Vô Tận Kiếm Trang

Chương 419: Vạn Kiếm tề phi



Tuy nhiên mặc dù như vậy Diệp Bạch vẫn kìm chế chính mình, không đi nữa. Hắn sợ kiếm thạch lại tái sinh dị động, tám thanh kiếm lại bay ra một lần nữa, đến lúc đó thì không thể khống chế nổi.

Dù sao ở đây cũng có nhiều người, chuyện này không thể giấu diếm, ngày mai mình đi tìm hiểu lắng nghe là được.

Huống chi đối với dị trạng như vậy, rốt cuộc là phúc hay họa cũng khó có thể nói, những người đến xem náo nhiệt không nhất định có kết cục tốt. Nghĩ tới đây, Diệp Bạch liền chuyên tâm tu luyện, không quan tâm nữa.

Kể từ đó Diệp Bạch lại yên tâm tu luyện, hiện tại hắn đã đạt tới cảnh giới huyền sĩ cao cấp hạ đoạn, gần đạt tới cảnh giới huyền sĩ cao cấp trung đoạn, cách trạng thái đỉnh phong cũng không còn xa.

Tuy nhiên muốn thăng cấp tới huyền sĩ đỉnh cấp cũng không phải là chuyện một sớm một chiều có thể làm được, đối với chuyện này Diệp Bạch cũng không gấp gáp, có thể sang kỳ thí luyện đầu xuân năm sau mà đã đạt tới huyền sĩ cao cấp thì là điều bất ngờ rồi.

Hắn cũng không dám có lòng tham, ở trong Tử Cảnh Cốc có nhiều đệ tử vậy mà huyền sĩ đỉnh cấp cũng chỉ có ba người, hơn nữa đều là những đệ tử hạch tâm.

Diệp Bạch vừa gia nhập Tử Cảnh Cốc hơn một tháng, còn cách bọn họ một khoảng khá xa mà đã có tốc độ tu luyện nhanh như vậy là hết sức kinh người rồi, còn thăng cấp lên huyền sĩ đỉnh cấp thì phải chờ từng bước một.

Tuy nhiên Diệp Bạch không biết rằng hai huyền sĩ đỉnh cấp không lâu trước đã tấn chức, Yến Bạch Bào trở thành huyền sư trung cấp đỉnh phong còn Túc Khô Tâm trở thành huyền sư sơ cấp đỉnh phong. Tam đại huyền sĩ đỉnh cấp giờ chỉ còn lại một người.

Với tu vi của hắn lúc này đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người rồi, nếu như thăng làm huyền sĩ đỉnh cấp thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Cho dù là Tử Cảnh Cốc thì nhân tài cũng tầng tầng lớp lớp, thăng lên làm huyền sĩ đỉnh cấp sau khi nhập tông hơn một tháng từ trước tới nay chưa từng xuất hiện. Ngay cả Yến Bạch Bào kỳ tài trăm năm sau khi gia nhập Tử Cảnh Cốc cũng phải mất một năm mới đạt tới cảnh giới này.

Cho nên Diệp Bạch cũng không lo lắng, hắn tràn đầy tự tin mùa xuân năm sau hắn sẽ vượt qua kỳ thí luyện nội tông.

Rồi sau đó mình cố gắng tu luyện trong vòng một năm, đạt tới huyền sĩ đỉnh cấp cũng không phải là không thể, nói không chừng trước kỳ tỉ thí Tiên Thiên đài mình còn đạt được cao hơn nữa.

Khi đó hắn thậm chí có thể ở cùng một chỗ với bọn Yến Bách Bào, tham gia kỳ tỉ thí Tiên thiên đài ba năm một lần.

Một đêm nhanh chóng trôi đi, sáng hôm sau Diệp Bạch đã mở mắt ra.

Hai đạo ánh sao chói mắt lóe lên rồi biến mất, trong bóng đêm có một cảm giác chướng mắt, chỉ là nhanh chóng sau đó đã biến đi, khôi phục lại sự bình thường.

Diệp Bạch đẩy cửa phòng ra, dạo chơi về phía bên ngoài, quả nhiên ở trong sân hai thiếu nữ trong hai bộ quần áo một vàng một xanh vô cùng đáng yêu chính là Cốc Tâm Lan và Hoàng Linh, cả hai đã thức dậy.

Nhìn thấy Diệp Bạch đẩy cửa mà ra, hai nàng liền chạy tới hưng phấn kêu lên:

- Diệp đại ca, huynh tỉnh lại rồi sao? Có đói bụng không, muội gọi người chuẩn bị cho huynh.

Diệp Bạch gật nhẹ đầu, cũng không chối từ mà đi vào trong bàn đá ở nội viện mà ngồi xuống. Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan hai người hưng phấn chạy ra ngoài, trong chốc lát sau đã mang theo một hộp cơm màu tím trở về, trong hộp cơm có đầy đủ sắc vị, tươi mát thanh nhã, khiến cho người ta muốn mở ra ăn.

