Vô Tận Đan Điền
Chương 3277: Đối chiến Lục Bác
- Phế tu vi coi như là nhẹ! Một người ngoại lai đến Kiếm Linh Cốc còn lớn lối như vậy, không cho ngươi chút dạy dỗ, sợ rằng không biết Kiếm Linh Cốc không phải là địa phương mà người ngoại lai các ngươi có thể ngông cuồng!
Một lão giả khác cũng theo sát quát lên.
- Bất kể nói thế nào, Tử Siêu cũng là cháu trai của ta, cho dù có lỗi, cũng là ta xuất thủ dạy dỗ, ngươi là thứ gì, lại dám đả thương bọn họ?
- Không có quy củ, không biết trời cao đất rộng, quỳ xuống nhận lầm, để cho chúng ta phế tu vi, có thể tha chết cho ngươi, nếu không, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi!
Hai lão giả còn lại cũng đồng thời rống to.
Tới tổng cộng bốn cái, không cần nghĩ cũng biết nhất định là núi dựa của đám người Lục Đào, Lục Tử Siêu.
Bốn người bị Nhiếp Vân đánh phế bỏ, những người khác cảm thấy là chuyện đương nhiên, nhưng bốn nhà này khẳng định không nghĩ vậy.
- Ân? Các ngươi muốn phế bỏ tu vi của ta?
Nghe được bốn người quát tháo, Nhiếp Vân nhìn về phía đối phương.
- Không sai! Đây là Kiếm Linh Cốc, không phải là Thần giới của các ngươi, cho dù ngươi ở Thần giới, địa vị tôn sùng, ở chỗ này, cái gì cũng không tính!
Lục Bác cười lạnh.
- Lục Bác trưởng lão, ta đã nói qua, đám người Lục Đào có lỗi trước, xuất hiện tình huống như vậy, cũng là lỗi do mình tự gánh... Các ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn vi phạm tổ huấn, động thủ với khách nhân thông qua Kiếm Linh Tháp?
Cắt đứt đám người Lục Bác nói, khuôn mặt của Nhị Tế Ty không vui.
Bất kể nói thế nào nơi này cũng là phủ đệ của hắn, bốn người đối phương đấu đá lung tung, muốn hạ thủ với khách của hắn, đối với uy nghiêm của hắn, cũng là một loại khiêu khích.
- Nhị Tế Ty, ngươi không cần cầm thân phận Tế Ty áp ta, ta chỉ có Lục Đào là cháu trai. Bây giờ nó biến thành phế nhân, ta cái gì cũng không quan tâm! Hôm nay không trừng phạt người ngoại lai này báo thù thay Tôn nhi, cho dù Thiên vương lão tử tới, cũng đừng mơ tưởng để cho ta rời đi!
Lục Bác gầm thét, tràn đầy tàn nhẫn.
- Càn rỡ! Làm trưởng lão tông tộc, không để ý quy định của Kiếm Linh Cốc, coi tộc quy không ra gì, có tin bây giờ ta liền trấn áp ngươi hay không?
Ánh mắt của Nhị Tế Ty híp lại.
- Trấn áp? Khẩu khí của Nhị Tế Ty thật lớn!
Nhị Tế Ty vừa dứt lời, một thanh âm đùa cợt vang lên, Nhiếp Vân quay đầu nhìn, chỉ thấy lại một lão giả đi tới.
Lão giả này, quần áo màu nâu, giữa hai lông mày lộ ra ý đùa cợt, tựa hồ căn bản không coi Nhị Tế Ty Lục Vân Tử ra gì.
- Lục Mông quản gia, sao ngươi lại tới đây?
Thấy lão giả này, ánh mắt của Lục Bác sáng lên, vội vàng xoay người.
- Đại Tế Ty sợ một ít người lấy quyền mưu tư, mượn lực lượng Kiếm Linh Cốc tiến hành mục đích không thể cho ai biết, để cho ta cầm thủ lệnh của hắn tới, chỉ cần có thủ lệnh này, cho dù có người muốn mưu đồ gây rối, cũng không thể làm gì các ngươi!
Mông quản gia nhẹ nhàng cười một tiếng, cổ tay run lên, một lệnh bài bay về phía đám người Lục Bác.
- Đa tạ Đại Tế Ty!
Nhận lấy thủ lệnh, ánh mắt Lục Bác thả ra vẻ hưng phấn.
Thân là Tế Ty, có thể sử dụng lực lượng đặc thù, mượn Kiếm Linh Cốc đối phó người khác, mới vừa rồi mặc dù đám người Lục Bác nói phách lối, nhưng trong lòng biết, một khi Nhị Tế Ty động thủ thật, bằng bốn người bọn họ liên thủ cũng không đở được.
Bất quá, bây giờ bất đồng!
Có thủ lệnh của Đại Tế Ty, cho dù sử dụng lực lượng của Kiếm Linh Cốc, cũng không cách nào tổn thương bọn họ!
- Lục Mông, ngươi đây là có ý gì?
Sắc mặt của Nhị Tế Ty trầm xuống.
Đối phương làm như vậy rất rõ ràng là đối địch hắn.
- Rất đơn giản, người ngoại lai này đả thương đám người Lục Đào, người nhà bọn họ đi tìm báo thù, thuộc về ân oán cá nhân, Đại Tế Ty không hy vọng Nhị Tế Ty nhúng tay, miễn tổn thương hòa khí!
Lục Mông quản gia nhẹ nhàng cười một tiếng.
- Ân oán cá nhân?
Nhị Tế Ty đang muốn nói chuyện, liền thấy một bàn tay ngăn cản ở phía trước, Nhiếp Vân cười khanh khách đi qua:
- Ý của ngươi là... Đại Tế Ty nói, ta cùng bọn họ là ân oán cá nhân, không có quan hệ gì tới các ngươi, có thể tự mình tiến hành xử lý?
- Không sai, giữa các ngươi là ân oán cá nhân! Mặc dù Kiếm Linh Cốc chúng ta tuân theo tổ huấn, không làm khó dễ người ngoại lai thông qua Kiếm Linh Tháp, nhưng ân oán cá nhân, chúng ta lại không quản!
Lục Mông nhếch miệng.
Hắn nói bất kể, trên thực tế chính là để cho đám người Lục Bác tìm tiểu tử trước mắt này phiền toái.
Đám người Lục Bác là Hoàng cảnh viên mãn, thực lực xa không phải đám người Lục Đào có thể so sánh, hắn thấy, chỉ cần tìm tên tiểu tử này phiền toái, cho dù tiểu tử này bất tử, cũng phải bới một lớp da!
- Nếu là ân oán cá nhân, vậy thì đơn giản...
Nhiếp Vân cười nhạt, vốn trên mặt cả người lẫn vật vô hại, lông mày giương lên, thân thể đột nhiên biến mất tại chỗ.
Hô!
Sau một khắc xuất hiện sau lưng ở Lục Bác, một đạo kiếm mang từ lòng bàn tay hắn bắn ra, thẳng tắp đâm tới.
Thuấn di!
Giới vực dung hợp có thể lan tràn một trăm thước, ở trong khoảng một trăm thước này, hắn có thể tự do thuấn di!
Bọn người Lục Bác ở trong viện, khoảng cách bất quá mười mấy thước, đang trong phạm vi.
- Ngươi dám động thủ với ta...
Không nghĩ tới người ngoại lai này dám động thủ với hắn, hơn nữa tốc độ nhanh như vậy, con ngươi của Lục Bác co rụt lại, không kịp xoay người, trở tay đánh tới Nhiếp Vân.
Chưởng pháp của hắn cũng không cao thâm, lại mang kiếm ý tựa như đợt sóng, gào thét vọt tới.
Nhìn dáng dấp nếu Nhiếp Vân không thay đổi kiếm chiêu mà nói, trường kiếm sẽ bị đánh bay, bản thân cũng sẽ chịu trọng thương.
Dù Lục Bác này là Hoàng cảnh viên mãn ngụy Kiếm giới, cũng hết sức đáng sợ, vượt xa đám người Nam Hoa lão tiên.
- Hắc!
Tựa hồ không nhìn ra nguy hiểm, kiếm chiêu của Nhiếp Vân không có biến hóa chút nào, cũng không tránh né, tay còn lại bắt xuống đỉnh đầu của Lục Bác trưởng lão.
- Tìm chết!
Thấy hắn không tránh né ngược lại tấn công, Lục Bác cười lạnh, lực lượng điên cuồng tràn ra, trực tiếp rơi vào ngực Nhiếp Vân.
Ầm!
Khi hắn cho là người ngoại lai trước mắt hẳn phải chết không thể nghi ngờ, một tiếng nổ thật to vang lên, bên ngoài thân thiếu niên xuất hiện một lồng bảo hộ, ngăn cản toàn bộ lực lượng ở bên ngoài.
- Nửa bước Thần binh Đế cảnh? Không tốt...
Lực lượng bị ngăn trở, Lục Bác giờ mới hiểu được chuyện gì xảy ra, con ngươi co rụt lại, muốn tránh né, bất quá đã không còn kịp rồi, uy áp đột nhiên hiện lên, đồng thời một lực lượng hùng hậu tới cực điểm tự thiên hàng lâm.
Một lão giả khác cũng theo sát quát lên.
- Bất kể nói thế nào, Tử Siêu cũng là cháu trai của ta, cho dù có lỗi, cũng là ta xuất thủ dạy dỗ, ngươi là thứ gì, lại dám đả thương bọn họ?
- Không có quy củ, không biết trời cao đất rộng, quỳ xuống nhận lầm, để cho chúng ta phế tu vi, có thể tha chết cho ngươi, nếu không, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi!
Hai lão giả còn lại cũng đồng thời rống to.
Tới tổng cộng bốn cái, không cần nghĩ cũng biết nhất định là núi dựa của đám người Lục Đào, Lục Tử Siêu.
Bốn người bị Nhiếp Vân đánh phế bỏ, những người khác cảm thấy là chuyện đương nhiên, nhưng bốn nhà này khẳng định không nghĩ vậy.
- Ân? Các ngươi muốn phế bỏ tu vi của ta?
Nghe được bốn người quát tháo, Nhiếp Vân nhìn về phía đối phương.
- Không sai! Đây là Kiếm Linh Cốc, không phải là Thần giới của các ngươi, cho dù ngươi ở Thần giới, địa vị tôn sùng, ở chỗ này, cái gì cũng không tính!
Lục Bác cười lạnh.
- Lục Bác trưởng lão, ta đã nói qua, đám người Lục Đào có lỗi trước, xuất hiện tình huống như vậy, cũng là lỗi do mình tự gánh... Các ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn vi phạm tổ huấn, động thủ với khách nhân thông qua Kiếm Linh Tháp?
Cắt đứt đám người Lục Bác nói, khuôn mặt của Nhị Tế Ty không vui.
Bất kể nói thế nào nơi này cũng là phủ đệ của hắn, bốn người đối phương đấu đá lung tung, muốn hạ thủ với khách của hắn, đối với uy nghiêm của hắn, cũng là một loại khiêu khích.
- Nhị Tế Ty, ngươi không cần cầm thân phận Tế Ty áp ta, ta chỉ có Lục Đào là cháu trai. Bây giờ nó biến thành phế nhân, ta cái gì cũng không quan tâm! Hôm nay không trừng phạt người ngoại lai này báo thù thay Tôn nhi, cho dù Thiên vương lão tử tới, cũng đừng mơ tưởng để cho ta rời đi!
Lục Bác gầm thét, tràn đầy tàn nhẫn.
- Càn rỡ! Làm trưởng lão tông tộc, không để ý quy định của Kiếm Linh Cốc, coi tộc quy không ra gì, có tin bây giờ ta liền trấn áp ngươi hay không?
Ánh mắt của Nhị Tế Ty híp lại.
- Trấn áp? Khẩu khí của Nhị Tế Ty thật lớn!
Nhị Tế Ty vừa dứt lời, một thanh âm đùa cợt vang lên, Nhiếp Vân quay đầu nhìn, chỉ thấy lại một lão giả đi tới.
Lão giả này, quần áo màu nâu, giữa hai lông mày lộ ra ý đùa cợt, tựa hồ căn bản không coi Nhị Tế Ty Lục Vân Tử ra gì.
- Lục Mông quản gia, sao ngươi lại tới đây?
Thấy lão giả này, ánh mắt của Lục Bác sáng lên, vội vàng xoay người.
- Đại Tế Ty sợ một ít người lấy quyền mưu tư, mượn lực lượng Kiếm Linh Cốc tiến hành mục đích không thể cho ai biết, để cho ta cầm thủ lệnh của hắn tới, chỉ cần có thủ lệnh này, cho dù có người muốn mưu đồ gây rối, cũng không thể làm gì các ngươi!
Mông quản gia nhẹ nhàng cười một tiếng, cổ tay run lên, một lệnh bài bay về phía đám người Lục Bác.
- Đa tạ Đại Tế Ty!
Nhận lấy thủ lệnh, ánh mắt Lục Bác thả ra vẻ hưng phấn.
Thân là Tế Ty, có thể sử dụng lực lượng đặc thù, mượn Kiếm Linh Cốc đối phó người khác, mới vừa rồi mặc dù đám người Lục Bác nói phách lối, nhưng trong lòng biết, một khi Nhị Tế Ty động thủ thật, bằng bốn người bọn họ liên thủ cũng không đở được.
Bất quá, bây giờ bất đồng!
Có thủ lệnh của Đại Tế Ty, cho dù sử dụng lực lượng của Kiếm Linh Cốc, cũng không cách nào tổn thương bọn họ!
- Lục Mông, ngươi đây là có ý gì?
Sắc mặt của Nhị Tế Ty trầm xuống.
Đối phương làm như vậy rất rõ ràng là đối địch hắn.
- Rất đơn giản, người ngoại lai này đả thương đám người Lục Đào, người nhà bọn họ đi tìm báo thù, thuộc về ân oán cá nhân, Đại Tế Ty không hy vọng Nhị Tế Ty nhúng tay, miễn tổn thương hòa khí!
Lục Mông quản gia nhẹ nhàng cười một tiếng.
- Ân oán cá nhân?
Nhị Tế Ty đang muốn nói chuyện, liền thấy một bàn tay ngăn cản ở phía trước, Nhiếp Vân cười khanh khách đi qua:
- Ý của ngươi là... Đại Tế Ty nói, ta cùng bọn họ là ân oán cá nhân, không có quan hệ gì tới các ngươi, có thể tự mình tiến hành xử lý?
- Không sai, giữa các ngươi là ân oán cá nhân! Mặc dù Kiếm Linh Cốc chúng ta tuân theo tổ huấn, không làm khó dễ người ngoại lai thông qua Kiếm Linh Tháp, nhưng ân oán cá nhân, chúng ta lại không quản!
Lục Mông nhếch miệng.
Hắn nói bất kể, trên thực tế chính là để cho đám người Lục Bác tìm tiểu tử trước mắt này phiền toái.
Đám người Lục Bác là Hoàng cảnh viên mãn, thực lực xa không phải đám người Lục Đào có thể so sánh, hắn thấy, chỉ cần tìm tên tiểu tử này phiền toái, cho dù tiểu tử này bất tử, cũng phải bới một lớp da!
- Nếu là ân oán cá nhân, vậy thì đơn giản...
Nhiếp Vân cười nhạt, vốn trên mặt cả người lẫn vật vô hại, lông mày giương lên, thân thể đột nhiên biến mất tại chỗ.
Hô!
Sau một khắc xuất hiện sau lưng ở Lục Bác, một đạo kiếm mang từ lòng bàn tay hắn bắn ra, thẳng tắp đâm tới.
Thuấn di!
Giới vực dung hợp có thể lan tràn một trăm thước, ở trong khoảng một trăm thước này, hắn có thể tự do thuấn di!
Bọn người Lục Bác ở trong viện, khoảng cách bất quá mười mấy thước, đang trong phạm vi.
- Ngươi dám động thủ với ta...
Không nghĩ tới người ngoại lai này dám động thủ với hắn, hơn nữa tốc độ nhanh như vậy, con ngươi của Lục Bác co rụt lại, không kịp xoay người, trở tay đánh tới Nhiếp Vân.
Chưởng pháp của hắn cũng không cao thâm, lại mang kiếm ý tựa như đợt sóng, gào thét vọt tới.
Nhìn dáng dấp nếu Nhiếp Vân không thay đổi kiếm chiêu mà nói, trường kiếm sẽ bị đánh bay, bản thân cũng sẽ chịu trọng thương.
Dù Lục Bác này là Hoàng cảnh viên mãn ngụy Kiếm giới, cũng hết sức đáng sợ, vượt xa đám người Nam Hoa lão tiên.
- Hắc!
Tựa hồ không nhìn ra nguy hiểm, kiếm chiêu của Nhiếp Vân không có biến hóa chút nào, cũng không tránh né, tay còn lại bắt xuống đỉnh đầu của Lục Bác trưởng lão.
- Tìm chết!
Thấy hắn không tránh né ngược lại tấn công, Lục Bác cười lạnh, lực lượng điên cuồng tràn ra, trực tiếp rơi vào ngực Nhiếp Vân.
Ầm!
Khi hắn cho là người ngoại lai trước mắt hẳn phải chết không thể nghi ngờ, một tiếng nổ thật to vang lên, bên ngoài thân thiếu niên xuất hiện một lồng bảo hộ, ngăn cản toàn bộ lực lượng ở bên ngoài.
- Nửa bước Thần binh Đế cảnh? Không tốt...
Lực lượng bị ngăn trở, Lục Bác giờ mới hiểu được chuyện gì xảy ra, con ngươi co rụt lại, muốn tránh né, bất quá đã không còn kịp rồi, uy áp đột nhiên hiện lên, đồng thời một lực lượng hùng hậu tới cực điểm tự thiên hàng lâm.
Bình luận truyện