Vô Tận Đan Điền
Chương 324: Trừng phạt
Hiện tại quốc gia có bệ hạ cường đại như thế, về sau hãnh diện ở trong tầm tay!
Không thấy sao, bệ hạ ngay cả hoàng tử điện hạ của Thần Thánh đế quốc cũng dám đánh chết, quốc gia về sau lo gì không hưng thịnh?
- Cái này nguy rồi, chúng ta vụng trộm trốn a...
Tam đại yêu sủng, chúng đại thần thấy nhiệt huyết sôi trào, Mộng Thất Mặc cùng với Lạc Thanh Thọ trước kia làm phản mặt đều xanh rồi.
Vốn bọn hắn cho rằng, bệ hạ bất quá là một tiểu tử đạt được kỳ ngộ, ở Thần Phong đế quốc có lẽ còn có thể hưng phong bố vũ, nhưng so với Thần Thánh đế quốc lại cách quá xa, như thế nào cũng không thể tưởng được, bệ hạ một người độc chiến mấy đại cao thủ, không rơi vào thế hạ phong!
Thực lực mạnh nghe rợn cả người!
- Muốn đi? Còn đi được sao?
Phong Lang Vương mắt sắc, nhìn ra ý định của hai người, cái đuôi quét qua, răng rắc vài tiếng, xương đùi của hai người liền toàn bộ đứt gãy.
Cùng người của hoàng tử chấp pháp đội chiến đấu, không phải đối thủ, nhưng đối phó loại Khí Tông này, liền dễ như trở bàn tay, không khó hơn bóp chết một con kiến a.
- PHÁ...!
Mọi người phía dưới khiếp sợ tột đỉnh, bọn người Nhiếp Vân trên không trung thì chiến hôn thiên ám địa.
Nhiếp Vân phá vỡ Hoang Cổ Thông Thiên trận ngưng kiếm trận, nhất cổ tác khí nhảy vào đám người, trường kiếm vung vẩy, kiếm khí như mưa, chân khí hùng hậu từ thân thể của hắn tản ra, tựa như Thiên Nữ Tán Hoa, bao phủ toàn bộ thành viên của hoàng tử chấp pháp đội vào trong.
- Hoang Cổ Thông Thiên trận, Liêu Kiếm Trận!
Nương theo một tiếng thấp giọng hô, trận pháp lần nữa biến hóa, kiếm khí vô cùng vô tận, từ từng cái góc chết bắn tới, để cho người khốn ở trong đó căn bản không cách nào tránh né.
- Hoang Cổ Thông Thiên trận, Quỷ Kiếm Trận!
- Hoang Cổ Thông Thiên trận, Khí Kiếm Trận!
Liên tục hai bộ thủ đoạn công kích bất đồng, người trong hoàng thành chứng kiến kiếm khí đầy trời, giống như màn sân khấu rậm rạp chằng chịt, che đậy trọn bầu trời.
- Toàn bộ phá cho ta!
Tuy Hoang Cổ Thông Thiên trận liên hợp hình thành trận pháp đáng sợ, nhưng thiếu niên càng thêm đáng sợ, đột nhiên gào thét, một đạo hào quang thông thiên xông thẳng lên trời, lập tức một bóng người từ trong hào quang vọt ra, lăng không kích xuống dưới.
- Huyết Đồng sư, Huyết Đồng chi quang! Đại Địa Chi Thế, Đại Lực Đan điền, 32 trọng ám kình, công kích!
Trong khoảnh khắc, thập đại đan điền trong cơ thể Nhiếp Vân điên cuồng vận chuyển, chân khí như thủy lưu theo cánh tay kích xạ ra, tất cả công kích mạnh nhất ở cùng một thời gian kích phát.
Ầm ầm!
Thiên Địa sụp đổ, nhật nguyệt vô quang, chân khí hình thành khí lãng vặn vẹo trọn cả không gian, một tiếng bạo tạc nổ tung kịch liệt, vài bóng người như đạn pháo từ không trung rơi xuống, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất.
- Cái này chính là trận pháp của các ngươi? Cũng chả có gì đặc biệt nha!
Kiếm khí tiêu tán, một bóng người từ không trung hiển lộ ra, đúng là Nhiếp Vân, lúc này biểu hiện trên mặt Nhiếp Vân không thay đổi, từng bước một từ không trung đi xuống, nhìn xem mấy người nằm trên mặt đất, ngữ khí lạnh nhạt.
