Vô Tận Đan Điền
Chương 3516: Lãnh Vũ (2)
Coi như nữ nhân này đẹp như Thiên Tiên thì sao? Người tu luyện phải thủ vững bản tâm. Vì một nữ nhân ra tay đánh nhau, thực sự không đáng!
Cho dù thắng, cũng không còn vẻ vang gì!
- Đúng vậy. Đích xác có chút hoang đường, bất quá, nữ tử kia ta đã thấy, hoàn toàn chính xác có dung mạo điên đảo chúng sinh, để tất cả tài tuấn điên cuồng, cũng rất bình thường!
Phổ Thiên Đại Đế cảm khái một câu.
- Tốt, hiện tại ta liền để người kia tới, các ngươi cũng nhận thức một chút!
Nói xong Phổ Thiên Đại Đế không nói thêm gì nữa, tinh thần phát ra, hướng nơi xa lan tràn.
Một lát sau.
Không gian trước mắt lắc lư, một bóng người xuất hiện ở trước mặt.
Rất rõ ràng, là Phổ Thiên Đại Đế dùng đại thủ đoạn, cưỡng ép chuyển người đến gần.
- Gặp qua Đại Đế!
Người tới là thanh niên, một thân áo xanh, hai đầu lông mày mang theo khí khái hào hùng.
- Ân?
Nghi ngờ nhìn qua, lông mày của Nhiếp Vân không chịu giương lên.
Người thanh niên này, thực lực đã đạt tới Thiên Đạo cảnh, hơn nữa ít nhất là Thất Châu cảnh!
Lúc trước đám người Nhữ Hạ, Đa Ba cạnh tranh hoàng vị, hắn thấy mấy cái này coi như người tuổi trẻ ưu tú nhất, lúc nào toát ra một vị như vậy?
Nếu như hắn xuất hiện mà nói, đám người Đa Ba hoàn toàn không có phần thắng!
- Lãnh Vũ, vị Nhiếp Vân này là Hoàng đế bệ hạ của Hoàng triều!
Phổ Thiên Đại Đế nhẹ gật đầu, nhìn về phía Nhiếp Vân:
- Lãnh Vũ này là đệ tử chân truyền của ta, đã đạt tới Thiên Đạo Thất Châu cảnh đỉnh phong, trước mắt tuổi tác tu vi đều là nhân tuyển thích hợp, các ngươi nhận thức một chút, đến lúc đó đừng làm ra mâu thuẫn!
- Lãnh Vũ gặp qua bệ hạ!
Nghe được giới thiệu, thanh niên đi tới trước mặt quỳ xuống.
- Mau dậy!
Đỡ dậy, lúc này Nhiếp Vân mới hiểu.
Nguyên lai là đệ tử chân truyền của Phổ Thiên Đại Đế, khó trách có thực lực này.
- Nghe nói bệ hạ sớm đã đạt tới Thiên Đạo cảnh, Lãnh Vũ cả gan, không biết có thể luận bàn một chút hay không!
Lãnh Vũ đứng dậy, nhìn về phía Nhiếp Vân, trong mắt lóe ra chiến ý.
- Luận bàn? Tốt!
Nhiếp Vân cười cười.
Hắn vừa mới tấn cấp, vừa vặn cũng muốn thử thủ đoạn một chút, nếu đối phương muốn luận bàn, tất nhiên là cầu còn không được.
- Ta che đậy Thiên Đạo, các ngươi ở chỗ này có thể dùng hết toàn lực thi triển!
Phổ Thiên Đại Đế cũng muốn nhìn xem thực lực chuẩn xác của Nhiếp Vân, vung tay lên, một cỗ lực lượng khổng lồ lập tức bao phủ cả đại điện.
Cường giả Thiên Đạo cảnh ở Thần giới động thủ, rất dễ dàng bị Thiên Đạo phát hiện, bất quá có Phổ Thiên Đại Đế hỗ trợ che lấp mà nói, coi như Thiên Đạo cường hãn cũng khó có thể phát hiện cái gì.
