Vô Tận Đan Điền
Chương 3257: Đánh cuộc kỳ ba
Nhiếp Vân tấm tắc lấy làm kỳ.
Mặc dù Kiếm Linh Cốc không lớn, số người không nhiều, nhưng bàn về số lượng thiên tài Kiếm Đạo, sợ rằng còn nhiều hơn toàn bộ Thần giới!
Nhiều thiên tài Kiếm Đạo như vậy, lại trải qua ức vạn năm lắng đọng, thử kiếm thạch này lạc ấn tất cả kiếm pháp ở trong đó, tương đương với đã bao gồm tất cả kiếm pháp trong thiên địa, không tự nghĩ ra... Đúng là khó có thể đưa tới màu sắc.
- Nên nói đều nói rồi, muốn thử thì nhanh lên, không thử, liền rời tửu lâu a!
Ánh mắt của điếm tiểu nhị nhìn tới.
Đối với người ngoại lai, hắn vẫn còn có chút xem thường.
Hai người ngoại lai, hơn nữa lại trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể sáng chế ra kiếm pháp? Cho dù sáng chế ra, nhiều nhất cũng chỉ ăn rau dưa, muốn ăn bữa tiệc lớn... Không có cửa đâu!
- Muốn ăn cơm còn phải thử kiếm...
Nhiếp Vân lắc đầu, đang muốn qua thử một chút, lấy một ít thức ăn, liền nghe được cửa tửu lâu mở ra, mấy bóng người đi vào.
Người đi đầu, là người quen cũ của hắn, ở ngoài đường cởi quần áo làm trò cười cho thiên hạ… Lục Đào!
Thời khắc này Lục Đào đã lần nữa đổi một bộ quần áo sạch, không còn chật vật như trước, cặp mắt nhìn tới, hung ác giống như sói đói.
Mặc dù hắn không biết tại sao lại làm như vậy, nhưng cũng biết, nhất định là thủ đoạn của Nhiếp Vân!
Để cho hắn làm chuyện xấu xí lớn như vậy, có thể có sắc mặt tốt mới lạ.
Ba người phía sau hắn, cùng hắn không sai biệt lắm, đều là Hoàng cảnh trung kỳ, tuổi cũng không lớn, chừng hai mươi tuổi, bất quá ánh mắt không giống hắn, nhìn về phía hai người Nhiếp Vân, mặt mày nhổng lên, mang vẻ không để ý.
Tựa hồ theo bọn họ, hai người Nhiếp Vân bất quá là hai lúa từ Thần giới đến mà thôi, tu vi Kiếm Đạo làm sao có thể so với bọn họ?
- Gặp được ở chỗ này, xem ra thật là đúng dịp!
Cặp mắt nhìn chằm chằm hai huynh đệ, Lục Đào âm lãnh nói.
- Đúng dịp? Ta xem là ngươi đặc biệt tìm tới a!
Nhiếp Vân nhấc mí mắt, lười khách khí với hắn.
Trước cũng đã xé rách da mặt, không cần thiết giả bộ khách sáo.
- Không sai, coi như ngươi thức thời! Ta là đặc biệt tới đánh cuộc với ngươi! Dám hay không!
Bị vạch trần ngụy trang, Lục Đào cũng không ẩn núp, hừ lạnh nói.
- Đánh cuộc?
Nhiếp Vân hứng thú nhìn sang.
Vốn tưởng rằng đối phương là qua báo thù, không nghĩ tới mở miệng muốn đánh cuộc, đánh cuộc gì?
- Rất đơn giản, ta đánh cuộc với các ngươi... Ai có thể ở chỗ này uống rượu và thức ăn ngon! Không ăn được... Cỡi sạch quần áo, lượn quanh tửu lâu ba vòng... Có dám hay không?
Lục Đào hừ nói.
Cởi hết quần áo ở ngoài đường phố, làm những động tác biến thái kia, hắn bây giờ vừa nghĩ liền cảm thấy tan vở, mục đích đánh cuộc rất đơn giản, để cho hai người ngoại lai này cũng mất mặt xấu hổ, như vậy sẽ không còn mặt mũi đi nội cốc!
Mặc dù hắn rất muốn động thủ giết người, nhưng thông qua Kiếm Linh Tháp tầng chín tiến vào nội cốc là quy củ tiên tổ lưu lại, người ngoại lai ngay cả nội cốc cũng không vào, liền trực tiếp giết chết... Vi phạm tộc quy!
Cho dù hắn cả gan làm loạn, cũng không dám làm như thế!
Không thể giết, tự nhiên chỉ có thể nghĩ biện pháp để cho hai người mất mặt xấu hổ.
