Vô Tận Đan Điền
Chương 3054: Trác Dương
- Đúng rồi, Nhiếp huynh một đường phong trần mệt mỏi tới đây, còn chưa ăn cơm đúng không?
Nói một hồi, mọi người quen thuộc, Trác Dương càng không cố kỵ.
- Vẫn chưa!
Nhiếp Vân lắc đầu.
Buổi sáng đã ngồi Truyền Tống Trận tới đây nên chưa ăn gì.
- Diệp huynh, ngươi bây giờ không có sao chứ? Thân thể không có gì không thích ứng a!
Hỏi hắn xong, Trác Dương nhìn về phía Diệp Đào.
- Không có việc gì ah, như thế nào, ngươi hi vọng ta có việc?
Diệp Đào cười nói.
- Không có việc gì là tốt rồi, ngươi biết Thúy Ngọc Các Diệu Âm tiên tử chứ?
Trác Dương nhìn sang.
- Đương nhiên biết rõ, Thúy Ngọc Các là nơi phong hóa nhưng Diệu Âm tiên tử vô cùng nổi danh, nghe nói quan lại quyền quý cả hoàng thành hi vọng gặp nàng nghe một khúc nhạc... Đáng tiếc đến bây giờ vẫn không có ai được như nguyện.
- Vị Diệu Âm tiên tử có thanh danh diệu âm nổi danh thiên hạ, ta nghe nói ngươi đi tới bảy lần nhưng đều bị đóng cửa cự tuyệt, như thế nào? Chẳng lẽ còn không chê mất mặt?
Diệp Đào mang theo vui vẻ, cố ý vạch trần xấu hổ của hảo hữu.
- Đừng nói ta, Mạc gia tiểu gia hỏa kia đi mười sáu lần cũng không gặp.
- Nếu Diệu Âm tiên tử dễ dàng gặp người như thế cũng không có danh khí lớn như vậy.
- Nếu tất cả mọi người chưa ăn cơm, đi, chúng ta cùng đi Thúy Ngọc Các uống rượu?
Trác Dương cười hắc hắc nói.
Thì ra hắn vừa hỏi Nhiếp Vân ăn cơm chưa, thân thể Diệp Đào có tốt hay chưa đều có mục đích.
- Đi Thúy Ngọc Các? Không...
Diệp Đào lắc đầu cự tuyệt.
Vừa rồi nói với hôn thê thân thể không tốt liền đi ra ngoài, hơn nữa còn đi nơi gió trăng, nàng biết được sẽ không tốt.
- Ngươi thực không đi?
Đôi mắt Trác Dương lóe lên:
- Ta nghe nói hôm nay là thịnh hội của Thúy Ngọc Các, Diệu Âm tiên tử sẽ ra ngoài khảy một bản, nếu có người nào nói ra âm luật hoặc là ngôn ngữ phù hợp tâm ý của nàng, cam nguyện cởi khăn che mặt xuống và hát cho ngươi nghe.
- Diệu Âm tiên tử sẽ đích thân khảy đàn?
Hiển nhiên Diệp Đào lần đầu nghe tin tức như vậy cho nên sững sờ.
Diệu Âm tiên tử danh chấn hoàng thành một thời gian ngắn, mỗi người cũng biết nàng tinh thông âm luật, rất ít người có thể nghe nàng đàn, nếu như có thể lắng nghe một khúc, chỉ sợ về sau cũng đáng khoe khoang.
- Đương nhiên, ta đã sớm đính tốt vị trí, nếu như ngươi không đi thì ta mời kẻ khác.
- Loại cơ hội tốt này, hiếm có, ngàn vạn không nên bỏ qua...
Trác Dương cười hắc hắc, trong lời nói mang theo hấp dẫn.
- Việc này...
Diệp Đào vò đầu.
Hắn tính cách ngay thẳng, cũng ưa thích chơi đùa, nếu không cũng không bị âm phách chi thể hãm hại.
Hắn sớm nghe nói qua về Diệu Âm tiên tử, nói thật cũng vẫn muốn đi biết một chút về nàng, chỉ vì trở ngại thân phận nên không đi.
Lần này là cơ hội khó được.
- Được rồi, không cần giả vờ, đi thôi, ta sẽ không nói với Diệp phu nhân, cũng không nói với người khác, qua một hồi chúng ta từ đi cửa sau là được.
- Ngươi cũng biết, ta mỗi lần đi Thúy Ngọc Các đều là ngụy trang thân phận, bằng không bị lão gia nhà ta biết rõ, ta sớm bị đãnh gãy chân rồi.
Trác Dương nhìn ra hắn đã động tâm nên nói thêm.
- Vậy thì tốt...