Diệp Bạch nhắm mắt lại, thở ra một hơi, trên khuôn mặt không kìm được mà lộ ra một vẻ kinh ngạc, hiển nhiên Bái Kiếm cốc chuẩn bị thật nhanh, chỉ cần kêu lên một tiếng là đã có người chuẩn bị. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenbathu.vn chấm c.o.m

Hắn cầm chiếc đũa gắp một khối màu hồng nhét vào trong miệng, một mùi hương thơm qua quế truyền đến, Cốc Tâm Lan liền cười nói:

- Đây chính là Liễu Quế hoa thứ vô cùng ngon, ngoài vị hoa quế còn có vị bạc hà, mạt lỵ, hoa hồng, hơi mười loại khẩu vị, Diệp đại ca huynh thấy ngon không hay là muốn đổi món khác?

Diệp Bạch gật nhẹ đầu, nuốt xuống cổ họng rồi nói:

- Phong cảnh của Bái Kiếm cốc hôm qua ta đã được thưởng thức hôm nay lại được ăn những món ăn tinh mỹ của Bái Kiếm cốc, thật là bất phàm. Chúng ta dậy sớm như vậy, để ta gọi Phó cô nương.

Nói xong hắn định đứng dậy đi gọi Phó Băng Vũ nhưng đúc lúc này một người mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, than lệ như thiên tiên, mang theo một làn hơi lạnh như băng chính là Phó Băng Vũ đã hiện ra trước mặt mọi người.

Phó Băng Vũ tối hôm qua đã vận công trong khi tu luyện nàng đối với náo nhiệt từ trứ đến nay không có hứng thú, cho nên khi nghe thấy bên ngoài có động tĩnh thì nàng vẫn nhắm mắt ngồi xuống mà luyện công.

Hoàng Cốc hai nàng líu ríu nói chuyện.

Sắp tới chính là kỳ chúc thọ của cốc chủa Bái Kiếm cốc, chính vì vậy cho nên các tông môn lớn nhỏ đều đến tham gia, không ít hơn mười tông môn là những đại tông môn, bọn họ đều là những trưởng lão hoặc đệ tử hạch tâm được phái tới, vô cùng long trọng.

Nhiều người như vậy tụ lại một chỗ, bội kiếm không tự chủ được cũng bay lên, bị một lực hấp dẫn lớn lao, làm sao không thể xảy ra oanh động được. Thậm chí ngay cả bội kiếm của mình cũng không thể khống chế được.

Bái Kiêm cốc, luyện kiêm thất chú kiếm thất, kiếm phường, tàng kiếm lâu ở thời khắc đó cũng không tự chủ được mà chấn động, nếu không phải có cấm chế phong tỏa chỉ sợ toàn bộ đã bị bay ra.

Nhưng cho dù như vậy, cũng có hàng vạn thanh kiếm bay lên, xoay tròn trên không trung như cầu vồng, kinh động vô số người.

Kỳ cảnh như vậy nghìn năm khó gặp, rất nhiều người ngây người tại chỗ mà xem, kể cả những tông môn đến chúc thọ.

Tuy nhiên bọn họ cũng không khống chế nổi cục diện, chỉ đến khi cốc chủ của Bái Kiếm cốc Thẩm Ngạo Thiên ra tay, cục diện mới được chấn trụ.

Lão lăng không bay lên, đến trên không mà hét lớn một tiếng, dùng lão làm trung tâm, bốn phương tám hướng được khuếch tán, kinh sợ vạn kiếm, cuối cùng mới an định lại.

Mà Diệp Bạch trong khi tu luyện thì nhập định, lúc đó tâm tính như thủy, giác quan thứ sáu bế lại, động tĩnh như vậy cũng không nghe thấy.

Lúc này nghe được hắn không ngờ lại có biến hóa lớn như thế, không kìm được mà hối hận, cường giả sắp tiến vào cảnh giới huyền tông ra oai, vạn kiếm khuất phục, kinh động như vây mà hắn lại không được chứng kiến, thật là đáng tiếc.

Cuối cùng theo như lời nói của hai người Cốc Tâm Lan và Hoàng Linh thì việc này quả nhiên là đại náo, tuy Bái Kiếm cốc muốn phong tỏa tin tức nhưng có nhiều người như vậy chứng kiến, tất cả mọi người đều biết rằng cấm địa của Bái Kiếm cốc đã xảy ra chuyện gì đó.

Tuy nhiên mọi người đều không thể tận mắt nhìn thấy, khi vạn kiếm bay lên trời, có một số người nhìn thấy tòa cổ các màu đen kia không ngửng rung động, tựa hồ như muốn sụp đổ, hình như có một vật gì đó muốn phá bỏ xiềng xích, muốn khuếch tán ra.

Luồn khí tức này vô cùng mạnh mẽ, giống như là bị phong tỏa bởi cấm chế nặng nề không xông ra được.

Sau khi nghe xong Diệp Bạch liền nhắm mắt trẩm tư, không cho ý kiến, nhưng trong lòng hắn thì đang ba động, từng câu từng câu nói của Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan khiến Diệp Bạch biết rõ, suy đoán của mình với cấm địa của Bái Kiếm cốc hôm qua là hoàn toàn chính xác. Cấm địa này nhất định đã xảy ra chuyện gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện