Vô Tận Đan Điền
Chương 3084: Nhất mạch Quy Nguyên Đan (2)
- Thực lực mạnh mẽ cũng chỉ là chuyện trước kia, hiện tại thân thể đã suy yếu. Nếu như dùng loại đan dược mạnh như vậy, quá không ổn thỏa.
Nhiếp Vân nhíu mày một cái.
- Được rồi, chỉ là một khỏa đan dược mà thôi, đối với bệnh của ta có hữu hiệu hay không, chỉ cần phục dụng là sẽ biết được. Các ngươi không cần tranh chấp như thế làm gì.
Thấy mùi thuốc súng giữa hai người càng ngày càng nặng, lão gia tử lập tức ngắt lời của Nhiếp Vân.
Hai người này đều là y sư qua đây để xem bệnh cho hắn, đương nhiên hắn cũng không hi vọng hai người cãi lộn với nhau.
Về phần phương diện tâm lý, quả thực hắn càng tin tưởng Nam Thiên Y Thánh hơn một chút..
Dù sao Nam Thiên Y Thánh có danh khí rất lớn, mà thiếu niên ở trước mắt này hắn lại chưa từng nghe nói qua. Nam Thiên Y Thánh lại xem mạch cho hắn lâu như vậy, nhất định sẽ càng hiểu rõ tình huống thân thể của hắn. Mà thiếu niên ở trước mắt này mới chỉ nhìn một cái đã dám tự đại bình luận, quả thực có chút khó nói qua được.
- Lão gia tử...
Nhiếp Vân nghe thấy hắn định phục dụng Nhất Tức Hồi Nguyên đan này, cho nên hắn có chút sốt ruột, không nhịn được hô một tiếng.
Tuy rằng đan dược có thể chữa bệnh, thế nhưng lại không thể ăn bậy a. Mặc dù Nhất Tức Hồi Nguyên đan là đan dược tốt, thế nhưng nếu không hợp với bệnh mà lại cưỡng ép phục dụng. Như vậy sẽ chỉ biết mang đến chỗ hỏng mà không có bất kỳ tác dụng nào.
- Lão gia tử, vị Nhiếp Vân đại sư này tuy rằng trẻ tuổi. Thế nhưng lý giải đối với y đạo lại không thua bất luận một vị danh gia nào a.
Thấy lão gia tử cố ý muốn phục dụng đan dược, Việt Lão cũng có chút đứng ngồi không yên.
Mặc dù đối với chuyện mà hai người nói hắn cũng không hiểu, thế nhưng hắn lại tin tưởng người thiếu niên ở trước mắt này.
Người thiếu niên này đã nói có vấn đề, như vậy nhất định sẽ có vấn đề.
- Không cần phải nói nữa.
Việt Lão còn chưa nói hết lời thì lão gia tử đã khoát khoát tay.
Lúc này mọi người mới phát hiện ra, sắc mặt của hắn đã trở nên trắng bệch. Thân thể già nua khẽ run nhè nhẹ, dường như đang phải thừa nhận thống khổ cực lớn.
- Bệnh của lão gia tử lại phát tác...
Diệp Tân ở bên cạnh hô một tiếng.
Lúc này Nhiếp Vân cũng đã nhìn ra vấn đề, vị lão gia tử này dường như đang phát bệnh. Cả người cũng có chút khó có thể thừa nhận.
- Lão gia tử, mau chóng phục dụng đan dược, nhất định có thể giúp ngươi giải quyết đau đớn a...
Nam Thiên Y Thánh vội nói.
- Được!
Thân thể của lão gia tử không ngừng run rẩy, rốt cuộc cũng không quan tâm được tới mọi chuyện. Bàn tay run rẩy cầm dược liệu đặt ở trước miệng, lại mở miệng nuốt vào bên trong.
Nhiếp Vân muốn ngăn cản, thế nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.
Trước tiên không nói tới việc hắn có thể xác nhận được sau khi phục dụng đan dược có chỗ hỏng hay không. Cho dù có thể xác nhận, chỉ bằng vào hành động ngăn cản lão gia tử phục dụng đan dược thì cũng không có cách nào phủi sạch được quan hệ, khi đó sẽ càng thêm phiền toái.
So với như vậy còn không bằng không nói thì hơn a.
Không bằng sau khi phục dụng đan dược xảy ra chuyện, hắn lại thi triển Vọng Khí Pháp một lần, tìm ra căn nguyên. Khi đó lại nghĩ biện pháp triệt để trị tận gốc bệnh trạng a!
Ừng ực!
Trong lúc hắn đang suy tư trong lòng thì lão gia tử đã nuốt vào Nhất Tức Hồi Nguyên Đan.
Sưuu!
Đan dược tiến vào cổ họng, không bao lâu sau thì sắc mặt của lão gia tử đã từ trắng bệch trước đó trở nên hồng nhuận phơn phớt, khí tức cũng càng kéo dài, càng thêm vững chắc.
- Ồ?
Nhiếp Vân khẽ nhíu mày một cái.
Bằng vào ánh mắt của hắn, đương nhiên là có thể nhìn thấy được bệnh tình của lão gia tử dưới sự khống chế của đan dược đã có chuyển biến tốt đẹp. Mà không phải là đang tăng thêm!
Sao lại xuất hiện loại tình huống này cơ chứ? Nếu như đối phương thật sự bị suy trì bệnh, như vậy một khi phục dụng Nhất Tức Hồi Nguyên Đan, nhất định sẽ làm cho bệnh tình càng trở nên nặng thêm. Giống như bây giờ, thân thể khôi phục, chuyện này không có khả năng a.
Nhất định đã xảy ra vấn đề ở đâu đó a!
- Quả nhiên là đan dược tốt!
Rất nhanh lão gia tử đã triệt để khôi phục lại, hai mắt mở ra, quang mang bắn ra bốn phía.
Trước đó khi hắn phát bệnh đều sẽ duy trì một lúc lâu. Ít nhất cũng là nửa canh giờ, ai ngờ sau khi phục dụng vào đan dược, chỉ mấy hô hấp đã trở nên tốt hơn. Chỉ bằng vào điểm này cũng đã nói lên khỏa dược hoàn này rất là hữu hiệu!
- Đan dược này ta học được từ trong cổ thư, đương nhiên phải có hữu hiệu với lão gia tử rồi.
Nam Thiên Y Thánh cười nói.
- Không tồi!
Lão gia tử nắm chặt bình ngọc, trong mắt tràn ngập vẻ hưng phấn.
Sự đau đớn này đã tra tấn hắn thật sự quá lâu, có thể ngăn chặn được nó chính là mơ ước của hắn từ rất lâu rồi.
- Lão gia tử, Nam Thiên Y Thánh vi trị bệnh cho người cũng đã tốn không ít tâm tư. Lần này lại luyện chế ra đna dược như vậy, Diệp gia chúng ta gần đây có ân báo ân, Nam Thiên Y Thánh dụng tâm như thế, đủ để thấy được thành ý của Nam Thiên Y Thánh. Cho nên... Ta muốn để cho hắn trở thành cung phụng Thái trưởng lão của Diệp gia chúng ta, không biết lão gia tử thấy thế nào?
Thấy đan dược đã có tác dụng, Diệp Tân ở bên cạnh cũng thở dài một hơi, lại vội vàng tiến về phía trước một bước, mở miệng nói một câu.
- Hỏng bét...
Nghe thấy lời nói của lão gia tử, trong lòng Nhiếp Vân không khỏi trở nên lạnh lẽo.
Không thể không nói Diệp Tân này thật sự tất khó chơi. Lúc này lại mở miệng xin xỏ, quả thực đúng là thời cơ tốt, một khi lão gia tử đồng ý. Như vậy hội nghị trưởng lão không đồng ý thì cũng phải đồng ý.
- Cung phụng Thái trưởng lão?
Ánh mắt của lão gia tử lóe lên, vuốt vuốt chòm râu rồi cười nói:
- Nam Thiên Y Thánh có y thuật như thế, nếu như có thể trở thành trưởng lão của Diệp gia ta, ta cầu còn không được a!
- Lão gia tử!
Nghe thấy lão gia tử đã đồng ý, Nhiếp Vân biết rõ nếu như mình không ngăn cản thì sẽ không kịp. Hắn đành phải tiến về phía trước một bước.
- Ta muốn bắt mạch giúp ngươi, từ chối cho ý kiến!
- Bắt mạch?
Lão gia tử đang định nói chuyện, thì Diệp Tân ở bên cạnh lại lạnh lùng cười nói:
- Lão gia tử, Nam Thiên Y Thánh tốn một cái giá lớn như vậy chuẩn bị dược vật cho người. Mà người này lại tìm mọi cách cản trở, rất rõ ràng không có ý tốt. Để cho hắn bắt mạch, không biết hắn sẽ nói bậy nói bạ gì. Lão gia tử ngàn vạn lần không thể mắc lừa a!
