Vô Tận Kiếm Trang

Chương 390: Lam Phong



Mười hai danh ngạch hiện tại đã xác định,chỉ còn một cái cuối cùng.

Trong mười hai cánh danh ngạch này thì Cốc Tâm Lan cùng với Hoàng Linh đã sớm có hai cái, cho nên những người khác tranh chấp kỳ thực chỉ có mười danh ngạch.

Mười hai danh ngạch hiện tại còn thiếu duy nhất một cái, cho nên nghe thấy câu hỏi của Cốc Tâm Hoa nhưng không ai tiến lên.

Với thực lực của Tiết Thần Tinh, Lam Hải thì rất khó có thể thành công. Bọn họ đều là những người có thân thủ trác tuyệt, cho dù tiến lên cũng chỉ bại trận trong tay họ mà thôi.

Tất cả mọi người không nghĩ rằng lúc này sẽ có người tiến tới khiêu chiến, bọ họ đều nhìn về phía thanh âm đó, bọn họ muốn xem xem rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có can đảm như vậy.

Tuy nhiên khi nhìn thấy người đến là ai thì tất cả mọi người đều cứng đờ, không tin được vào mắt mình. xem tại truyenbathu.vn

- Làm sao có thể, tại sao lại là hắn?

Không ít người thấp giọng kêu lên, hoàn toàn không nghĩ tới tình huống này.

Ở trên ngoài sân đi vào bên trong một thanh niên dung mạo tuấn mỹ, làn da trắng nõn, đằng sau lưng đeo một thanh kiếm, cả người giống như là thanh phong ở rừng, minh nguyệt dưới nước khiến cho người ta cảm thấy một khí chất tiêu sái không nói nên lời.

Tuổi hắn khoảng chừng hai mươi mốt hai mươi hai, khi hắn đi tới, tất cả mọi người đều nhường một con đường, mà ngay cả Trưởng Tôn Kiếm Bạch, Tiêu Huyết khi nhìn thấy hắn thì mục quang cũng co rút lại,chủ động nhường lối.

Người này khí chất thanh huyền mờ ảo lộ ra một khí thế bức nhân. Đám người Trưởng Tôn Kiếm Bạch, Tiêu Huyết cũng không thể so sán với hắn.

Đây chính là đệ nhất ngoại tông, Lam Phong.

Cuối cùng cũng có người nhịn không được mà kêu lên, nguyên một đám bọn họ lộ một vẻ ngây ngốc, giọng nói mang theo một sự cung kính không nói nên lời.

Hiển nhiên tất cả mọi người đều không ngờ rằng lần này tranh chấp danh ngạch của Bái Kiếm Cốc lại xuất hiện nhân vật như vậy. Phải biết rằng Lam Phong từ trước tới nay không hoạt động gì trong tông môn, mà ngay cả ở ngoại tông, các việc cuối năm hắn cũng lười tham gia, nhân vật như vậy có thể vì hơn hai nghìn điểm cống hiến mà tham gia tỉ thí sao?

Không ai tin rằng sẽ như vậy. Phải biết rằng địa vị của Lam Phong ở ngoại tông giống như là Yến Bạch Bào, Túc Khô Tâm ở nội tông vậy. Đây là một nhân vật thần thoại truyền thuyết, bình thường muốn gặp một lần cũng vô cùng khó khăn, địa vị của hắn cực cao.

Hơn nữa Lam Phong cũng xứng đáng với xưng hô này, hắn là một trong những đệ tử ở ngoại tông, đã đạp chân một nửa tới cảnh giới huyền sĩ cao cấp đỉnh phong, cho dù là người đứng thứ hai là Yến Đường và người đứng thứ ba là Dịch Khô Lâu cũng kém hắn quá xa, phỏng chừng hai người này liên thủ cũng chưa phải là đối thủ của Lam Phong.

Bỏ xa những người đứng đằng sau, Lam Phong càng thêm thần bí, Thần Long Kiếm Thủ Bất Kiến Vĩ, rất nhiều đệ tử Tử Cảnh Cốc chỉ nghe kỳ danh của hắn chứ chưa từng thấy qua.

Đây là lần thứ hai Diệp Bạch nhìn thấy Lam Phong, lần đầu tiên chính là ở trong Tông Môn điện, tại đại lễ nhập tông.

Trước đó ở đại điện nhập tông, Quan Đạp Tuyết, Thẩm Họa Yên cũng có xuất hiện.

Nghĩ tới đây ánh mắt của Diệp Bạch nhìn về phía Lam Phong, sau đó hắn lại nhìn về những người đứng sau.

Trước đó lần đầu tiên Diệp Bạch có nghe người nói, Lam Phong từ trước đến nay vô cùng thần bí, không tham gia hoạt động bất kỳ nào trong tông môn, nhưng lần trước hắn đã phá lệ tham gia một lễ nhập tông nho nhỏ cùng với Diệp Bạch, có thể nói là không tầm thường.

Lúc ấy có người nói sở dĩ Lam Phong xuất hiện là vì Thẩm Họa Yên, hiện tại xem ra thật sự mới là như vậy, bằng không mọi chuyện không thể trùng hợp như vậy được.

Tuy nhiên, những chuyện này cũng không có quan hệ gì với Diệp Bạch, Diệp Bạch cũng lười để ý tới, hắn lui về phía sau một bước, lẳng lặng chờ xem náo nhiệt, đồng thời tuy trận chiến vừa rồi hắn không dùng huyền khí, nhưng đã tiêu hao tinh thần không ít, bây giờ trong người có một cảm giác mệt mỏi, toàn thân mềm nhũn, đây không phải là do tiêu hao huyền khí quá độ mà là do tổn hao tinh thần lực nghiêm trọng.

Sử dụng Vọng Khí Quyết trong thời gian quá dài thì sẽ tiêu hao tinh thần lực rất lớn, nếu như không đền bù kịp thời thì sẽ bị tổn thương nghiêm trọng. Cho nên Diệp Bạch dứt khoát không để ý tới nữa, đôi mắt hắn nhắm lại, yên lặng nhớ lại Bạch Thủ Thái Huyền Kinh, tu bổ tinh thần tiêu hao của mình.

Bạch Thủ Thái Huyền Kinh tuy chỉ có thể tu luyện vào buổi tối nhưng hiện tại Diệp Bạch không phải tu luyện mà là đang ôn lại.

Chẳng biết từ lúc nào, Cốc Tâm Lan với một thân hoàng y, Hoàng Linh với một thân thanh y đã tới trước mặt Diệp Bạch, hai người nhìn bộ dạng bất động của Diệp Bạch mà nhất tề hừ lạnh một tiếng.

Lúc Diệp Bạch sử dụng Tử Ngục Lôi Quang Kiếm và Thiên Niên Thanh Mộc Kiếm có nghĩ tới có một ngày như vậy cho nên bây giờ hắn làm như vậy một nửa là để tu bổ tinh thần một nửa là để Cốc Tâm Lan và Hoàng Linh không có cơ hội hỏi mình.

Tuy hắn biết rõ lần này đi Bái Kiếm Cốc trên đường sẽ có rất nhiều thời gian tiếp xúc với nhau, cuối cùng không tránh khỏi nhưng hiện tại hắn vẫn muốn tránh. Không ngờ Hoàng Linh Cốc Tâm Lan vẫn tiến tới, hừ lạnh một tiếng, rõ ràng cho thấy sự bất mãn của các nàng.

Lúc này hắn không thể giả vờ ngủ được nữa, phải mở mắt ra mỉm cười nhìn về phía hai người mà nói:

- Có chuyện gì vậy?

Hoàng Linh quay đầu đi, còn Cốc Tâm Lan nhìn về phía Diệp Bạch mà nói:

- Huynh rốt cục cũng chịu mở mắt ra nhìn chúng ta sao? Hừ còn nói là không nhậ ra chúng ta, quả nhiên là gạt người, hai thanh kiếm kia chúng ta nhận ra.

Chứng kiến dáng vẻ của hai người, Diệp Bạch cũng chỉ có thể cười khổ. Hắn sờ sờ mũi không nói gì.

Hoàng Linh cũng xoay đầu lại, hừ nhẹ một tiếng rồi nói:

- Diệp đại ca, huynh đuối lý chưa? Huynh đúng là kẻ lừa đảo.

Tuy nhiên nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Bạch, hai người bỗng nhiên bật cười. Nụ cười này giống như trăm hoa nở ra, thanh âm trong trẻo dễ nghe khiến cho Diệp Bạch ngẩn ngơ, hiển nhiên trong lòng các nàng không hề trách cứ mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện