Vô Tận Đan Điền
Chương 372: Gặp cha mẹ (1)
- Ta chưa nói có đáng giá đồng tình hay không, mà là muốn nói nguyên nhân cái chết của bọn hắn!
- Nguyên nhân? Không phải đế quốc đã phát ra bố cáo sao? Nói Trương Lạc phản quốc, bị đế quốc phái binh tiêu diệt…
- Ngươi ngốc sao, căn bản không có chuyện như vậy. Trương Lạc là thân tín của hoàng đế Hoang Lăng, làm sao có thể giết hắn? Ta nghe nói là Nhiếp Vân giết, mấy ngày nay có mười mấy đại thần tử vong đều do hắn động thủ, Hoang Lăng bệ hạ không có biện pháp đành phải thừa nhận là mình giết chết hoặc là bọn hắn gặp phải ôn dịch, giảm bớt sự khủng hoảng của mọi người!
- Cái gì? Là Nhiếp Vân đại nhân giết? Điều đó không có khả năng đi!
- Phải đó, ta nghe nói những đại thần kia tham gia một tổ chức tà ác, từng tham dự đối phó người nhà của Nhiếp Vân đại nhân, vì vậy làm cho hắn tức giận ra tay tận diệt! Chỉ cần hắn động thủ, chó gà cũng không tha! Thật là độc ác!
- Nhiếp Vân đại nhân đương nhiên độc ác. Ngày đó ngươi không thấy được, Hoang Lăng bệ hạ bị một thiếu niên bắt giữ trong tay không ngừng tát vào mặt, mặt của hắn sưng phù, chậc chậc, cả lu nước cũng không lớn như vậy…
Trong tiệm cơm, mỗi bàn đều đang nhẹ giọng thảo luận việc lạ phát sinh trong mấy ngày nay, thảo luận nhiều nhất là về Nhiếp Vân.
Ở một bàn nơi góc tiệm, hai nam hai nữ đang ngồi, nghe người xung quanh sôi nổi nghị luận đều trừng to mắt, cảm thấy như mình đang nằm mơ.
- Tiếu Thiên huynh, ngươi nghĩ bọn hắn đang nói là thật sao? Bọn hắn đang nói về Nhiếp Vân, thật là con trai của ngươi?
Trung niên nhân có chân mày to rậm hỏi nam nhân còn lại.
Nam nhân kia khoảng bốn mươi tuổi, vẻ mặt khí khái anh hùng, thực lực khí tông đỉnh, rất có uy thế.
- Ta cũng không biết, nhưng tiểu Đồng truyền tin cho ta, nói chúng ta có thể quay về Quang Minh thành, không cần tiếp tục trốn tránh, nếu không phải tiểu Vân, hẳn không an toàn nhanh như vậy đi! Ngươi cũng biết, kẻ bắt lấy chúng ta là đại nhân vật Thần Thánh đế quốc!
Trung niên nhân có chút nghi hoặc, nhu nhu mày không biết nên nói gì.
- Ta thật không tin, bọn hắn nói Nhiếp Vân kia là cường giả bí cảnh, dù Nhiếp Vân là thiên tài cũng không thể chỉ trong ba tháng từ binh giáp cảnh thăng cấp lên bí cảnh đi, điều này…sao có thể!
Vẻ mặt trung niên nhân có chân mày to rậm vẫn khó thể tin.
- Nói thật, đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng không hiểu ra sao, lúc trước mặc dù ta biết tiểu Vân khẳng định bất phàm, nhưng mà…bí cảnh, ta thật không dám tin!
Trung niên nhân còn lại bất đắc dĩ.
Hai người này chính là Nhiếp Tiếu Thiên cùng Lạc Chiêm Hào, mà hai nữ nhân còn lại là mẫu thân cùng tỷ tỷ của Nhiếp Vân.
Họ nhận được truyền tin của Nhiếp Đồng nên trở về đây, bởi vì an toàn nên không trực tiếp đi tới địa phương đã ước định mà thoáng ngụy trang, vốn định vào tửu lâu tìm hiểu tin tức, trong lúc vô ý lại nghe được chuyện đại sự như thế.
- Hai người các ngươi, một người là thành chủ Lạc Thủy thành, một người được xưng đệ nhất thiên tài Lạc Thủy thành, làm việc luôn ổn trọng, lần này làm sao vậy, con của mình mà không biết sao? Con ta, dù có tiến bộ nhanh nhưng hiện tại đạt tới khí tông cũng đã tốt lắm rồi, cường giả bí cảnh…ha ha, nói thật, hôm nay lần đầu tiên ta nghe được, khẳng định không phải là hắn đâu!
Thấy hai nam nhân vẫn rối rắm mẫu thân Nhiếp Vân nở nụ cười.
Khí Hải đại lục rộng lớn vô cùng, mở mang vô ngần, người trùng tên vô số, Thần Thánh đế quốc cách Thần Phong đế quốc thật xa, lại toát ra một Nhiếp Vân là một thiên tài cũng chẳng có gì lạ.
Nếu mỗi thiên tài đều là con của mình, vậy con mình thật sự là nhiều lắm.
- Đúng, chúng ta suy nghĩ nhiều…
Nghe Nhiếp Linh giáo huấn, hai người đồng thời gật đầu, vẻ mặt xấu hổ.
- Ha ha! Các ngươi nghe được không? Hai người này dám nói Nhiếp Vân đại nhân là con của hắn! Thật sự là buồn cười!
Đột nhiên một thanh niên chỉ vào Nhiếp Tiếu Thiên ôm bụng cười to.
- Ta sắp bái Nhiếp Vân làm sư phụ, ngươi nói ngươi là phụ thân của hắn, chẳng phải là sư gia của ta? Đồ vô tri, dám ở đây giả bộ tiền bối, nói cho ngươi biết, sau này nếu ta còn nghe ngươi nói lời đó, ta sẽ giết ngươi!
Lại một thanh niên đứng lên, lửa giận cuồn cuộn.
- Nếu ta nghe được ngươi dám vũ nhục Nhiếp Vân đại nhân, ta cũng sẽ ra tay!
Thanh niên đầu tiên cũng hét lớn.
Những thanh niên này đã sớm sùng bái Nhiếp Vân như thần tượng, nằm mộng cũng muốn bái hắn làm thầy.
- Mau nhìn, là Nhiếp Vân đại nhân!
Hai người vừa dứt lời, đột nhiên bên ngoài tửu lâu có tiếng hét lớn.
Cảnh tượng Nhiếp Vân đánh Hoang Lăng trên không trung có rất nhiều người nhìn thấy, vì thế hình dáng của hắn đã xâm nhập lòng người. Mọi người đều là tu luyện giả, vừa nhìn là nhớ kỹ, cho nên khi hắn vừa xuất hiện lập tức tạo thành náo động.
- Nhiếp Vân đại nhân đang đi về hướng Hồng Nhạn lâu, Nhiếp Vân đại nhân, ta là người sùng bái ngưỡng mộ ngươi, ngươi thu ta làm đồ đệ đi!
Hoa lạp!
Hai thanh niên vừa lên tiếng trách mắng Nhiếp Tiếu Thiên nhìn thấy thân ảnh đi vào tửu lâu, đôi mắt tỏa sáng, đồng thời quỳ rạp xuống đất cung kính nói.
Nhưng thân ảnh đang đi tới căn bản không để ý hai thanh niên kia, lại đi thẳng tới trước mặt bốn người vừa bị họ trách mắng phác thông một tiếng liền quỳ xuống!
- Cha, mẹ, con bất hiếu khiến cha mẹ chịu khổ!
…
- Cái gì? Bọn họ thật sự là cha mẹ của Nhiếp Vân đại nhân?
- Còn bái sư cái gì, chưa vào cửa đã đắc tội cha mẹ người ta, xong đời…
Chứng kiến một màn trước mắt,hai thanh niên hoảng sợ run lên, mồ hôi tuôn ròng ròng.
- Vân nhi? Con thật là Vân nhi?
Nhóm người Nhiếp Tiếu Thiên mừng rỡ không dám tin.
Từ thái độ của hai thanh niên cùng người trong tửu lâu thì có thể nhìn ra, người tới chính là Nhiếp Vân trong truyền thuyết, cũng chính là con của họ!
Con họ thật sự là người đã đánh bại hoàng đế Thần Thánh đế quốc trong truyền thuyết, một kiếm đánh bay lão tổ bí cảnh hoàng thất, là siêu cấp thiên tài!
- Cha mẹ, tỷ tỷ, Lạc thành chủ, chúng ta về trước đi, nhiều người không tốt lắm!
Nhiếp Vân đứng dậy, vươn tay chộp tới, chân khí hình thành một lồng khí cực lớn bao trùm bốn người Nhiếp Tiếu Thiên.
- Đi!
Nhiếp Vân bắt lấy lồng khí lăng không bay ra ngoài, trong khoảnh khắc biến mất trước mặt mọi người.
- Cha mẹ Nhiếp Vân đại nhân?
- Cha mẹ Nhiếp Vân đại nhân ăn cơm ở tửu lâu chúng ta, phát tài, sau này sinh ý nhất định nóng nảy…
- Đó là Nhiếp Vân đại nhân, nghe danh không bằng gặp mặt, vừa nhìn quả nhiên anh tuấn tiêu sái, dung mạo bất phàm!
