Vô Tận Kiếm Trang

Chương 386: Nhất minh kinh người



- Công kích thật là mạnh, đây mới chính là uy lực chân chính của Tiết Thần Tinh.

Ở bên ngoài, không ít đệ tử ngoại tông thực lực cao cường nhìn những kiếm quang này mà thốt lên tiếng thán phục.

- Đúng thế, tên tiểu tử kia thật không biết trời cao đất rộng, cũng không biết còn có thể duy trì được mấy chiêu đây? Tuy hắn có bảy thanh cổ kiếm nhưng ta đoán rằng hắn chịu được mười chiêu là cực hạn.

- Không có khả năng, ta thấy nhiều nhất cũng chỉ có thể là năm chiêu mà thôi, mười chiêu sao? Nếu như hắn trước kia không bị thương thì còn có thể.

- Không sai các ngươi nhìn bảy thanh cổ kiếm kia, thoạt nhìn thì có vẻ mạnh nhưng không vận dụng bao nhiêu huyền khí, mà bảy thanh cổ kiêm đối địch, cho thấy huyền khí nó sử dụng không thể bình thường.

Bốn phía nghị luận đều đều, mà Diệp Bạch và Tiết Thần Tinh cũng va chạm một kích này với nhau.

Chỉ nghe không khí nổ tung một cái, tám thanh kiêm chạm vào nhau, lửa điện bắn tung tóe, sau một khắc, Diệp Bạch lại đem bảy thanh kiee kéo trở lại. Thanh Mang Cổ Kiếm thấy vậy thì trở nên ảm đạm hào quang, chỉ là trong khoảnh khắc lại sáng ngời lên, liên tục vọt về phía Diệp Bạch.

Thấy cảnh tượng như vậy, những người xung quanh liền biến sắc, trong mắt bọ họ hiện ra một vẻ trịnh trọng. Bọn họ không hề do dự mà bước chân trái ra, một luồng cổ khí sinh động bắn ra, cả người Diệp Bạch biến mất tại chỗ, sau một khắc đã vọt ra hơn mười trượng.

Mà vị trí của hắn vốn đứng ầm một tiếng đã bị một kiếm của Tiết Thần Tinh làm cho tán loạn, cả mặt đất bị ảnh hưởng, trong phương viên mười trượng, đất đá đều tan thành bột mịn.

Những người bốn phía thấy vậy thì liền kinh hô, ngay cả Tiết Thần Tinh cũng khiếp sợ.

Tuy nhiên lúc này hắn cũng không có tâm tư suy nghĩ, bởi vì sau đó hắn liền động ngón tay, Thanh Mang cổ kiếm một lần nữa chuyển hướng, lơ lửng trên không trùng mà vọt về phía Diệp Bạch.

Những người xung quanh thấy vậy một lần nữa liền biến sắc, lui về phía sau, nhường toàn bộ trường cho hai người, chỉ sợ bị ảnh hưởng.

Đôi mắt của Diệp Bạch lấp lóe, những người kia đoán không lầm, kinh mạch của hắn bị thương hiện tại vẫn chưa chữa lành, hoàn toàn không thể vận dụng huyền khí quy mộ. Bằng không nếu như bị thương kinh mạch một lần nữa thì rất phiền phức. Vì thiếu huyền khí cho nên uy lực của kiếm trận đại giảm, không cách nào ngăn cản được một kích quán chú của Tiết Thần Tinh.

Vừa rồi tuy là Diệp Bạch chỉ thử nhưng hắn biết rằng tình huống của mình hiện tại không thể lấy cứng đối cứng với Tiết Thần Tinh, xem ra chỉ có thể bảo trì ba chiêu. Nếu như nhiều một chút thì Diệp Bạch đúng là không thể nắm chắc.

Nghĩ tới đây bàn chân của hắn lại chuyển động, né qua một kiếm, đồng thời tay trái của hắn khẽ vẫy, bảy đạo lưu quang lập tức trở về cạnh hắn.

Thanh kiêm của hắn đột nhiên bay ra, hóa thành cả vạn đạo kiếm quang, hướng về Thanh Mang cổ kiếm của đối phương mà lao tới.

Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, nhìn thấy kiếm quang trong tay của Diệp Bạch bắt ra, mang theo hỏa quang .

Chính là thanh kiếm mà có thể so sánh với huyền binh tam giai trung cấp, Tử Ngục Lôi Quang Kiêm.

Mọi người thấy một chiêu này thì sợ hãi than thầm, chỉ là cũng không ai xem trọng Diệp Bạch. Quả nhiên hai thanh kiếm chạm vào nhau, Tử Ngục Lôi Quang Kiếm bắn ra với tốc độ ngày càng nhanh hơn, mà Thanh Mang cổ kiếm của Tiết Thần Tinh thì hào quang giảm bớt, run rẩy một cái bắn về phía Diệp Bạch.

Diệp Bạch không động đậy, ngón tay của hắn lại bắn ra, tựa hồ như vô cùng mỹ lệ.Tam giai trung cấp cổ kiếm, Lục Dực Ngân Sương Kiếm phát ra, không khí liền có một lớp băng mỏng bao quanh, tựa hồ như là sương hoa, vô cùng hoàn mỹ.

Thanh kiếm này tỏa ra vô số quang mang, cùng với Thanh Mang cổ kiêm của Tiết Thần Tinh mà chạm vào nhau.

Sau đó, Lục Dực Ngân Sương Kiếm lại bay trở lại, chỉ có điều lúc này Thanh Mang kiêm của Tiết Thần Tinh lại hơi ngừng lại, tốc độ giảm bớt, hiển nhiên nó bị hai thanh kiêm của Diệp Bạch đánh trúng. Cho dù chiêu thức này mạnh mẽ thì cũng bị ngăn lại.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Diệp Bạch liền định thần lại, ngón tay của hắn lại chuyển động, Túy Huyết Tam Hương Kiếm và Thiên Niên Thanh Mộc Kiếm, Thiên Xích Thủy Kiếm, Kim Phong Tế Vũ Kiếm hóa thành những đạo kiêm quang, liên tục công kích thanh kiếm của Tiết Thần Tinh.

Chỉ là Tứ Phương Vô Thượng Kiếm lưu ở bên cạnh hắn, Tứ Phương Vô Thượng Kiếm chính là thanh kiếm nhất giai trung cấp, Diệp Bạch cũng không dám cho nó chạm vào Thanh Mang cổ kiếm nếu không thì sớm muộn gì cũng bị hủy. Về phần bốn thanh kiếm còn lại không có thanh kiêm nào có phẩm cấp thấp hơn tam giai cho dù đụng một hai cái cũng không có chuyện gì.

Đến khi Kim Phong Tế Vũ Kiếm chạm vào thì Thanh Mang cổ kiếm cuối cùng cũng tan hết hào quang, rớt xuống mặt đất.

Mọi người đều nhìn nhau tất cả đều không biết Diệp Bạch làm gì. Sáu thanh kiêm này liên tục công kích, cuối cùng mới đánh rơi Thanh Mang cổ kiếm của Tiết Thần Tinh, lực công kích như vậy thì làm được gì, chắc chắn là Tiết Thần Tinh lần thứ hai sẽ không cho Diệp Bạch có cơ hội dùng thủ đoạn này.

Quả nhiên, nhìn thấy Thanh Mang Cổ Kiếm bị hào quang tán hết mà rớt xuống, Tiết Thần Tinh cười lạnh một tiếng, vừa rồi sở dĩ hắn không ngăn lại cũng là muốn xem Diệp Bạch định làm gì mà thôi. Hiện tại khi biết rõ đối phương liên tục dùng lực công kích tấn công thì hắn không thể nương tay được. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenbathu.vn chấm c.o.m

Sáu lần mới có thể ngăn cản được một lực công kích của ta, đối thủ như vậy mà cũng khiêu chiến. Ta phải nhanh chóng chấm dứt trận đấu mà nghỉ ngơi.

Tay trái của hắn khẽ vẫy ra, Thanh Mang cổ kiếm tựa hồ như là du long, đang chuẩn bị rớt xuống mặt đất thì lại được một lực đạo vô hình kéo lên, bay trở lại tay của Tiết Thần Tinh. Tiết Thần Tinh liền truyền vào trong đó một luồng huyền khí, thanh sắc kiêm quang hiện ra, chiếu lên trên mặt hắn, chợt xanh chợt tím.

Sau đó hắn một lần nữa lại vung tay lên, Thanh Mang cổ kiêm hóa thành một đạo thanh quang, so với lúc nãy thì còn nhanh hơn gấp mấy lần, hướng về phía Diệp Bạch mà công kích.

- Điểm Tinh kiếm pháp biến hóa thứ mười hai, Lưu Tinh Tấn Thỉ.

Vừa rồi hai người đối chiến với nhau, hoàn toàn vẫn chưa chiến đấu chân chính, đây chính là chiêu đầu tiên mà Tiết Thần Tinh chủ động, có thể gọi là chiêu thứ nhất.

Trong lòng Tiết Thần Tinh thầm cười lạnh, uy lực của một kiêm này gấp bảy lần lúc trước, nếu như Diệp Bạch còn dùng biện pháp xử lý lúc nãy, không ngừng dùng bảy chuôi kiếm đánh vào thanh kiêm của mình thì trong nháy mắt kiếm võng đó sẽ bị phá hủy, phỏng chừng ngoại trừ hai thanh kiếm phẩm giai cao nhất còn năm thanh kiếm còn lại sẽ bị phá hủy.

- Để xem ngươi còn có thể ngăn cản được không, nếu như ngươi vẫn có thể ngăn cản đòn công kích của ta thì ta không còn là Tiết Thần Tinh nữa.

Tuy nhiên Diệp Bạch dường như vẫn không biết uy lực mạnh mẽ của đòn tấn công này. Nhìn thấy Diệp Bạch đối với đòn kích xạ của Thanh Mang Cổ kiếm mà vẫn đứng như yên, hắn nhẹ nhàng bắn ra một chỉ, thanh Kim Phong Tế Vũ Kiếm một lần nữa kích xạ, ở giữa không trung, tạo nên một luồng mưa phùn màu kim sắc, ở dưới ánh mặt trời mà hào quang chói mắt, phóng tới Thanh Mang cổ kiếm của Tiết Thần Tinh, như là muốn chạm vào nhau.

Trong mắt của Tiết Thần Tinh hiện ra một vẻ nồng đậm. Vốn hắn tưởng rằng Diệp Bạch có thể xứng đáng là đối thủ của mình nhưng hiện tại xem ra hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Mà ở phía dưới một số người có thực lực tương đối cao cũng nhịn không được mà thở dài, bọn họ thấy rằng xem ra bọn họ Diệp Bạch không chịu nổi một kích này, thắng bại đã phân không cần phải nhìn nữa.

Tuy nhiên đúng lúc này Kim Phong Tế Vũ Kiêm của Diệp Bạch lại một lần nữa quỷ dị, tiếp theo nó tránh khỏi đòn kích xạ của Thanh Mang cổ kiếm, dư thế không ngừng, tốc độ còn nhanh hơn cả Thanh Mang cổ kiếm mà hướng về phía ngực của Tiết Thần Tinh.

- Giương đông kích tây!

Thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người đầu tiên là ngẩn ngơ sau đó lại bừng tỉnh đại ngộ, tất cả đều sợ hãi không thôi. Bọn họ đã minh bạch mục đích của đối phương không phải là để chạm vào Thanh Mang cổ kiếm của Tiết Thần Tinh.

Tuy nhiên với tình huống bình thường, với thực lực của Tiết Thần Tinh làm sao có thể bị Diệp Bạch đánh trúng, giữa hai người cách xa nhau như vậy, Kim Phong Tế Vũ Kiêm của Diệp Bạch lao tới trước mặt hắn cũng sẽ bị đánh rơi. Tuy nhiên Diệp Bạch lần này muốn cho hai kiếm một lần nữa chạm vào nhau, bay ở trên không trung.

Một kiếm này nếu như là người bình thường không có phòng bị thì sẽ không thể chống đỡ.

Chỉ có điều, Tiết Thần Tinh không phải là thường nhân, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hắn nhìn thấy một chiêu này của Diệp Bạch thì lập tức phản ứng, bàn chân chuyển động, trong nháy mắt đã di dời đi mấy trượng.

Tuy nhiên tốc độ của Kim Phong Tế Vũ Kiếm thật sự là quá nhanh, huyền binh hệ kim chính là thứ chuyển động với tốc độ nhanh nhất, thêm nữa Diệp Bạch lại dụng tâm, thiếu chút nữa là đánh trúng. Nếu không phải thực lực của Tiết Thần Tinh cao cường thì Kim Phong Tế Vũ Kiêm đã có thể đâm chết hắn.

Tuy là như vậy nhưng Kim Phong Tế Vũ Kiêm cũng lướt qua vai phải của Tiết Thần Tinh, tạo thành một màn huyết hoa, khiến cho những người trong trường lặng ngắt như tờ. Nguyên một đám trợn mắt há hốc mồm, không dám tin vào hai mắt của mình.

Một người thực lực cao cường như Tiết Thần Tinh mà vẫn bị thương, Diệp Bạch thật lợi hại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện