Vô Tận Đan Điền
Chương 3469: Nhiếp Vân vào triều (Hạ)
Theo tin tức những đại thần này nhận được, vị thái tử này không có một chút quân công, chưa từng cống hiến nào cho hoàng triều... Như vậy cũng bỏ đi, mấu chốt là thực lực bản thân chỉ là Vương cảnh viên mãn!
Vương cảnh viên mãn là khái niệm gì? Tùy tiện người hầu trong nhà của bọn họ cũng có thực lực cao hơn hắn!
Để người này lên làm hoàng đế... Quá buồn cười a!
Loại đại thần có thể đứng trong đại điện triều hội không ai không phải lão quái vật sống vài vạn năm, chiến công hiển hách, cho dù Phổ Thiên Đại Đế đích thân tới cũng có thể tranh luận vài câu, càng đừng nói một đứa trẻ không có thực lực.
- Thái tử giá lâm!
Thời điểm mọi người đang nghị luận, một tiếng nói vang lên và Nhiếp Vân bước vào.
Nhìn thấy cái gọi là “thái tử “, đám người trong đại điện cười lạnh.
- Thái tử điện hạ!
Tiến vào đại điện, một thái giám chào đón.
Trên đại vị của đại điện có hai vị trí, trong đó một điêu khắc cự long màu vàng, toàn thân do hoàng kim chế tạo, vàng son lộng lẫy, khí thế ngàn vạn, một kim tọa ở dưới một chút, nó hơi nhỏ hơn và không đại khí bằng.
- Đây là vị trí của bệ hạ, đây là vị trí của thái tử...
Thái giám nhắc nhở Nhiếp Vân.
Nhiếp Vân hiện tại vẫn chỉ là thái tử, không có kế vị thành hoàng đế, long ỷ ở giữa không phải muốn ngồi là ngồi, cũng chỉ có thể ngồi tại vị trí của thái tử, nếu không chính là xem thường quyền uy của hoàng gia.
Sớm biết những quy củ này, Nhiếp Vân gật gật đầu, cũng không nóng nảy ngồi xuống, hắn đứng trong đại điện nhìn xuống.
Trong đại điện có trên trăm vị đại thần, trừ mấy người số ít cung kính ra, còn lại đều dùng ánh mắt khiêu khích nhìn hắn, hơn nữa tư thế đứng thiên kì bách quái, dường như căn bản không đặt thái tử hắn vào trong mắt.
Trong tình huống bình thường, thái tử làm thái tử một quốc gia, lúc thái tử xuất hiện đám đại thần phải sợ hãi, hiện tại tốt rồi, chẳng có kẻ nào sợ hãi hơn nữa còn có xem thường, không cần nhìn cũng biết... Những người này không có người phục hắn.
- Ha ha!
Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười cười.
Nếu như hắn chưa làm qua hoàng đế, gặp chuyện này có lẽ không biết làm sao, hắn từ đại lục Khí Hải đi tới bây giờ, thân kinh bách chiến, hoàng đế, tông chủ, đệ nhất thiên hạ đều làm qua, một đám đại thần muốn xem hắn chê cười, nếu hắn không chế ngự được sẽ mất mặt.
Nhìn vào chỗ thái tử ngồi, quay người lại, Nhiếp Vân trực tiếp ngồi lên vị trí của Phổ Thiên Đại Đế.
- Ah...
Hắn ngồi xuống làm thái giám nhắc nhở giật mình, đám người trong điện sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
Đây không phải đang gây hấn với hắn, mà là đang khiêu khích quyền uy của Phổ Thiên Đại Đế!
- Có ý tứ!
Người trong điện khiếp sợ không nhỏ, trong một tòa cung điện trong, Phổ Thiên Đại Đế đang lặng lẽ quan sát tình hình.
Ngày đầu thái tử vào triều thì hắn phải quan sát.
Muốn xem đối mặt với triều thần phản đối, vị tân tấn thái tử này ứng phó thế nào!
Nhìn thấy Nhiếp Vân không ngồi vào vị trí thái tử mà là trực tiếp ngồi vào vị trí của hắn, ánh mắt của hắn sáng lên.
- Tiểu tử này có phách lực!
Nguyên Dương Đế Quân cũng cười nói.
Nếu Phổ Thiên Đại Đế không đến, ý tứ rất đơn giản cứ mặc hắn tùy tiện thi triển thủ đoạn, nếu như ngay cả một vị trí còn bó tay bó chân hắn, như vậy làm sao dẫn Phổ Thiên hoàng triều đi về hướng huy hoàng?
Chính bởi vì như thế, hai cường giả Đế cảnh nhìn thấy hành động của hắn cũng không tức giận, ngược lại cùng tán dương.
- Lớn mật!
- Vô lễ, quá vô lễ!
- Lễ nghi chi đạo, quốc chi trọng khí, thân là thái tử lại ngồi lên vị trí của bệ hạ, thật sự mất tư cách.
- Mau xuống đây, ngươi đây là mưu nghịch!
Trong điện rất nhiều đại thần không nghĩ tới Nhiếp Vân sẽ làm động tác này, bọn họ cau mày và hét lớn.
Càng có mấy đại thần cười lạnh.
Lúc này mấy người đứng trước không ngừng cười lạnh, lúc này lạnh lùng nhìn về phía Nhiếp Vân giống như nhìn người chết.
Mấy người kia đều nhận ra Nhiếp Vân.
Người đứng trước là phụ thân Nhĩ Ngọc vương tử, là Trấn Bắc vương đứng đầu trong các vương gia!
Ban đầu trong phủ đệ mừng thọ Nguyên Dương Đế Quân đã từng có ma sát, Nhĩ Ngọc vương tử còn tranh đoạt chỗ ngồi của Nhiếp Vân cho nên hai người cũng kết thù.
Lúc ấy Trấn Bắc vương nói Nhiếp Vân hai câu, sau đó không được nể mặt nên ghi hận, giờ phút này hắn nhìn thấy Nhiếp Vân công nhiên không nhìn hoàng quyền cho nên tìm được cơ hội, hưng phấn đứng ra hét lên.
Đứng bên cạnh hắn là Nam Hải vương, Phong Giang Vương, hai người này chưa nói quen thuộc nhưng con của bọn họ lại phi thường nổi danh, chính là Đa Ba vương tử và Lưu Mộc vương tử.
Vốn bọn họ cho rằng hai người cũng xuất hiện trong cạnh tranh thái tử, nằm mơ cũng không nghĩ tới hai người tiến vào Vạn Giới Động Thiên nhưng không đi ra, mà thái tử lại là Nhiếp Vân.
Bị người ta đoạt đi địa vị tôn sùng, làm sao có thể có ấn tượng tốt với Nhiếp Vân!
- Thái tử điện hạ làm như vậy rất dễ dàng làm cho người ta phản cảm.
Có người hưng phấn, tự nhiên cũng có người lo lắng.
Bình Quốc vương gia ( phụ thân Nhữ Hạ vương tử) lo lắng.
- Yên tâm đi Vương gia, điện hạ làm như vậy khẳng định đã tính trước, ngươi không cần lo lắng!
Một lời nói truyền âm bên tai Bình Quốc vương gia, quay đầu nhìn lại, đó là tân tấn quốc công Diệp Đào!
Diệp Đào thay thế lão gia tử trở thành Diệp công tước, hắn có tư cách tham gia triều hội này.
Trong đại thần trong đại điện, hắn quen thuộc với Nhiếp Vân nhất, thiếu niên trước mắt chưa bao giờ ăn thua thiệt, hắn làm như thế cũng có biện pháp giải quyết.
Hơn nữa, hắn là người trong điện biết rõ thực lực chân chính của Nhiếp Vân, đường đường cường giả Thiên Đạo, tồn tại mạnh nhất dưới Đế cảnh, nếu như không thể bãi bình đám người này thì chết cười người ta.
- Chỉ mong a!
Bình Quốc vương gia không biết những chuyện này, chỉ có thể âm thầm gật đầu, không nói thêm lời.
- Thái tử điện hạ, ngươi bây giờ chỉ là thái tử, còn không phải hoàng đế, ngồi trên bảo tọa của hoàng đế là bỏ qua thiên uy!
- Người tới, thái tử bỏ qua thiên uy, mù quáng tự đại, đã xúc phạm quy củ hoàng triều, còn không mau áp giải hắn xuống.
Tiếng nghị luận chấm dứt, Trấn Bắc vương têến lên phía trước một bước và thét lên.
Hắn là đệ nhất vương gia của Phổ Thiên hoàng triều, quyền cao chức trọng, hét lớn một tiếng, hộ vệ Càn Hòa Điện ứng lời tiến lên.
- Thân là thái tử, không thể làm gương tốt, ngược lại công nhiên mạo phạm thiên uy, quả thực tội ác tày trời, tội không thể tha thứ!
- Nam Hải vương ta cũng đồng ý áp giải hắn xuống, nếu có mạo phạm, ta sẽ đích thân thỉnh tội với bệ hạ!
Nam Hải vương cũng tiến về phía trước một bước.
Vương cảnh viên mãn là khái niệm gì? Tùy tiện người hầu trong nhà của bọn họ cũng có thực lực cao hơn hắn!
Để người này lên làm hoàng đế... Quá buồn cười a!
Loại đại thần có thể đứng trong đại điện triều hội không ai không phải lão quái vật sống vài vạn năm, chiến công hiển hách, cho dù Phổ Thiên Đại Đế đích thân tới cũng có thể tranh luận vài câu, càng đừng nói một đứa trẻ không có thực lực.
- Thái tử giá lâm!
Thời điểm mọi người đang nghị luận, một tiếng nói vang lên và Nhiếp Vân bước vào.
Nhìn thấy cái gọi là “thái tử “, đám người trong đại điện cười lạnh.
- Thái tử điện hạ!
Tiến vào đại điện, một thái giám chào đón.
Trên đại vị của đại điện có hai vị trí, trong đó một điêu khắc cự long màu vàng, toàn thân do hoàng kim chế tạo, vàng son lộng lẫy, khí thế ngàn vạn, một kim tọa ở dưới một chút, nó hơi nhỏ hơn và không đại khí bằng.
- Đây là vị trí của bệ hạ, đây là vị trí của thái tử...
Thái giám nhắc nhở Nhiếp Vân.
Nhiếp Vân hiện tại vẫn chỉ là thái tử, không có kế vị thành hoàng đế, long ỷ ở giữa không phải muốn ngồi là ngồi, cũng chỉ có thể ngồi tại vị trí của thái tử, nếu không chính là xem thường quyền uy của hoàng gia.
Sớm biết những quy củ này, Nhiếp Vân gật gật đầu, cũng không nóng nảy ngồi xuống, hắn đứng trong đại điện nhìn xuống.
Trong đại điện có trên trăm vị đại thần, trừ mấy người số ít cung kính ra, còn lại đều dùng ánh mắt khiêu khích nhìn hắn, hơn nữa tư thế đứng thiên kì bách quái, dường như căn bản không đặt thái tử hắn vào trong mắt.
Trong tình huống bình thường, thái tử làm thái tử một quốc gia, lúc thái tử xuất hiện đám đại thần phải sợ hãi, hiện tại tốt rồi, chẳng có kẻ nào sợ hãi hơn nữa còn có xem thường, không cần nhìn cũng biết... Những người này không có người phục hắn.
- Ha ha!
Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười cười.
Nếu như hắn chưa làm qua hoàng đế, gặp chuyện này có lẽ không biết làm sao, hắn từ đại lục Khí Hải đi tới bây giờ, thân kinh bách chiến, hoàng đế, tông chủ, đệ nhất thiên hạ đều làm qua, một đám đại thần muốn xem hắn chê cười, nếu hắn không chế ngự được sẽ mất mặt.
Nhìn vào chỗ thái tử ngồi, quay người lại, Nhiếp Vân trực tiếp ngồi lên vị trí của Phổ Thiên Đại Đế.
- Ah...
Hắn ngồi xuống làm thái giám nhắc nhở giật mình, đám người trong điện sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
Đây không phải đang gây hấn với hắn, mà là đang khiêu khích quyền uy của Phổ Thiên Đại Đế!
- Có ý tứ!
Người trong điện khiếp sợ không nhỏ, trong một tòa cung điện trong, Phổ Thiên Đại Đế đang lặng lẽ quan sát tình hình.
Ngày đầu thái tử vào triều thì hắn phải quan sát.
Muốn xem đối mặt với triều thần phản đối, vị tân tấn thái tử này ứng phó thế nào!
Nhìn thấy Nhiếp Vân không ngồi vào vị trí thái tử mà là trực tiếp ngồi vào vị trí của hắn, ánh mắt của hắn sáng lên.
- Tiểu tử này có phách lực!
Nguyên Dương Đế Quân cũng cười nói.
Nếu Phổ Thiên Đại Đế không đến, ý tứ rất đơn giản cứ mặc hắn tùy tiện thi triển thủ đoạn, nếu như ngay cả một vị trí còn bó tay bó chân hắn, như vậy làm sao dẫn Phổ Thiên hoàng triều đi về hướng huy hoàng?
Chính bởi vì như thế, hai cường giả Đế cảnh nhìn thấy hành động của hắn cũng không tức giận, ngược lại cùng tán dương.
- Lớn mật!
- Vô lễ, quá vô lễ!
- Lễ nghi chi đạo, quốc chi trọng khí, thân là thái tử lại ngồi lên vị trí của bệ hạ, thật sự mất tư cách.
- Mau xuống đây, ngươi đây là mưu nghịch!
Trong điện rất nhiều đại thần không nghĩ tới Nhiếp Vân sẽ làm động tác này, bọn họ cau mày và hét lớn.
Càng có mấy đại thần cười lạnh.
Lúc này mấy người đứng trước không ngừng cười lạnh, lúc này lạnh lùng nhìn về phía Nhiếp Vân giống như nhìn người chết.
Mấy người kia đều nhận ra Nhiếp Vân.
Người đứng trước là phụ thân Nhĩ Ngọc vương tử, là Trấn Bắc vương đứng đầu trong các vương gia!
Ban đầu trong phủ đệ mừng thọ Nguyên Dương Đế Quân đã từng có ma sát, Nhĩ Ngọc vương tử còn tranh đoạt chỗ ngồi của Nhiếp Vân cho nên hai người cũng kết thù.
Lúc ấy Trấn Bắc vương nói Nhiếp Vân hai câu, sau đó không được nể mặt nên ghi hận, giờ phút này hắn nhìn thấy Nhiếp Vân công nhiên không nhìn hoàng quyền cho nên tìm được cơ hội, hưng phấn đứng ra hét lên.
Đứng bên cạnh hắn là Nam Hải vương, Phong Giang Vương, hai người này chưa nói quen thuộc nhưng con của bọn họ lại phi thường nổi danh, chính là Đa Ba vương tử và Lưu Mộc vương tử.
Vốn bọn họ cho rằng hai người cũng xuất hiện trong cạnh tranh thái tử, nằm mơ cũng không nghĩ tới hai người tiến vào Vạn Giới Động Thiên nhưng không đi ra, mà thái tử lại là Nhiếp Vân.
Bị người ta đoạt đi địa vị tôn sùng, làm sao có thể có ấn tượng tốt với Nhiếp Vân!
- Thái tử điện hạ làm như vậy rất dễ dàng làm cho người ta phản cảm.
Có người hưng phấn, tự nhiên cũng có người lo lắng.
Bình Quốc vương gia ( phụ thân Nhữ Hạ vương tử) lo lắng.
- Yên tâm đi Vương gia, điện hạ làm như vậy khẳng định đã tính trước, ngươi không cần lo lắng!
Một lời nói truyền âm bên tai Bình Quốc vương gia, quay đầu nhìn lại, đó là tân tấn quốc công Diệp Đào!
Diệp Đào thay thế lão gia tử trở thành Diệp công tước, hắn có tư cách tham gia triều hội này.
Trong đại thần trong đại điện, hắn quen thuộc với Nhiếp Vân nhất, thiếu niên trước mắt chưa bao giờ ăn thua thiệt, hắn làm như thế cũng có biện pháp giải quyết.
Hơn nữa, hắn là người trong điện biết rõ thực lực chân chính của Nhiếp Vân, đường đường cường giả Thiên Đạo, tồn tại mạnh nhất dưới Đế cảnh, nếu như không thể bãi bình đám người này thì chết cười người ta.
- Chỉ mong a!
Bình Quốc vương gia không biết những chuyện này, chỉ có thể âm thầm gật đầu, không nói thêm lời.
- Thái tử điện hạ, ngươi bây giờ chỉ là thái tử, còn không phải hoàng đế, ngồi trên bảo tọa của hoàng đế là bỏ qua thiên uy!
- Người tới, thái tử bỏ qua thiên uy, mù quáng tự đại, đã xúc phạm quy củ hoàng triều, còn không mau áp giải hắn xuống.
Tiếng nghị luận chấm dứt, Trấn Bắc vương têến lên phía trước một bước và thét lên.
Hắn là đệ nhất vương gia của Phổ Thiên hoàng triều, quyền cao chức trọng, hét lớn một tiếng, hộ vệ Càn Hòa Điện ứng lời tiến lên.
- Thân là thái tử, không thể làm gương tốt, ngược lại công nhiên mạo phạm thiên uy, quả thực tội ác tày trời, tội không thể tha thứ!
- Nam Hải vương ta cũng đồng ý áp giải hắn xuống, nếu có mạo phạm, ta sẽ đích thân thỉnh tội với bệ hạ!
Nam Hải vương cũng tiến về phía trước một bước.
Bình luận truyện