Ầm ầm!
Lãnh Vũ không chút do dự, đánh ra một quyền.
Không hổ là Thiên Đạo Thất Châu cảnh, nắm đấm vừa ra, không gian trong đại điện xuất hiện tầng tầng gợn sóng, như gợn sóng đánh thẳng tới.
Đối mặt đòn công kích này, Nhiếp Vân cười cười, ngón tay duỗi ra nhẹ nhàng điểm một cái.
Ông!
Lực lượng bị giam cầm ở trên không trung, dừng lại.
- Thực lực của bệ hạ viễn siêu tại hạ, Lãnh Vũ bội phục!
Thấy hắn vừa ra tay liền nhẹ nhõm ngăn trở nắm đấm, Lãnh Vũ không tiến công nữa, ngừng lại, một mặt cung kính.
Người trong nghề vừa ra tay đã biết có môn đạo hay không, mặc dù hắn không dùng hết toàn lực, lại biết thiếu niên ở trước mắt mạnh mẽ hơn hắn nhiều lắm, coi như dùng hết át chủ bài cũng khó có thể chiến thắng.
Chờ chịu nhục, còn không bằng đến đây thì thôi.
- Ha ha, các ngươi đã biết thực lực của hai bên, thì đi Thần Nữ phong ngay bây giờ đi, Lãnh Vũ, mặc dù ta cảm thấy ngươi thắng được khả năng không lớn, nhưng vẫn hi vọng có thể cưới Đạm Đài Lăng Nguyệt về!
Thấy bọn họ tỷ thí xong, Phổ Thiên Đại Đế cười nói.
- Đạm Đài Lăng Nguyệt? Ngươi nói cái gì?
Nhiếp Vân ở một bên bỗng nhiên cứng đờ.
Nhiếp Vân phát mộng.
Cưới Đạm Đài Lăng Nguyệt? Có ý tứ gì? Thần Nữ phong?
Hắn biến sắc, rốt cục ý thức được cái gì, thân thể không tự chủ được cứng ngắc.
- Không có gì, nữ tử muốn đám hỏi gọi Đạm Đài Lăng Nguyệt, là đệ tử chân truyền của Đế Huyền!
Phổ Thiên Đại Đế không nhìn ra dị thường của hắn, còn tưởng rằng hắn không biết tên của đối phương, giải thích nói.
- Đế Huyền đệ tử chân truyền... Nàng...
Nhiếp Vân rốt cục xác nhận.
Lúc trước Đế Huyền từ trong tay hắn mang Đạm Đài Lăng Nguyệt đi, ký ức khắc sâu, không nghĩ tới lại lấy nàng làm văn chương!
Đáng giận!
- Đại Đế, nếu Lãnh Vũ đi thành công khả năng không lớn, ta xem để ta đi a!
Hít sâu một hơi ngăn chặn nội tâm rung động, Nhiếp Vân nghĩa chính ngôn từ nói.
- Ách????
Phổ Thiên Đại Đế, Nguyên Dương Đế Quân đồng thời ngây tại chỗ.
Ngươi nói cái gì?
Vừa rồi nghĩa chính ngôn từ nói hoang đường, trực tiếp cự tuyệt, tại sao lại muốn đi?
- Mới vừa rồi ta suy nghĩ một chút, Phổ Thiên Hoàng triều quan trọng hơn! Có thể liên hợp Thần Nữ phong, hi sinh bản thân cũng không tính là gì!
Nhiếp Vân lăng nhiên nói.
- ...
Phổ Thiên Đại Đế, Nguyên Dương Đế Quân nhìn nhau, từng cái sắp điên rồi.
Gia hỏa này không có bệnh a?
Không khỏi biến đổi quá nhanh đi!
Chỉ có Nhiếp Đồng một người biết rõ vì sao, đứng ở một bên cười trộm.
Mới vừa nói thông gia, ca ca không biết là ai, sẽ không đồng ý, bây giờ biết là tẩu tử, không đồng ý mới lạ!
- Bệ hạ...
Lãnh Vũ cũng nháy mắt, không biết nên nói cái gì.
Vừa rồi Phổ Thiên Đại Đế cùng hắn câu thông, hắn đồng ý đi cầu hôn... Còn chưa có đi, liền bị “bệ hạ” đoạt ái.
Làm cái gì a?
- Lãnh Vũ!
Nhiếp Vân đi tới trước mặt vỗ vai hắn một cái:
- Đi cạnh tranh với thanh niên tài tuấn của rất nhiều thế lực, nguy hiểm trùng điệp, mặc dù thực lực của ngươi không yếu, nhưng muốn tài nghệ trấn áp quần hùng, hẳn là còn không cách nào làm được, đã như vậy, vẫn là ta tới đi!
- Nguy hiểm ta không sợ, coi như không có phần thắng, ta cũng sẽ dùng hết toàn lực!
Sắc mặt Lãnh Vũ nghiêm túc.
- ... Ngươi làm sao nghe không hiểu lời nói chứ? Ta nói thay ngươi đi liền thay ngươi đi! Ngươi trở về tiếp tục tu luyện đi!
Không có nghĩ tới tên này còn toàn cơ bắp, đã nói rõ ràng như vậy, lại còn muốn đi, Nhiếp Vân khoát tay áo, bày ra uy nghiêm của bệ hạ.
- Vâng!
Lãnh Vũ đành phải gật đầu.
- Đại Đế, ta lúc nào xuất phát?
Bãi bình Lãnh Vũ, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn về phía Phổ Thiên Đại Đế.
- ...
Phổ Thiên Đại Đế, Nguyên Dương Đế Quân im lặng.
Mẹ nó, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Gia hỏa này trở mặt cũng quá nhanh đi!
Vừa rồi còn luôn miệng nói không đi, đại nghĩa lăng nhiên. Thời gian không dài thì trở thành bộ dáng này, hận không thể lập tức rời Hoàng triều, chạy gấp tới...
Cho dù thắng, cũng không còn vẻ vang gì!
- Đúng vậy. Đích xác có chút hoang đường, bất quá, nữ tử kia ta đã thấy, hoàn toàn chính xác có dung mạo điên đảo chúng sinh, để tất cả tài tuấn điên cuồng, cũng rất bình thường!
Phổ Thiên Đại Đế cảm khái một câu.
- Tốt, hiện tại ta liền để người kia tới, các ngươi cũng nhận thức một chút!
Nói xong Phổ Thiên Đại Đế không nói thêm gì nữa, tinh thần phát ra, hướng nơi xa lan tràn.
Một lát sau.
Không gian trước mắt lắc lư, một bóng người xuất hiện ở trước mặt.
Rất rõ ràng, là Phổ Thiên Đại Đế dùng đại thủ đoạn, cưỡng ép chuyển người đến gần.
- Gặp qua Đại Đế!
Người tới là thanh niên, một thân áo xanh, hai đầu lông mày mang theo khí khái hào hùng.
- Ân?
Nghi ngờ nhìn qua, lông mày của Nhiếp Vân không chịu giương lên.
Người thanh niên này, thực lực đã đạt tới Thiên Đạo cảnh, hơn nữa ít nhất là Thất Châu cảnh!
Lúc trước đám người Nhữ Hạ, Đa Ba cạnh tranh hoàng vị, hắn thấy mấy cái này coi như người tuổi trẻ ưu tú nhất, lúc nào toát ra một vị như vậy?
Nếu như hắn xuất hiện mà nói, đám người Đa Ba hoàn toàn không có phần thắng!
- Lãnh Vũ, vị Nhiếp Vân này là Hoàng đế bệ hạ của Hoàng triều!
Phổ Thiên Đại Đế nhẹ gật đầu, nhìn về phía Nhiếp Vân:
- Lãnh Vũ này là đệ tử chân truyền của ta, đã đạt tới Thiên Đạo Thất Châu cảnh đỉnh phong, trước mắt tuổi tác tu vi đều là nhân tuyển thích hợp, các ngươi nhận thức một chút, đến lúc đó đừng làm ra mâu thuẫn!
- Lãnh Vũ gặp qua bệ hạ!
Nghe được giới thiệu, thanh niên đi tới trước mặt quỳ xuống.
- Mau dậy!
Đỡ dậy, lúc này Nhiếp Vân mới hiểu.
Nguyên lai là đệ tử chân truyền của Phổ Thiên Đại Đế, khó trách có thực lực này.
- Nghe nói bệ hạ sớm đã đạt tới Thiên Đạo cảnh, Lãnh Vũ cả gan, không biết có thể luận bàn một chút hay không!
Lãnh Vũ đứng dậy, nhìn về phía Nhiếp Vân, trong mắt lóe ra chiến ý.
- Luận bàn? Tốt!
Nhiếp Vân cười cười.
Hắn vừa mới tấn cấp, vừa vặn cũng muốn thử thủ đoạn một chút, nếu đối phương muốn luận bàn, tất nhiên là cầu còn không được.
- Ta che đậy Thiên Đạo, các ngươi ở chỗ này có thể dùng hết toàn lực thi triển!
Phổ Thiên Đại Đế cũng muốn nhìn xem thực lực chuẩn xác của Nhiếp Vân, vung tay lên, một cỗ lực lượng khổng lồ lập tức bao phủ cả đại điện.
Cường giả Thiên Đạo cảnh ở Thần giới động thủ, rất dễ dàng bị Thiên Đạo phát hiện, bất quá có Phổ Thiên Đại Đế hỗ trợ che lấp mà nói, coi như Thiên Đạo cường hãn cũng khó có thể phát hiện cái gì.
Ầm ầm!
Lãnh Vũ không chút do dự, đánh ra một quyền.
Không hổ là Thiên Đạo Thất Châu cảnh, nắm đấm vừa ra, không gian trong đại điện xuất hiện tầng tầng gợn sóng, như gợn sóng đánh thẳng tới.
Đối mặt đòn công kích này, Nhiếp Vân cười cười, ngón tay duỗi ra nhẹ nhàng điểm một cái.
Ông!
Lực lượng bị giam cầm ở trên không trung, dừng lại.
- Thực lực của bệ hạ viễn siêu tại hạ, Lãnh Vũ bội phục!
Thấy hắn vừa ra tay liền nhẹ nhõm ngăn trở nắm đấm, Lãnh Vũ không tiến công nữa, ngừng lại, một mặt cung kính.
Người trong nghề vừa ra tay đã biết có môn đạo hay không, mặc dù hắn không dùng hết toàn lực, lại biết thiếu niên ở trước mắt mạnh mẽ hơn hắn nhiều lắm, coi như dùng hết át chủ bài cũng khó có thể chiến thắng.
Chờ chịu nhục, còn không bằng đến đây thì thôi.
- Ha ha, các ngươi đã biết thực lực của hai bên, thì đi Thần Nữ phong ngay bây giờ đi, Lãnh Vũ, mặc dù ta cảm thấy ngươi thắng được khả năng không lớn, nhưng vẫn hi vọng có thể cưới Đạm Đài Lăng Nguyệt về!
Thấy bọn họ tỷ thí xong, Phổ Thiên Đại Đế cười nói.
- Đạm Đài Lăng Nguyệt? Ngươi nói cái gì?
Nhiếp Vân ở một bên bỗng nhiên cứng đờ.
Nhiếp Vân phát mộng.
Cưới Đạm Đài Lăng Nguyệt? Có ý tứ gì? Thần Nữ phong?
Hắn biến sắc, rốt cục ý thức được cái gì, thân thể không tự chủ được cứng ngắc.