Nhiếp Vân nhíu mày một cái.
- Được rồi, chỉ là một khỏa đan dược mà thôi, đối với bệnh của ta có hữu hiệu hay không, chỉ cần phục dụng là sẽ biết được. Các ngươi không cần tranh chấp như thế làm gì.
Thấy mùi thuốc súng giữa hai người càng ngày càng nặng, lão gia tử lập tức ngắt lời của Nhiếp Vân.
Hai người này đều là y sư qua đây để xem bệnh cho hắn, đương nhiên hắn cũng không hi vọng hai người cãi lộn với nhau.
Về phần phương diện tâm lý, quả thực hắn càng tin tưởng Nam Thiên Y Thánh hơn một chút..
Dù sao Nam Thiên Y Thánh có danh khí rất lớn, mà thiếu niên ở trước mắt này hắn lại chưa từng nghe nói qua. Nam Thiên Y Thánh lại xem mạch cho hắn lâu như vậy, nhất định sẽ càng hiểu rõ tình huống thân thể của hắn. Mà thiếu niên ở trước mắt này mới chỉ nhìn một cái đã dám tự đại bình luận, quả thực có chút khó nói qua được.
- Lão gia tử...
Nhiếp Vân nghe thấy hắn định phục dụng Nhất Tức Hồi Nguyên đan này, cho nên hắn có chút sốt ruột, không nhịn được hô một tiếng.
Tuy rằng đan dược có thể chữa bệnh, thế nhưng lại không thể ăn bậy a. Mặc dù Nhất Tức Hồi Nguyên đan là đan dược tốt, thế nhưng nếu không hợp với bệnh mà lại cưỡng ép phục dụng. Như vậy sẽ chỉ biết mang đến chỗ hỏng mà không có bất kỳ tác dụng nào.
- Lão gia tử, vị Nhiếp Vân đại sư này tuy rằng trẻ tuổi. Thế nhưng lý giải đối với y đạo lại không thua bất luận một vị danh gia nào a.
Thấy lão gia tử cố ý muốn phục dụng đan dược, Việt Lão cũng có chút đứng ngồi không yên.
Mặc dù đối với chuyện mà hai người nói hắn cũng không hiểu, thế nhưng hắn lại tin tưởng người thiếu niên ở trước mắt này.
Người thiếu niên này đã nói có vấn đề, như vậy nhất định sẽ có vấn đề.
- Không cần phải nói nữa.
Việt Lão còn chưa nói hết lời thì lão gia tử đã khoát khoát tay.
Lúc này mọi người mới phát hiện ra, sắc mặt của hắn đã trở nên trắng bệch. Thân thể già nua khẽ run nhè nhẹ, dường như đang phải thừa nhận thống khổ cực lớn.
- Bệnh của lão gia tử lại phát tác...
Diệp Tân ở bên cạnh hô một tiếng.
Lúc này Nhiếp Vân cũng đã nhìn ra vấn đề, vị lão gia tử này dường như đang phát bệnh. Cả người cũng có chút khó có thể thừa nhận.
- Lão gia tử, mau chóng phục dụng đan dược, nhất định có thể giúp ngươi giải quyết đau đớn a...
Nam Thiên Y Thánh vội nói.
- Được!
Thân thể của lão gia tử không ngừng run rẩy, rốt cuộc cũng không quan tâm được tới mọi chuyện. Bàn tay run rẩy cầm dược liệu đặt ở trước miệng, lại mở miệng nuốt vào bên trong.
Nhiếp Vân muốn ngăn cản, thế nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.
Trước tiên không nói tới việc hắn có thể xác nhận được sau khi phục dụng đan dược có chỗ hỏng hay không. Cho dù có thể xác nhận, chỉ bằng vào hành động ngăn cản lão gia tử phục dụng đan dược thì cũng không có cách nào phủi sạch được quan hệ, khi đó sẽ càng thêm phiền toái.
So với như vậy còn không bằng không nói thì hơn a.
Không bằng sau khi phục dụng đan dược xảy ra chuyện, hắn lại thi triển Vọng Khí Pháp một lần, tìm ra căn nguyên. Khi đó lại nghĩ biện pháp triệt để trị tận gốc bệnh trạng a!
Ừng ực!
