Vô Tận Đan Điền
Chương 3177: Thần Tháp Đế Quân
Không cách nào đột phá Đế cấp, sớm muộn gì cũng chết, nếu bảo hắn chờ đợi hi vọng không có tương lai, còn không bằng làm một lần cho xong.
Luyện thân thể Dao Sương thành Đế cảnh thần binh!
Một khi thành công, linh hồn Dao Sương tiến vào trong đó, đạt được Đế cấp thần binh ân cần săn sóc, bản thân sẽ có thực lực Đế cấp, không nhập luân hồi, vĩnh sinh bất tử.
- Suy nghĩ rất tốt... Nhưng mà... Đế cấp thần binh không dễ luyện chế như vậy.
Nhiếp Vân không nhịn được hỏi.
Hắn chưa từng thấy qua Đế cấp thần binh nhưng nghe tên cũng biết khẳng định không dễ dàng luyện chế, nếu không Hoàng cảnh viên mãn cũng không xưng là vô địch dưới Đế cấp.
- Là không dễ dàng luyện chế! Chẳng những hạn chế tài liệu rất lớn, cũng có yêu cầu lớn với người luyện chế bảo vật.
Nguyên Dương Đế Quân gật gật đầu:
- Nói thật cho ngươi biết, Thần giới truyền thừa không biết bao nhiêu trăm triệu năm, cho dù tính cả thần binh trong lịch sử lại một lượt, chỉ sợ không cao hơn ba mươi kiện.
- Không cao hơn ba mươi?
Nhiếp Vân líu lưỡi.
Thần giới truyền thừa không biết bao nhiêu năm, trong đó cường giả Đại Đế từng xuất hiện khẳng định sớm đã vượt qua số lượng mấy ngàn, nhiều người như vậy nhưng có chưa tới ba mươi Đế cấp thần binh, từ đó có thể thấy khó luyện chế cỡ nào?
- Khó có thể luyện chế cũng phải thử một chút, muốn Dao Sương vĩnh sinh cũng chỉ có biện pháp này!
Nguyên Dương Đế Quân gật đầu nói.
- Đúng thế!
Nhìn thấy gương mặt kiên định của hắn, Nhiếp Vân biết rõ đối phương muốn đền bù tổn thương nhiều năm của con gái, lúc này gật gật đầu.
Chuyện do người làm, tuy Đế cấp thần binh khó có thể luyện chế nhưng có thứ này tồn tại, đã nói lên nhất định có thể thành công!
Lại nói thực lực như Nguyên Dương Đế Quân, hơn nữa còn có phi thăng Đại Đế Nghiêu Huyền trợ giúp, thực hiện mục tiêu tuy khó nhưng không phải không thành công.
Chuyện này đã vượt qua năng lực của hắn, cho dù muốn giúp cũng không có lực.
- Hiện tại nói nhiều cũng vô dụng, chờ mấy ngày nữa Dao Sương triệt để ổn định, ta ý định đi khắp cả Thần giới, đi các nơi tìm kiếm bảo vật luyện chế thân thể cho nàng.
Nguyên Dương Đế Quân cười cười, nói tiếp:
- Đi, mấy vị bằng hữu của ta bây giờ còn đang chờ trong tiểu vêện, ngươi đi xem.
Nói xong hắn đi thẳng về phía trước.
Nhiếp Vân không dám nhiều lời, hắn theo sát phía sau Nguyên Dương Đế Quân tiến lên phía trước.
Xuất hiện tiểu viện trước mắt, nó đứng sửng trong biên giới Đế Quân phủ, nơi đó có dòng sông thanh tịnh chảy qua, không có kiến trúc cao lớn, chỉ có một gian nhà tranh.
Tuy nơi này nhìn như mộc mạc nhưng mang theo hương vị an bình,, dường như muốn làm người nào đó an tĩnh.
- Tĩnh Tâm Hoa, có tác dụng tập trung tinh thần, loại bỏ suy nghĩ mặt trái..
Nhìn quanh một lúc, Nhiếp Vân lập tức hiểu ra, hắn cười khổ.
Tiểu vêện không lớn, cũng không có gì kỳ lạ quý hiếm, sở dĩ có thể làm cho người ta có loại cảm giác này là vì hoa cỏ chung quanh đủ quý giá.
Mỗi gốc hoa cỏ nơi này xuất ra bán sẽ làm người ta tranh vỡ đầu, giá trị liên thành, ở nơi này chỉ có tác dụng trang trí.
- Duẫn Duyên, bên kia nhận lời chưa?
Vừa vào tiểu viện có tiếng cười vang lên, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn sang, người nói chuyện là trung niên nhân.
Trung niên nhân thân thể khỏe mạnh, cao hơn hai mét, hắn đứng đó như tiểu tháp.
- Vị này là bằng hữu ta, Thần Tháp Đế Quân!
- Hắn thường xuyên tới chỗ ta ăn nhờ ở đậu... Thần Tháp, vị này chính là truyền nhân Thần Nông ta từng nói qua, là Nhiếp Vân tiểu huynh đệ cứu sống Dao Sương!
Nguyên Dương Đế Quân giới thiệu.
- Nhiếp Vân bái kiến Thần Tháp Đế Quân!
Nhiếp Vân vội vàng ôm quyền.
Đế Quân, cường giả Đại Đế, bất kể như thế nào cũng phải bảo trì tôn kính.
- Ngươi cứu Dao Sương? Không tệ, không sai!
Thần Tháp Đế Quân nhìn Nhiếp Vân và gật đầu, lúc này nhìn sang Nguyên Dương Đế Quân và nói:
- Ta xem như hiểu rồi, ta nói ngươi cái tên này làm sao dẫn hắn đi gặp ta, bất kể thế nào thì ta cũng là tiền bối, lần thứ nhất gặp mặt phải có chút lễ gặp mặt ah.
- Lễ vật?
Nhiếp Vân sững sờ:
- Tiền bối không cần...
Vị Thần Tháp Đế Quân nói trực tiếp như thế, nói rõ hắn là người tính cách ngay thẳng, không thích quanh co lòng vòng.
- Ngươi nói không cần có thể không cần, không tặng ít đồ là ta không có hảo ý.
- Cũng mất thân phận Thần Tháp Đế Quân của ta...
Thần Tháp Đế Quân vò đầu:
- Tặng cái gì mới tốt đây?
Thần Tháp Đế Quân cau mày suy nghĩ, lúc này hắn không biết nên tặng cái gì.
- Có gì mà buồn, tiểu huynh đệ mới gặp mặt ngươi, ngươi tặng Linh Lung Trân Châu Tháp đi? Trực tiếp tặng qua là xong.
Nguyên Dương Đế Quân cười nói.
- Linh Lung Trân Châu Tháp? Ngươi... Ngươi thực dám mở miệng!
Nghe nói như thế, Thần Tháp Đế Quân cũng nói khẽ.
- Tiểu tháp này là ta tốn hao không biết bao nhiêu năm luyện chế mà thành, là đồ vật đắc ý nhất, không thể tùy tiện tặng người!
- Quỷ hẹp hòi! Không tặng thì thôi, sớm biết ngươi khẳng định không bỏ được!
- Hiện tại ta đi gặp Phó Thiên, chắc hẳn lão gia hỏa này có thể xuất ra thứ tốt, hắn hào phóng hơn ngươi không ít.
Nguyên Dương Đế Quân khinh bỉ nhìn đối phương sau đó khoát tay.
- Cái gì? Ngươi nói Phó Thiên hào phóng hơn ta? Chuyện phiếm!
- Gia hỏa này keo kiệt, lần trước ta hỏi muốn hỗn độn thần thiết của hắn, một cân cũng không cho ta, ngươi cảm thấy hắn có thể xuất ra thứ gì tốt?
Thần Tháp Đế Quân bĩu môi.
- Cho dù không cầm ra thứ tốt, nhìn thấy Nhiếp Vân tiểu huynh đệ, nhất định phải tặng một hai kiện lễ vật, ít nhất không giống ngươi, quỷ hẹp hòi, cái gì cũng không lấy ra...
Nguyên Dương Đế Quân khinh bỉ.
- Ai nói ta không cho?
Thần Tháp Đế Quân quát.
- Ta nói ngươi muốn cho thì ngươi cũng lấy ra ah, đừng tìm một ít chuyện loạn thất bát tao lừa gạt, quá kém, ta nơi này có bao nhiêu cầm bao nhiêu, trực tiếp đưa cho Nhiếp Vân tiểu huynh đệ là được, không mất nhân tình.
Nguyên Dương Đế Quân khẽ nói.
- Ngươi... Hừ, ngươi có bao nhiêu cho bao nhiêu, ta xem ngươi cầm ra thứ gì!
Bị đối phương luân phiên khích tướng, Thần Tháp Đế Quân nói một câu và lật tay, một viên cầu như trân châu xuất hiện trong tay hắn.
- Tiểu huynh đệ, cho, đây là lễ vật của ca ca tặng, cầm đi!
- Này...
Nhiếp Vân nháy mắt.
Đối phương tặng đồ trân quý như thế, nó lớn như long nhãn, lưu quang lập loè, cũng không nhìn ra là bảo vật gì, dùng tinh thần dò xét lại cảm thấy là bảo vật uy lực mênh mông, uy lực vô cùng.
Luyện thân thể Dao Sương thành Đế cảnh thần binh!
Một khi thành công, linh hồn Dao Sương tiến vào trong đó, đạt được Đế cấp thần binh ân cần săn sóc, bản thân sẽ có thực lực Đế cấp, không nhập luân hồi, vĩnh sinh bất tử.
- Suy nghĩ rất tốt... Nhưng mà... Đế cấp thần binh không dễ luyện chế như vậy.
Nhiếp Vân không nhịn được hỏi.
Hắn chưa từng thấy qua Đế cấp thần binh nhưng nghe tên cũng biết khẳng định không dễ dàng luyện chế, nếu không Hoàng cảnh viên mãn cũng không xưng là vô địch dưới Đế cấp.
- Là không dễ dàng luyện chế! Chẳng những hạn chế tài liệu rất lớn, cũng có yêu cầu lớn với người luyện chế bảo vật.
Nguyên Dương Đế Quân gật gật đầu:
- Nói thật cho ngươi biết, Thần giới truyền thừa không biết bao nhiêu trăm triệu năm, cho dù tính cả thần binh trong lịch sử lại một lượt, chỉ sợ không cao hơn ba mươi kiện.
- Không cao hơn ba mươi?
Nhiếp Vân líu lưỡi.
Thần giới truyền thừa không biết bao nhiêu năm, trong đó cường giả Đại Đế từng xuất hiện khẳng định sớm đã vượt qua số lượng mấy ngàn, nhiều người như vậy nhưng có chưa tới ba mươi Đế cấp thần binh, từ đó có thể thấy khó luyện chế cỡ nào?
- Khó có thể luyện chế cũng phải thử một chút, muốn Dao Sương vĩnh sinh cũng chỉ có biện pháp này!
Nguyên Dương Đế Quân gật đầu nói.
- Đúng thế!
Nhìn thấy gương mặt kiên định của hắn, Nhiếp Vân biết rõ đối phương muốn đền bù tổn thương nhiều năm của con gái, lúc này gật gật đầu.
Chuyện do người làm, tuy Đế cấp thần binh khó có thể luyện chế nhưng có thứ này tồn tại, đã nói lên nhất định có thể thành công!
Lại nói thực lực như Nguyên Dương Đế Quân, hơn nữa còn có phi thăng Đại Đế Nghiêu Huyền trợ giúp, thực hiện mục tiêu tuy khó nhưng không phải không thành công.
Chuyện này đã vượt qua năng lực của hắn, cho dù muốn giúp cũng không có lực.
- Hiện tại nói nhiều cũng vô dụng, chờ mấy ngày nữa Dao Sương triệt để ổn định, ta ý định đi khắp cả Thần giới, đi các nơi tìm kiếm bảo vật luyện chế thân thể cho nàng.
Nguyên Dương Đế Quân cười cười, nói tiếp:
- Đi, mấy vị bằng hữu của ta bây giờ còn đang chờ trong tiểu vêện, ngươi đi xem.
Nói xong hắn đi thẳng về phía trước.
Nhiếp Vân không dám nhiều lời, hắn theo sát phía sau Nguyên Dương Đế Quân tiến lên phía trước.
Xuất hiện tiểu viện trước mắt, nó đứng sửng trong biên giới Đế Quân phủ, nơi đó có dòng sông thanh tịnh chảy qua, không có kiến trúc cao lớn, chỉ có một gian nhà tranh.
Tuy nơi này nhìn như mộc mạc nhưng mang theo hương vị an bình,, dường như muốn làm người nào đó an tĩnh.
- Tĩnh Tâm Hoa, có tác dụng tập trung tinh thần, loại bỏ suy nghĩ mặt trái..
Nhìn quanh một lúc, Nhiếp Vân lập tức hiểu ra, hắn cười khổ.
Tiểu vêện không lớn, cũng không có gì kỳ lạ quý hiếm, sở dĩ có thể làm cho người ta có loại cảm giác này là vì hoa cỏ chung quanh đủ quý giá.
Mỗi gốc hoa cỏ nơi này xuất ra bán sẽ làm người ta tranh vỡ đầu, giá trị liên thành, ở nơi này chỉ có tác dụng trang trí.
- Duẫn Duyên, bên kia nhận lời chưa?
Vừa vào tiểu viện có tiếng cười vang lên, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn sang, người nói chuyện là trung niên nhân.
Trung niên nhân thân thể khỏe mạnh, cao hơn hai mét, hắn đứng đó như tiểu tháp.
- Vị này là bằng hữu ta, Thần Tháp Đế Quân!
- Hắn thường xuyên tới chỗ ta ăn nhờ ở đậu... Thần Tháp, vị này chính là truyền nhân Thần Nông ta từng nói qua, là Nhiếp Vân tiểu huynh đệ cứu sống Dao Sương!
Nguyên Dương Đế Quân giới thiệu.
- Nhiếp Vân bái kiến Thần Tháp Đế Quân!
Nhiếp Vân vội vàng ôm quyền.
Đế Quân, cường giả Đại Đế, bất kể như thế nào cũng phải bảo trì tôn kính.
- Ngươi cứu Dao Sương? Không tệ, không sai!
Thần Tháp Đế Quân nhìn Nhiếp Vân và gật đầu, lúc này nhìn sang Nguyên Dương Đế Quân và nói:
- Ta xem như hiểu rồi, ta nói ngươi cái tên này làm sao dẫn hắn đi gặp ta, bất kể thế nào thì ta cũng là tiền bối, lần thứ nhất gặp mặt phải có chút lễ gặp mặt ah.
- Lễ vật?
Nhiếp Vân sững sờ:
- Tiền bối không cần...
Vị Thần Tháp Đế Quân nói trực tiếp như thế, nói rõ hắn là người tính cách ngay thẳng, không thích quanh co lòng vòng.
- Ngươi nói không cần có thể không cần, không tặng ít đồ là ta không có hảo ý.
- Cũng mất thân phận Thần Tháp Đế Quân của ta...
Thần Tháp Đế Quân vò đầu:
- Tặng cái gì mới tốt đây?
Thần Tháp Đế Quân cau mày suy nghĩ, lúc này hắn không biết nên tặng cái gì.
- Có gì mà buồn, tiểu huynh đệ mới gặp mặt ngươi, ngươi tặng Linh Lung Trân Châu Tháp đi? Trực tiếp tặng qua là xong.
Nguyên Dương Đế Quân cười nói.
- Linh Lung Trân Châu Tháp? Ngươi... Ngươi thực dám mở miệng!
Nghe nói như thế, Thần Tháp Đế Quân cũng nói khẽ.
- Tiểu tháp này là ta tốn hao không biết bao nhiêu năm luyện chế mà thành, là đồ vật đắc ý nhất, không thể tùy tiện tặng người!
- Quỷ hẹp hòi! Không tặng thì thôi, sớm biết ngươi khẳng định không bỏ được!
- Hiện tại ta đi gặp Phó Thiên, chắc hẳn lão gia hỏa này có thể xuất ra thứ tốt, hắn hào phóng hơn ngươi không ít.
Nguyên Dương Đế Quân khinh bỉ nhìn đối phương sau đó khoát tay.
- Cái gì? Ngươi nói Phó Thiên hào phóng hơn ta? Chuyện phiếm!
- Gia hỏa này keo kiệt, lần trước ta hỏi muốn hỗn độn thần thiết của hắn, một cân cũng không cho ta, ngươi cảm thấy hắn có thể xuất ra thứ gì tốt?
Thần Tháp Đế Quân bĩu môi.
- Cho dù không cầm ra thứ tốt, nhìn thấy Nhiếp Vân tiểu huynh đệ, nhất định phải tặng một hai kiện lễ vật, ít nhất không giống ngươi, quỷ hẹp hòi, cái gì cũng không lấy ra...
Nguyên Dương Đế Quân khinh bỉ.
- Ai nói ta không cho?
Thần Tháp Đế Quân quát.
- Ta nói ngươi muốn cho thì ngươi cũng lấy ra ah, đừng tìm một ít chuyện loạn thất bát tao lừa gạt, quá kém, ta nơi này có bao nhiêu cầm bao nhiêu, trực tiếp đưa cho Nhiếp Vân tiểu huynh đệ là được, không mất nhân tình.
Nguyên Dương Đế Quân khẽ nói.
- Ngươi... Hừ, ngươi có bao nhiêu cho bao nhiêu, ta xem ngươi cầm ra thứ gì!
Bị đối phương luân phiên khích tướng, Thần Tháp Đế Quân nói một câu và lật tay, một viên cầu như trân châu xuất hiện trong tay hắn.
- Tiểu huynh đệ, cho, đây là lễ vật của ca ca tặng, cầm đi!
- Này...
Nhiếp Vân nháy mắt.
Đối phương tặng đồ trân quý như thế, nó lớn như long nhãn, lưu quang lập loè, cũng không nhìn ra là bảo vật gì, dùng tinh thần dò xét lại cảm thấy là bảo vật uy lực mênh mông, uy lực vô cùng.
Bình luận truyện