Vô Tận Kiếm Trang

Chương 408: Kiếm trì kiếm thủy



Người này là ai vậy?

Hơi suy nghĩ một chút là có thể hiểu được, ở trong Tử Cảnh Cốc ngoại trừ con trai của cốc chủa Túc Hàn Sơn, người đứng thứ hai trong đệ tử hạch tâm, Túc Khô Tâm thì còn ai có thể đơn giản gần Yến Bạch Bào như vậy?

Hắn rõ ràng cũng đã bước chân vào cảnh giới huyền sư, nói cách khác từ thời khắc này, Yến Bào, Túc Khô Tâm đã chính thức thoát khỏi phạm trù đệ tử hạch tâm mà trở thành cường giả chính thức.

Ở trong Tử Cảnh Cốc, thất đại đệ tử hạch tâm đã mất đi hai người, trở thành ngũ đại đệ tử hạch tâm.

Xà Vương Phục Hạo tiến giai rất nhanh, trong vòng một năm đã từ huyền sĩ đỉnh cấp sơ đoạn trở thành huyền sư đê cấp đỉnh phong, đây vốn là một việc vô cùng khó khăn.

Nhưng ai cũng không ngờ cũng trong một năm bế quan này Yến Bạch Bào đã tiến vào cảnh giới huyền sư trung cấp, bỏ Phục Hạo về phía sau, có thể nói một khi xuất quan hắn nhất định sẽ khiến cả thiên hạ khiếp sợ.

Giờ phút này hắn tựa hồ như cảm ứng được một khí tức đối địch đang bay về phía Tử Cảnh Sơn. Yến Bạch Bào thấy vậy thì chỉ nở ra một nụ cười thản nhiên.

Hắn quay đầu nhìn về phía bóng ma ở trong tối mà nhàn nhạt nói:

- Tâm đệ, có bằng hữu phương xa tới thăm, đệ ra đón đi.

Người trong bóng tối nhếch miệng lên, trong đó hiện ra một vẻ khinh thường, hắn thản nhiên nói:

- Không biết tự lượng sức mình!

Sau đó thân ảnh của hai người biến mất, tầng cấm chế mở ra. nguồn truyenbathu.vn

Mà lúc này, một bóng đỏ mang theo Vương Xà Xích Luyện cũng tiến vào trong sân rộng nội tông của Tử Cảnh Cốc. Hắn nhìn thấy Yến Bạch Bào và Túc Khô Tâm thì sắc mặt hơi biến đổi.

Yến Bạch Bào mỉm cười, nhìn về phía bóng người kia mà nói:

- Đã lâu!

Ánh sáng mặt trời chiếu chênh chếch lên khuôn mặt của hắn, giờ phút này, hai đệ tử của Tử Cảnh Cốc đã tràn đầy kiêu ngạo.

Đây chính là cường giả đệ nhất của Tử Cảnh Cốc, xếp thứ ba trên hoàng bảng, trước kia là nuhw vậy nhưng hiện tại thì khác… Cho dù thực lực của đối thủ có tăng nhanh lên thế nào nữa cũng không thể đuổi kịp hắn.

Những người này toàn bộ đều đã đột phá tới cảnh giới huyền sư, trận tỉ thí tiếp theo ở Tiên Thiên Đài chắc chắn sẽ rất kịch liệt.

Ngoại trừ những cường giả này cũng có không ít thiên tài đệ tử khác, hai năm sau chắc chắn sẽ đại quang dị phát.

Một ngày sau đó:

Hắc Ma Vương không đuổi theo nữa, hắn biết rõ đối phương có hỏa lôi tử, mà mình đang bị thương quá nặng, trong thời gian ngắn khó có thể khôi phục lại được.

Hiển nhiên, tiểu đội mừng thọ này tạm thời được an toàn. Không lâu sau khi Hắc Ma Vương rời đi, Diệp Bạch, Cốc Tâm Lan, Hoàng Linh bọn người nhanh chóng cứu chữa những người bị hôn mê lại, sau đó nhanh chóng khởi hành.

Bởi vì có không ít những con ngựa bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến đấu cho nên cuối cùng chỉ còn lại sáu con, sáu con này được dành cho những người bị thương, còn lại toàn bộ đi bộ mà tới.

Tuy nhiên nửa canh giờ sau khi bọn họ rời khỏi Âm Xà Hạp cốc thì âm khí đã không còn nữa, mọi người đều thở ra một hơi.

Mặt trời mọc lên, mấy người bọn họ tìm một mảnh rừng sạch sẽ mà nghỉ xuống, ngày hôm áu tiếp tục lên đường.

Tuy nhiên sau chuyện này tất cả mọi người đều biến đổi ánh mắt mà nhìn về phía Diệp Bạch, kinh ngạc, khiếp sợ, cảm kích, khinh thường, tuy nhiên Diệp Bạch cũng không để trong lòng.

Đối với hắn mà nói đánh bại Hắc Ma Vương chẳng qua chỉ vì hắn là một thành viên của tiểu đội này mà thôi.

Nếu như không phải có được Hỏa Lôi Tử thì hắn cũng không chố lại được, hắn cũng tuyệt đối không xuất đầu lộ diện. Tuy nhiên bất kể thế nào thì hắn cũng trở thành người cứu mạng những người này, hơn nữa còn bảo vệ thành công thọ lễ, bằng không nhiệm vụ này thất bại bọn họ trở về cũng sẽ bị thất bại.

Cho nên mặc kệ mọi người đối với Diệp Bạch thế nào nhưng trong lòng bọn họ đều có cảm kích.

Đương nhiên tất cả đều kinh ngạc, chỉ có hai người Cốc Tâm Lan và Hoàng Linh là cảm thấy bình thường, không cảm thấy gì không ổn.

Từ nay về sau ở bên người Diệp Bạch lại thêm một thân ảnh nữa chính là đệ tử nội tông Phó Băng Vũ.

Sau khi cuộc chiến trôi qua nàng cũng thích đi cùng với đám người Cốc Tâm Lan, Hoàng Linh ở gần Diệp Bạch. Mọi người cho là nàng kinh hãi quá độ, vẫn chưa còn yên tâm cho nên đi ở cạnh Diệp Bạch. Diệp Bạch cũng lười biếng không hỏi.

Cứ như vậy tiểu đoàn đội mười bốn người này giữ nguyên như trước, chỉ có Cốc Tâm Hoa đã nhìn hắn với một vẻ khác biệt.

Nàng đối với đệ tử ngoại tông Diệp Bạch này tựa hồ ngày càng có hứng thú.

Vào buổi trưa, đám người Diệp Bạch cuối cùng cũng đến một đỉnh núi đầy tuyết trắng, từ phía xa xa nhìn lại giống như là đỉnh đầu của một lão nhân vậy. Đây chính là bạch mi cao phong.

Khi đi vào bạch mi cao phong, các đệ tử của Bái Kiếm Cốc liền phát hiện ra bọn họ. Nhanh chóng sau đó lưu tinh hỏa tiễn bay lên, tin tức tiểu đội chúc thọ của Tử Cảnh Cốc được truyền ra ngoài.

Chỉ trong chốc lát sau, một đội ngũ do bốn gã đệ tử Bái Kiêm cốc gồm nam và nữ tiến lên nghênh đón tiểu đội. Toàn bộ bọn họ đều lưng đeo trường kiếm, trong đó người cầm đầu chính là đệ tử huyền sĩ cao cấp đỉnh phong Trương Huyền Thiệu.

Ba người còn lại cũng có thực lực huyền sĩ cao cấp, Lý Minh Hoàng, Ngô Hiểu Tuyết, Giang Nguyệt Nhi.

Hai bên giới thiệu cho nhau một chút sau đó Trương Huyền Thiệu cung kính mời bọn họ tới một ngoại viện của Bái Kiếm Cốc tạm nghỉ một chút. Mấy người bọn họ không nhìn thấy bạch mi trưởng lão thì biết rằng ông ta đang bế quan ở trên đỉnh Bạch Mi cao phong.

Bọn họ cũng không để ý nhiều, Trương Huyền Thiệu dẫn đầu ba đệ tử kia bọn Diệp Bạch cũng theo sau, hướng về phía Vạn Thượng Sơn của Bái Kiếm Cốc.

Bạch Mi Cao Phong dĩ nhiên là có nuôi ngựa. Bọn người Diệp Bạch cuối cùng cũng đã có ngựa để cưỡi. Trương Huyền Thiệu nghe bọn họ nói ở giữa đường bị phục kích thì giận tím mặt, lúc này hắn phát ra tên lệnh, cho các đệ tử điều tra, cam đoan cho Cốc Tâm Hoa một câu trả lời thỏa đáng.

Đám người Diệp Bạch cũng không để ý, người áo đen kia đã trốn xa, bằng vào một số đệ tử Bái Kiếm Cốc này rõ ràng là không đủ đối đầu với bọnhawns.

Trên đỉnh Bạch Mi Cao Phong, Vạn Thương Sơn.

Còn sáu ngày đường nữa, trên đường đi, Trương Huyền Thiệu vô cùng thân thiện nói chuyện.

Bái Kiếm Cốc chính là một trong năm đại tông môn ở Vô Sương quốc, chỉ vẻn vẹn thua kém Tử Cảnh Cốc. Trong cốc có kiếm vực, kiếm thành, kiếm gia, kiếm động, kiếm lâm, kiếm trì, kiếm tuyền, kiếm phong, kiếm cốc, kiếm thủy, kiếm các. Trên cơ bản tất cả các địa phương nổi danh đều bao kèm một chữ kiếm.

Các đệ tử ở nơi ở gọi là Kiếm cư. Nơi cất kiếm gọi là kiếm thất, nơi luyện chế kiếm goi là kiếm khí.

Bọn họ luôn sùng bái theo tôn chỉ:

- Lấy kiếm làm mạng, lấy kiếm làm cha, đối với kiếm yêu thương như con, cả đời không rời.

Có thẻ nói kiếm chính là thứ nặng nhất của bọn họ, vừa là bạn vừa như vợ con, bất luận kẻ nào hủy diệt một thanh kiếm trong mắt bọn họ đều là chuyện vô cùng độc ác, một khi phát hiện ra thì nếu là đệ tử của Bái Kiếm cốc sẽ bị nghiêm trị.

Đây là chuyện vô cùng bình thường. Ở trong Bái Kiếm Cốc, bọn họ đã đạt tới một cảnh giới khó có thể tưởng tượng.

Vào cuối năm hàng năm, thậm chí còn có lễ kiếm tế long trọng.

Nghi thứ kiếm tế vô cùng trang nghiêm và long trọng giống như là lễ bái tổ tiên bằng hữu thân nhân vậy, đây là lúc mà những thanh kiếm bị hỏng, không dùng được được mang tới an táng.

Nghi thức này chính là Tàng Kiếm, mỗi một kiếm mộ đều vô cùng to lớn, so với mộ của các quân vương còn có nhiều khí thế hơn. Kiếm mộ của Bái Kiếm cốc tồn tại trăm nghìn năm, đã vô cùng mạnh mẽ, các đệ tử của Bái Kiếm cốc cũng không biết hàng năm chôn bao nhiêu thanh kiếm nữa.

Nghi thức kiếm tế, đệ tử bên ngoài có may mắn thì nhìn thấy. Tuy nhiên lúc táng kiếm thì tuyệt đối không cho người ngoài tiến vào, đây là hoạt động chỉ có đệ tử của Bái Kiếm Cốc mới được tham gia.

Cuối cùng Trương Huyền Thiệu cũng mỉm cười nói với mọi người, lần này vô cùng xảo hợp đã diễn ra kiếm tế, vô cùng long trọng, khách quý có thể tham gia.

Nghe thấy lời nói của Trương huyền Thiệu mọi người liền thản nhiên đi tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện