Vô Tận Đan Điền
Chương 3240: Vết kiếm chế kiếm
Nói người có kiếm thuật như thế là phế vật, như vậy hắn là gì?
May mắn đối phương không so đo với hắn, nếu không, hắn khẳng định đã sớm biến thành thi thể.
Không nói tu vi đối phương như thế nào, chỉ nói kêếm quang kia thôi đã không phải hắn có thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt chờ chết!
Có được kiếm thuật như thế... Cho dù là Vương cảnh viên mãn cũng không phải hắn có thể đối phó.
Từ khi nào Thần giới xuất hiện nhân vật có kiếm thuật đáng sợ như thế?
- Dong Nhàn đến bây giờ không có rút kiếm...
- Rút kiếm cái gì...
- Nhiếp Đồng thiếu gia có được kiếm pháp nghịch thiên như thế, chỉ sợ cả đoạn đường này hắn không cần rút kiếm!
- Xem ra hai cửa trước đều là như thế...
- Lúc trước Nhiếp Vân thiếu gia tổ đội nhận người ta còn không muốn đi... Hiện tại mới biết là ếch ngồi đáy giếng.
- Cho rằng mình chiếm tiện nghi, trên thực tế lại thiệt thòi lớn, cho rằng mình là thông minh nhưng thực ra lại là đồ ngốc!
Bùi Dương nhìn ra Nhiếp Đồng kiếm pháp cao siêu, những người khác không ngốc cũng hiểu rõ, lần nữa nhìn về phía Dong Nhàn với ánh mắt hâm mộ.
Trước kia bọn họ cảm thấy Dong Nhàn tổ đội với hai người này là hành vi tìm chết, hiện tại mới hiểu hắn làm thế là hành vi sáng suốt cỡ nào.
Bọn họ trải qua cửu tử nhất sinh, tùy thời có thể chết đi mới đi tới tầng ba, người ta không cần rút kiếm, một đường đi theo sau như đi dạo lại đi xa hơn bọn họ...
Lúc này mới hiểu rõ, vì sao hai thiếu niên không tức giận khi không có ai gia nhập bọn họ, thì ra người ta không thèm quan tâm có người gia nhập hay không.
Bằng vào thực lực của chính mình có thể nghiền áp, cần gì tìm thêm cản trở?
Chỉ tiếc bọn họ bỏ qua cơ hội xông qua ba tầng trước.
Không đi quản đám người Bùi Dương hối hận cỡ nào, ba người Nhiếp Vân đi vào thông đạo và tiến lên phía trước.
Tuy Liệp Ưng thú lợi hại và số lượng cũng nhiều, cho dù thế nào chúng cũng không thể phá phòng ngự của Nhiếp Đồng, Nhiếp Vân cũng không thanh nhàn, hắn vừa đi vừa nói chuyện với Dong Nhàn.
Về phần Dong Nhàn hiện tại đã chết lặng.
Liệp Ưng thú trong mắt kẻ khác là tồn tại khủng bố, trong mắt Nhiếp Đồng chỉ là rau cải trắng, chỉ cần xuất kiếm tất có tử vong.
Dong Nhàn vốn tưởng rằng chém giết Liệp Ưng thú mật độ cao như vậy, cho dù Nhiếp Đồng thiếu gia thiên phú cực cao, thực lực cũng mạnh chỉ có thể kiên trì được một nén nhang, hai nén hương đã không tệ, hiện tại đã qua một giờ, hắn biết mình sai rồi.
Liên tục ra tay cường độ cao trong một giờ, thiếu niên đi về phía trước như không có chuyện gì, trên người không có giọt mồ hôi, dường như hắn không phải đang ra tay cường độ cao...
Hai canh giờ sau thiếu niên vẫn bảo trì tốc độ ra tay cường độ cao như thế, cũng động tác như vậy... Ba giờ... Năm giờ...
Sau khi qua năm giờ, Liệp Ưng thú đã bị thiếu niên giết không dám gần.
Biết rõ như thế, Dong Nhàn mới biết được Liệp Ưng thú làm người ta nghe tên đã biến sắc cũng biết sợ hãi, cũng biết khủng hoảng.
Liệp Ưng thú đào tẩu, con đường còn lại đơn giản hơn nhiều, không tới một nén nhang đã đi được nửa lộ trình, không qua bao lâu bọn họ cũng vượt qua tầng thứ ba.
Nhìn thấy cầu thang xuất hiện trước mặt, Dong Nhàn cười khổ lắc đầu.
Chỉ sợ từ khi thành lập kiếm linh tháp tới nay, ba người bọn họ là người xông qua tầng ba dễ dàng nhất.
Người khác không ngừng chiến đấu, trải qua cửu tử nhất sinh mới tới đây hắn chỉ cần đi theo sau là vượt qua đoạn đường này.
Nếu truyền đi sẽ không có người nào tin tưởng.
Dọc theo cầu thang đi tới cuối cùng, lúc này nhìn thấy một tấm bia đá.
Trên tấm bia đá cũng có khắc kiếm chiêu.
Kiếm chiêu lần này so với hai tầng trước có tăng vọt về chất, Nhiếp Vân liếc mắt nhìn, hắn nhìn xong cũng gật đầu.
Mặc dù không có trợ giúp với hắn nhưng thực lực như Dong Nhàn học được, thực lực của hắn sẽ tăng lên gấp đôi.
- Nhanh nhớ kỹ đi, loại cơ hội này không có lần thứ hai.
Nhiếp Vân bàn giao với Dong Nhàn mộ câu, cũng không nóng nảy tiến lên, hắn nhìn về phía trước.
- Hai vị đại nhân, ta thực lực không đủ... Đằng sau không thể tiến lên!
Nhớ kỹ kiếm chiêu, Dong Nhàn thành khẩn nói với Nhiếp Vân.
Thực lực của hắn có hạn, lý giải kiếm đạo thấp kém, tiếp tục theo sau cũng là vướng víu, còn không bằng biết khó mà lui, dừng lại ở nơi này.
Nói thật, trước kia hắn không nghĩ mình tới đây, cso thể đến tầng thứ ba đã cảm thấy mỹ mãn.
- Tầng thứ tư là gì? Ngươi nghe nói qua chưa?
Không nói gì khác, Nhiếp Vân hỏi.
Dong Nhàn lắc đầu:
- Tầng thứ ba có thể tổ đội tiến lên, khảo nghiệm trong đó không tính là bí mật gì, tùy tiện nghe ngóng là có thể biết, nhưng tầng thứ tư tổ đội đã không thể sử dụng, cần một mình đi về phía trước, phàm là người xông qua là thiên tài trong thiên tài... Ta cũng không biết tầng này là cái gì.
- Ân!
Nhiếp Vân gật đầu.
Ba tầng trước khảo hạch lý giải kiếm thuật, nhiều người ít người đều không sao, tổ đội cũng không ảnh hưởng toàn cục, nội dung khảo hạch phía sau lại khác, tiếp tục như vậy sẽ không thích hợp.
Đã không thể tổ đội, người thông qua khảo hạch cũng không nói nhiều, cũng không nói với người khác cửa thứ tư có gì, người biết rõ không nhiều.
- Ngươi học tập bộ kiếm pháp kia đi, xông lên phía trước thử xem, xông không qua nói sau, ba cửa trước nguy hiểm quá lớn, gây chuyện không tốt sẽ chết, cửa thứ tư sẽ yếu đi không ít, bằng không thì gia hỏa gọi là Bùi Dương đã sớm chết rồi.
- Xông không qua quay về cũng không muộn.
Nhiếp Vân nói.
Tuy top ba có thể tổ đội nhưng nguy cơ trùng trùng, tử vong là thông thường, cửa thứ tư không nguy hiểm như thế.
Rất nhiều người không xông qua cũng có thể thử một lần nữa và chạy nước rút.
- Vâng!
Dong Nhàn cũng hiểu ra, gật gật đầu.
Không có gặp nguy hiểm hắn khẳng định phải xông một phen, dù sao lần sau tới đây không có vận khí tốt như vậy.
Cũng không có khả năng gặp hai vị này lần thứ hai.
- Nhiếp Đồng, chúng ta đi thôi.
Dong Nhàn không theo kịp hai người, Nhiếp Vân không chờ, lúc này nói với Nhiếp Đồng một câu và tiến lên.
Vượt qua tấm bia đá đi không xa, ánh mắt rộng mở trong sáng, một vết kiếm xuất hiện trước mặt.
- Thông qua vết kiếm, suy diễn ra một bộ kiếm thuật, cùng sử dụng kiếm thuật chiến thắng khôi lỗi, sẽ thông qua!
Nhìn vết kiếm trên tấm bia đá, lúc này điêu khắc lên tiếng.
Nhiếp Vân và Nhiếp Đồng đồng thời nhìn vết kiếm.
