Chương 429: Tiết Tổ trúc
Một nén nhang trôi qua, đã đến giờ.
Tất cả các tông môn đều xác định danh ngạch mà giao lên.
Lỗ Nhất Tĩnh nhìn danh sách của các tông môn đưa lên trên đài mà mỉm cười nói:
- Tốt lắm các ngươi đều đã chọn đại biểu cho tông môn của mình, hiện tại xin mời các đại biểu lên trên đây.
Theo thanh âm của hắn những đệ tử tông môn đều bước ra, đi lên trên đài, Diệp Bạch cũng đứng người lên, đi về phía trước.
Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan đã từng gặp qua hắn ở được chú kiếm đại sư khen không ngớt lời bởi vậy đối với hắn rất có niềm tin, cả hai không kìm được mà khua tay lên nói:
- Diệp đại ca, cố gắng lên.
Diệp Bạch quay đầu nhìn về phía hai người bọn họ rồi sải bước đi, khi đi qua Cốc Tâm Hoa, Cốc Tâm Hoa đột nhiên gọi hắn lại:
- Diệp Bạch không cần phải có áp lực quá lớn, chỉ cần không phải thua khó coi là không có vấn đề gì.
Diệp Bạch quay đầu nhìn lại thì thấy đôi mắt xinh đẹp của Cốc Tâm Hoa đang chăm chú nhìn mình, hắn đối với Vọng Khí thuật rất có niềm tin nhưng sẽ không nói ra, cho nên chỉ gật nhẹ đầu một cái:
- Cốc Sư tỷ yên tâm, ta sẽ thắng.
Cốc Tâm Hoa gật nhẹ đầu, đột nhiên nàng đứng thẳng người lên, khuôn mặt hướng về phía chúng đệ tử Tử Cảnh Cốc nói:
- Hôm nay Diệp Bạch đi ra, mặc kệ hắn lấy được thành tích gì thì ta cũng quyết định đem thanh kiếm đó tự động tặng cho hắn, các ngươi có dị nghị gì không?
Bọn người Tiết Thần Tinh đưa mặt nhìn nhau, tất cả đều thấy Cốc Tâm Hoa tâm ý đã định cho nên tất cả đều gật đầu.
Diệp Bạch nhìn Cốc Tâm Hoa, trong lòng liền cảm thấy bất ngờ, nói chung ai lấy được kiếm đều là thay tông môn xuất chiến, vật phẩm thắng lợi nên thuộc về tông môn mới đúng. Nếu như là vật bình thường thì có thể tùy ý thưởng cho phía dưới, không xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên nếu một đệ tử bất ngờ kiếm được một thanh kiếm phẩm giai cực cao thì tông môn có thể thu hồi, Diệp Bạch tuy không sợ nhưng trước khi tham gia xác định sở hữu thì có thể giảm đi rất nhiều phiền toái.
Bởi vậy khi nghe Cốc Tâm Hoa nói như vậy, Diệp Bạch càng cảm kích hắn nhìn về phía nàng mà nói:
- Cảm ơn.
Cốc Tâm Hoa vẫn ngồi yên vị trí, khuôn mặt không có biểu tình mà nhìn về phía Diệp Bạch nói:
- Được rồi, ngươi cố gắng là được, không cần cám ơn ta.
Diệp Bạch mỉm cười cung kính nói:
- Đã như vậy, cốc sư tỷ, ta đi đây. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenbathu.vn chấm c.o.m
Nói xong Diệp Bạch nhanh chóng đi về phía trước.
Ở sau lưng, Tiết Thần Tinh lạnh lùng đưa mắt quét qua người Diệp Bạch, những người còn lại thì có thần sắc khác nhau, Hoàng Linh Cốc Tâm Lan hai người không có tâm cơ nào, nhìn về phía Diệp Bạch mà chờ mong.
…..
Tham gia đại hội phẩm kiếm có ba mươi mốt người , nói cách khác ngoại trừ Tử Cảnh Cốc của Diệp Bạch thì còn có những tiểu môn phái khác, thậm chí còn có hai vị cường giả huyền sư, tuy không được tính là tông môn nhưng cũng là một tiểu thế lực.
Bọn họ cũng tới Bái Kiếm cốc để chúc thọ, người ta là khách cho nên Bái Kiếm cốc cũng không phân chia nặng nhẹ, đều cho họ cơ hội phẩm kiếm, vì vậy giờ khắc này có ba mươi mốt người thực lực không giống nhau, khí chất bất đồng.
Mà mấy người ở bên ngoài thì âm trầm lạnh lùng, ánh mắt lợi hại, trong lòng bàn tay của bọn họ tràn đầy những vết chai, rõ ràng cho thấy kiếm thuật siêu quần. Những người như vậy mới là đáng sợ nhất.
Trong đám bọn họ có một thiếu nữ vô danh, dùng khăn lụa che mặt, thanh lịch rảnh rỗi, khí chất lạnh như băng không nói nên lời.
Mà Nhật Nguyệt tông thì một thanh niên mặc áo đen, dài ngắn vừa phải, tựa hồ như không phải là một bàn tay của một nam tử mà là của một thiếu nữ. Lông mi của hắn có màu đen nhàn nhạt, sắc mặt hơi tái nhợt, tựa như là mới bị bệnh nặng mới khỏi.