Vốn ý chí không kiên định, nghe được khuyên bảo, Diệp Đào làm sao chịu được, lúc này nhìn sang Nhiếp Vân:
- Nhiếp huynh, đi cùng chúng ta chứ, có thể nghe Diệu Âm tiên tử khảy đàn rất không dễ dàng, một khi bỏ qua cơ hội này thì về sau không có nữa.
- Việc này...
Nhiếp Vân do dự.
Nghe được Diệu Âm tiên tử thì hắn không có hứng thú, tuy tu vi đạt tới Vương cảnh viên mãn nhưng không thể đột phá, cho dù ở lại nơi này cũng không có việc gì, ngẫm lại còn không bằng đi theo.
Như vậy cũng có thể gia tăng kiến thức một chút, càng hiểu thêm về thành Vân Châu.
- Dược rồi, đừng do dự, theo chúng ta đi, đều là nam nhân thì có gì mà nhăn nhó.
Trác Dương vỗ vai Nhiếp Vân sau đó hào khí lên tiếng.
Nghe nói như thế, Nhiếp Vân cảm thấy dở khóc dở cười, cân nhắc một lúc, nhìn thấy gương mặt đối phương nhăn nhó... Chẳng phải đi nơi phong hoá sao? Cũng không phải không có đi qua, có gì mà nhăn nhó?
Lúc này hắn tươi cười đáp ứng.
- Được rồi!
Không thể không nói Trác Dương cũng là diệu nhân, lần thứ nhất gặp mặt đã mời hắn đi dạo kỹ viện... Nếu như không đề cập biết hắn là người của mười hai công tước phủ, chỉ sợ còn tưởng rằng là lưu manh phố phường.
Có hôn thê dính người, có bằng hữu tùy tiện... Khó trách Diệp Đào xoắn xuýt, Nhiếp Vân nghĩ lại cũng cảm thấy quái lạ.
Đi chỗ kia đối với đại gia tộc mà nói không phải chuyện vinh quang gì, ba người lặng lẽ rời khỏi tiểu viện.
Trước khi đi ra ngoài, Diệp Đào, Trác Dương cũng thay đổi quần áo trên người, quần áo mới hơ mộc mạc.
Mặc quần áo tốt ra ngoài, chỉ cần đối phương không mù nhất định sẽ nhận ra bọnhoj, ngụy trang cũng không ý nghĩa.
- Nghe nói Diệu Âm tiên tử sẽ khảy đàn vào buổi trưa, hiện tại thời gian không còn sớm, xem ra phải nhanh chút ít!
Đi ra cửa sau, dọc theo đường đi đảo vài vòng, lúc này nhìn thấy một chiếc xe ngựa.
Xem ra vị Trác Dương công tử này đã sớm tính toán tốt Diệp Đào sẽ đi cùng hắn cho nên chuẩn bị tốt mọi thứ.
Ba người ngồi lên xe ngựa, móng ngựa đạp lên đường phố một thời gian liền đi tới tòa lầu các lớn.
Thúy Ngọc Các, nó nằm ở khu vực phồn hoa nhất thành Vân Châu, người đến người đi, tuy là thanh lâu nhưng không mất lịch sự tao nhã, từ xa nhìn vào vô cùng tráng lệ, cũng không cho người ta cảm giác xấu xa, ngược lại còn có phần ấm áp.
- Vị Diệu Âm tiên tử này bán nghệ không bán thân, chưa từng nghe nói qua chuyện xấu gì, Diệp huynh, sau khi đi vào đừng có quá phận chọc giận tiên tử, về sau không thể tơiks Thúy Ngọc Các nữa.
Xuống xe ngựa, Trác Dương sớm bàn giao.
- Nói bậy, ngươi mới quá phận!
- Diệp Đào ta đâu phải người chưa thấy các mặt xã hội, có mất mặt như ngươi nói sao?
Diệp Đào cười nói.
Gia hỏa này đúng là không biết nói chuyện, bất kể thế nào mình cũng là công tử thế gia, cho dù Diệu Âm tiên tử có xinh đẹp, nhạc khúc động lòng người thế nào cũng không thể quá phận.
- Ngươi còn chưa tin, lần trước thất công tử của Ninh quốc phủ nhìn thấy bóng người xinh đẹp sau màn lụa liền lập tức cao hứng tiến lên, kết quả... Bị Thúy Ngọc Các đưa vào sổ đen, về sau tốn nhiều tiền hơn nữa cũng không vào được, bị chê cười rất lớn!
Trác Dương biết rõ trước kia có án lệ cho nên nhắc nhở một câu.
- Đừng so ta với tên đó, gia hỏa này dều như vậy, trong nội thành người nào không biết...
