Vô Tận Đan Điền
Chương 3420: Để Hằng Cổ hỏng mất
Hằng Cổ đứng ở cách đó không xa trận địa sẵn sàng đón quân địch, hai mắt không dám nháy một cái, sợ bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.
Thời khắc này Nhiếp Vân động.
Không biết từ nơi nào lấy ra một chiếc giày, ném lên không trung.
Lạch cạch!
Giày rơi xuống, vị trí mũi giày chỉ một phương hướng.
- Tốt, là cái phương hướng này!
Thấy rõ ràng vị trí mũi giày chỉ, Nhiếp Vân nhẹ nhàng thở ra, rất phách lối nói.
- Phương hướng? Tiền bối…
Hằng Cổ ở một bên đang ở ghi chép, thấy thiếu niên cứ như vậy xác định phương hướng, dùng sức dụi dụi con mắt, hoài nghi mình có phải nhìn lầm rồi hay không.
Cái giày này giống như rất phổ thông, không phải là pháp bảo gì a, làm sao tùy tiện ném lên một chút liền xác định được phương hướng?
Không phải mới vừa rồi tìm thời gian thật dài cũng không tìm được sao?
- Ân? Thế nào?
Thấy hắn mê hoặc, Nhiếp Vân nhìn lại.
- Tiền bối ngài làm sao ném giày lên, liền xác định được phương hướng, này chẳng lẽ liên lụy Đại Đạo gì sao?
Do dự một lát, Hằng Cổ nhịn không được hỏi.
Không hỏi thực sự nhịn không được, đối phương dùng là tuyệt chiêu, không hỏi rõ ràng, sớm muộn gì cũng sẽ thành tâm ma, không cách nào tiến bộ.
- Đại Đạo?
Nhiếp Vân sững sờ, nháy con mắt, lập tức hiểu ý hắn, nhịn không được cười lên:
- Liên lụy Đại Đạo cọng lông, đây là tâm trận, ta tìm không thấy phương hướng, chỉ có thể ném giày tìm đường.
- Ném giày?
Hằng Cổ cẩn thận suy tư sự tích ném giày như thế nào, hy vọng có thể tìm được mục đích làm như vậy.
- Tâm trận là một loại tâm ma đại trận, nhằm vào bản thân người tu luyện, vô luận ngươi nghĩ như thế nào, phá như thế nào, khẳng định cũng sẽ sai, nếu như vậy, còn không bằng không nghĩ, tùy tiện ném giày, tâm linh không minh, như vậy có lẽ còn có thể tìm được đáp án!
Nhiếp Vân giải thích nói.
- Cái này… Khụ khụ khụ!
Hằng Cổ bị sặc nước đến mấy lần.
Này cũng được?
Đây chính là tâm trận a, trận pháp người người sợ hãi, ném giày là được rồi, ngươi không đùa chứ!
Tuyệt chiêu, cái này con mẹ nó là tuyệt chiêu gì chứ?
- Được rồi, dựa theo phương hướng này đi thôi!
Không để ý tới hắn khiếp sợ, Nhiếp Vân đưa tay nắm giày lên, dọc theo phương hướng mũi giày bay tới đằng trước, bay mấy chục vạn dặm, lần nữa ném giày ra ngoài.
Ném giày phá trận, thoạt nhìn vô cùng hoang đường, trên thực tế Thần giới thực sự có người làm như vậy phá được tâm trận.
Tâm trận, tâm ma trận, chỉ cần quan sát thì sẽ sinh ra tâm ma, chỉ cần tâm ma tồn tại, liền vĩnh viễn ra không được, chính vì vậy trận pháp này mới đáng sợ như thế!
Ném giày, bên ngoài nhìn hoang đường đến cực điểm, lại làm cho người không cần suy tư, không cần quan sát trận pháp, ngay cả nhìn cũng không nhìn, đương nhiên sẽ không sinh ra tâm ma, cái gọi là tâm trận, cũng không có bất kỳ tác dụng nào, tự nhiên sụp đổ.
Hằng Cổ cũng không biết loại tình huống này, da mặt co giật đi theo sau lưng thiếu niên, nhìn hắn không ngừng ném giày.
Sau khi ném vài chục lần, nước biển đột nhiên lắc lư, mặt đất kiên cố xuất hiện ở trước mắt.
Đáy biển, đến rồi!
- Như vậy cũng được?
Nhìn thấy thực được như nguyện đến đáy biển, Hằng Cổ dùng sức xoa xoa con mắt, sợ nhìn lầm rồi.
Vừa rồi nhìn thấy ném giày, còn tưởng rằng là thiếu niên không có biện pháp, làm lung tung, nằm mơ cũng không nghĩ đến trận pháp lợi hại như thế, dựa vào ném giày liền tìm được đường ra, thuận lợi đi ra.
Chẳng lẽ này thực sự là tuyệt chiêu!
- Xem ra sau này gặp được sự tình khó làm, ta cũng phải ném giày!
Trong lòng Hằng Cổ âm thầm quyết định.
Cái tuyệt chiêu này lợi hại như thế, hắn đã cân nhắc, về sau vạn nhất gặp được quốc gia đại sự khó giải quyết, có phải cũng nên thử một chút hay không, ân, rất khả thi, ở trong hoàng cung nên chuẩn bị thêm vài đôi.
- Đến đáy biển!
Không biết suy nghĩ trong lòng hắn, Nhiếp Vân nhẹ nhàng thở ra.
Dựa vào ném giày có thể phá trận, cũng không nói tâm trận không cường đại, mà là tâm trận này chỉ là cấp thấp nhất.
Một khi gặp được tâm trận cao cấp, đừng nói ném giày, coi như ném dưa leo cũng vô dụng.
Trong lịch sử cường giả bị tâm trận khốn chết nhiều vô số kể, mặc dù Nhiếp Vân tự nhận là thực lực cường đại, cũng không dám tùy tiện khiêu chiến loại trận pháp quỷ dị này.
Trừ khi đối với Tâm Ma Đại Đạo có hiểu rõ cực sâu, tinh thông tâm ma, nếu không lâm vào trong đó, chỉ có một con đường chết.
Nhẹ nhàng thở ra, Nhiếp Vân nhìn lại chung quanh.
Đáy biển trước mắt bình tĩnh không lay động, như lục địa hoàn toàn yên tĩnh, không có chỗ đặc thù gì, chỉ là có chút hàn khí bức người.
Thấy Hằng Cổ không ngừng run rẩy, Nhiếp Vân duỗi ngón tay, đưa qua một dòng khí nóng rực, lúc này mới để hắn có chuyển biến tốt đẹp.
- Có thể bố trí trận pháp lợi hại như thế, đáy biển này tất nhiên ẩn giấu thứ rất lợi hại, chỉ là đáy biển bát ngát như thế, làm sao tìm kiếm?
Nhiếp Vân cũng không sốt ruột hành động, mà trầm tư.
Có thể ở trong nước biển bố trí tâm trận để cho người ta thần không biết quỷ không hay, nói rõ đáy biển tất nhiên ẩn giấu thứ rất lợi hại, chỉ là đáy biển bao la, không biết phương hướng, chỉ bằng vào tìm kiếm không có mục đích, không biết muốn tìm tới năm nào tháng nào.
Đang trầm tư, Nhiếp Vân chỉ thấy Hằng Cổ ở một bên, một mặt nghiêm túc nhìn qua:
- Tiền bối, ta có biện pháp tìm được!
- Ngươi có thể tìm?
Nhiếp Vân cũng vô kế khả thi, đối phương có thể tìm được, để hắn hiếu kỳ không thôi.
- Ân!
Hằng Cổ gật đầu, cởi giày dưới chân ra, đưa tay quăng lên, thấy rõ ràng phương hướng của mũi giày, chỉ về phía trước:
- Đi thẳng cái phương hướng này, chắc chắn sẽ không có vấn đề.
Nhiếp Vân:
- …
Bất đắc dĩ lắc đầu, Nhiếp Vân cuối cùng không có lựa chọn phương pháp cccHằng Cổ.
Vừa rồi vì bài trừ tâm trận, rơi vào đường cùng mới ném giày, hiện tại không có trận pháp, ném giày có tác dụng chó gì!
Tinh thần khẽ động, lấy Tầm Hướng Châm ra, ý niệm suy tư Nhữ Hạ vương tử.
Hô!
Tầm Hướng Châm nhẹ nhàng xoay chuyển.
- Cư nhiên hữu dụng!
Nhiếp Vân nở nụ cười.
Trước đó Tầm Hướng Châm tìm không thấy tung tích đám người Nhữ Hạ vương tử, không nghĩ tới đến đáy biển lại có thể sử dụng.
Xem ra trước đó ngăn cách Tầm Hướng Châm tìm kiếm cũng không phải không gian đặc thù, mà là tâm trận.
- Đi!
Tìm được phương hướng, Nhiếp Vân không do dự, theo phương hướng Tầm Hướng Châm chỉ bay đi.
Hai người một trước một sau bay đại khái nửa canh giờ, trước mắt một cổ thành chậm rãi xuất hiện.
Thời khắc này Nhiếp Vân động.
Không biết từ nơi nào lấy ra một chiếc giày, ném lên không trung.
Lạch cạch!
Giày rơi xuống, vị trí mũi giày chỉ một phương hướng.
- Tốt, là cái phương hướng này!
Thấy rõ ràng vị trí mũi giày chỉ, Nhiếp Vân nhẹ nhàng thở ra, rất phách lối nói.
- Phương hướng? Tiền bối…
Hằng Cổ ở một bên đang ở ghi chép, thấy thiếu niên cứ như vậy xác định phương hướng, dùng sức dụi dụi con mắt, hoài nghi mình có phải nhìn lầm rồi hay không.
Cái giày này giống như rất phổ thông, không phải là pháp bảo gì a, làm sao tùy tiện ném lên một chút liền xác định được phương hướng?
Không phải mới vừa rồi tìm thời gian thật dài cũng không tìm được sao?
- Ân? Thế nào?
Thấy hắn mê hoặc, Nhiếp Vân nhìn lại.
- Tiền bối ngài làm sao ném giày lên, liền xác định được phương hướng, này chẳng lẽ liên lụy Đại Đạo gì sao?
Do dự một lát, Hằng Cổ nhịn không được hỏi.
Không hỏi thực sự nhịn không được, đối phương dùng là tuyệt chiêu, không hỏi rõ ràng, sớm muộn gì cũng sẽ thành tâm ma, không cách nào tiến bộ.
- Đại Đạo?
Nhiếp Vân sững sờ, nháy con mắt, lập tức hiểu ý hắn, nhịn không được cười lên:
- Liên lụy Đại Đạo cọng lông, đây là tâm trận, ta tìm không thấy phương hướng, chỉ có thể ném giày tìm đường.
- Ném giày?
Hằng Cổ cẩn thận suy tư sự tích ném giày như thế nào, hy vọng có thể tìm được mục đích làm như vậy.
- Tâm trận là một loại tâm ma đại trận, nhằm vào bản thân người tu luyện, vô luận ngươi nghĩ như thế nào, phá như thế nào, khẳng định cũng sẽ sai, nếu như vậy, còn không bằng không nghĩ, tùy tiện ném giày, tâm linh không minh, như vậy có lẽ còn có thể tìm được đáp án!
Nhiếp Vân giải thích nói.
- Cái này… Khụ khụ khụ!
Hằng Cổ bị sặc nước đến mấy lần.
Này cũng được?
Đây chính là tâm trận a, trận pháp người người sợ hãi, ném giày là được rồi, ngươi không đùa chứ!
Tuyệt chiêu, cái này con mẹ nó là tuyệt chiêu gì chứ?
- Được rồi, dựa theo phương hướng này đi thôi!
Không để ý tới hắn khiếp sợ, Nhiếp Vân đưa tay nắm giày lên, dọc theo phương hướng mũi giày bay tới đằng trước, bay mấy chục vạn dặm, lần nữa ném giày ra ngoài.
Ném giày phá trận, thoạt nhìn vô cùng hoang đường, trên thực tế Thần giới thực sự có người làm như vậy phá được tâm trận.
Tâm trận, tâm ma trận, chỉ cần quan sát thì sẽ sinh ra tâm ma, chỉ cần tâm ma tồn tại, liền vĩnh viễn ra không được, chính vì vậy trận pháp này mới đáng sợ như thế!
Ném giày, bên ngoài nhìn hoang đường đến cực điểm, lại làm cho người không cần suy tư, không cần quan sát trận pháp, ngay cả nhìn cũng không nhìn, đương nhiên sẽ không sinh ra tâm ma, cái gọi là tâm trận, cũng không có bất kỳ tác dụng nào, tự nhiên sụp đổ.
Hằng Cổ cũng không biết loại tình huống này, da mặt co giật đi theo sau lưng thiếu niên, nhìn hắn không ngừng ném giày.
Sau khi ném vài chục lần, nước biển đột nhiên lắc lư, mặt đất kiên cố xuất hiện ở trước mắt.
Đáy biển, đến rồi!
- Như vậy cũng được?
Nhìn thấy thực được như nguyện đến đáy biển, Hằng Cổ dùng sức xoa xoa con mắt, sợ nhìn lầm rồi.
Vừa rồi nhìn thấy ném giày, còn tưởng rằng là thiếu niên không có biện pháp, làm lung tung, nằm mơ cũng không nghĩ đến trận pháp lợi hại như thế, dựa vào ném giày liền tìm được đường ra, thuận lợi đi ra.
Chẳng lẽ này thực sự là tuyệt chiêu!
- Xem ra sau này gặp được sự tình khó làm, ta cũng phải ném giày!
Trong lòng Hằng Cổ âm thầm quyết định.
Cái tuyệt chiêu này lợi hại như thế, hắn đã cân nhắc, về sau vạn nhất gặp được quốc gia đại sự khó giải quyết, có phải cũng nên thử một chút hay không, ân, rất khả thi, ở trong hoàng cung nên chuẩn bị thêm vài đôi.
- Đến đáy biển!
Không biết suy nghĩ trong lòng hắn, Nhiếp Vân nhẹ nhàng thở ra.
Dựa vào ném giày có thể phá trận, cũng không nói tâm trận không cường đại, mà là tâm trận này chỉ là cấp thấp nhất.
Một khi gặp được tâm trận cao cấp, đừng nói ném giày, coi như ném dưa leo cũng vô dụng.
Trong lịch sử cường giả bị tâm trận khốn chết nhiều vô số kể, mặc dù Nhiếp Vân tự nhận là thực lực cường đại, cũng không dám tùy tiện khiêu chiến loại trận pháp quỷ dị này.
Trừ khi đối với Tâm Ma Đại Đạo có hiểu rõ cực sâu, tinh thông tâm ma, nếu không lâm vào trong đó, chỉ có một con đường chết.
Nhẹ nhàng thở ra, Nhiếp Vân nhìn lại chung quanh.
Đáy biển trước mắt bình tĩnh không lay động, như lục địa hoàn toàn yên tĩnh, không có chỗ đặc thù gì, chỉ là có chút hàn khí bức người.
Thấy Hằng Cổ không ngừng run rẩy, Nhiếp Vân duỗi ngón tay, đưa qua một dòng khí nóng rực, lúc này mới để hắn có chuyển biến tốt đẹp.
- Có thể bố trí trận pháp lợi hại như thế, đáy biển này tất nhiên ẩn giấu thứ rất lợi hại, chỉ là đáy biển bát ngát như thế, làm sao tìm kiếm?
Nhiếp Vân cũng không sốt ruột hành động, mà trầm tư.
Có thể ở trong nước biển bố trí tâm trận để cho người ta thần không biết quỷ không hay, nói rõ đáy biển tất nhiên ẩn giấu thứ rất lợi hại, chỉ là đáy biển bao la, không biết phương hướng, chỉ bằng vào tìm kiếm không có mục đích, không biết muốn tìm tới năm nào tháng nào.
Đang trầm tư, Nhiếp Vân chỉ thấy Hằng Cổ ở một bên, một mặt nghiêm túc nhìn qua:
- Tiền bối, ta có biện pháp tìm được!
- Ngươi có thể tìm?
Nhiếp Vân cũng vô kế khả thi, đối phương có thể tìm được, để hắn hiếu kỳ không thôi.
- Ân!
Hằng Cổ gật đầu, cởi giày dưới chân ra, đưa tay quăng lên, thấy rõ ràng phương hướng của mũi giày, chỉ về phía trước:
- Đi thẳng cái phương hướng này, chắc chắn sẽ không có vấn đề.
Nhiếp Vân:
- …
Bất đắc dĩ lắc đầu, Nhiếp Vân cuối cùng không có lựa chọn phương pháp cccHằng Cổ.
Vừa rồi vì bài trừ tâm trận, rơi vào đường cùng mới ném giày, hiện tại không có trận pháp, ném giày có tác dụng chó gì!
Tinh thần khẽ động, lấy Tầm Hướng Châm ra, ý niệm suy tư Nhữ Hạ vương tử.
Hô!
Tầm Hướng Châm nhẹ nhàng xoay chuyển.
- Cư nhiên hữu dụng!
Nhiếp Vân nở nụ cười.
Trước đó Tầm Hướng Châm tìm không thấy tung tích đám người Nhữ Hạ vương tử, không nghĩ tới đến đáy biển lại có thể sử dụng.
Xem ra trước đó ngăn cách Tầm Hướng Châm tìm kiếm cũng không phải không gian đặc thù, mà là tâm trận.
- Đi!
Tìm được phương hướng, Nhiếp Vân không do dự, theo phương hướng Tầm Hướng Châm chỉ bay đi.
Hai người một trước một sau bay đại khái nửa canh giờ, trước mắt một cổ thành chậm rãi xuất hiện.
Bình luận truyện