Vô Tận Đan Điền
Chương 3087: Khai mở y quán
Ngoài cửa, Đổng Hân không biết dùng loại phương thức nào đã an bài xong xe ngựa, hai người ngồi lên xe ngựa và đi về hướng Phổ Thiên đại đạo nhanh như bay.
Xe ngựa rộng rãi, hai người Nhiếp Vân, Đổng Hân ngồi ở bên trong, cũng có cảm thấy xấu hổ nhưng Đổng Hân đã lớn như vậy còn chưa bao giờ ở cùng với nam tử trẻ tại nơi hẹp như thế này, cho nên có chút không quá thích ứng.
- Việt lão bệnh, ngươi xác định... Có thể chữa tốt triệt để?
Hào khí nặng nề trôi qua không biết bao lâu, Đổng Hân thấy thiếu niên căn bản không có ý nói chuyện với mình, nàng đành phải chủ động lên tiếng.
Lại nói nàng thật sự quan tâm tới bệnh của Việt lão, sợ đối phương nói lúc trước chỉ là suy đoán, đến cuối cùng tỉnh lại là giấc mộng, mọi thứ là giả.
- Bệnh của Việt lão trọng yếu nhất là tâm ma cổ, chỉ cần có thể giải quyết thứ này thì thứ khác rất dễ dàng!
Nhiếp Vân biết rõ nàng lo lắng là cái gì nên an ủi.
- Vậy là tốt rồi...
Đổng Hân gật gật đầu.
Nương theo những lời này, hào khí giữa hai người lại nặng nề, chỉ nghe âm thanh móng ngựa vang vọng chạm vào mặt đường thanh thúy to rõ.
Bất động sản của Việt lão nằm cách Diệp phủ không tính là quá xa, đi chừng nửa giờ xe ngựa đã dừng lại, bước ra khỏi xe, Nhiếp Vân lập tức ngây người vì tràng cảnh trước mặt.
Hai bên đường rộng lớn đầy cửa hàng, dòng người như thoi đưa, âm thanh ồn ào huyên náo như như nước thủy triều, lại làm người ta không phân rõ phương hướng.
- Nơi này là Phổ Thiên đại đạo, là nơi phồn hoa nhất cả thành Vân Châu này, có thể nói tấc đất tấc vàng, gian phòng kia, Việt lão có thể trực tiếp tặng cho ngươi cũng làm ta ngạc nhiên.
- Dù sao đổi lại ta khẳng định không bỏ được!
Đổng Hân cũng nhìn ra hắn khiếp sợ cho nên lên tiếng.
- Nơi phồn hoa nhất thành Vân Châu?
Nhiếp Vân tắc luỡi.
Kỳ thật không cần đối phương nói hắn cũng nhìn ra một ít, nơi này phồn hoa như thế, so với những nơi hắn từng thấy lúc trước hoàn toàn là hai chủng khái niệm.
So sánh với thành Hỏa Thần, thành Hồng Hà, Hoang Nguyên Cổ thành mà nói chênh lệch thật sự quá nhiều.
Nơi phồn hoa như vậy, một cửa hàng hai gian phòng đã có giá trị to lớn không thể đánh giá.
- Thật... Thật sự quá trân quý!
Nhiếp Vân cũng phải cảm khái.
Nếu như dùng thần thạch cân nhắc, cửa hàng này có giá trị mấy ngàn vạn thậm chí hơn ức, với thân gia của mình lúc trước mang so với gian phòng này cũng chẳng tính là cái gì cả!
- Việt lão đã cho ngươi, đây là của ngươi, ta chỉ hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ hứa hẹn, giúp hắn chữa bệnh triệt để...
Đổng Hân không nói thêm lời nào, nàng đi thẳng về phía trước, lúc này nhanh chóng đẩy cửa cửa hàng đi vào trong.
Nhiếp Vân biết rõ đây là bất động sản Việt lão đưa tặng, hắn đi theo, sau khi nhìn thấy lập tức cười khổ.
Vốn không biết là cái gì, cho rằng chỉ là phỏng ở mà thôi, so sánh với một mạng cũng không tính là cái gì, tận mắt nhìn thấy mới biết nó khoa trương cỡ nào.
Đầu tiên tiến vào đại sảnh bao la, nó có diện tích mấy trăm bình phương, đằng sau là tiểu viện độc lập và đủ loại kiến trúc mọc lên san sát như rừng, đồ dùng bên trong như mới, rất hiển nhiên thường xuyên có người thu thập.
Đại sảnh thêm tiểu viện lớn hơn một ngàn phương, trong khu vực phồn hoa thế này, một cửa hàng lớn như thế nhưng tiện tay đưa tặng... Việt lão thật đúng sự đại thủ bút!
Nghĩ lại cũng hiểu được.
Nhất định Việt lão nhìn trúng tiềm lực của mình, có thể trị hết bệnh của hắn chỉ là thứ nhất, tiềm lực mới là trọng yếu nhất.
Vô số y đạo đại sư nổi danh không trị hết bệnh, mình chỉ cần nhìn một chút là tìm ra nguyên do, hơn nữa còn có thể ngăn chặn, chỉ bằng vào loại y thuật này, về sau dương danh Thần giới chỉ là vấn đề thời gian.
Bởi vậy hắn mới đưa tặng cửa hàng quý như thế cho hắn, một là cảm kích ân cứu mạng, thứ hai làm tốt quan hệ, về sau nếu thật muốn nhờ cũng tiện hơn rất nhiều.
- Xem ra sau này không thể phân cách với Diệp gia...
Biết rõ giá trị của cửa hàng này, thiếu nợ nhân tình lớn như thế khẳng định phải nhớ, về sau qua hệ với Diệp gia tất nhiên càng ngày càng thân mật, lắc đầu, Nhiếp Vân bóp tay thử dài, một ngọc bài xuất hiện.
- Cảm tạ Việt lão tặng cửa hàng cho ta, trong ngọc bài của ta phong ấn chút gì đó, ngươi nói với Việt lão, chỉ có xuất hiện biến cố hắn không thể giải quyết được mới có thể mở ra, ngàn vạn không nên sớm mở ra, bằng không phiền toái không nhỏ.
Đem ngọc bài cho nữ tử trước mặt.
Vốn nhìn thấy thái độ lão gia tử, hắn không muốn ra tay, cũng lười ra tay, Việt lão tặng cho hắn cửa hàng quý trọng như thế, phần ân tình này vẫn còn, đương nhiên phải trả hết, tuy... Đối phương không tin hắn cũng không có biện pháp.
Đổng Hân không biết đây là cái gì, do dự một chút nhưng vẫn tiếp nhận ngọc bài và cất kỹ.
Sau khi làm xong những chuyện tại đây, lại mang Nhiếp Vân đi quanh cửa hàng một vòng, tìm nô bộc phụ trách quét dọn và an bài tốt tất cả, lúc này mới quay người rời đi.
Hô!
Nàng vừa đi, tinh thần Nhiếp Vân khẽ động, hơn mười thân ảnh xuất hiện tại nơi này.
Chính làđaám người Nhiếp Đồng, Hỗn Độn Vương.
Trước khi đến thành Vân Châu đã thu bọn họ vào nạp vật thế giới, hiện tại mình đã có nơi ở độc lập cho nên thả ra.
- Ca ca, đây là nơi nào?
Nhìn thấy cung điện bát ngát như thế, đôi mắt Nhiếp Đồng sáng ngời.
- Đây là nhà người khác tặng ta, về sau chúng ta sẽ ở lại nơi này!
Nhiếp Vân mỉm cười.
- Tặng?
Đám người Hỗn Độn Vương nghi hoặc liếc mắt nhìn.
Tuy bọn họ chưa từng tới thành Vân Châu nhưng cũng biết nơi này không có thân phận nhất định sẽ không có nổi chỗ ở, càng không cần nói khu nhà cao cấp như thế này.
Nhiếp Vân trơớc mắt mới đi đến đây không bao lâu đã có người tặng cho loại nhà cao cấp thế sao?
- Đây là cửa hàng, ta muốn mở y quán tại nơi này!
Nhiếp Vân nói rõ ý nghĩ của bản thân.
Rời khỏi Diệp phủ chẳng khác nào rời khỏi cao tầng, còn muốn đi tìm hỗn độn hải dương rải rác, quan sát chư thiên thế giới sẽ càng phiền toái... Hắn cũng có ý định của bản thân.
Bằng vào y thuật của hắn, chỉ cần khai mở y quán nhất định có thể nhanh chóng kết giao với nhiều quan lại quyền quý, an toàn có thể dùng hỗn độn hải dương làm thù lao, cũng sưu tập nhanh chóng.
Như vậy so với dựa vào Diệp gia càng thuận tiện hơn, cũng chính bởi vì nghĩ tới những chuyện này hắn mới dứt khoát kiên quyết rời đi, cũng không lưu luyến chút nào.
Xe ngựa rộng rãi, hai người Nhiếp Vân, Đổng Hân ngồi ở bên trong, cũng có cảm thấy xấu hổ nhưng Đổng Hân đã lớn như vậy còn chưa bao giờ ở cùng với nam tử trẻ tại nơi hẹp như thế này, cho nên có chút không quá thích ứng.
- Việt lão bệnh, ngươi xác định... Có thể chữa tốt triệt để?
Hào khí nặng nề trôi qua không biết bao lâu, Đổng Hân thấy thiếu niên căn bản không có ý nói chuyện với mình, nàng đành phải chủ động lên tiếng.
Lại nói nàng thật sự quan tâm tới bệnh của Việt lão, sợ đối phương nói lúc trước chỉ là suy đoán, đến cuối cùng tỉnh lại là giấc mộng, mọi thứ là giả.
- Bệnh của Việt lão trọng yếu nhất là tâm ma cổ, chỉ cần có thể giải quyết thứ này thì thứ khác rất dễ dàng!
Nhiếp Vân biết rõ nàng lo lắng là cái gì nên an ủi.
- Vậy là tốt rồi...
Đổng Hân gật gật đầu.
Nương theo những lời này, hào khí giữa hai người lại nặng nề, chỉ nghe âm thanh móng ngựa vang vọng chạm vào mặt đường thanh thúy to rõ.
Bất động sản của Việt lão nằm cách Diệp phủ không tính là quá xa, đi chừng nửa giờ xe ngựa đã dừng lại, bước ra khỏi xe, Nhiếp Vân lập tức ngây người vì tràng cảnh trước mặt.
Hai bên đường rộng lớn đầy cửa hàng, dòng người như thoi đưa, âm thanh ồn ào huyên náo như như nước thủy triều, lại làm người ta không phân rõ phương hướng.
- Nơi này là Phổ Thiên đại đạo, là nơi phồn hoa nhất cả thành Vân Châu này, có thể nói tấc đất tấc vàng, gian phòng kia, Việt lão có thể trực tiếp tặng cho ngươi cũng làm ta ngạc nhiên.
- Dù sao đổi lại ta khẳng định không bỏ được!
Đổng Hân cũng nhìn ra hắn khiếp sợ cho nên lên tiếng.
- Nơi phồn hoa nhất thành Vân Châu?
Nhiếp Vân tắc luỡi.
Kỳ thật không cần đối phương nói hắn cũng nhìn ra một ít, nơi này phồn hoa như thế, so với những nơi hắn từng thấy lúc trước hoàn toàn là hai chủng khái niệm.
So sánh với thành Hỏa Thần, thành Hồng Hà, Hoang Nguyên Cổ thành mà nói chênh lệch thật sự quá nhiều.
Nơi phồn hoa như vậy, một cửa hàng hai gian phòng đã có giá trị to lớn không thể đánh giá.
- Thật... Thật sự quá trân quý!
Nhiếp Vân cũng phải cảm khái.
Nếu như dùng thần thạch cân nhắc, cửa hàng này có giá trị mấy ngàn vạn thậm chí hơn ức, với thân gia của mình lúc trước mang so với gian phòng này cũng chẳng tính là cái gì cả!
- Việt lão đã cho ngươi, đây là của ngươi, ta chỉ hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ hứa hẹn, giúp hắn chữa bệnh triệt để...
Đổng Hân không nói thêm lời nào, nàng đi thẳng về phía trước, lúc này nhanh chóng đẩy cửa cửa hàng đi vào trong.
Nhiếp Vân biết rõ đây là bất động sản Việt lão đưa tặng, hắn đi theo, sau khi nhìn thấy lập tức cười khổ.
Vốn không biết là cái gì, cho rằng chỉ là phỏng ở mà thôi, so sánh với một mạng cũng không tính là cái gì, tận mắt nhìn thấy mới biết nó khoa trương cỡ nào.
Đầu tiên tiến vào đại sảnh bao la, nó có diện tích mấy trăm bình phương, đằng sau là tiểu viện độc lập và đủ loại kiến trúc mọc lên san sát như rừng, đồ dùng bên trong như mới, rất hiển nhiên thường xuyên có người thu thập.
Đại sảnh thêm tiểu viện lớn hơn một ngàn phương, trong khu vực phồn hoa thế này, một cửa hàng lớn như thế nhưng tiện tay đưa tặng... Việt lão thật đúng sự đại thủ bút!
Nghĩ lại cũng hiểu được.
Nhất định Việt lão nhìn trúng tiềm lực của mình, có thể trị hết bệnh của hắn chỉ là thứ nhất, tiềm lực mới là trọng yếu nhất.
Vô số y đạo đại sư nổi danh không trị hết bệnh, mình chỉ cần nhìn một chút là tìm ra nguyên do, hơn nữa còn có thể ngăn chặn, chỉ bằng vào loại y thuật này, về sau dương danh Thần giới chỉ là vấn đề thời gian.
Bởi vậy hắn mới đưa tặng cửa hàng quý như thế cho hắn, một là cảm kích ân cứu mạng, thứ hai làm tốt quan hệ, về sau nếu thật muốn nhờ cũng tiện hơn rất nhiều.
- Xem ra sau này không thể phân cách với Diệp gia...
Biết rõ giá trị của cửa hàng này, thiếu nợ nhân tình lớn như thế khẳng định phải nhớ, về sau qua hệ với Diệp gia tất nhiên càng ngày càng thân mật, lắc đầu, Nhiếp Vân bóp tay thử dài, một ngọc bài xuất hiện.
- Cảm tạ Việt lão tặng cửa hàng cho ta, trong ngọc bài của ta phong ấn chút gì đó, ngươi nói với Việt lão, chỉ có xuất hiện biến cố hắn không thể giải quyết được mới có thể mở ra, ngàn vạn không nên sớm mở ra, bằng không phiền toái không nhỏ.
Đem ngọc bài cho nữ tử trước mặt.
Vốn nhìn thấy thái độ lão gia tử, hắn không muốn ra tay, cũng lười ra tay, Việt lão tặng cho hắn cửa hàng quý trọng như thế, phần ân tình này vẫn còn, đương nhiên phải trả hết, tuy... Đối phương không tin hắn cũng không có biện pháp.
Đổng Hân không biết đây là cái gì, do dự một chút nhưng vẫn tiếp nhận ngọc bài và cất kỹ.
Sau khi làm xong những chuyện tại đây, lại mang Nhiếp Vân đi quanh cửa hàng một vòng, tìm nô bộc phụ trách quét dọn và an bài tốt tất cả, lúc này mới quay người rời đi.
Hô!
Nàng vừa đi, tinh thần Nhiếp Vân khẽ động, hơn mười thân ảnh xuất hiện tại nơi này.
Chính làđaám người Nhiếp Đồng, Hỗn Độn Vương.
Trước khi đến thành Vân Châu đã thu bọn họ vào nạp vật thế giới, hiện tại mình đã có nơi ở độc lập cho nên thả ra.
- Ca ca, đây là nơi nào?
Nhìn thấy cung điện bát ngát như thế, đôi mắt Nhiếp Đồng sáng ngời.
- Đây là nhà người khác tặng ta, về sau chúng ta sẽ ở lại nơi này!
Nhiếp Vân mỉm cười.
- Tặng?
Đám người Hỗn Độn Vương nghi hoặc liếc mắt nhìn.
Tuy bọn họ chưa từng tới thành Vân Châu nhưng cũng biết nơi này không có thân phận nhất định sẽ không có nổi chỗ ở, càng không cần nói khu nhà cao cấp như thế này.
Nhiếp Vân trơớc mắt mới đi đến đây không bao lâu đã có người tặng cho loại nhà cao cấp thế sao?
- Đây là cửa hàng, ta muốn mở y quán tại nơi này!
Nhiếp Vân nói rõ ý nghĩ của bản thân.
Rời khỏi Diệp phủ chẳng khác nào rời khỏi cao tầng, còn muốn đi tìm hỗn độn hải dương rải rác, quan sát chư thiên thế giới sẽ càng phiền toái... Hắn cũng có ý định của bản thân.
Bằng vào y thuật của hắn, chỉ cần khai mở y quán nhất định có thể nhanh chóng kết giao với nhiều quan lại quyền quý, an toàn có thể dùng hỗn độn hải dương làm thù lao, cũng sưu tập nhanh chóng.
Như vậy so với dựa vào Diệp gia càng thuận tiện hơn, cũng chính bởi vì nghĩ tới những chuyện này hắn mới dứt khoát kiên quyết rời đi, cũng không lưu luyến chút nào.
Bình luận truyện