Về phần Càn Khôn Môn, đi ra là một hồng y thanh niên, khí chất kiêu ngạo, giống như là lĩnh đội của bọn họ. Bởi vì Càn Khôn Môn không ở trong biên giới của Vô Sương quốc cho nên không có mấy ai nhận ra thiếu niên này, chỉ biết tên của hắn là Hồng Thiên Tín, tựa như có quan hệ cùng với Chí Thiện lão nhân Hồng Bạch Thiên.
Mà đại diện Tử Cảnh Cốc dĩ nhiên là Diệp Bạch với một thân bạch y, hắn đứng ở trong đám người, bên cạnh là một bạch y thiếu nữ, tuổi chừng hai ba hai mươi bốn tuổi, thanh tú như sen nở trên mặt nước.
Chỉ thấy nàng mặc xiêm y, dáng vẻ ưu nhã xinh đẹp tuyệt trần, từng đường vân tinh mỹ tuyệt luân, dáng người cao gầy, thoạt nhìn giống như là một đóa hồng sen, cao vút ở nơi đó.
Nàng tên gọi là Trương Huyền Ngọc, Diệp Bạch nhận ra nàng là người của Hồng Phấn sơn trang.
Đại diện cho Hỏa Linh thành là một hỏa hồng thanh niên, toàn thân huyết sắc, vô cùng âm trầm, thực lực của hắn cũng đạt tới huyền sĩ cao cấp đỉnh phong.
Mà Kim Nhạn cung thì phái ra một thiếu niên có khuôn mặt đen kịt vô cùng kỳ quái, trên người thêm một con cự nhạn kim sắc điêu linh ngang trời, khí thế kinh người.
Lúc đi ra hắn không hề do dự, nếu như là bình thường, chắc không ai chú ý tới một nhân vật như vậy.
Mà tên của hắn thì kỳ quái hơn, chính là Vô Danh, thiếu cung chủ của Kim Nhạn Cung thì gọi hắn là A Quỷ, ai cũng không biết đó có phải là tên thật của hắn không, nhưng chuyện của Kim Nhạn Cung mọi người đều không muốn hỏi tới.
Về phần Lưu Tinh tông thì kỳ quái nhất, dẫn đội của bọn họ là Lưu Tinh Tự đích thân đi xuống, phải biết rằng các tông môn khác đều chọn những người khác, để khi thất bại cũng không quá khó nhìn.
Khi Trương Lưu Tinh đi xuống nhìn thấy Diệp Bạch hắn còn khẽ cười nhẹ một tiếng với Diệp Bạch. Diệp Bạch tuy không nhận ra hắn nhưng vẫn cười với hắn, không hiểu tại sao thiếu niên này lại đối xử đặc biệt với mình như vậy.
Tuy nhiên những người này cũng không hấp dẫn ánh mắt của Diệp Bạch quá nhiều.
Đại biểu cho Linh Lung tiểu trúc là một nữ tử, nàng mặc một bộ quần áo lục y, dung nhan thanh tú, đôi mắt thanh tịnh, không hề có chút tạp chất nào khiến cho người ta phải thẹn thùng.
Lúc nàng đi ra, Diệp Bạch vận dụng Thiên Tịnh Địa thính, quả nhiên nhanh chóng nghe được người dẫn đội nói với nàng:
Tổ Trúc sư muội, muội cần phải biểu hiện cho tốt, lần này biểu hiện
Diệp Bạch thu hồi lại, nhìn về phía thiếu nữ mà không kìm được mỉm cười. Tiết Tổ Trúc, quả nhiên người cũng như là tên, vô cùng hiếm gặp, không biết trình độ phẩm kiếm của nàng thế nào. Hôm nay mình dùng Vọng Khí thuật không có ai có thể địch lại, nhưng xem ra nhận định như vậy vẫn còn hơi sớm, Tiết Tổ Trúc này tuy chỉ tu luyện huyền khí đến tầng thứ bảy nhưng từ nhỏ nàng đã ở thế gia đúc kiếm, cho nên khó có thể nói trước.
Nếu như mình tu luyện Vọng Khí thuật tới trình độ đại thành thì dĩ nhiên không sợ nhưng hiện tại mình mới chỉ có một chút thành tựu mà thôi. Mình mới nhập môn không lâu, mới luyện tới tần thứ ba, Bằng Sinh Tử Điện, vẫn chưa tới tầng thứ tư.
Tuy nhiên Diệp Bạch cũng không để ý, đối với việc hôm nay có thể lấy được một thanh hảo kiếm hay không cũng có thể lấp đầy khiếm khuyết của Tiểu Ngũ Hành kiếm trận. Với thực lực của Diệp Bạch hôm nay, chỉ cần cố gắng, sau này cho dù có tốn một chút điểm cống hiến thì vẫn có thể dễ dàng có được một thanh kiếm hệ thổ.
Trong lúc Diệp Bạch đánh giá người khác thì những người khác cũng đánh giá hắn. Dù sao hắn cũng đại diện cho Tử Cảnh Cốc cho nên hấp dẫn chú ý của rất nhiều người, trong đó rất nhiều người lộ vẻ địch ý với hắn.
Uy danh của Tử Cảnh Cốc ở bên ngoài rất lớn, kiếm thuật của Diệp Bạch chỉ sợ vô cùng cao minh cho nên không ai dám khinh thường.
Bình luận truyện