Vô Tận Đan Điền
Chương 364: Tế thai cửu cung đồng tâm (2)
- Dù thực lực năm quốc chủ không bằng Nhiếp Vân, nhưng Nhiếp Vân khẳng định không dám giết bọn hắn, ba vị cường giả Kiền Khánh tông thực lực mạnh mẽ, nói không chuẩn bọn hắn đã sớm đánh nhau! Chủ ý của bệ hạ thật đúng là cao minh, thật là cao!
Đồ Tân ngồi bên dưới tay Hoang Lăng, vẻ mặt tươi cười nói.
- Chờ một lát ta sẽ đi qua thu thập tàn cuộc, thuận tiện làm người tốt, nhân cơ hội mượn sức lòng người…
Hoang Lăng gật đầu, còn chưa nói xong chỉ nghe oanh long một tiếng, đại điện bị một cỗ kình khí va chạm nháy mắt sụp đổ.
- Người nào dám đánh lén hoàng cung Quang Minh thành?
Thoát ra khỏi đống đổ nát, gân xanh trên trán Hoang Lăng nổi lên, rống to một tiếng.
- Hoang Lăng, ngươi là tên tiểu nhân đê tiện, cũng dám hãm hại chúng ta, hôm nay ba huynh đệ chúng ta sẽ cho ngươi biết chuyện gì không thể làm!
Lâm Tàn gầm lên giận dữ, lao tới vung tay, khí lãng quay cuồng ập xuống.
- Ngươi là ai…ta không biết ngươi a?
Hoang Lăng đột nhiên nhìn thấy một người áo xám xông tới công kích chính mình, chiêu chiêu tàn nhẫn không chút lưu tình, nhìn kỹ lại chỉ thấy khuôn mặt người kia vặn vẹo khó xem, mặt mày sưng húp, mà mình lại không nhận thức hắn, trong lòng vô cùng buồn bực.
- Không biết ta? Ta là Lâm Tàn!
Nghe được lời của hắn, Lâm Tàn càng tức giận, lực lượng càng mạnh, nhanh như vũ bão.
- Lâm Tàn, ngươi là Lâm Tàn…sao ngươi biến thành như vậy?
Hoang Lăng hoảng sợ.
Lâm Tàn nổi danh anh tuấn, sao mặt mày sưng tấy như đầu heo?
- Ngươi còn không biết xấu hổ nói? Hôm nay không phải ngươi chết chính là ta vong!
Nghe được câu hỏi giống như châm chọc của Hoang Lăng, Lâm Tàn như lửa cháy đổ thêm dầu, lửa giận như đem cả nửa bầu trời đều chiếu sáng.
Oanh oanh oanh oanh!
Trong cơn giận dữ, hai tay cùng công kích, từng đạo khí kình cường đại không ngừng đảo qua, cả hoàng cung như bị thổi quét, vô số kiến trúc hóa thành tro bụi.
…
- Không hổ là bảo bối mà các quốc gia trân quý nhất, trong vòng một đêm khiến cho lực lượng chân khí của ta gia tăng tới sáu ngàn tượng, không sai!
Nhiếp Vân tu luyện một đêm, chậm rãi mở mắt.
Sử dụng bảo bối của các đế quốc, thực lực Nhiếp Vân tăng lên sáu ngàn tượng, nhưng vẫn ở chí tôn trung kỳ.
Chí tôn trung kỳ có được thực lực này, tuyệt đối xem như là đệ nhất nhân Khí Hải đại lục.
- Nhiếp Vân bệ hạ có ở đây không?
Đột nhiên một thanh âm truyền tới, Nhiếp Vân nghe được là thanh âm của Hoang Lăng.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Hoang Lăng, lúc này bề ngoài Hoang Lăng tuy không thấy thương thế, nhưng vẻ mặt mệt mỏi, hiển nhiên cuộc chiến đêm qua đã làm cho hắn đại thương nguyên khí.
Lâm Tàn là đệ tử Kiền Khánh tông, Hoang Lăng là hoàng đế đế quốc, dù hai người buông lời độc ác, nhưng khi cân nhắc lợi hại cũng không thể thật sự đánh chết đối phương, cuộc chiến dù kịch liệt nhưng nhiều nhất chỉ làm cho hả giận mà thôi.
- Tối hôm qua Hoang Lăng bệ hạ ngủ không ngon đi, sao có vẻ không tinh thần như vậy?
Nhiếp Vân cười hỏi.
- Ha ha, ngày hôm qua trong hoàng cung xảy ra chút chuyện cần xử lý. Ta đã chuẩn bị xong tế thai, chúng ta cùng đi, tới lúc đó chỉ cần đồng thời tế ra Tử Hoa Ngọc Ấn là có thể thông qua tám khối ngọc kích thích chân khí tìm được hai khối còn lại, đi thôi!
Hoang Lăng nói.
Ngày hôm qua Lâm Tàn chỉ đánh nhau nên không nói rõ chi tiết sự việc xảy ra, vì thế Hoang Lăng chỉ biết Lâm Tàn đã hiểu mình bị lợi dụng mà thôi, không biết kế hoạch của mình đã bị Nhiếp Vân nghe lén hơn nữa còn ghi chép lại.
- Tế thai? Tế thai ở đâu? Chẳng lẽ không ở trong này?
Nhiếp Vân đã sớm hiểu nguyên nhân, biết rõ còn cố hỏi.
- Bởi vì một khi khởi động tế thai sẽ có chấn động cường đại, cho nên ta thiết lập trên đỉnh Quang Minh sơn không xa, bốn quốc chủ còn lại đều đã qua đó, chúng ta cũng đi thôi!
Hoang Lăng vội đáp.
- Đi!
Nhiếp Vân biết hắn chỉ dùng lý do thoái thác, cũng không nói phá, khẽ cười theo Hoang Lăng bay về hướng Quang Minh sơn.
Ngày hôm qua đánh chết Hiên Thành, vì thế đã thu khối Tử Hoa Ngọc Ấn của hắn vào tay, Nhiếp Vân còn lấy được một khối tại Tế Bắc thành cùng một khối ở Di Thiên tông, xem như bây giờ trong người đã có ba khối ngọc ấn.
Trong chín khối lấy được ba khối, nếu không vào nội điện, chính mình vẫn có thể một mình đi vào ngoại điện.
Rất nhanh mọi người đã đi lên đỉnh Quang Minh sơn, bốn quốc chủ nhìn thấy Nhiếp Vân đều giống như chuột thấy mèo, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.
- Trận pháp đã chuẩn bị xong, các vị đem Tử Hoa Ngọc Ấn của mình bỏ vào đi, chỉ cần khu động chúng ta rất nhanh có thể biết vị trí xác thực của hai khối ngọc ấn còn lại!
Hoang Lăng chỉ về phía trước, quả nhiên nơi đó có một tế thai thật lớn đứng sừng sững.
Tế thai được làm từ hắc tinh thạch, bố trí theo xu thế cửu cung, vòng vòng tương sinh, nhịp nhàng ăn khớp, mỗi cung vị đều hợp thiên cơ, cùng hợp thành một đồ họa khiến người mê muội.
- Tế thai Cửu Cung Đồng Tâm?
Nhìn thoáng qua, Nhiếp Vân liền nhận thức.
- Nhiếp Vân bệ hạ quả nhiên kiến văn rộng rãi, không sai, đây chính là tế thai Cửu Cung Đồng Tâm, chín khối Tử Hoa Ngọc Ấn đồng khí liên chi, chúng ta có bảy khối, chỉ cần đặt lên bảy cung vị nhất định có thể suy tính ra vị trí xác thực của hai khối còn lại!
Hoang Lăng nói, lật tay lấy ra một khối ngọc ấn, đặt vào vị trí cấn cung trong cửu cung.
- Chúng ta cũng tới!
Bốn vị quốc chủ đều đem ngọc ấn của mình đặt lên.
Mọi người đặt xong, đều đưa mắt nhìn Nhiếp Vân.
- Ha ha, để ta!
Nhiếp Vân vẫy tay, ba khối ngọc ấn bay ra rơi xuống vị trí.
- Ba…khối? Ngươi có ba khối?
Mọi người đều sửng sốt.
Nhìn vẻ mặt của họ, Nhiếp Vân cũng không giải thích, chỉ nói:
- Khởi động trận pháp đi, chỉ còn lại một khối, tìm càng dễ hơn!
- Không sai! Chỉ còn lại một khối, suy diễn càng thêm dễ dàng!
Hoang Lăng khẽ cười, mười ngón gảy nhẹ, vũ động như khảy đàn, bắn về phía tế thai.
Chín đạo kim sắc khí lưu trào ra, rơi lên vị trí cửu cung, trận pháp nháy mắt hoạt hóa, hiện ra vô số phù văn đặc thù huyền bí.
Phù văn vừa xuất hiện, tám khối Tử Hoa Ngọc Ấn giống như được khởi động, không ngừng chấn rung, năng lượng cường đại dao động vang vọng khắp ngọn núi khiến mặt đất đều run rẩy lên.
Tử Hoa Ngọc Ấn là bảo bối vô thượng dùng mở ra Tử Hoa động phủ, tuy thoạt nhìn chỉ là ngọc bài nhưng trên thực tế phẩm chất tuyệt đối sẽ sánh được với linh binh.