- Nguyên nhân? Không phải đế quốc đã phát ra bố cáo sao? Nói Trương Lạc phản quốc, bị đế quốc phái binh tiêu diệt…
- Ngươi ngốc sao, căn bản không có chuyện như vậy. Trương Lạc là thân tín của hoàng đế Hoang Lăng, làm sao có thể giết hắn? Ta nghe nói là Nhiếp Vân giết, mấy ngày nay có mười mấy đại thần tử vong đều do hắn động thủ, Hoang Lăng bệ hạ không có biện pháp đành phải thừa nhận là mình giết chết hoặc là bọn hắn gặp phải ôn dịch, giảm bớt sự khủng hoảng của mọi người!
- Cái gì? Là Nhiếp Vân đại nhân giết? Điều đó không có khả năng đi!
- Phải đó, ta nghe nói những đại thần kia tham gia một tổ chức tà ác, từng tham dự đối phó người nhà của Nhiếp Vân đại nhân, vì vậy làm cho hắn tức giận ra tay tận diệt! Chỉ cần hắn động thủ, chó gà cũng không tha! Thật là độc ác!
- Nhiếp Vân đại nhân đương nhiên độc ác. Ngày đó ngươi không thấy được, Hoang Lăng bệ hạ bị một thiếu niên bắt giữ trong tay không ngừng tát vào mặt, mặt của hắn sưng phù, chậc chậc, cả lu nước cũng không lớn như vậy…
Trong tiệm cơm, mỗi bàn đều đang nhẹ giọng thảo luận việc lạ phát sinh trong mấy ngày nay, thảo luận nhiều nhất là về Nhiếp Vân.
Ở một bàn nơi góc tiệm, hai nam hai nữ đang ngồi, nghe người xung quanh sôi nổi nghị luận đều trừng to mắt, cảm thấy như mình đang nằm mơ.
- Tiếu Thiên huynh, ngươi nghĩ bọn hắn đang nói là thật sao? Bọn hắn đang nói về Nhiếp Vân, thật là con trai của ngươi?
Trung niên nhân có chân mày to rậm hỏi nam nhân còn lại.
Nam nhân kia khoảng bốn mươi tuổi, vẻ mặt khí khái anh hùng, thực lực khí tông đỉnh, rất có uy thế.
- Ta cũng không biết, nhưng tiểu Đồng truyền tin cho ta, nói chúng ta có thể quay về Quang Minh thành, không cần tiếp tục trốn tránh, nếu không phải tiểu Vân, hẳn không an toàn nhanh như vậy đi! Ngươi cũng biết, kẻ bắt lấy chúng ta là đại nhân vật Thần Thánh đế quốc!
Trung niên nhân có chút nghi hoặc, nhu nhu mày không biết nên nói gì.
- Ta thật không tin, bọn hắn nói Nhiếp Vân kia là cường giả bí cảnh, dù Nhiếp Vân là thiên tài cũng không thể chỉ trong ba tháng từ binh giáp cảnh thăng cấp lên bí cảnh đi, điều này…sao có thể!
Vẻ mặt trung niên nhân có chân mày to rậm vẫn khó thể tin.
- Nói thật, đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng không hiểu ra sao, lúc trước mặc dù ta biết tiểu Vân khẳng định bất phàm, nhưng mà…bí cảnh, ta thật không dám tin!
Trung niên nhân còn lại bất đắc dĩ.
Hai người này chính là Nhiếp Tiếu Thiên cùng Lạc Chiêm Hào, mà hai nữ nhân còn lại là mẫu thân cùng tỷ tỷ của Nhiếp Vân.
Họ nhận được truyền tin của Nhiếp Đồng nên trở về đây, bởi vì an toàn nên không trực tiếp đi tới địa phương đã ước định mà thoáng ngụy trang, vốn định vào tửu lâu tìm hiểu tin tức, trong lúc vô ý lại nghe được chuyện đại sự như thế.
- Hai người các ngươi, một người là thành chủ Lạc Thủy thành, một người được xưng đệ nhất thiên tài Lạc Thủy thành, làm việc luôn ổn trọng, lần này làm sao vậy, con của mình mà không biết sao? Con ta, dù có tiến bộ nhanh nhưng hiện tại đạt tới khí tông cũng đã tốt lắm rồi, cường giả bí cảnh…ha ha, nói thật, hôm nay lần đầu tiên ta nghe được, khẳng định không phải là hắn đâu!
Thấy hai nam nhân vẫn rối rắm mẫu thân Nhiếp Vân nở nụ cười.
Khí Hải đại lục rộng lớn vô cùng, mở mang vô ngần, người trùng tên vô số, Thần Thánh đế quốc cách Thần Phong đế quốc thật xa, lại toát ra một Nhiếp Vân là một thiên tài cũng chẳng có gì lạ.
Nếu mỗi thiên tài đều là con của mình, vậy con mình thật sự là nhiều lắm.
- Đúng, chúng ta suy nghĩ nhiều…
Nghe Nhiếp Linh giáo huấn, hai người đồng thời gật đầu, vẻ mặt xấu hổ.
- Ha ha! Các ngươi nghe được không? Hai người này dám nói Nhiếp Vân đại nhân là con của hắn! Thật sự là buồn cười!
Đột nhiên một thanh niên chỉ vào Nhiếp Tiếu Thiên ôm bụng cười to.
- Ta sắp bái Nhiếp Vân làm sư phụ, ngươi nói ngươi là phụ thân của hắn, chẳng phải là sư gia của ta? Đồ vô tri, dám ở đây giả bộ tiền bối, nói cho ngươi biết, sau này nếu ta còn nghe ngươi nói lời đó, ta sẽ giết ngươi!
Lại một thanh niên đứng lên, lửa giận cuồn cuộn.
- Nếu ta nghe được ngươi dám vũ nhục Nhiếp Vân đại nhân, ta cũng sẽ ra tay!
Thanh niên đầu tiên cũng hét lớn.
Những thanh niên này đã sớm sùng bái Nhiếp Vân như thần tượng, nằm mộng cũng muốn bái hắn làm thầy.
- Mau nhìn, là Nhiếp Vân đại nhân!
Hai người vừa dứt lời, đột nhiên bên ngoài tửu lâu có tiếng hét lớn.
Cảnh tượng Nhiếp Vân đánh Hoang Lăng trên không trung có rất nhiều người nhìn thấy, vì thế hình dáng của hắn đã xâm nhập lòng người. Mọi người đều là tu luyện giả, vừa nhìn là nhớ kỹ, cho nên khi hắn vừa xuất hiện lập tức tạo thành náo động.
- Nhiếp Vân đại nhân đang đi về hướng Hồng Nhạn lâu, Nhiếp Vân đại nhân, ta là người sùng bái ngưỡng mộ ngươi, ngươi thu ta làm đồ đệ đi!
Hoa lạp!
Hai thanh niên vừa lên tiếng trách mắng Nhiếp Tiếu Thiên nhìn thấy thân ảnh đi vào tửu lâu, đôi mắt tỏa sáng, đồng thời quỳ rạp xuống đất cung kính nói.
Nhưng thân ảnh đang đi tới căn bản không để ý hai thanh niên kia, lại đi thẳng tới trước mặt bốn người vừa bị họ trách mắng phác thông một tiếng liền quỳ xuống!
- Cha, mẹ, con bất hiếu khiến cha mẹ chịu khổ!
…
- Cái gì? Bọn họ thật sự là cha mẹ của Nhiếp Vân đại nhân?
- Còn bái sư cái gì, chưa vào cửa đã đắc tội cha mẹ người ta, xong đời…
Chứng kiến một màn trước mắt,hai thanh niên hoảng sợ run lên, mồ hôi tuôn ròng ròng.
- Vân nhi? Con thật là Vân nhi?
Nhóm người Nhiếp Tiếu Thiên mừng rỡ không dám tin.
Từ thái độ của hai thanh niên cùng người trong tửu lâu thì có thể nhìn ra, người tới chính là Nhiếp Vân trong truyền thuyết, cũng chính là con của họ!
Con họ thật sự là người đã đánh bại hoàng đế Thần Thánh đế quốc trong truyền thuyết, một kiếm đánh bay lão tổ bí cảnh hoàng thất, là siêu cấp thiên tài!
- Cha mẹ, tỷ tỷ, Lạc thành chủ, chúng ta về trước đi, nhiều người không tốt lắm!
Nhiếp Vân đứng dậy, vươn tay chộp tới, chân khí hình thành một lồng khí cực lớn bao trùm bốn người Nhiếp Tiếu Thiên.
- Đi!
Nhiếp Vân bắt lấy lồng khí lăng không bay ra ngoài, trong khoảnh khắc biến mất trước mặt mọi người.
- Cha mẹ Nhiếp Vân đại nhân?
- Cha mẹ Nhiếp Vân đại nhân ăn cơm ở tửu lâu chúng ta, phát tài, sau này sinh ý nhất định nóng nảy…
- Đó là Nhiếp Vân đại nhân, nghe danh không bằng gặp mặt, vừa nhìn quả nhiên anh tuấn tiêu sái, dung mạo bất phàm!
Bình luận truyện