Vô Tận Đan Điền

Chương 3357: Phổ Thiên Đại Đế (thượng) (2)



Trải qua chuyện đại thọ của Nguyên Dương Đế Quân, Nhiếp Vân đã được coi là danh nhân ở trong Vân Châu thành này. Cho nên cũng có không ít người có thể nhận ra được hắn. Chỉ bất quá gần đây hắn bế quan không ra, ít tiếp xúc cùng với người khác. Lại đi lại gần như vậy với Nhữ Hạ Vương tử, chuyện này khiến cho người ta có chút không dám tin tưởng.

- Nhiếp huynh, ngươi đã tới rồi sao? Nhữ Hạ Vương tử!

Chân vừa mới đứng vững thì Diệp Đào đã đi tới.

- Ngươi...

Nhìn thấy Diệp Đào đi tới đây, hai mắt Nhiếp Vân lập lòe, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.

Tuy rằng hiện tại hắn ta có chức vị công tước, thế nhưng thí luyện Vạn Giới Động thiên này lại liên quan tới cửu đế. Người tham dự trên cơ bản đều là hậu nhân của Cửu Đế, công tước sao có thể tới tham gia được cơ chứ?

- Là Vân Nhu giúp ta tranh thủ danh ngạch...

Dường như đã nhìn ra trong lòng Nhiếp Vân có chút kỳ quái, Diệp Đào khẽ giải thích một câu.

- Ồ?

Nhiếp Vân lập tức hiểu ra.

Vân Nhu chính là vị hôn thê bám lấy Diệp Đào a. Hậu nhân của Phó Thiên Đại Đế, ở trong gia tộc dường như còn rất được sủng ái.

Có loại thân phận này lại giúp hắn đi xin danh ngạch, chuyện này quả cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

- Diệp Đào ca ca, sao ca ca không gọi muội mà lại tự mình tới đây vậy?

Trong lòng vừa mới hiểu rõ thì hắn đã chợt nghe được một đạo thanh âm, Vân Nhu lập tức xuất hiện ở cách đó không xa, hai mắt nhìn về phía Diệp Đào tràn ngập vẻ hưng phấn.

- Ta... Ta sợ muộn cho nên mới đến sớm. Nếu như đi tìm muội nhất định sẽ phải đi đường vòng, cho nên...

Nhìn thấy vị hôn thê này, Diệp Đào lập tức giống như chuột gặp phải mèo vậy. Hắn vội vàng xấu hổ vò đầu, không còn có chút uy nghiêm nào của một công tước nữa.

- Muội chỉ muốn nói, lần thí luyện này huynh cũng không nên đi trước nha. Muội muốn đi cùng huynh, một tấc cũng không rời...

Vân Nhu nói.

- Ách...

Diệp Đào có chút xấu hổ cười cười.

- Ha ha, nhiều năm không gặp, Vân Nhu muội muội là như cũ!

Thấy một màn như vậy, Nhữ Hạ Vương tử cười nói.

Nhữ Hạ Vương tử thân là hậu nhân của Phổ Thiên Đại Đế, cũng là người cùng thế hệ với Vân Nhu này. Cho nên từ nhỏ cũng đã gặp qua, cũng xem như là quen thuộc.

- Hóa ra là Nhữ Hạ ca ca, Vân Nhu bái kiến Vương gia, bái kiến Nhiếp Vân đại sư!

Nghe thấy hắn nói vậy, lúc này Vân Nhu mới nhìn về phía hai người. Đôi mắt xinh đẹp chuyển một vòng rồi mới rơi vào trên người của Nhiếp Vân.

Trong mấy tháng này, nếu nói người có danh khí lớn nhất, khiến cho người ta đàm luận nhiều nhất, không thể nghi ngờ chính là người trẻ tuổi kia. Lúc người này tới Vân Châu thành thì nàng cũng đã từng nhìn thấy qua. Thế nhưng nàng cũng không có cảm thấy hắn ta có chỗ gì hơn người. Chỉ là nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi lại đạt tới tình trạng mà ngya cả nàng cũng không thể không tôn trọng.

Không nói tới bản thân người này được Nguyên Dương Đế Quân coi trọng. Chỉ riêng thân phận truyền nhân của Thần Nông đại đế cũng đã khiến cho người ta không dám làm càn.

Dù sao, cho dù người mạnh mẽ tới đây thì cũng có thể bị thương, cũng có thể bị bệnh. Mà đắc tội với truyền nhân của Thần Nông thì cũng tương đương với chặt đứt đường sống sau này của bản thân.

- Đào ca ca, thứ mà muội nhờ huynh hỏi... Huynh đã hỏi được chưa vậy?

Liếc mắt nhìn Nhiếp Vân một lát, dường như Vân Nhu lại nhớ tới cái gì đó mà quay đầu nhìn về phía Diệp Đào, trong mắt tràn ngập vẻ chờ mong.

- Ta...

Nghe thấy nàng hỏi như vậy, sắc mặt của Diệp Đào thoáng cái trở nên đỏ bừng. Lại dùng sức vò đầu, cũng không biết nên trả lời đối phương như thế nào.

- Hừ, vừa nhìn đã biết rõ huynh không hỏi được gì rồi. Vẫn để muội tự mình tới hỏi vậy.

Vân Nhu lầm bầm mở miệng, trong lòng dường như có chút mất hứng.

- Chuyện này...

- Không cần này cái kia gì nữa. Để muội tới đi!

Vân Nhu cũng không để ý tới Đào ca ca của nàng nữa. Mà hai mắt lại nhìn về phía Nhiếp Vân, trong mắt dường như toát ra tia lửa:

- Nhiếp Vân đại sư... Ngươi là truyền nhân của Thần Nông, liệu ngươi có đan dược có thể giữ được dung nhan. Khiến cho ta có thể vĩnh viễn giữ vững bộ dáng lúc này, vĩnh viễn không già yếu hay không?

- Ách?

Vốn Nhiếp Vân đang vui mừng khi nhìn thấy đôi oan gia này cãi nhau, cảm thấy việc không liên quan đến mình. Thế nhưng hắn không nghĩ tới trong nháy mắt đối phương lại đem đầu mâu chỉ về phía người mình.

Ở trong Thần giới, chỉ cần tu vi không có đạt tới Thâu Tiên Tá Thọ cảnh, cho dù có sống lâu tới đâu thì nương theo thời gian trôi qua cũng sẽ phải già yếu.

Bởi vậy, có thể giữ vững dung nhan, giữ vững tuổi thanh xuân vĩnh viễn. Loại đan dược này cũng rất thịnh hành ở trong Thần giới.

Huyền Cực điện cũng đã từng luyện chế ra loại đan dược này, chỉ có điều nó quá mức trân quý, số lượng rất thưa thớt. Cho nên cho dù Vân Nhu có loại thân phận này cũng khó có thể kiếm được một khỏa.

- Có thì cũng có... Chỉ có điều dùng thực lực của ta bây giờ còn không có luyện chế ra được. Chờ sau khi ta có thể luyện chế thành công, nhất định ta sẽ để cho Vân Nhu tiểu thư một khỏa!

Thấy đối phương dùng hai mắt sáng ngời mà hữu thần, cùng với tràn ngập lửa nóng nhìn qua. Nhiếp Vân đành phải bất đắc dĩ mở miệng, hứa một câu suông.

Ở bên trong Thần Nông Bách Thảo Kinh quả thực có một loại bí phương Trú Nhan Đan, có thể giữ vững thanh xuân vĩnh viên. Tuy nhiên, dược liệu cần thiết lại rất nhiều, thủ pháp luyện chế cũng vô cùng phức tạp. Dùng thực lực của hắn bây giờ, quả thực không luyện chế ra được. Cho nên lời này cũng không tính là lừa gạt nàng ta.

Rầm rầm!

Vân Nhu còn đang định hỏi thêm thì lại có một đám tiếng bước chân ầm ĩ vang lên, đám người Nhiếp Vân lập tức ngẩng đầu nhìn lên. Lúc này phía sau lưng bọn họ đang có hai cỗ xe ngựa hào hoa đang chạy về phía bọn họ.

Xe ngựa còn chưa tới, chung quanh vốn tràn ngập tiếng nghị luận liên tục lại lập tức bị hạ thấp xuống. Đồng thời đám người chung quanh còn không tự chủ được mà nhường ra một lối đi.

Chỉ từ phản ứng của mọi người cũng đã có thể thấy được, người ở trong hai chiếc xe ngựa này có thân phận không đơn giản.

- Là Đa Ba vương tử và Lưu Mộc vương tử!

Nhữ Hạ Vương tử liếc mắt nhìn qua, sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng.

- Đúng vậy!

Nhiếp Vân cũng gật đầu nói.

Tuy rằng tất cả mọi người đều là hậu nhân của Đại Đế, địa vị tôn sùng. Thế nhưng so với ba người Đa Ba vương tử mà nói, bọn họ vẫn còn kém hơn không ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện