Vô Tận Đan Điền

Chương 3251: Lục Siêu



- Lục Siêu, đây là khách nhân phủ đại tế tự chúng ta, ta muốn dẫn bọn họ đi tới nơi nghỉ chân, ngươi tới đây làm gì?

Thanh niên quát lớn.

Thanh niên này vừa rồi chính là gia hỏa được đại tế tự bảo đi giáo huấn hai người Nhiếp Vân, vốn định đi theo hai người và gây phiền toái tại nơi dừng chân, nhìn thấy thanh niên Lục Siêu xuất hiện liền cảnh giác.

- Ta chỉ phụ trách mời hai vị khách nhân này đi gặp lão gia tử nhà chúng ta mà thôi, ta không quan tâm chuyện khác, ngươi nói với ta cũng vô dụng, phải xem hai vị này quyết định.

Lục Siêu cười cười, cũng không xung đột chính diện với đối phương mà thôi.

- Hai vị, ta phụng lệnh đại tế tự an bài chỗ ở cho các ngươi, mời đi theo ta.

Thanh niên nhìn về phía hai người Nhiếp Vân, bộ mặt hất hàm sai khiến.

Dường như nói an bài chỗ ở cho hai người là các ngươi may mắn, còn không mau mang ơn?

Nhìn cử chỉ của hắn như vậy, Nhiếp Vân không thích chút nào.

Thời điểm bọn họ đi ra, đại tế tự không nói an bài nơi ở cho bọn họ, lúc này nhảy ra một gia hỏa bảo an bài nơi ở cho bọn họ, thực cho rằng hắn dễ bị lừa?

Biểu hiện không thay đổi, mỉm cười nhìn về phía Lục Siêu:

- Không biết lão gia tử các ngươi có ở xa lắm không, không xa ta có thể đi gặp một chút.

- Hai vị, mời bên này!

Thấy hắn đáp ứng, Lục Siêu tươi cười đi trước dẫn đường.

- Chậm đã!

Ba người vừa đi vài bước, thanh niên vừa rồi ngăn cản ở trước mặt.

- Lục Siêu, đừng không biết điều, bọn họ là khách của đại tế tự, nên đi hay lưu không phải do ngươi làm càn.

- Tránh ra!

Lục Siêu cau mày quát:

- Bọn họ là thiên tài Thần giới thông qua chín tầng kiếm linh tháp, là khách nhân của cả Kiếm Linh cốc chúng ta, muốn đi nơi nào sẽ do chính bọn họ quyết định, không phải Lục Đào ngươi có thể quyết định.

- Vậy thì cứ dùng thủ đoạn quyết định.

Lục Đào rút kiếm sau lưng ra.

Âm thanh ông ông vang vọng cả con đường.

- Được rồi, ta muốn xem ngươi gần đây có tiến bộ gì hay không?

Lục Siêu không có lùi bước, cũng rút trường kiếm ra.

Một lời không hợp rút kiếm tương hướng, khó trách nơi này nhiều thiên tài kiếm đạo, bầu không khí quá khác bên ngoài.

- Ca ca...

Thấy hai người trực tiếp động thủ, Nhiếp Đồng lúc này nhìn sang ca ca, muốn xem hắn quyết định thế nào.

- Không cần phải xen vào, bọn họ đánh thì đánh, chúng ta vừa vặn xem thực lực bọn họ ra sao.

Nhiếp Vân khoát khoát tay, hắn kéo Nhiếp Đồng rakhoir vòng chiến.

Hắn xem ra những người này thích đánh hay không đánh cũng chẳng quan hệ với hắn, không cần xuất đầu.

Ầm ầm!

Hai người đi tới ven đường thì đối phương đã động thủ, tiếng nổ vang lên, hai giới vực va chạm nhau và bao phủ cả hai vào trong.

- Hai người này đều mở kiếm giới? Lợi hại!

Nhìn sang hai người, Nhiếp Vân cau mày.

Bằng vào nhãn lực của hắn tự nhiên có thể nhìn ra thực lực của hai người này đều là Hoàng cảnh trung kỳ.

Nếu là Hoàng cảnh trung kỳ bình thường không đến mức làm hắn ngạc nhiên như vậy, hai người này đều mở kiếm giới!

Tuy kiếm giới của bọn họ không tinh thuần như Nhiếp Đồng nhưng là kiếm giới thật sự, kiếm ý tinh thuần, phóng ra ngoài hoàn toàn có thể chiến đấu với cường giả Hoàng cảnh viên mãn tam pâẩm giới vực!

Trước kia nhìn thấy nhiều thiên tài kiếm đạo tại Kiếm Linh Sơn nhưng không có ai mở kiếm giới, đến Kiếm Linh cốc tùy tiện nhìn thấy hai người đều mở kiếm giới, tuy nơi này không lớn nhưng làm người ta líu lưỡi

Đinh đinh đinh đinh!

Thời điểm hắn cảm khái, hai người Lục Đào, Lục Siêu đã đánh nhau khí thế hừng hực.

Kiếm của hai người vô cùng nhanh chóng, trên không trung mang theo từng vết cắt, kiếm thuật phối hợp kiếm giới, lực lượng mười phần cho người ta cảm giác vô tận.

- Bọn họ xuất thật nhiều kiếm chiêu.

Xem một hồi, Nhiếp Vân và Nhiếp Đồng nhìn nhau, trong mắt mang theo ngạc nhiên.

Hai người từ khi giao chiến tới bây giờ đã đối chiến hơn ngàn chiêu, không ngờ còn lặp lại một chiêu, hơn nữa những kiếm chiêu này không giống nhau, rất nhiều kiếm ý hoàn toàn khác nhau.

Tu luyện nhiều kiếm chiêu như thế, dung hợp cùng một chỗ, không tận mắt nhiều liền khó mà tin nổi

- Không hổ là Kiếm Linh cốc, Lục Hi Đại Đế lưu lại truyền thừa, nhìn thấy nhiều thiên tài như thế, kiếm chiêu tự nhiên cũng nhiều, truyền thừa lâu, những hậu bối này không học mấy trăm, mấy ngàn bộ kiếm pháp cũng không có ý ra ngoài.

Nhiếp Vân cảm khái.

Bọn họ có thể thi triển ra nhiều kiếm chiêu như thế, nghĩ lại cũng hiểu.

Nơi này là nơi Lục Hi Đại Đế lưu lại truyền thừa, có kiếm ý hun đúc, kiếm mễ đào tạo, trăm triệu năm qua không biết ra đời bao nhiêu thiên tài.

Thiên tài nhiều, kiếm pháp lưu lại cũng nhiều.

Thần giới có thiên tài kiếm đạo đi vào kiếm linh tháp học tập một ít kiếm pháp mà không tiếc mạng, ở tại nơi này có quá nhiều kiếm pháp bậc cao để học.

Đây cũng là chênh lệch!

Nhiếp Vân cảm khái, hai người lại giao thủ gần ngàn chiêu, kiếm khí tung hoành bốn phía.

Tuy bọn họ đối chiến uy lực lớn nhưng khống chế vừa đúng, chỉ bồi hồi trong vòng chiến, cũng không phát ra khắp nơi, rất hiển nhiên hai người đối chiến có lưu thủ, cũng không phải liều mạng.

- Nhiếp Đồng, ngươi xem hai người này ai chiến thắng?

Lại xem một hồi, Nhiếp Vân quay đầu hỏi đệ đệ.

- Lục Siêu có kiếm pháp pha tạp hon, nhưng muốn nói ai chiến thắng, ta cảm thấy Lục Đào tốt hơn.

Nhiếp Đồng nói.

- Ân!

Nhiếp Vân gật đầu.

Đệ đệ phán đoán giống hắn, Lục Đào bước ra từ phủ đại tế tự, thực lực rõ ràng cao hơn, tuy hai người hiện tại đánh khó phân thắng bại nhưng theo thời gian qua đi sẽ có người thắng.

- Ca ca, chúng ta làm sao?

Hai người bọn họ tranh giành khí thế hừng hực, trên thực tế mặc kệ ai thắng ai thua cũng không ảnh hưởng quyết định của Nhiếp Vân, hai người xem như đánh nhau lợi hại, trong mắt hai người Nhiếp Vân không khác gì xiếc khỉ.

- Đi thôi!

Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng:

- Chúng ta đã đi tới chỗ đại tế tự rồi, đương nhiên phải đi gặp lão gia tử trong lời Lục Siêu nói lúc nãy.

- Được!

Nhiếp Đồng lấy Nhiếp Vân nói như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, dù quyết định của hắn không đúng, cũng hai tay tán thành, nghe nói như vậy, không chút do dự liền đáp ứng.

Hai huynh đệ thương nghị đi với ai, chiến đấu trước mắt quả nhiên cũng có kết quả, Lục Đào giành trước mấy bước, một kiếm hoành phong rơi vào cổ họng của Lục

Siêu, kết thúc tràng tỷ đấu này.

- Ngươi thua!

Lục Đào vung trường kiếm:

- Còn chưa tránh ra!

Loại tỷ võ này giống như quy định bất thành văn của Kiếm Linh Cốc, mặc dù trong mắt Lục Siêu tràn đầy không cam lòng, nhưng vẫn không tự chủ được thu trường kiếm, thối lui qua một bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện