Vô Tận Đan Điền

Chương 3255: Nhị Tế Ty tán dương (1)



- Luyện Kiếm Thạch?

Nhiếp Vân nhướng mày.

Vật này, ban đầu thời điểm hắn ở Thiên địa lục đạo cũng biết.

Là cao thủ Kiếm Đạo, dùng bia đá biểu diễn kiếm chiêu lưu lại lạc ấn, bất đồng Ngân Kiếm thạch thông thường, trong đó quỹ tích hỗn loạn, không có bất kỳ dấu vết lần theo.

Kiếm Ngân thạch là cao thủ Kiếm Đạo khắc lĩnh ngộ của mình ở lại trên tảng đá, cung cấp cho hậu bối xem, Luyện Kiếm Thạch là cao thủ Kiếm Đạo tùy ý thi triển lực lượng, không tính để cho hậu bối hiểu, cũng không trông cậy vào người khác có thể xem hiểu.

Như vậy có thể nói một là dựa theo chữ viết ghi chép tâm đắc, một cái khác là tiện tay vẽ xấu.

Từ trong Luyện Kiếm Thạch tìm được kiếm ý của Đại Đế... Cái này có chút nói giỡn a!

Hơn nữa...

- Cho dù Lục Hi Đại Đế vô cùng cường đại, lưu lại không ít Luyện Kiếm Thạch, nhưng số lượng cũng có nhất định, nhiều năm như vậy nên sớm bị hậu nhân các ngươi lấy sạch a!

Luyện Kiếm Thạch nhiều hơn nữa, cũng không chịu nổi thời gian dài a, kể từ khi Lục Hi Đại Đế mất tích đến bây giờ qua ức vạn năm, vô số hậu bối cái sau nối tiếp cái trước, Luyện Kiếm Thạch nhiều hơn nữa cũng bị lấy không sai biệt lắm!

Nhóm người mình đi vào, còn tìm cái gì?

- Ha hả!

Nghe được nghi vấn của hắn, Lục Vân Tử cười một tiếng nói:

- Số lượng Luyện Kiếm Thạch cũng không nhiều, chỉ có một trăm khối, bất quá, mỗi lần hậu nhân lấy ra, sẽ lần nữa trở lại tế đàn, cúng tế tổ tiên, chịu đựng ý niệm của tổ tiên khảo hạch, khảo hạch xong, Luyện Kiếm Thạch sẽ lần nữa trở lại nội cốc, phân tán đến phương vị bất đồng, cho nên... Luyện Kiếm Thạch là vô cùng vô tận, kinh nghiệm tìm Luyện Kiếm Thạch của tiền nhân, cũng không có bất kỳ tác dụng nào!

Nhiếp Vân gật đầu.

Khó trách nhiều năm như vậy Luyện Kiếm Thạch không có bị tìm hết, nguyên lai vật này là có thể tuần hoàn lợi dụng, không phải lấy ra liền không trả về.

Ngẫu nhiên đưa về nội cốc, cũng diệt sạch ưu thế kinh nghiệm, để cho người ta bằng vào thực lực và mưu trí tìm, không có quan hệ tới kinh nghiệm.

- Tình huống Kiếm Linh Cốc ngươi cũng biết không sai biệt lắm, ta chỉ hy vọng huynh đệ các ngươi, sau này thật có cơ hội trùng kích Kiếm Đạo Đế cảnh, giúp tộc nhân chúng ta giải quyết nguyền rủa!

Ánh mắt của Lục Vân Tử lộ ra thỉnh cầu.

- Nếu như có thể làm được, nhất định sẽ đem hết toàn lực!

Nhiếp Vân gật đầu cam kết.

Không chỉ thỉnh cầu của hắn, còn vì quan hệ giữa Lục Hi Đại Đế cùng Thần Nông Đại Đế, thật có thể trở thành Đại Đế, có năng lực giải quyết vấn đề của bọn họ, khẳng định nghĩa bất dung từ.

- Lão hủ cảm tạ!

Nghe hắn đáp ứng, Lục Vân Tử đứng dậy cúi người.

Nhiếp Vân vội vàng ngăn cản.

Từ mới vừa rồi nói chuyện, hắn có thể thấy được vị Lục Vân Tử này là thật tâm vì cả gia tộc, người như vậy đáng giá kính phục.

- Đây là ta những năm này thu góp một ít tin tức liên quan tới nội cốc, mặc dù địa hình nội cốc, vị trí Luyện Kiếm Thạch sẽ không ngừng biến hóa, nhưng vật này có thể cho ngươi chút tham khảo!

Lục Vân Tử không nói thêm nữa, lấy ra một ngọc giản đưa tới.

Tinh thần của Nhiếp Vân đảo qua, liền nhìn nội dung bên trong một lần.

Trong đó ghi chép trí nhớ gần trăm vị cường giả tiến vào nội cốc lưu lại, nhìn xong những nội dung này, Nhiếp Vân nhíu mày.

Trong những ký ức này, tình cảnh nội cốc không có một chỗ giống nhau, điểm này trước đó Lục Vân Tử đã nói, để cho hắn kỳ quái là, những người này ghi chép vị trí tìm được Luyện Kiếm Thạch, ngôn ngữ lại miêu tả bất tường, để cho người ta mơ hồ không rõ.

Nếu như một người mơ hồ không rõ ngược lại cũng thôi, mấu chốt gần trăm vị ghi chép đều không rõ, cái này liền có chút vấn đề.

Phải biết có thể đi vào nội cốc, không có chỗ nào mà không phải là thiên tài Kiếm Đạo, kém cõi nhất cũng mở ra Kiếm giới, người như vậy cơ hồ đều là đã gặp qua là không quên được, thật muốn đích thân tìm được Luyện Kiếm Thạch, vì sao ngay cả vị trí cũng không cách nào miêu tả rõ ràng?

- Ta biết ngươi nghi ngờ cái gì, nội cốc có tổ tiên Lục Hi Đại Đế lưu lại ý niệm, trí nhớ liên quan tới hắn cùng Luyện Kiếm Thạch, sau khi rời đi nội cốc, sẽ tự động biến mất! Đây là đẳng cấp thực lực chèn ép, không có bất kỳ biện pháp nào!

Lục Vân Tử tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của hắn, giải thích.

- Ah!

Nhiếp Vân không hỏi thêm nữa, ôm quyền nói:

- Đa tạ Nhị Tế Ty giúp ta giải quyết nghi vấn, nếu nên hỏi cũng hỏi xong, ta và đệ đệ cáo từ trước!

Nghe nói như vậy, ánh mắt của Lục Vân Tử sáng lên, lộ ra nụ cười thỏa mãn, không tự chủ được gật đầu:

- Đại Tế Ty làm người hẹp hòi, ngươi phải cẩn thận!

- Đa tạ nhắc nhở, ta sẽ chú ý!

Nhiếp Vân biết đối phương nghĩ gì, không nói thêm nữa, cùng Nhiếp Đồng xoay người rời đi.

Hai người rời đi không lâu, Lục Siêu đi tới, khuôn mặt nghi ngờ.

- Lão gia tử, sao ngươi thả bọn họ đi? Bọn họ là người ngoại lai, cứ như vậy rời đi, sợ rằng Đại Tế Ty sẽ phái người tìm phiền toái!

- Ha hả, không phải ta muốn bọn họ đi, mà là chính bọn hắn yêu cầu rời đi!

Lục Vân Tử vuốt râu.

- Tự mình đòi đi? Chẳng lẽ bọn họ không biết Đại Tế Ty sẽ gây bất lợi cho bọn họ sao?

Lục Siêu gãi đầu một cái, cảm thấy có chút lẫn lộn.

Nếu lão gia tử gọi bọn họ tới phủ đệ, chỉ cần bọn họ thỉnh cầu, khẳng định có thể ở lại chỗ này, như vậy thì có thể tránh khỏi Đại Tế Ty làm ra phiền toái không cần thiết, dù sao mặc dù thiên phú của hai người không kém, nhưng cũng chỉ có Vương cảnh viên mãn cùng Hoàng cảnh sơ kỳ, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, là vô cùng thua thiệt.

- Bọn họ biết... Còn làm ra loại quyết định này, giải thích rõ bọn họ có can đảm cùng quyết đoán kinh người! Tu luyện Kiếm Đạo, liền cần quyết đoán như vậy! Có khi... Nguyền rủa thật có thể từ trong tay bọn họ phá giải!

Ánh mắt của Lục Vân Tử lộ ra vẻ khao khát.

Lúc còn trẻ, hắn cũng từng ở Thần giới du đãng qua, gặp qua không ít trẻ tuổi tài tuấn, có thể có tâm trí như hai người kia, là chưa bao giờ thấy qua.

Tâm trí như vậy cộng thêm thiên phú thông qua Kiếm Linh Tháp tầng chín, Lục gia ức vạn năm lưu lại nguyền rủa, làm không tốt thật có thể từ trong tay hai người phá giải.

- Bọn họ...

Nghe đến lão gia tử đánh giá, Lục Siêu tràn đầy kinh ngạc.

Lão gia tử kiến thức rộng, thiên phú cũng cao, chính vì vậy kể từ khi có trí nhớ tới nay, còn chưa từng nghe qua hắn khen người nào, cho dù Lục Bắc Hoang được xưng thiên phú đệ nhất trong tộc, cũng không có được hắn khích lệ một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện