Vô Tận Đan Điền
Chương 3260: Kiếm Trì
- Đánh cuộc chúng ta nhất định sẽ thực hiện, bất quá... Ta chỗ này còn có một đánh cuộc, không biết ngươi có dám nhận hay không!
Lục Đào cắn răng nói.
- Còn có đánh cuộc? Ha hả, có dám nhận hay không là chuyện của ta, các ngươi trước thực hiện lần đánh cuộc này lại nói, biết rõ thua, còn không thực hiện, ngươi cho rằng ta ngu sao? Chỉ có thực hiện lần đánh cuộc này, mới có chuyện về sau!
Nhiếp Vân khoát tay, lười nói nhảm với đối phương.
Lần đánh cuộc này không thực hiện, còn có lần sau... Nằm mơ đi!
- Ngươi...
Vốn muốn dùng đánh cuộc lừa bịp qua, không nghĩ tới thiếu niên kia ngôn ngữ sắc bén, thẳng vào chỗ yếu hại, Lục Đào tức đến sắc mặt xám ngắt, lại không có biện pháp nào.
Ai bảo bọn họ thua chứ?
- Bớt yêu ngôn hoặc chúng đi! Lần này là các ngươi giở trò lừa bịp thắng, dùng là thủ đoạn vô lại, một chút cũng không quang minh! Còn để cho chúng ta thực hiện đánh cuộc... chẳng lẽ các ngươi không có mặt mũi?
Lục Tử Siêu hừ nói.
- Mặt mũi!
Đối với hắn châm chọc, Nhiếp Vân không thèm để ý chút nào, xông xáo nhiều năm như vậy, da mặt đã sớm luyện giống như tường thành rồi:
- Dám đánh cuộc liền phải làm tốt chuẩn bị thua, thủ đoạn vô lại các ngươi cũng có thể dùng a, ta lại không ngăn các ngươi!
Nghe được lời nói vô sỉ như vậy, đám người Lục Đào thiếu chút nữa tức chết.
- Tốt lắm, đừng nói nhảm. Trước chúng ta đã nói, nếu như cảm thấy ủy khuất, cũng không cần đánh cuộc, thua cuộc không muốn nhận... Ta cũng không thèm để ý. Bất quá, sau này không nên xuất hiện ở trước mặt chúng ta nữa, chúng ta không thích loại người nói không giữ lời này!
Nhiếp Vân khoát khoát tay, không để ý tới đối phương.
Lục Đào tức giận đến trường kiếm cũng rút ra, bất quá cắn răng, lại thả trở về.
Đối phương nói không sai, bất kể bọn họ dùng thủ đoạn gì, cũng là người thắng, nhóm người mình đánh cuộc thua, không nhận nợ còn động thủ, một khi tin tức truyền đi, còn mất mặt hơn trần truồng chạy ba vòng, tự tát bạt tai.
- Chúng ta nhận thua... Bất quá, để cho chúng ta trần truồng chạy ba vòng, tự tát bạt tai. Đối với các ngươi cũng không có chỗ tốt gì! Không bằng như vậy, đổi thành vật có ích đi! Ta có một bộ kiếm pháp rất lợi hại, so với kiếm chiêu mà Tử Siêu sáng tạo còn hoàn thiện hơn, có thể trực tiếp cho các ngươi, dùng nó coi là tiền đánh cuộc, các ngươi có đồng ý không?
Lục Đào nói.
Trần truồng chạy, tự tát bạt tai là chắc chắn sẽ không làm, bây giờ chỉ có thể cắt thịt đổ máu, nghĩ biện pháp để cho đối phương đồng ý.
- Một bộ kiếm pháp? Ha hả, ngươi cũng quá coi thường chúng ta a, kiếm pháp mà thôi, có hay không đều được, không thoải mái bằng xem các ngươi trần truồng chạy, tự tát bạt tai a!
Nhiếp Vân lắc đầu.
Một bộ kiếm pháp mà thôi, chẳng lẽ còn có thể cao minh hơn Đại Diễn Thiên Cơ Kiếm?
Nếu cao minh hơn, đối với mình cũng không có tác dụng. Muốn một bộ kiếm pháp vô dụng, còn không bằng để cho bọn họ mất mặt xấu hổ.
- Hai bộ kiếm pháp, kể cả một thanh bảo kiếm Hoàng cảnh trung phẩm!
Lục Đào cắn răng nói.
Nhiếp Vân cũng không gật đầu, tiện tay bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Lúc này, rượu và thức ăn đã lên, tràn đầy một bàn, chỉ ngửi mùi liền để cho người ta tâm thần sảng khoái.
- Bốn bộ kiếm pháp, một món bảo kiếm Hoàng cảnh đỉnh phong... Cộng thêm một nghìn cân Kiếm Thước!
Lục Đào lần nữa tăng giá.
Nhiếp Vân tiếp tục lắc đầu.
- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
Lục Đào cắn răng nói.
- Mười bộ kiếm pháp, hai thanh bảo kiếm Hoàng cảnh viên mãn... Một vạn cân Kiếm Thước!
Ly rượu ở trong tay Nhiếp Vân không ngừng xoay tròn, mí mắt vừa nhấc, nhàn nhạt nói.
Đối phương nói không sai, để cho bọn họ trần truồng chạy ba vòng, tự tát bạt tai, đối với hắn mà nói, đúng là không có ích lợi gì, trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đã sớm vượt qua tuổi tác xung động, xem bọn hắn bêu xấu, còn không bằng một ít thứ hữu dụng.
Nhất là Kiếm Thước, kể từ khi đi tới nơi này, hắn liền nhìn ra trân quý, sau này có thể thường ăn vào mà nói, đối với Kiếm Đạo của hắn tăng lên, cũng sẽ có trợ giúp rất lớn.
Cho nên, vừa mở miệng chính là một vạn cân!
- Mười bộ kiếm pháp... Hai thanh bảo kiếm Hoàng cảnh viên mãn, một vạn cân Kiếm Thước... Ngươi muốn cướp bóc sao?
Nghe được yêu cầu của hắn, Lục Đào thiếu chút nữa bất tỉnh.
Thật là đòi hỏi quá nhiều!
Những thứ này, đừng nói hắn, cho dù mấy người bọn họ cộng lại, cũng không lấy ra được!
- Không lấy ra được, thì trần truồng chạy, dù sao ta cũng không thèm để ý!
Nhiếp Vân không để ý tới đối phương nữa.
- Được...
Nghe nói như vậy, Lục Đào tức đến sắc mặt khó coi, nhưng không có biện pháp nào khác, ai bảo bọn họ đánh cuộc thua! Không thừa nhận còn muốn động thủ, sẽ chỉ làm bọn họ không ngốc đầu lên được.
- Ngươi chờ một chút!
Tức giận run run, Lục Đào cũng không có biện pháp, quay người lại gọi đám người Lục Tử Siêu tới.
- Thật chẳng lẽ cho hắn nhiều đồ như vậy?
Một người tràn đầy không cam lòng nói.
- Nếu không còn có biện pháp gì? Cũng không thể chúng ta thật trần truồng chạy, tự tát bạt tai a! Cho dù ta bỏ được mặt mũi, Đại Tế Ty cũng không bỏ nổi!
Lục Đào hừ nói.
Tới nơi này đối phó hai người ngoại lai, là ý tứ của Đại Tế Ty, hôm nay thật phải trần truồng chạy ở chỗ này, Đại Tế Ty cũng sẽ đi theo mất mặt, làm không tốt còn sẽ bị Nhị Tế Ty mượn đề tài nói chuyện.
- Đáng ghét a đáng ghét!
Mọi người siết chặc quả đấm.
- Cũng không cần tức giận, cùng lắm thì trước góp vật phẩm cho hắn, sau đó cùng bọn họ đánh cuộc! Chẳng những để cho bọn họ phun ra toàn bộ, còn để cho bọn họ bỏ ra giá cao thê thảm!
Lục Tử Siêu hừ nói.
- Tử Siêu nói không sai! Không thể tiện nghi hai người này, để cho chúng ta mất mặt như vậy, không để bọn họ bỏ ra giá cao thê thảm, sao tiêu mối hận trong lòng!
Lục Đào siết chặc quả đấm.
- Bọn họ ngay cả kiếm chiêu của Tử Siêu cũng học được nhanh như vậy, phải đánh cuộc gì mới có thể làm cho bọn họ thua?
Một người nghi ngờ nói.
Hai người kia thực quá lợi hại, kiếm pháp của Lục Tử Siêu cao minh như thế, nhìn một lần là có thể thông hiểu đạo lí thi triển ra, thiên phú như vậy, đánh cuộc gì mới có thể bảo đảm chỉ thắng không thua?
Lại nói, thật muốn có đánh cuộc như vậy, người ta không tham gia không phải vô công sao?
- Rất đơn giản, bọn họ tới đây mục đích là vì tiến vào nội cốc... Mà trước khi tiến vào nội cốc, có một chỗ để cho bọn họ muốn đánh cuộc cũng phải đánh, không đánh cũng cũng phải đánh!
Lục Đào nhớ ra cái gì đó, trong mắt chợt lóe hàn quang.
Lục Đào cắn răng nói.
- Còn có đánh cuộc? Ha hả, có dám nhận hay không là chuyện của ta, các ngươi trước thực hiện lần đánh cuộc này lại nói, biết rõ thua, còn không thực hiện, ngươi cho rằng ta ngu sao? Chỉ có thực hiện lần đánh cuộc này, mới có chuyện về sau!
Nhiếp Vân khoát tay, lười nói nhảm với đối phương.
Lần đánh cuộc này không thực hiện, còn có lần sau... Nằm mơ đi!
- Ngươi...
Vốn muốn dùng đánh cuộc lừa bịp qua, không nghĩ tới thiếu niên kia ngôn ngữ sắc bén, thẳng vào chỗ yếu hại, Lục Đào tức đến sắc mặt xám ngắt, lại không có biện pháp nào.
Ai bảo bọn họ thua chứ?
- Bớt yêu ngôn hoặc chúng đi! Lần này là các ngươi giở trò lừa bịp thắng, dùng là thủ đoạn vô lại, một chút cũng không quang minh! Còn để cho chúng ta thực hiện đánh cuộc... chẳng lẽ các ngươi không có mặt mũi?
Lục Tử Siêu hừ nói.
- Mặt mũi!
Đối với hắn châm chọc, Nhiếp Vân không thèm để ý chút nào, xông xáo nhiều năm như vậy, da mặt đã sớm luyện giống như tường thành rồi:
- Dám đánh cuộc liền phải làm tốt chuẩn bị thua, thủ đoạn vô lại các ngươi cũng có thể dùng a, ta lại không ngăn các ngươi!
Nghe được lời nói vô sỉ như vậy, đám người Lục Đào thiếu chút nữa tức chết.
- Tốt lắm, đừng nói nhảm. Trước chúng ta đã nói, nếu như cảm thấy ủy khuất, cũng không cần đánh cuộc, thua cuộc không muốn nhận... Ta cũng không thèm để ý. Bất quá, sau này không nên xuất hiện ở trước mặt chúng ta nữa, chúng ta không thích loại người nói không giữ lời này!
Nhiếp Vân khoát khoát tay, không để ý tới đối phương.
Lục Đào tức giận đến trường kiếm cũng rút ra, bất quá cắn răng, lại thả trở về.
Đối phương nói không sai, bất kể bọn họ dùng thủ đoạn gì, cũng là người thắng, nhóm người mình đánh cuộc thua, không nhận nợ còn động thủ, một khi tin tức truyền đi, còn mất mặt hơn trần truồng chạy ba vòng, tự tát bạt tai.
- Chúng ta nhận thua... Bất quá, để cho chúng ta trần truồng chạy ba vòng, tự tát bạt tai. Đối với các ngươi cũng không có chỗ tốt gì! Không bằng như vậy, đổi thành vật có ích đi! Ta có một bộ kiếm pháp rất lợi hại, so với kiếm chiêu mà Tử Siêu sáng tạo còn hoàn thiện hơn, có thể trực tiếp cho các ngươi, dùng nó coi là tiền đánh cuộc, các ngươi có đồng ý không?
Lục Đào nói.
Trần truồng chạy, tự tát bạt tai là chắc chắn sẽ không làm, bây giờ chỉ có thể cắt thịt đổ máu, nghĩ biện pháp để cho đối phương đồng ý.
- Một bộ kiếm pháp? Ha hả, ngươi cũng quá coi thường chúng ta a, kiếm pháp mà thôi, có hay không đều được, không thoải mái bằng xem các ngươi trần truồng chạy, tự tát bạt tai a!
Nhiếp Vân lắc đầu.
Một bộ kiếm pháp mà thôi, chẳng lẽ còn có thể cao minh hơn Đại Diễn Thiên Cơ Kiếm?
Nếu cao minh hơn, đối với mình cũng không có tác dụng. Muốn một bộ kiếm pháp vô dụng, còn không bằng để cho bọn họ mất mặt xấu hổ.
- Hai bộ kiếm pháp, kể cả một thanh bảo kiếm Hoàng cảnh trung phẩm!
Lục Đào cắn răng nói.
Nhiếp Vân cũng không gật đầu, tiện tay bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Lúc này, rượu và thức ăn đã lên, tràn đầy một bàn, chỉ ngửi mùi liền để cho người ta tâm thần sảng khoái.
- Bốn bộ kiếm pháp, một món bảo kiếm Hoàng cảnh đỉnh phong... Cộng thêm một nghìn cân Kiếm Thước!
Lục Đào lần nữa tăng giá.
Nhiếp Vân tiếp tục lắc đầu.
- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
Lục Đào cắn răng nói.
- Mười bộ kiếm pháp, hai thanh bảo kiếm Hoàng cảnh viên mãn... Một vạn cân Kiếm Thước!
Ly rượu ở trong tay Nhiếp Vân không ngừng xoay tròn, mí mắt vừa nhấc, nhàn nhạt nói.
Đối phương nói không sai, để cho bọn họ trần truồng chạy ba vòng, tự tát bạt tai, đối với hắn mà nói, đúng là không có ích lợi gì, trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đã sớm vượt qua tuổi tác xung động, xem bọn hắn bêu xấu, còn không bằng một ít thứ hữu dụng.
Nhất là Kiếm Thước, kể từ khi đi tới nơi này, hắn liền nhìn ra trân quý, sau này có thể thường ăn vào mà nói, đối với Kiếm Đạo của hắn tăng lên, cũng sẽ có trợ giúp rất lớn.
Cho nên, vừa mở miệng chính là một vạn cân!
- Mười bộ kiếm pháp... Hai thanh bảo kiếm Hoàng cảnh viên mãn, một vạn cân Kiếm Thước... Ngươi muốn cướp bóc sao?
Nghe được yêu cầu của hắn, Lục Đào thiếu chút nữa bất tỉnh.
Thật là đòi hỏi quá nhiều!
Những thứ này, đừng nói hắn, cho dù mấy người bọn họ cộng lại, cũng không lấy ra được!
- Không lấy ra được, thì trần truồng chạy, dù sao ta cũng không thèm để ý!
Nhiếp Vân không để ý tới đối phương nữa.
- Được...
Nghe nói như vậy, Lục Đào tức đến sắc mặt khó coi, nhưng không có biện pháp nào khác, ai bảo bọn họ đánh cuộc thua! Không thừa nhận còn muốn động thủ, sẽ chỉ làm bọn họ không ngốc đầu lên được.
- Ngươi chờ một chút!
Tức giận run run, Lục Đào cũng không có biện pháp, quay người lại gọi đám người Lục Tử Siêu tới.
- Thật chẳng lẽ cho hắn nhiều đồ như vậy?
Một người tràn đầy không cam lòng nói.
- Nếu không còn có biện pháp gì? Cũng không thể chúng ta thật trần truồng chạy, tự tát bạt tai a! Cho dù ta bỏ được mặt mũi, Đại Tế Ty cũng không bỏ nổi!
Lục Đào hừ nói.
Tới nơi này đối phó hai người ngoại lai, là ý tứ của Đại Tế Ty, hôm nay thật phải trần truồng chạy ở chỗ này, Đại Tế Ty cũng sẽ đi theo mất mặt, làm không tốt còn sẽ bị Nhị Tế Ty mượn đề tài nói chuyện.
- Đáng ghét a đáng ghét!
Mọi người siết chặc quả đấm.
- Cũng không cần tức giận, cùng lắm thì trước góp vật phẩm cho hắn, sau đó cùng bọn họ đánh cuộc! Chẳng những để cho bọn họ phun ra toàn bộ, còn để cho bọn họ bỏ ra giá cao thê thảm!
Lục Tử Siêu hừ nói.
- Tử Siêu nói không sai! Không thể tiện nghi hai người này, để cho chúng ta mất mặt như vậy, không để bọn họ bỏ ra giá cao thê thảm, sao tiêu mối hận trong lòng!
Lục Đào siết chặc quả đấm.
- Bọn họ ngay cả kiếm chiêu của Tử Siêu cũng học được nhanh như vậy, phải đánh cuộc gì mới có thể làm cho bọn họ thua?
Một người nghi ngờ nói.
Hai người kia thực quá lợi hại, kiếm pháp của Lục Tử Siêu cao minh như thế, nhìn một lần là có thể thông hiểu đạo lí thi triển ra, thiên phú như vậy, đánh cuộc gì mới có thể bảo đảm chỉ thắng không thua?
Lại nói, thật muốn có đánh cuộc như vậy, người ta không tham gia không phải vô công sao?
- Rất đơn giản, bọn họ tới đây mục đích là vì tiến vào nội cốc... Mà trước khi tiến vào nội cốc, có một chỗ để cho bọn họ muốn đánh cuộc cũng phải đánh, không đánh cũng cũng phải đánh!
Lục Đào nhớ ra cái gì đó, trong mắt chợt lóe hàn quang.
Bình luận truyện