- Cởi hết quần áo lượn quanh tửu lâu ba vòng... Đánh cuộc có chút quá thấp a!
Biết ý nghĩ của hắn, Nhiếp Vân cười một tiếng, cũng không cự tuyệt.
- Quá thấp? Ngươi còn muốn thế nào?
Vốn tưởng rằng đối phương không dám đáp ứng, mới dùng phép khích tướng, làm sao cũng không nghĩ tới, đối phương còn ngại tiền đặt cuộc thấp, Lục Đào không nhịn được sửng sốt một chút.
- Mấy người các ngươi một tổ, huynh đệ chúng ta một tổ... Thua, chẳng những phải cởi hết quần áo chạy vòng, còn phải tự tát mười bạt tai, ở trước mặt mọi người nói "ta là phế vật", có dám hay không?
Ngón tay của Nhiếp Vân nhẹ nhàng gõ mặt bàn, trong mắt mang theo nụ cười nghiền ngẫm nhìn tới.
- Tự tát bạt tai? Tự nói ta là phế vật?
Sắc mặt của Lục Đào trong nháy mắt trở nên trầm thấp khó coi, quả đấm siết chặc.
Nếu quả thật như vậy, mất mặt liền ném lớn!
Hai người trước mắt này bất kể nói thế nào cũng là người ngoại lai, bất kể có thể vào nội cốc hay không, không bao lâu liền có thể ung dung rời đi, hắn bất đồng, một mực sống ở nơi này, vạn nhất thua... làm như vậy, sau này để cho hắn còn mặt mũi nào tiếp tục sống?
- Lục Đào, yên tâm đi, hai lúa Thần giới mà thôi, có thể sáng chế ra kiếm pháp gì? Kiếm pháp của ta mới vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, thắng bọn họ không có bất cứ vấn đề gì, trực tiếp đáp ứng là được, cũng tốt để cho bọn họ biết, hai lúa nho nhỏ so với Kiếm Linh Cốc chúng ta, cái gì cũng không tính!
Lục Đào đang do dự, sau lưng một thanh niên liếc mắt nhìn Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng, xuy cười một tiếng, không thèm để ý chút nào nói.
- Không tệ, Lục Đào, không biết ngươi có gì phải do dự! Kiếm pháp của Tử Siêu, giống như thần lai chi bút, ngay cả Lục Huyền cũng khen không dứt miệng, ta không tin hai hai lúa cũng có thể vượt qua!
- Hai lúa mà thôi, theo ta thấy, bọn họ có thể ăn rau dưa, đã coi như không tệ!
Hai thanh niên còn dư lại cũng cười lên.
- Được, ta đáp ứng!
Nghe được đồng đội nói, Lục Đào gật đầu.
Đặc biệt tới tìm đối phương đánh cuộc, đối phương thêm tiền, mình lại không dám, truyền đi sẽ mất mặt xấu hổ, còn không bằng trực tiếp đáp ứng!
Kiếm pháp của Lục Tử Siêu, hắn mới vừa thấy qua, phiêu hốt linh động, tựa như thần lai chi bút, thật muốn thi triển ra, ít nhất cũng là lục sắc, có thể ở tửu lâu làm ra một bàn tiệc rượu lớn!
Màu lục, cho dù ở trong lịch của tửu lâu, cũng tuyệt đối trước một trăm tên.
- Ân, vậy thì tốt, không biết ngươi trước, hay là chúng ta trước?
Thấy hắn đáp ứng, Nhiếp Vân cười một tiếng.
- Các ngươi là khách nhân, các ngươi trước đi!
Lục Đào nói.
Kiếm chiêu không thể nào lập tức sáng chế ra, người nào trước người nào sau, thật ra thì đều giống nhau, ngược lại thi triển trước, quá sớm bại lộ lá bài tẩy, sẽ mất đi ưu thế.
- Tốt lắm, chúng ta trước cũng không có gì...
Nhiếp Vân tựa hồ không ý thức được trước sau mang tới phiền toái, đứng dậy, đi tới bên cạnh mấy người Lục Đào:
- Bất quá, các ngươi là đều tham gia, hay chỉ một người tham gia, chúng ta trước phải nói rõ ràng! Nếu như các ngươi thay nhau ra trận, bốn người khẳng định chiếm ưu thế hơn chúng ta a!
- Mới vừa rồi đã nói, chúng ta bốn người một tổ, chỉ phái một người xuất chiến! Hai người các ngươi một tổ, cũng chỉ phái một người xuất chiến, người tổ thua đều phải nhận trừng phạt! Thế nào?
Nếu đã đáp ứng đánh cuộc, Lục Đào cũng không có do dự gì, hừ nói.
Mặc dù Kiếm Linh Cốc không lớn, số người không nhiều, nhưng bàn về số lượng thiên tài Kiếm Đạo, sợ rằng còn nhiều hơn toàn bộ Thần giới!
Nhiều thiên tài Kiếm Đạo như vậy, lại trải qua ức vạn năm lắng đọng, thử kiếm thạch này lạc ấn tất cả kiếm pháp ở trong đó, tương đương với đã bao gồm tất cả kiếm pháp trong thiên địa, không tự nghĩ ra... Đúng là khó có thể đưa tới màu sắc.
- Nên nói đều nói rồi, muốn thử thì nhanh lên, không thử, liền rời tửu lâu a!
Ánh mắt của điếm tiểu nhị nhìn tới.
Đối với người ngoại lai, hắn vẫn còn có chút xem thường.
Hai người ngoại lai, hơn nữa lại trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể sáng chế ra kiếm pháp? Cho dù sáng chế ra, nhiều nhất cũng chỉ ăn rau dưa, muốn ăn bữa tiệc lớn... Không có cửa đâu!
- Muốn ăn cơm còn phải thử kiếm...
Nhiếp Vân lắc đầu, đang muốn qua thử một chút, lấy một ít thức ăn, liền nghe được cửa tửu lâu mở ra, mấy bóng người đi vào.
Người đi đầu, là người quen cũ của hắn, ở ngoài đường cởi quần áo làm trò cười cho thiên hạ… Lục Đào!
Thời khắc này Lục Đào đã lần nữa đổi một bộ quần áo sạch, không còn chật vật như trước, cặp mắt nhìn tới, hung ác giống như sói đói.
Mặc dù hắn không biết tại sao lại làm như vậy, nhưng cũng biết, nhất định là thủ đoạn của Nhiếp Vân!
Để cho hắn làm chuyện xấu xí lớn như vậy, có thể có sắc mặt tốt mới lạ.
Ba người phía sau hắn, cùng hắn không sai biệt lắm, đều là Hoàng cảnh trung kỳ, tuổi cũng không lớn, chừng hai mươi tuổi, bất quá ánh mắt không giống hắn, nhìn về phía hai người Nhiếp Vân, mặt mày nhổng lên, mang vẻ không để ý.
Tựa hồ theo bọn họ, hai người Nhiếp Vân bất quá là hai lúa từ Thần giới đến mà thôi, tu vi Kiếm Đạo làm sao có thể so với bọn họ?
- Gặp được ở chỗ này, xem ra thật là đúng dịp!
Cặp mắt nhìn chằm chằm hai huynh đệ, Lục Đào âm lãnh nói.
- Đúng dịp? Ta xem là ngươi đặc biệt tìm tới a!
Nhiếp Vân nhấc mí mắt, lười khách khí với hắn.
Trước cũng đã xé rách da mặt, không cần thiết giả bộ khách sáo.
- Không sai, coi như ngươi thức thời! Ta là đặc biệt tới đánh cuộc với ngươi! Dám hay không!
Bị vạch trần ngụy trang, Lục Đào cũng không ẩn núp, hừ lạnh nói.
- Đánh cuộc?
Nhiếp Vân hứng thú nhìn sang.
Vốn tưởng rằng đối phương là qua báo thù, không nghĩ tới mở miệng muốn đánh cuộc, đánh cuộc gì?
- Rất đơn giản, ta đánh cuộc với các ngươi... Ai có thể ở chỗ này uống rượu và thức ăn ngon! Không ăn được... Cỡi sạch quần áo, lượn quanh tửu lâu ba vòng... Có dám hay không?
Lục Đào hừ nói.
Cởi hết quần áo ở ngoài đường phố, làm những động tác biến thái kia, hắn bây giờ vừa nghĩ liền cảm thấy tan vở, mục đích đánh cuộc rất đơn giản, để cho hai người ngoại lai này cũng mất mặt xấu hổ, như vậy sẽ không còn mặt mũi đi nội cốc!
Mặc dù hắn rất muốn động thủ giết người, nhưng thông qua Kiếm Linh Tháp tầng chín tiến vào nội cốc là quy củ tiên tổ lưu lại, người ngoại lai ngay cả nội cốc cũng không vào, liền trực tiếp giết chết... Vi phạm tộc quy!
Cho dù hắn cả gan làm loạn, cũng không dám làm như thế!
Không thể giết, tự nhiên chỉ có thể nghĩ biện pháp để cho hai người mất mặt xấu hổ.
- Cởi hết quần áo lượn quanh tửu lâu ba vòng... Đánh cuộc có chút quá thấp a!
Biết ý nghĩ của hắn, Nhiếp Vân cười một tiếng, cũng không cự tuyệt.
- Quá thấp? Ngươi còn muốn thế nào?
Vốn tưởng rằng đối phương không dám đáp ứng, mới dùng phép khích tướng, làm sao cũng không nghĩ tới, đối phương còn ngại tiền đặt cuộc thấp, Lục Đào không nhịn được sửng sốt một chút.
- Mấy người các ngươi một tổ, huynh đệ chúng ta một tổ... Thua, chẳng những phải cởi hết quần áo chạy vòng, còn phải tự tát mười bạt tai, ở trước mặt mọi người nói "ta là phế vật", có dám hay không?
Ngón tay của Nhiếp Vân nhẹ nhàng gõ mặt bàn, trong mắt mang theo nụ cười nghiền ngẫm nhìn tới.
- Tự tát bạt tai? Tự nói ta là phế vật?
Sắc mặt của Lục Đào trong nháy mắt trở nên trầm thấp khó coi, quả đấm siết chặc.
Nếu quả thật như vậy, mất mặt liền ném lớn!
Hai người trước mắt này bất kể nói thế nào cũng là người ngoại lai, bất kể có thể vào nội cốc hay không, không bao lâu liền có thể ung dung rời đi, hắn bất đồng, một mực sống ở nơi này, vạn nhất thua... làm như vậy, sau này để cho hắn còn mặt mũi nào tiếp tục sống?
- Lục Đào, yên tâm đi, hai lúa Thần giới mà thôi, có thể sáng chế ra kiếm pháp gì? Kiếm pháp của ta mới vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, thắng bọn họ không có bất cứ vấn đề gì, trực tiếp đáp ứng là được, cũng tốt để cho bọn họ biết, hai lúa nho nhỏ so với Kiếm Linh Cốc chúng ta, cái gì cũng không tính!
Lục Đào đang do dự, sau lưng một thanh niên liếc mắt nhìn Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng, xuy cười một tiếng, không thèm để ý chút nào nói.
- Không tệ, Lục Đào, không biết ngươi có gì phải do dự! Kiếm pháp của Tử Siêu, giống như thần lai chi bút, ngay cả Lục Huyền cũng khen không dứt miệng, ta không tin hai hai lúa cũng có thể vượt qua!
- Hai lúa mà thôi, theo ta thấy, bọn họ có thể ăn rau dưa, đã coi như không tệ!
Hai thanh niên còn dư lại cũng cười lên.
- Được, ta đáp ứng!
Nghe được đồng đội nói, Lục Đào gật đầu.
Đặc biệt tới tìm đối phương đánh cuộc, đối phương thêm tiền, mình lại không dám, truyền đi sẽ mất mặt xấu hổ, còn không bằng trực tiếp đáp ứng!
Kiếm pháp của Lục Tử Siêu, hắn mới vừa thấy qua, phiêu hốt linh động, tựa như thần lai chi bút, thật muốn thi triển ra, ít nhất cũng là lục sắc, có thể ở tửu lâu làm ra một bàn tiệc rượu lớn!
Màu lục, cho dù ở trong lịch của tửu lâu, cũng tuyệt đối trước một trăm tên.
- Ân, vậy thì tốt, không biết ngươi trước, hay là chúng ta trước?
Thấy hắn đáp ứng, Nhiếp Vân cười một tiếng.
- Các ngươi là khách nhân, các ngươi trước đi!
Lục Đào nói.
Kiếm chiêu không thể nào lập tức sáng chế ra, người nào trước người nào sau, thật ra thì đều giống nhau, ngược lại thi triển trước, quá sớm bại lộ lá bài tẩy, sẽ mất đi ưu thế.
- Tốt lắm, chúng ta trước cũng không có gì...
Nhiếp Vân tựa hồ không ý thức được trước sau mang tới phiền toái, đứng dậy, đi tới bên cạnh mấy người Lục Đào:
- Bất quá, các ngươi là đều tham gia, hay chỉ một người tham gia, chúng ta trước phải nói rõ ràng! Nếu như các ngươi thay nhau ra trận, bốn người khẳng định chiếm ưu thế hơn chúng ta a!
- Mới vừa rồi đã nói, chúng ta bốn người một tổ, chỉ phái một người xuất chiến! Hai người các ngươi một tổ, cũng chỉ phái một người xuất chiến, người tổ thua đều phải nhận trừng phạt! Thế nào?
Nếu đã đáp ứng đánh cuộc, Lục Đào cũng không có do dự gì, hừ nói.
Bình luận truyện