Diệp Đào khẽ nói, trong lời nói không quan tâm tới chuyện Ninh tiểu công tử.
Nói một hồi, mọi người quen thuộc, Trác Dương càng không cố kỵ.
- Vẫn chưa!
Nhiếp Vân lắc đầu.
Buổi sáng đã ngồi Truyền Tống Trận tới đây nên chưa ăn gì.
- Diệp huynh, ngươi bây giờ không có sao chứ? Thân thể không có gì không thích ứng a!
Hỏi hắn xong, Trác Dương nhìn về phía Diệp Đào.
- Không có việc gì ah, như thế nào, ngươi hi vọng ta có việc?
Diệp Đào cười nói.
- Không có việc gì là tốt rồi, ngươi biết Thúy Ngọc Các Diệu Âm tiên tử chứ?
Trác Dương nhìn sang.
- Đương nhiên biết rõ, Thúy Ngọc Các là nơi phong hóa nhưng Diệu Âm tiên tử vô cùng nổi danh, nghe nói quan lại quyền quý cả hoàng thành hi vọng gặp nàng nghe một khúc nhạc... Đáng tiếc đến bây giờ vẫn không có ai được như nguyện.
- Vị Diệu Âm tiên tử có thanh danh diệu âm nổi danh thiên hạ, ta nghe nói ngươi đi tới bảy lần nhưng đều bị đóng cửa cự tuyệt, như thế nào? Chẳng lẽ còn không chê mất mặt?
Diệp Đào mang theo vui vẻ, cố ý vạch trần xấu hổ của hảo hữu.
- Đừng nói ta, Mạc gia tiểu gia hỏa kia đi mười sáu lần cũng không gặp.
- Nếu Diệu Âm tiên tử dễ dàng gặp người như thế cũng không có danh khí lớn như vậy.
- Nếu tất cả mọi người chưa ăn cơm, đi, chúng ta cùng đi Thúy Ngọc Các uống rượu?
Trác Dương cười hắc hắc nói.
Thì ra hắn vừa hỏi Nhiếp Vân ăn cơm chưa, thân thể Diệp Đào có tốt hay chưa đều có mục đích.
- Đi Thúy Ngọc Các? Không...
Diệp Đào lắc đầu cự tuyệt.
Vừa rồi nói với hôn thê thân thể không tốt liền đi ra ngoài, hơn nữa còn đi nơi gió trăng, nàng biết được sẽ không tốt.
- Ngươi thực không đi?
Đôi mắt Trác Dương lóe lên:
- Ta nghe nói hôm nay là thịnh hội của Thúy Ngọc Các, Diệu Âm tiên tử sẽ ra ngoài khảy một bản, nếu có người nào nói ra âm luật hoặc là ngôn ngữ phù hợp tâm ý của nàng, cam nguyện cởi khăn che mặt xuống và hát cho ngươi nghe.
- Diệu Âm tiên tử sẽ đích thân khảy đàn?
Hiển nhiên Diệp Đào lần đầu nghe tin tức như vậy cho nên sững sờ.
Diệu Âm tiên tử danh chấn hoàng thành một thời gian ngắn, mỗi người cũng biết nàng tinh thông âm luật, rất ít người có thể nghe nàng đàn, nếu như có thể lắng nghe một khúc, chỉ sợ về sau cũng đáng khoe khoang.
- Đương nhiên, ta đã sớm đính tốt vị trí, nếu như ngươi không đi thì ta mời kẻ khác.
- Loại cơ hội tốt này, hiếm có, ngàn vạn không nên bỏ qua...
Trác Dương cười hắc hắc, trong lời nói mang theo hấp dẫn.
- Việc này...
Diệp Đào vò đầu.
Hắn tính cách ngay thẳng, cũng ưa thích chơi đùa, nếu không cũng không bị âm phách chi thể hãm hại.
Hắn sớm nghe nói qua về Diệu Âm tiên tử, nói thật cũng vẫn muốn đi biết một chút về nàng, chỉ vì trở ngại thân phận nên không đi.
Lần này là cơ hội khó được.
- Được rồi, không cần giả vờ, đi thôi, ta sẽ không nói với Diệp phu nhân, cũng không nói với người khác, qua một hồi chúng ta từ đi cửa sau là được.
- Ngươi cũng biết, ta mỗi lần đi Thúy Ngọc Các đều là ngụy trang thân phận, bằng không bị lão gia nhà ta biết rõ, ta sớm bị đãnh gãy chân rồi.
Trác Dương nhìn ra hắn đã động tâm nên nói thêm.
- Vậy thì tốt...
Vốn ý chí không kiên định, nghe được khuyên bảo, Diệp Đào làm sao chịu được, lúc này nhìn sang Nhiếp Vân:
- Nhiếp huynh, đi cùng chúng ta chứ, có thể nghe Diệu Âm tiên tử khảy đàn rất không dễ dàng, một khi bỏ qua cơ hội này thì về sau không có nữa.
- Việc này...
Nhiếp Vân do dự.
Nghe được Diệu Âm tiên tử thì hắn không có hứng thú, tuy tu vi đạt tới Vương cảnh viên mãn nhưng không thể đột phá, cho dù ở lại nơi này cũng không có việc gì, ngẫm lại còn không bằng đi theo.
Như vậy cũng có thể gia tăng kiến thức một chút, càng hiểu thêm về thành Vân Châu.
- Dược rồi, đừng do dự, theo chúng ta đi, đều là nam nhân thì có gì mà nhăn nhó.
Trác Dương vỗ vai Nhiếp Vân sau đó hào khí lên tiếng.
Nghe nói như thế, Nhiếp Vân cảm thấy dở khóc dở cười, cân nhắc một lúc, nhìn thấy gương mặt đối phương nhăn nhó... Chẳng phải đi nơi phong hoá sao? Cũng không phải không có đi qua, có gì mà nhăn nhó?
Lúc này hắn tươi cười đáp ứng.
- Được rồi!
Không thể không nói Trác Dương cũng là diệu nhân, lần thứ nhất gặp mặt đã mời hắn đi dạo kỹ viện... Nếu như không đề cập biết hắn là người của mười hai công tước phủ, chỉ sợ còn tưởng rằng là lưu manh phố phường.
Có hôn thê dính người, có bằng hữu tùy tiện... Khó trách Diệp Đào xoắn xuýt, Nhiếp Vân nghĩ lại cũng cảm thấy quái lạ.
Đi chỗ kia đối với đại gia tộc mà nói không phải chuyện vinh quang gì, ba người lặng lẽ rời khỏi tiểu viện.
Trước khi đi ra ngoài, Diệp Đào, Trác Dương cũng thay đổi quần áo trên người, quần áo mới hơ mộc mạc.
Mặc quần áo tốt ra ngoài, chỉ cần đối phương không mù nhất định sẽ nhận ra bọnhoj, ngụy trang cũng không ý nghĩa.
- Nghe nói Diệu Âm tiên tử sẽ khảy đàn vào buổi trưa, hiện tại thời gian không còn sớm, xem ra phải nhanh chút ít!
Đi ra cửa sau, dọc theo đường đi đảo vài vòng, lúc này nhìn thấy một chiếc xe ngựa.
Xem ra vị Trác Dương công tử này đã sớm tính toán tốt Diệp Đào sẽ đi cùng hắn cho nên chuẩn bị tốt mọi thứ.
Ba người ngồi lên xe ngựa, móng ngựa đạp lên đường phố một thời gian liền đi tới tòa lầu các lớn.
Thúy Ngọc Các, nó nằm ở khu vực phồn hoa nhất thành Vân Châu, người đến người đi, tuy là thanh lâu nhưng không mất lịch sự tao nhã, từ xa nhìn vào vô cùng tráng lệ, cũng không cho người ta cảm giác xấu xa, ngược lại còn có phần ấm áp.
- Vị Diệu Âm tiên tử này bán nghệ không bán thân, chưa từng nghe nói qua chuyện xấu gì, Diệp huynh, sau khi đi vào đừng có quá phận chọc giận tiên tử, về sau không thể tơiks Thúy Ngọc Các nữa.
Xuống xe ngựa, Trác Dương sớm bàn giao.
- Nói bậy, ngươi mới quá phận!
- Diệp Đào ta đâu phải người chưa thấy các mặt xã hội, có mất mặt như ngươi nói sao?
Diệp Đào cười nói.
Gia hỏa này đúng là không biết nói chuyện, bất kể thế nào mình cũng là công tử thế gia, cho dù Diệu Âm tiên tử có xinh đẹp, nhạc khúc động lòng người thế nào cũng không thể quá phận.
- Ngươi còn chưa tin, lần trước thất công tử của Ninh quốc phủ nhìn thấy bóng người xinh đẹp sau màn lụa liền lập tức cao hứng tiến lên, kết quả... Bị Thúy Ngọc Các đưa vào sổ đen, về sau tốn nhiều tiền hơn nữa cũng không vào được, bị chê cười rất lớn!
Trác Dương biết rõ trước kia có án lệ cho nên nhắc nhở một câu.
- Đừng so ta với tên đó, gia hỏa này dều như vậy, trong nội thành người nào không biết...
Diệp Đào khẽ nói, trong lời nói không quan tâm tới chuyện Ninh tiểu công tử.
Bình luận truyện