Trong lúc hắn đang suy tư trong lòng thì lão gia tử đã nuốt vào Nhất Tức Hồi Nguyên Đan.
Sưuu!
Đan dược tiến vào cổ họng, không bao lâu sau thì sắc mặt của lão gia tử đã từ trắng bệch trước đó trở nên hồng nhuận phơn phớt, khí tức cũng càng kéo dài, càng thêm vững chắc.
- Ồ?
Nhiếp Vân khẽ nhíu mày một cái.
Bằng vào ánh mắt của hắn, đương nhiên là có thể nhìn thấy được bệnh tình của lão gia tử dưới sự khống chế của đan dược đã có chuyển biến tốt đẹp. Mà không phải là đang tăng thêm!
Sao lại xuất hiện loại tình huống này cơ chứ? Nếu như đối phương thật sự bị suy trì bệnh, như vậy một khi phục dụng Nhất Tức Hồi Nguyên Đan, nhất định sẽ làm cho bệnh tình càng trở nên nặng thêm. Giống như bây giờ, thân thể khôi phục, chuyện này không có khả năng a.
Nhất định đã xảy ra vấn đề ở đâu đó a!
- Quả nhiên là đan dược tốt!
Rất nhanh lão gia tử đã triệt để khôi phục lại, hai mắt mở ra, quang mang bắn ra bốn phía.
Trước đó khi hắn phát bệnh đều sẽ duy trì một lúc lâu. Ít nhất cũng là nửa canh giờ, ai ngờ sau khi phục dụng vào đan dược, chỉ mấy hô hấp đã trở nên tốt hơn. Chỉ bằng vào điểm này cũng đã nói lên khỏa dược hoàn này rất là hữu hiệu!
- Đan dược này ta học được từ trong cổ thư, đương nhiên phải có hữu hiệu với lão gia tử rồi.
Nam Thiên Y Thánh cười nói.
- Không tồi!
Lão gia tử nắm chặt bình ngọc, trong mắt tràn ngập vẻ hưng phấn.
Sự đau đớn này đã tra tấn hắn thật sự quá lâu, có thể ngăn chặn được nó chính là mơ ước của hắn từ rất lâu rồi.
- Lão gia tử, Nam Thiên Y Thánh vi trị bệnh cho người cũng đã tốn không ít tâm tư. Lần này lại luyện chế ra đna dược như vậy, Diệp gia chúng ta gần đây có ân báo ân, Nam Thiên Y Thánh dụng tâm như thế, đủ để thấy được thành ý của Nam Thiên Y Thánh. Cho nên... Ta muốn để cho hắn trở thành cung phụng Thái trưởng lão của Diệp gia chúng ta, không biết lão gia tử thấy thế nào?
Thấy đan dược đã có tác dụng, Diệp Tân ở bên cạnh cũng thở dài một hơi, lại vội vàng tiến về phía trước một bước, mở miệng nói một câu.
- Hỏng bét...
Nghe thấy lời nói của lão gia tử, trong lòng Nhiếp Vân không khỏi trở nên lạnh lẽo.
Không thể không nói Diệp Tân này thật sự tất khó chơi. Lúc này lại mở miệng xin xỏ, quả thực đúng là thời cơ tốt, một khi lão gia tử đồng ý. Như vậy hội nghị trưởng lão không đồng ý thì cũng phải đồng ý.
- Cung phụng Thái trưởng lão?
Ánh mắt của lão gia tử lóe lên, vuốt vuốt chòm râu rồi cười nói:
- Nam Thiên Y Thánh có y thuật như thế, nếu như có thể trở thành trưởng lão của Diệp gia ta, ta cầu còn không được a!
- Lão gia tử!
Nghe thấy lão gia tử đã đồng ý, Nhiếp Vân biết rõ nếu như mình không ngăn cản thì sẽ không kịp. Hắn đành phải tiến về phía trước một bước.
- Ta muốn bắt mạch giúp ngươi, từ chối cho ý kiến!
- Bắt mạch?
Lão gia tử đang định nói chuyện, thì Diệp Tân ở bên cạnh lại lạnh lùng cười nói:
- Lão gia tử, Nam Thiên Y Thánh tốn một cái giá lớn như vậy chuẩn bị dược vật cho người. Mà người này lại tìm mọi cách cản trở, rất rõ ràng không có ý tốt. Để cho hắn bắt mạch, không biết hắn sẽ nói bậy nói bạ gì. Lão gia tử ngàn vạn lần không thể mắc lừa a!
Bình luận truyện