- Đích thật là ta xem thường ngươi rồi, loại thực lực này của ngươi, chỉ sợ đã có thể đi vào Thiên bảng Top 3! Hôm nay chúng ta nhận thua, đây là 50 vạn lượng ngân phiếu, ở Thần Thánh đế quốc bất luận một thương hội nào cũng có thể lấy ra, xem như chúng ta bồi thường vì mình lỗ mãng!
Một thanh niên từ trong lòng lấy ra một chồng ngân phiếu, trên mặt tràn ngập khuất nhục.
Bọn hắn từ nhỏ được xưng thiên tài, tuyển bạt xưng là thành viên của hoàng tử chấp pháp đội, thiên chi kiêu tử, cùng người chiến đấu cho tới bây giờ không có bị bại, hiện tại đơn đả độc đấu không thành, liên thủ bày trận cũng bị đánh bại, đả kích thật sự quá lớn.
- Bồi thường chút tiền ấy là được rồi? Ha ha, tiền ta không muốn, mỗi người một tay, một chân, hôm nay việc này coi như hết!
Liếc qua ngân phiếu, Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.
Đối với hắn mà nói, khống chế một đế quốc, tiền đã không quá quan trọng, nếu như bồi ít tiền có thể xong việc, mình cũng không cần phải cùng bọn họ chiến đấu.
- Chớ khinh người quá đáng! Tuy thực lực của ngươi không kém, nhưng cũng chỉ là Thiên bảng Top 3, Thần Thánh đế quốc lão tổ Bí Cảnh tiềm lực bảng ít nhất còn có hơn mười vị, làm việc quá tuyệt, cho dù ngươi là thiên tài, đồng dạng phải chết... Ah!
Nghe được thiếu niên yêu cầu, thanh niên cầm đầu xiết chặt nắm đấm, cắn răng nói ra, bất quá hắn lời còn chưa nói hết, liền chứng kiến kiếm quang lóe lên, trên người tê rần, một cánh tay đã bay ra ngoài, trùng trùng điệp điệp rơi trên mặt đất.
- Ta không thích nghe nói nhảm!
Một kiếm chém rụng cánh tay của hắn, Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.
- Ngươi...
Thanh niên cầm đầu không nghĩ tới thiếu niên tàn nhẫn như thế, căn bản không sợ uy hiếp, tức giận đến gân xanh tóe ra, toàn thân run rẩy, lại không dám nói nhảm nữa.
- Muốn ta động thủ, hay chính các ngươi động thủ?
Nhiếp Vân nói.
- Ngũ hoàng tử, chúng ta...
Nghe thiếu niên nói, mấy người còn lại của hoàng tử chấp pháp đội sắc mặt đều đỏ lên, đồng loạt nhìn về phía thanh niên chủ sự.
Thanh niên chủ sự này đúng là Ngũ hoàng tử điện hạ của hoàng đế bệ hạ Thần Thánh đế quốc.
Thần Thánh đế quốc Đại hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử là con ruột của hoàng đế bệ hạ, có tư cách cạnh tranh ngôi vị hoàng đế nhất.
- Động thủ đi!
Ngũ hoàng tử cũng là người tàn nhẫn, biết rõ chuyện ngày hôm nay không trảm tay đứt chân, là khẳng định không cách nào thiện, cắn răng phân phó một tiếng.
- Vâng!
Mọi người đều cắn răng một cái, kiếm quang liên tiếp, mỗi người đều cắt đứt một tay cùng một chân.
Bỏ lở tay chân tổng so với bỏ lở tánh mạng thì tốt hơn nhiều!
- Cút đi!
Thấy bọn họ chấp hành mình phân phó, không dám phản kháng, Nhiếp Vân hất tay lên.
- Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, Nhiếp Vân bệ hạ, hy vọng có thể ở Thần Thánh đế quốc nhìn thấy ngươi!
Ngũ hoàng tử cắn răng một cái, mang theo mấy người còn lại quay người bay đi.
- Bệ hạ, trảm thảo trừ căn, một khi Thần Thánh đế quốc biết, nhất định sẽ phát
binh thảo phạt...
Thấy mấy người bay đi, Phùng Tiêu vội vàng nói.
- Thực lực vi tôn, cho dù bọn hắn muốn thảo phạt, sợ rằng cũng phải nhìn đến thực lực chân chánh của ta rồi nói sau!
Khoát tay áo, Nhiếp Vân cũng không thèm để ý.
Cho dù Thần Thánh đế quốc thật muốn trả thù mình, sợ rằng cũng phải đợi bái kiến mình rồi nói sau, tin tưởng hoàng thất của Thần Thánh đế quốc sẽ không ngốc như vậy, dưới tình huống ngay cả thực lực cụ thể của đối thủ cũng không rõ ràng lắm, liền làm ra cử động không sáng suốt.
Không thấy sao, bệ hạ ngay cả hoàng tử điện hạ của Thần Thánh đế quốc cũng dám đánh chết, quốc gia về sau lo gì không hưng thịnh?
- Cái này nguy rồi, chúng ta vụng trộm trốn a...
Tam đại yêu sủng, chúng đại thần thấy nhiệt huyết sôi trào, Mộng Thất Mặc cùng với Lạc Thanh Thọ trước kia làm phản mặt đều xanh rồi.
Vốn bọn hắn cho rằng, bệ hạ bất quá là một tiểu tử đạt được kỳ ngộ, ở Thần Phong đế quốc có lẽ còn có thể hưng phong bố vũ, nhưng so với Thần Thánh đế quốc lại cách quá xa, như thế nào cũng không thể tưởng được, bệ hạ một người độc chiến mấy đại cao thủ, không rơi vào thế hạ phong!
Thực lực mạnh nghe rợn cả người!
- Muốn đi? Còn đi được sao?
Phong Lang Vương mắt sắc, nhìn ra ý định của hai người, cái đuôi quét qua, răng rắc vài tiếng, xương đùi của hai người liền toàn bộ đứt gãy.
Cùng người của hoàng tử chấp pháp đội chiến đấu, không phải đối thủ, nhưng đối phó loại Khí Tông này, liền dễ như trở bàn tay, không khó hơn bóp chết một con kiến a.
- PHÁ...!
Mọi người phía dưới khiếp sợ tột đỉnh, bọn người Nhiếp Vân trên không trung thì chiến hôn thiên ám địa.
Nhiếp Vân phá vỡ Hoang Cổ Thông Thiên trận ngưng kiếm trận, nhất cổ tác khí nhảy vào đám người, trường kiếm vung vẩy, kiếm khí như mưa, chân khí hùng hậu từ thân thể của hắn tản ra, tựa như Thiên Nữ Tán Hoa, bao phủ toàn bộ thành viên của hoàng tử chấp pháp đội vào trong.
- Hoang Cổ Thông Thiên trận, Liêu Kiếm Trận!
Nương theo một tiếng thấp giọng hô, trận pháp lần nữa biến hóa, kiếm khí vô cùng vô tận, từ từng cái góc chết bắn tới, để cho người khốn ở trong đó căn bản không cách nào tránh né.
- Hoang Cổ Thông Thiên trận, Quỷ Kiếm Trận!
- Hoang Cổ Thông Thiên trận, Khí Kiếm Trận!
Liên tục hai bộ thủ đoạn công kích bất đồng, người trong hoàng thành chứng kiến kiếm khí đầy trời, giống như màn sân khấu rậm rạp chằng chịt, che đậy trọn bầu trời.
- Toàn bộ phá cho ta!
Tuy Hoang Cổ Thông Thiên trận liên hợp hình thành trận pháp đáng sợ, nhưng thiếu niên càng thêm đáng sợ, đột nhiên gào thét, một đạo hào quang thông thiên xông thẳng lên trời, lập tức một bóng người từ trong hào quang vọt ra, lăng không kích xuống dưới.
- Huyết Đồng sư, Huyết Đồng chi quang! Đại Địa Chi Thế, Đại Lực Đan điền, 32 trọng ám kình, công kích!
Trong khoảnh khắc, thập đại đan điền trong cơ thể Nhiếp Vân điên cuồng vận chuyển, chân khí như thủy lưu theo cánh tay kích xạ ra, tất cả công kích mạnh nhất ở cùng một thời gian kích phát.
Ầm ầm!
Thiên Địa sụp đổ, nhật nguyệt vô quang, chân khí hình thành khí lãng vặn vẹo trọn cả không gian, một tiếng bạo tạc nổ tung kịch liệt, vài bóng người như đạn pháo từ không trung rơi xuống, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất.
- Cái này chính là trận pháp của các ngươi? Cũng chả có gì đặc biệt nha!
Kiếm khí tiêu tán, một bóng người từ không trung hiển lộ ra, đúng là Nhiếp Vân, lúc này biểu hiện trên mặt Nhiếp Vân không thay đổi, từng bước một từ không trung đi xuống, nhìn xem mấy người nằm trên mặt đất, ngữ khí lạnh nhạt.
- Đích thật là ta xem thường ngươi rồi, loại thực lực này của ngươi, chỉ sợ đã có thể đi vào Thiên bảng Top 3! Hôm nay chúng ta nhận thua, đây là 50 vạn lượng ngân phiếu, ở Thần Thánh đế quốc bất luận một thương hội nào cũng có thể lấy ra, xem như chúng ta bồi thường vì mình lỗ mãng!
Một thanh niên từ trong lòng lấy ra một chồng ngân phiếu, trên mặt tràn ngập khuất nhục.
Bọn hắn từ nhỏ được xưng thiên tài, tuyển bạt xưng là thành viên của hoàng tử chấp pháp đội, thiên chi kiêu tử, cùng người chiến đấu cho tới bây giờ không có bị bại, hiện tại đơn đả độc đấu không thành, liên thủ bày trận cũng bị đánh bại, đả kích thật sự quá lớn.
- Bồi thường chút tiền ấy là được rồi? Ha ha, tiền ta không muốn, mỗi người một tay, một chân, hôm nay việc này coi như hết!
Liếc qua ngân phiếu, Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.
Đối với hắn mà nói, khống chế một đế quốc, tiền đã không quá quan trọng, nếu như bồi ít tiền có thể xong việc, mình cũng không cần phải cùng bọn họ chiến đấu.
- Chớ khinh người quá đáng! Tuy thực lực của ngươi không kém, nhưng cũng chỉ là Thiên bảng Top 3, Thần Thánh đế quốc lão tổ Bí Cảnh tiềm lực bảng ít nhất còn có hơn mười vị, làm việc quá tuyệt, cho dù ngươi là thiên tài, đồng dạng phải chết... Ah!
Nghe được thiếu niên yêu cầu, thanh niên cầm đầu xiết chặt nắm đấm, cắn răng nói ra, bất quá hắn lời còn chưa nói hết, liền chứng kiến kiếm quang lóe lên, trên người tê rần, một cánh tay đã bay ra ngoài, trùng trùng điệp điệp rơi trên mặt đất.
- Ta không thích nghe nói nhảm!
Một kiếm chém rụng cánh tay của hắn, Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.
- Ngươi...
Thanh niên cầm đầu không nghĩ tới thiếu niên tàn nhẫn như thế, căn bản không sợ uy hiếp, tức giận đến gân xanh tóe ra, toàn thân run rẩy, lại không dám nói nhảm nữa.
- Muốn ta động thủ, hay chính các ngươi động thủ?
Nhiếp Vân nói.
- Ngũ hoàng tử, chúng ta...
Nghe thiếu niên nói, mấy người còn lại của hoàng tử chấp pháp đội sắc mặt đều đỏ lên, đồng loạt nhìn về phía thanh niên chủ sự.
Thanh niên chủ sự này đúng là Ngũ hoàng tử điện hạ của hoàng đế bệ hạ Thần Thánh đế quốc.
Thần Thánh đế quốc Đại hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử là con ruột của hoàng đế bệ hạ, có tư cách cạnh tranh ngôi vị hoàng đế nhất.
- Động thủ đi!
Ngũ hoàng tử cũng là người tàn nhẫn, biết rõ chuyện ngày hôm nay không trảm tay đứt chân, là khẳng định không cách nào thiện, cắn răng phân phó một tiếng.
- Vâng!
Mọi người đều cắn răng một cái, kiếm quang liên tiếp, mỗi người đều cắt đứt một tay cùng một chân.
Bỏ lở tay chân tổng so với bỏ lở tánh mạng thì tốt hơn nhiều!
- Cút đi!
Thấy bọn họ chấp hành mình phân phó, không dám phản kháng, Nhiếp Vân hất tay lên.
- Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, Nhiếp Vân bệ hạ, hy vọng có thể ở Thần Thánh đế quốc nhìn thấy ngươi!
Ngũ hoàng tử cắn răng một cái, mang theo mấy người còn lại quay người bay đi.
- Bệ hạ, trảm thảo trừ căn, một khi Thần Thánh đế quốc biết, nhất định sẽ phát
binh thảo phạt...
Thấy mấy người bay đi, Phùng Tiêu vội vàng nói.
- Thực lực vi tôn, cho dù bọn hắn muốn thảo phạt, sợ rằng cũng phải nhìn đến thực lực chân chánh của ta rồi nói sau!
Khoát tay áo, Nhiếp Vân cũng không thèm để ý.
Cho dù Thần Thánh đế quốc thật muốn trả thù mình, sợ rằng cũng phải đợi bái kiến mình rồi nói sau, tin tưởng hoàng thất của Thần Thánh đế quốc sẽ không ngốc như vậy, dưới tình huống ngay cả thực lực cụ thể của đối thủ cũng không rõ ràng lắm, liền làm ra cử động không sáng suốt.
Bình luận truyện