- Cửu cung đồng tâm, đoạt thiên tạo hóa, thiên địa bản ngã, suy tính!
Đồ Tân ngồi bên dưới tay Hoang Lăng, vẻ mặt tươi cười nói.
- Chờ một lát ta sẽ đi qua thu thập tàn cuộc, thuận tiện làm người tốt, nhân cơ hội mượn sức lòng người…
Hoang Lăng gật đầu, còn chưa nói xong chỉ nghe oanh long một tiếng, đại điện bị một cỗ kình khí va chạm nháy mắt sụp đổ.
- Người nào dám đánh lén hoàng cung Quang Minh thành?
Thoát ra khỏi đống đổ nát, gân xanh trên trán Hoang Lăng nổi lên, rống to một tiếng.
- Hoang Lăng, ngươi là tên tiểu nhân đê tiện, cũng dám hãm hại chúng ta, hôm nay ba huynh đệ chúng ta sẽ cho ngươi biết chuyện gì không thể làm!
Lâm Tàn gầm lên giận dữ, lao tới vung tay, khí lãng quay cuồng ập xuống.
- Ngươi là ai…ta không biết ngươi a?
Hoang Lăng đột nhiên nhìn thấy một người áo xám xông tới công kích chính mình, chiêu chiêu tàn nhẫn không chút lưu tình, nhìn kỹ lại chỉ thấy khuôn mặt người kia vặn vẹo khó xem, mặt mày sưng húp, mà mình lại không nhận thức hắn, trong lòng vô cùng buồn bực.
- Không biết ta? Ta là Lâm Tàn!
Nghe được lời của hắn, Lâm Tàn càng tức giận, lực lượng càng mạnh, nhanh như vũ bão.
- Lâm Tàn, ngươi là Lâm Tàn…sao ngươi biến thành như vậy?
Hoang Lăng hoảng sợ.
Lâm Tàn nổi danh anh tuấn, sao mặt mày sưng tấy như đầu heo?
- Ngươi còn không biết xấu hổ nói? Hôm nay không phải ngươi chết chính là ta vong!
Nghe được câu hỏi giống như châm chọc của Hoang Lăng, Lâm Tàn như lửa cháy đổ thêm dầu, lửa giận như đem cả nửa bầu trời đều chiếu sáng.
Oanh oanh oanh oanh!
Trong cơn giận dữ, hai tay cùng công kích, từng đạo khí kình cường đại không ngừng đảo qua, cả hoàng cung như bị thổi quét, vô số kiến trúc hóa thành tro bụi.
…
- Không hổ là bảo bối mà các quốc gia trân quý nhất, trong vòng một đêm khiến cho lực lượng chân khí của ta gia tăng tới sáu ngàn tượng, không sai!
Nhiếp Vân tu luyện một đêm, chậm rãi mở mắt.
Sử dụng bảo bối của các đế quốc, thực lực Nhiếp Vân tăng lên sáu ngàn tượng, nhưng vẫn ở chí tôn trung kỳ.
Chí tôn trung kỳ có được thực lực này, tuyệt đối xem như là đệ nhất nhân Khí Hải đại lục.
- Nhiếp Vân bệ hạ có ở đây không?
Đột nhiên một thanh âm truyền tới, Nhiếp Vân nghe được là thanh âm của Hoang Lăng.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Hoang Lăng, lúc này bề ngoài Hoang Lăng tuy không thấy thương thế, nhưng vẻ mặt mệt mỏi, hiển nhiên cuộc chiến đêm qua đã làm cho hắn đại thương nguyên khí.
Lâm Tàn là đệ tử Kiền Khánh tông, Hoang Lăng là hoàng đế đế quốc, dù hai người buông lời độc ác, nhưng khi cân nhắc lợi hại cũng không thể thật sự đánh chết đối phương, cuộc chiến dù kịch liệt nhưng nhiều nhất chỉ làm cho hả giận mà thôi.
- Tối hôm qua Hoang Lăng bệ hạ ngủ không ngon đi, sao có vẻ không tinh thần như vậy?
Nhiếp Vân cười hỏi.
- Ha ha, ngày hôm qua trong hoàng cung xảy ra chút chuyện cần xử lý. Ta đã chuẩn bị xong tế thai, chúng ta cùng đi, tới lúc đó chỉ cần đồng thời tế ra Tử Hoa Ngọc Ấn là có thể thông qua tám khối ngọc kích thích chân khí tìm được hai khối còn lại, đi thôi!
Hoang Lăng nói.
Ngày hôm qua Lâm Tàn chỉ đánh nhau nên không nói rõ chi tiết sự việc xảy ra, vì thế Hoang Lăng chỉ biết Lâm Tàn đã hiểu mình bị lợi dụng mà thôi, không biết kế hoạch của mình đã bị Nhiếp Vân nghe lén hơn nữa còn ghi chép lại.
- Tế thai? Tế thai ở đâu? Chẳng lẽ không ở trong này?
Nhiếp Vân đã sớm hiểu nguyên nhân, biết rõ còn cố hỏi.
- Bởi vì một khi khởi động tế thai sẽ có chấn động cường đại, cho nên ta thiết lập trên đỉnh Quang Minh sơn không xa, bốn quốc chủ còn lại đều đã qua đó, chúng ta cũng đi thôi!
Hoang Lăng vội đáp.
- Đi!
Nhiếp Vân biết hắn chỉ dùng lý do thoái thác, cũng không nói phá, khẽ cười theo Hoang Lăng bay về hướng Quang Minh sơn.
Ngày hôm qua đánh chết Hiên Thành, vì thế đã thu khối Tử Hoa Ngọc Ấn của hắn vào tay, Nhiếp Vân còn lấy được một khối tại Tế Bắc thành cùng một khối ở Di Thiên tông, xem như bây giờ trong người đã có ba khối ngọc ấn.
Trong chín khối lấy được ba khối, nếu không vào nội điện, chính mình vẫn có thể một mình đi vào ngoại điện.
Rất nhanh mọi người đã đi lên đỉnh Quang Minh sơn, bốn quốc chủ nhìn thấy Nhiếp Vân đều giống như chuột thấy mèo, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.
- Trận pháp đã chuẩn bị xong, các vị đem Tử Hoa Ngọc Ấn của mình bỏ vào đi, chỉ cần khu động chúng ta rất nhanh có thể biết vị trí xác thực của hai khối ngọc ấn còn lại!
Hoang Lăng chỉ về phía trước, quả nhiên nơi đó có một tế thai thật lớn đứng sừng sững.
Tế thai được làm từ hắc tinh thạch, bố trí theo xu thế cửu cung, vòng vòng tương sinh, nhịp nhàng ăn khớp, mỗi cung vị đều hợp thiên cơ, cùng hợp thành một đồ họa khiến người mê muội.
- Tế thai Cửu Cung Đồng Tâm?
Nhìn thoáng qua, Nhiếp Vân liền nhận thức.
- Nhiếp Vân bệ hạ quả nhiên kiến văn rộng rãi, không sai, đây chính là tế thai Cửu Cung Đồng Tâm, chín khối Tử Hoa Ngọc Ấn đồng khí liên chi, chúng ta có bảy khối, chỉ cần đặt lên bảy cung vị nhất định có thể suy tính ra vị trí xác thực của hai khối còn lại!
Hoang Lăng nói, lật tay lấy ra một khối ngọc ấn, đặt vào vị trí cấn cung trong cửu cung.
- Chúng ta cũng tới!
Bốn vị quốc chủ đều đem ngọc ấn của mình đặt lên.
Mọi người đặt xong, đều đưa mắt nhìn Nhiếp Vân.
- Ha ha, để ta!
Nhiếp Vân vẫy tay, ba khối ngọc ấn bay ra rơi xuống vị trí.
- Ba…khối? Ngươi có ba khối?
Mọi người đều sửng sốt.
Nhìn vẻ mặt của họ, Nhiếp Vân cũng không giải thích, chỉ nói:
- Khởi động trận pháp đi, chỉ còn lại một khối, tìm càng dễ hơn!
- Không sai! Chỉ còn lại một khối, suy diễn càng thêm dễ dàng!
Hoang Lăng khẽ cười, mười ngón gảy nhẹ, vũ động như khảy đàn, bắn về phía tế thai.
Chín đạo kim sắc khí lưu trào ra, rơi lên vị trí cửu cung, trận pháp nháy mắt hoạt hóa, hiện ra vô số phù văn đặc thù huyền bí.
Phù văn vừa xuất hiện, tám khối Tử Hoa Ngọc Ấn giống như được khởi động, không ngừng chấn rung, năng lượng cường đại dao động vang vọng khắp ngọn núi khiến mặt đất đều run rẩy lên.
Tử Hoa Ngọc Ấn là bảo bối vô thượng dùng mở ra Tử Hoa động phủ, tuy thoạt nhìn chỉ là ngọc bài nhưng trên thực tế phẩm chất tuyệt đối sẽ sánh được với linh binh.
- Cửu cung đồng tâm, đoạt thiên tạo hóa, thiên địa bản ngã, suy tính!
Bình luận truyện