- Không có gì, nữ tử muốn đám hỏi gọi Đạm Đài Lăng Nguyệt, là đệ tử chân truyền của Đế Huyền!
Phổ Thiên Đại Đế không nhìn ra dị thường của hắn, còn tưởng rằng hắn không biết tên của đối phương, giải thích nói.
- Đế Huyền đệ tử chân truyền... Nàng...
Nhiếp Vân rốt cục xác nhận.
Lúc trước Đế Huyền từ trong tay hắn mang Đạm Đài Lăng Nguyệt đi, ký ức khắc sâu, không nghĩ tới lại lấy nàng làm văn chương!
Đáng giận!
- Đại Đế, nếu Lãnh Vũ đi thành công khả năng không lớn, ta xem để ta đi a!
Hít sâu một hơi ngăn chặn nội tâm rung động, Nhiếp Vân nghĩa chính ngôn từ nói.
- Ách????
Phổ Thiên Đại Đế, Nguyên Dương Đế Quân đồng thời ngây tại chỗ.
Ngươi nói cái gì?
Vừa rồi nghĩa chính ngôn từ nói hoang đường, trực tiếp cự tuyệt, tại sao lại muốn đi?
- Mới vừa rồi ta suy nghĩ một chút, Phổ Thiên Hoàng triều quan trọng hơn! Có thể liên hợp Thần Nữ phong, hi sinh bản thân cũng không tính là gì!
Nhiếp Vân lăng nhiên nói.
- ...
Phổ Thiên Đại Đế, Nguyên Dương Đế Quân nhìn nhau, từng cái sắp điên rồi.
Gia hỏa này không có bệnh a?
Không khỏi biến đổi quá nhanh đi!
Chỉ có Nhiếp Đồng một người biết rõ vì sao, đứng ở một bên cười trộm.
Mới vừa nói thông gia, ca ca không biết là ai, sẽ không đồng ý, bây giờ biết là tẩu tử, không đồng ý mới lạ!
- Bệ hạ...
Lãnh Vũ cũng nháy mắt, không biết nên nói cái gì.
Vừa rồi Phổ Thiên Đại Đế cùng hắn câu thông, hắn đồng ý đi cầu hôn... Còn chưa có đi, liền bị “bệ hạ” đoạt ái.
Làm cái gì a?
- Lãnh Vũ!
Nhiếp Vân đi tới trước mặt vỗ vai hắn một cái:
- Đi cạnh tranh với thanh niên tài tuấn của rất nhiều thế lực, nguy hiểm trùng điệp, mặc dù thực lực của ngươi không yếu, nhưng muốn tài nghệ trấn áp quần hùng, hẳn là còn không cách nào làm được, đã như vậy, vẫn là ta tới đi!
- Nguy hiểm ta không sợ, coi như không có phần thắng, ta cũng sẽ dùng hết toàn lực!
Sắc mặt Lãnh Vũ nghiêm túc.
- ... Ngươi làm sao nghe không hiểu lời nói chứ? Ta nói thay ngươi đi liền thay ngươi đi! Ngươi trở về tiếp tục tu luyện đi!
Không có nghĩ tới tên này còn toàn cơ bắp, đã nói rõ ràng như vậy, lại còn muốn đi, Nhiếp Vân khoát tay áo, bày ra uy nghiêm của bệ hạ.
- Vâng!
Lãnh Vũ đành phải gật đầu.
- Đại Đế, ta lúc nào xuất phát?
Bãi bình Lãnh Vũ, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn về phía Phổ Thiên Đại Đế.
- ...
Phổ Thiên Đại Đế, Nguyên Dương Đế Quân im lặng.
Mẹ nó, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Gia hỏa này trở mặt cũng quá nhanh đi!
Vừa rồi còn luôn miệng nói không đi, đại nghĩa lăng nhiên. Thời gian không dài thì trở thành bộ dáng này, hận không thể lập tức rời Hoàng triều, chạy gấp tới...
Bình luận truyện