Tấm bia đá có vết kiếm, nó hoàn toàn khác với những vết kiếm trên đường lên núi khi trước, nó mang theo khí tức khó nói thành lời, nhìn kỹ sẽ cảm nhận khí tức khó tả ập vào mặt.&
May mắn đối phương không so đo với hắn, nếu không, hắn khẳng định đã sớm biến thành thi thể.
Không nói tu vi đối phương như thế nào, chỉ nói kêếm quang kia thôi đã không phải hắn có thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt chờ chết!
Có được kiếm thuật như thế... Cho dù là Vương cảnh viên mãn cũng không phải hắn có thể đối phó.
Từ khi nào Thần giới xuất hiện nhân vật có kiếm thuật đáng sợ như thế?
- Dong Nhàn đến bây giờ không có rút kiếm...
- Rút kiếm cái gì...
- Nhiếp Đồng thiếu gia có được kiếm pháp nghịch thiên như thế, chỉ sợ cả đoạn đường này hắn không cần rút kiếm!
- Xem ra hai cửa trước đều là như thế...
- Lúc trước Nhiếp Vân thiếu gia tổ đội nhận người ta còn không muốn đi... Hiện tại mới biết là ếch ngồi đáy giếng.
- Cho rằng mình chiếm tiện nghi, trên thực tế lại thiệt thòi lớn, cho rằng mình là thông minh nhưng thực ra lại là đồ ngốc!
Bùi Dương nhìn ra Nhiếp Đồng kiếm pháp cao siêu, những người khác không ngốc cũng hiểu rõ, lần nữa nhìn về phía Dong Nhàn với ánh mắt hâm mộ.
Trước kia bọn họ cảm thấy Dong Nhàn tổ đội với hai người này là hành vi tìm chết, hiện tại mới hiểu hắn làm thế là hành vi sáng suốt cỡ nào.
Bọn họ trải qua cửu tử nhất sinh, tùy thời có thể chết đi mới đi tới tầng ba, người ta không cần rút kiếm, một đường đi theo sau như đi dạo lại đi xa hơn bọn họ...
Lúc này mới hiểu rõ, vì sao hai thiếu niên không tức giận khi không có ai gia nhập bọn họ, thì ra người ta không thèm quan tâm có người gia nhập hay không.
Bằng vào thực lực của chính mình có thể nghiền áp, cần gì tìm thêm cản trở?
Chỉ tiếc bọn họ bỏ qua cơ hội xông qua ba tầng trước.
Không đi quản đám người Bùi Dương hối hận cỡ nào, ba người Nhiếp Vân đi vào thông đạo và tiến lên phía trước.
Tuy Liệp Ưng thú lợi hại và số lượng cũng nhiều, cho dù thế nào chúng cũng không thể phá phòng ngự của Nhiếp Đồng, Nhiếp Vân cũng không thanh nhàn, hắn vừa đi vừa nói chuyện với Dong Nhàn.
Về phần Dong Nhàn hiện tại đã chết lặng.
Liệp Ưng thú trong mắt kẻ khác là tồn tại khủng bố, trong mắt Nhiếp Đồng chỉ là rau cải trắng, chỉ cần xuất kiếm tất có tử vong.
Dong Nhàn vốn tưởng rằng chém giết Liệp Ưng thú mật độ cao như vậy, cho dù Nhiếp Đồng thiếu gia thiên phú cực cao, thực lực cũng mạnh chỉ có thể kiên trì được một nén nhang, hai nén hương đã không tệ, hiện tại đã qua một giờ, hắn biết mình sai rồi.
Liên tục ra tay cường độ cao trong một giờ, thiếu niên đi về phía trước như không có chuyện gì, trên người không có giọt mồ hôi, dường như hắn không phải đang ra tay cường độ cao...
Hai canh giờ sau thiếu niên vẫn bảo trì tốc độ ra tay cường độ cao như thế, cũng động tác như vậy... Ba giờ... Năm giờ...
Sau khi qua năm giờ, Liệp Ưng thú đã bị thiếu niên giết không dám gần.
Biết rõ như thế, Dong Nhàn mới biết được Liệp Ưng thú làm người ta nghe tên đã biến sắc cũng biết sợ hãi, cũng biết khủng hoảng.
Liệp Ưng thú đào tẩu, con đường còn lại đơn giản hơn nhiều, không tới một nén nhang đã đi được nửa lộ trình, không qua bao lâu bọn họ cũng vượt qua tầng thứ ba.
Nhìn thấy cầu thang xuất hiện trước mặt, Dong Nhàn cười khổ lắc đầu.
Chỉ sợ từ khi thành lập kiếm linh tháp tới nay, ba người bọn họ là người xông qua tầng ba dễ dàng nhất.
Người khác không ngừng chiến đấu, trải qua cửu tử nhất sinh mới tới đây hắn chỉ cần đi theo sau là vượt qua đoạn đường này.
Nếu truyền đi sẽ không có người nào tin tưởng.
Dọc theo cầu thang đi tới cuối cùng, lúc này nhìn thấy một tấm bia đá.
Trên tấm bia đá cũng có khắc kiếm chiêu.
Kiếm chiêu lần này so với hai tầng trước có tăng vọt về chất, Nhiếp Vân liếc mắt nhìn, hắn nhìn xong cũng gật đầu.
Mặc dù không có trợ giúp với hắn nhưng thực lực như Dong Nhàn học được, thực lực của hắn sẽ tăng lên gấp đôi.
- Nhanh nhớ kỹ đi, loại cơ hội này không có lần thứ hai.
Nhiếp Vân bàn giao với Dong Nhàn mộ câu, cũng không nóng nảy tiến lên, hắn nhìn về phía trước.
- Hai vị đại nhân, ta thực lực không đủ... Đằng sau không thể tiến lên!
Nhớ kỹ kiếm chiêu, Dong Nhàn thành khẩn nói với Nhiếp Vân.
Thực lực của hắn có hạn, lý giải kiếm đạo thấp kém, tiếp tục theo sau cũng là vướng víu, còn không bằng biết khó mà lui, dừng lại ở nơi này.
Nói thật, trước kia hắn không nghĩ mình tới đây, cso thể đến tầng thứ ba đã cảm thấy mỹ mãn.
- Tầng thứ tư là gì? Ngươi nghe nói qua chưa?
Không nói gì khác, Nhiếp Vân hỏi.
Dong Nhàn lắc đầu:
- Tầng thứ ba có thể tổ đội tiến lên, khảo nghiệm trong đó không tính là bí mật gì, tùy tiện nghe ngóng là có thể biết, nhưng tầng thứ tư tổ đội đã không thể sử dụng, cần một mình đi về phía trước, phàm là người xông qua là thiên tài trong thiên tài... Ta cũng không biết tầng này là cái gì.
- Ân!
Nhiếp Vân gật đầu.
Ba tầng trước khảo hạch lý giải kiếm thuật, nhiều người ít người đều không sao, tổ đội cũng không ảnh hưởng toàn cục, nội dung khảo hạch phía sau lại khác, tiếp tục như vậy sẽ không thích hợp.
Đã không thể tổ đội, người thông qua khảo hạch cũng không nói nhiều, cũng không nói với người khác cửa thứ tư có gì, người biết rõ không nhiều.
- Ngươi học tập bộ kiếm pháp kia đi, xông lên phía trước thử xem, xông không qua nói sau, ba cửa trước nguy hiểm quá lớn, gây chuyện không tốt sẽ chết, cửa thứ tư sẽ yếu đi không ít, bằng không thì gia hỏa gọi là Bùi Dương đã sớm chết rồi.
- Xông không qua quay về cũng không muộn.
Nhiếp Vân nói.
Tuy top ba có thể tổ đội nhưng nguy cơ trùng trùng, tử vong là thông thường, cửa thứ tư không nguy hiểm như thế.
Rất nhiều người không xông qua cũng có thể thử một lần nữa và chạy nước rút.
- Vâng!
Dong Nhàn cũng hiểu ra, gật gật đầu.
Không có gặp nguy hiểm hắn khẳng định phải xông một phen, dù sao lần sau tới đây không có vận khí tốt như vậy.
Cũng không có khả năng gặp hai vị này lần thứ hai.
- Nhiếp Đồng, chúng ta đi thôi.
Dong Nhàn không theo kịp hai người, Nhiếp Vân không chờ, lúc này nói với Nhiếp Đồng một câu và tiến lên.
Vượt qua tấm bia đá đi không xa, ánh mắt rộng mở trong sáng, một vết kiếm xuất hiện trước mặt.
- Thông qua vết kiếm, suy diễn ra một bộ kiếm thuật, cùng sử dụng kiếm thuật chiến thắng khôi lỗi, sẽ thông qua!
Nhìn vết kiếm trên tấm bia đá, lúc này điêu khắc lên tiếng.
Nhiếp Vân và Nhiếp Đồng đồng thời nhìn vết kiếm.
Tấm bia đá có vết kiếm, nó hoàn toàn khác với những vết kiếm trên đường lên núi khi trước, nó mang theo khí tức khó nói thành lời, nhìn kỹ sẽ cảm nhận khí tức khó tả ập vào mặt.&
Bình luận truyện