hiểu tính cách của ta... Có thể làm được điểm này chỉ sợ là người trong gia tộc.
Diệp Đào chậm rãi nói.
- Người trong gia tộc? Chẳng lẽ là Minh Thành thiếu gia?
Liễu Hạo xiết chặc nắm đấm.
Hôm nay Diệp Minh Thành cũng xuất hiện tại đây, hắn bị âm phách chi độc cắn trả chết đi, cho dù từ điểm nào thì hắn cũng là người hiềm nghi lớn nhất.
- Hiềm nghi lớn nhất không phải hắn.
- Nếu như ta hôm nay chết, Diệp Minh Thành sẽ bị gia tộc thẩm tra, đối với hắn mà nói chẳng có chỗ tốt gì, còn có chỗ hỏng to lớn.
Diệp Đào cũng không mù quáng, hắn chậm rãi phân tích.
- Việc này...
Liễu Hạo nói không ra lời.
Hắn biết rõ như thế.
Diệp gia là gia tộc lớn như thế, yêu cầu đệ tử rất nghiêm, bình thường tiểu đả tiểu nháo có thể, một khi liên quan đến nhân mạng sẽ bị nghiêm trị.
Nếu hôm nay thiếu gia thực chết ở chỗ này, Diệp Minh Thành sẽ là người hiềm nghi lớn nhất, cho dù thoát khỏi hiềm nghi, về sau vị trí người thừa kế cũng vô duyên với hắn.
- Chẳng lẽ là... Diệp Tân thiếu gia?
Nghĩ thông suốt điểm ấy Liễu Hạo sững sờ, nhịn không được nói.
- Mỗi người cũng biết lão gia tử bệnh nặng, tùy thời sẽ rời khỏi nhân thế, trơớc khi hắn đi khẳng định sẽ xác định người thừa kế là ai, hiện tại trong tộc có thể tranh giành vị trí này tổng cộng ba người, ta, Diệp Minh Thành và Diệp Tân!
- Không phải Minh Thành, Diệp Tân hiềm nghi lớn nhất!
- Cũng chưa chắc, cũng có khả năng là địch nhân của Diệp gia làm, Diệp Tân làm việc tàn nhẫn nhưng chưa tới mức đưa ta vào chỗ chết.
Diệp Đào xoa xoa mi tâm.
Đệ tử gia tộc như bọn họ, tuy từ nhỏ hưởng thụ tài nguyên và điều kiện làm kẻ khác hâm mộ, thực sự còn phải đối mặt âm mưu quỷ kế tầng tầng lớp lớp, hơi không cẩn thận sẽ là ngọc thạch câu phần, chết cũng không biết chết như thế nào.
- Không... Không nhất định, ta nghe nói...
Nhìn thấy thiếu gia phủ nhận, Liễu Hạo do dự sau đó muốn nói lại thôi.
- Ngươi nghe nói cái gì?
- Ta nghe nói, Diệp Tân tìm được chỗ dựa... Hình như là... Đa Ba vương tử!
Dừng lại một chút, Liễu Hạo cắn răng nói.
- Đầu nhập vào Đa Ba vương tử?
Hiển nhiên Diệp Đào vừa nghe được tin tức này, đồng tử co rụt lại:
- Lão gia tử không phải đã bàn giao rõ ràng, không cho phép chúng ta liên lụy tới vương tử tranh đấu sao?
- Lão tổ hắn có nói qua, chỉ có điều mấy năm qua bệnh tình càng ngày càng nặng, cũng ít quản chuyện trong tộc, Diệp Tân thiếu gia đầu nhập vào Đa Ba vương tử, thu hoạch lợi ích nhất định, tranh thủ vị trí người thừa kế cũng rất bình thường!
Liễu Hạo nói.
- Ha ha, lúc này mới tốt, ta thấy đại sư cùng tuổi với ta, không bằng về sau ta gọi ngươi là Nhiếp huynh, ngươi cũng không cần gọi ta là thiếu gia, gọi Diệp Đào là được rồi.
Nhìn thấy hắn thu đồ, Diệp Đào thiếu gia lập tức rèn sắt khi còn nóng.
- Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh!
Biết rõ xưng hô đã biến hóa sẽ dễ dàng liên hệ tình cảm, lúc này cũng không chối từ.
Song phương muốn đã đạt được, khách và chủ tận hoan.
Rượu và đồ ăn trong Thiên Thủy Gian đắt muốn chết nhưng không thể không nói nó đáng giá tiền này, mỹ vị đến cực điểm, ngay cả Nhiếp Vân cũng phải tán dương, khách và chủ đều vui vẻ.
- Tổn thương của ta chưa khỏi hẳn, ngày mai chúng ta sẽ trở lại Vân Châu, Nhiếp huynh có lẽ ý kiến gì không?
Ăn uống no nê, Diệp Đào nói.
- Đương nhiên không có, phiền toái Diệp huynh!
Nhiếp Vân nói.
Đối phương muốn hắn gọi là Diệp Đào, hắn cảm thấy không có ý tứ, cũng xưng hô đối phương là Diệp huynh.
- Nhiếp huynh nói thế là xem thường ta, hôm nay ở tại nơi này, ta đã đặt chỗ ở trong Thiên Thủy Gian, qua một lúc sẽ đi qua.
Diệp Đào cười nói.
Trong lúc tiệc rượu, Minh Tân đại sư cũng hỏi nhiều nghi vấn y đạo của mình, Nhiếp Vân cũng không có keo kiệt, đều cấp ra đáp án, một hỏi một đáp.
Thế mới biết thiếu niên trước mắt này tuổi không lớn lắm nhưng lý giải y đạo còn vượt qua hắn cả trăm lần.
Bởi vì Diệp Đào thiếu gia có thương tích trên người, Minh Tân đại sư lúc này mới lưu luyến không rời cáo biệt mọi người, trở lại y quán của hắn.
Đám người Nhiếp Vân lúc này tiến vào phòng trọ trong Thiên Thủy Gian.
Đi vào phòng, cũng thu đám người Hỗn Độn Vương vào nạp vật thế giới.
Nhiều người gây chú ý cho người khác, chờ ổn định lại thả mọi người ra ngoài.
Khác với động tác của Nhiếp Vân, trong một gian phòng khác, Diệp Đào ngồi dưới đất, Liễu Hạo đứng trước mặt, hai người thương nghị gì đó.
- Liễu Hạo, ngươi bây giờ đưa tin cho gia tộc, vị Nhiếp Vân đại sư này nhất định phải hảo hảo kết giao, ngàn vạn không thể lãnh đạm!
Diệp Đào ngưng trọng bàn giao.
- Vâng.. Thiếu gia, ta có một hoài nghi, không biết nên nói không hay không.
Liễu Hạo gật gật đầu, hắn dừng một chút và lên tiếng.
- Nói đi!
- Âm phách chi độc đáng sợ như vậy, rất nhiều người chưa từng nghe nói qua, Nhiếp Vân đại sư có thể tiện tay giải quyết, có thể là...
Liễu Hạo chưa nói xong đã bị Diệp Đào cắt ngang.
- Ta biết ý của ngươi, ngươi hoài nghi người hạ độc có liên quan với Nhiếp Vân đại sư hay không, hắn đến đây lấy lòng, trên thực tế là vì lẫn vào Diệp gia chúng ta.
- Vâng!
Liễu Hạo cũng không phủ nhận.
Nói thật, đổi lại là ai chỉ sợ cũng hoài nghi, thiếu gia vừa trúng độc, đệ nhất y sư Hoang Nguyên Cổ thành không giải được, lại gặp được một vị biết rõ chất độc này, hơn nữa có thể tiện tay giải quyết, chuyện này quá mức trùng hợp.
- Không có khả năng!
- Không nói chuyện khác, chỉ ban về y thuật thì Nhiếp Vân đại sư có thể thắng được Bạch Thủ Y Thánh một đầu, muốn đi vào gia tộc của ai mà không được hoan nghênh?
Diệp Đào chậm rãi lắc đầu.
- Như vậy...
Liễu Hạo gật đầu.
Danh khí Bạch Thủ Y Thánh không riêng tại thập địa, hắn cũng nổi danh tại Vân Châu, khiêu chiến y đạo thắng hắn, chỉ bằng vào việc này, đi bất kỳ gia tộc nào, bất kỳ gia tộc nào cũng hoan nghênh.
Tuy nói Diệp gia của bọn họ có lực ảnh hưởng nhất định trong Vân Châu nhưng vẫn còn kém không ít gia tộc đỉnh cấp.
Vì vào gia tộc bọn họ, tốn hao nhiều công phu như thế, lại bày bố từ nửa năm trước, hắn xem ra trừ khi ăn no rững mỡ, nếu không sẽ không làm như thế.
- Vậy người hạ thủ với thiếu gia là ai?
Liễu Hạo ngưng trọng hỏi thăm.
Nếu như không phải Nhiếp Vân đại sư thì chính là người khác, người này là ai? Nếu không phải hôm nay vận khí tốt gặp Nhiếp Vân đại sư, thiếu gia khẳng định đã chết.
- Bảo nữ tử tiếp cận ta, đầu tiên lại hiểu rõ hành trình của ta như vậy, sau đó còn hiểu tính cách của ta... Có thể làm được điểm này chỉ sợ là người trong gia tộc.
Diệp Đào chậm rãi nói.
- Người trong gia tộc? Chẳng lẽ là Minh Thành thiếu gia?
Liễu Hạo xiết chặc nắm đấm.
Hôm nay Diệp Minh Thành cũng xuất hiện tại đây, hắn bị âm phách chi độc cắn trả chết đi, cho dù từ điểm nào thì hắn cũng là người hiềm nghi lớn nhất.
- Hiềm nghi lớn nhất không phải hắn.
- Nếu như ta hôm nay chết, Diệp Minh Thành sẽ bị gia tộc thẩm tra, đối với hắn mà nói chẳng có chỗ tốt gì, còn có chỗ hỏng to lớn.
Diệp Đào cũng không mù quáng, hắn chậm rãi phân tích.
- Việc này...
Liễu Hạo nói không ra lời.
Hắn biết rõ như thế.
Diệp gia là gia tộc lớn như thế, yêu cầu đệ tử rất nghiêm, bình thường tiểu đả tiểu nháo có thể, một khi liên quan đến nhân mạng sẽ bị nghiêm trị.
Nếu hôm nay thiếu gia thực chết ở chỗ này, Diệp Minh Thành sẽ là người hiềm nghi lớn nhất, cho dù thoát khỏi hiềm nghi, về sau vị trí người thừa kế cũng vô duyên với hắn.
- Chẳng lẽ là... Diệp Tân thiếu gia?
Nghĩ thông suốt điểm ấy Liễu Hạo sững sờ, nhịn không được nói.
- Mỗi người cũng biết lão gia tử bệnh nặng, tùy thời sẽ rời khỏi nhân thế, trơớc khi hắn đi khẳng định sẽ xác định người thừa kế là ai, hiện tại trong tộc có thể tranh giành vị trí này tổng cộng ba người, ta, Diệp Minh Thành và Diệp Tân!
- Không phải Minh Thành, Diệp Tân hiềm nghi lớn nhất!
- Cũng chưa chắc, cũng có khả năng là địch nhân của Diệp gia làm, Diệp Tân làm việc tàn nhẫn nhưng chưa tới mức đưa ta vào chỗ chết.
Diệp Đào xoa xoa mi tâm.
Đệ tử gia tộc như bọn họ, tuy từ nhỏ hưởng thụ tài nguyên và điều kiện làm kẻ khác hâm mộ, thực sự còn phải đối mặt âm mưu quỷ kế tầng tầng lớp lớp, hơi không cẩn thận sẽ là ngọc thạch câu phần, chết cũng không biết chết như thế nào.
- Không... Không nhất định, ta nghe nói...
Nhìn thấy thiếu gia phủ nhận, Liễu Hạo do dự sau đó muốn nói lại thôi.
- Ngươi nghe nói cái gì?
- Ta nghe nói, Diệp Tân tìm được chỗ dựa... Hình như là... Đa Ba vương tử!
Dừng lại một chút, Liễu Hạo cắn răng nói.
- Đầu nhập vào Đa Ba vương tử?
Hiển nhiên Diệp Đào vừa nghe được tin tức này, đồng tử co rụt lại:
- Lão gia tử không phải đã bàn giao rõ ràng, không cho phép chúng ta liên lụy tới vương tử tranh đấu sao?
- Lão tổ hắn có nói qua, chỉ có điều mấy năm qua bệnh tình càng ngày càng nặng, cũng ít quản chuyện trong tộc, Diệp Tân thiếu gia đầu nhập vào Đa Ba vương tử, thu hoạch lợi ích nhất định, tranh thủ vị trí người thừa kế cũng rất bình thường!
Liễu Hạo nói.
Bình luận truyện